Chương 27: Nhớ kỹ, đừng chọc giận tôi nữa
Sau cái tát tai giòn vang, ánh mắt của cô cũng vô cùng nhức nhối và tức giận!
“Anh có thể nhục mạ tôi, nhưng tại sao ở trước mặt tôi nhục mạ Thiên Nhu!!” Cô lớn tiếng: “Em ấy không nợ anh!”
Trong giọng nói có sự nghẹn ngào, mềm yếu nhưng quật cường, không cho phép anh xâm phạm tự tôn của mình.
Rung động trong lòng của Nam Cung Kình Hiên vượt xa tưởng tượng của chính mình, anh lớn như vậy cũng chưa từng có người phụ nữ nào dám đánh anh một bạt tai, nói chi tới một người bình thường thấp hèn như cô!
Không chút suy nghĩ, anh giơ tay “Chát!”, một cái tát ác hơn giáng xuống má Dụ Thiên Tuyết!
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tức khắc phiếm hồng, dấu bàn tay hằn rõ ràng, thanh âm vang dội chấn động làm lỗ tai của cô cũng phát run, sự cố chấp cùng kiên trì của cô đều bị người ta hung hăng dậm ở dưới chân, nước mắt nóng bỏng tràn mi, lớn tiếng gào thét: “Buông tôi ra! Nam Cung Kình Hiên, nếu không tôi liều mạng với anh!!”
Cô gái nhỏ đã sụp đổ, nhưng vẫn như cũ yếu ớt mà quật cường, cả người đều là gai nhọn.
Nam Cung Kình Hiên biết rõ chính mình vừa rồi đến tột cùng dùng bao nhiêu sức lực, môi mỏng mím thật chặt, nhìn bóng dáng mỏng manh của cô, trong lòng mơ hồ tức giận cùng đau lòng đan xen.
“Anh muốn làm gì!” Lam Úc gầm nhẹ một tiếng, tiến lên bảo vệ Dụ Thiên Tuyết, anh nhìn chằm chằm Nam Cung Kình Hiên.
Từ lúc anh nhìn thấy Thiên Tuyết cùng người đàn ông này dây dưa, trong lòng anh cũng biết người đàn ông này chính là Nam Cung thiếu gia lãnh khốc vô tình lại thủ đoạn tàn nhẫn trong truyền thuyết…..Người thừa kế duy nhất của gia tộc Nam Cung. Anh không có quyền thế cùng địa vị gì, cũng chỉ là dựa vào quan hệ mới có thể giúp chị em Thiên Tuyết Thiên Nhu có được giác mạc quý báo kia, nhưng không ngờ, loại người giàu có này cư nhiên khinh người quá đáng!
Ánh mắt sắc bén băng giá của Nam Cung Kình Hiên quét qua Lam Úc, tràn đầy lạnh lùng và khinh thường.
“Cút ngay!” Nam Cung Kình Hiên khẽ quát một tiếng, cánh tay dài hung hăng hất người đàn ông cản trở trước mắt qua một bên, thong thả đi về phía Dụ Thiên Tuyết đang đứng sau lưng anh, đôi mắt kiêu căng tiến tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Nhớ kỹ cho tôi, đây là kết quả dám chọc giận tôi! Nếu còn có lần sau, tôi sẽ để chính cô trực tiếp tới gánh chịu hậu quả!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nước mắt rơi thành dòng, bộ dáng hoảng hốt khiến người khác nhìn vào cũng thấy đau lòng.
“Cút xa một chút, anh làm tôi ghê tởm!!” Dụ Thiên Tuyết đè nén nước mắt, ngẩng khuôn mặt sưng đỏ còn in dấu bàn tay hét thẳng vào mặt anh.
Lại một lần nữa, Nam Cung Kình Hiên hận đến cắn chặt hàm răng: “Có ghê tởm cũng phải nhìn tôi, buổi chiều tiếp tục đi làm! Không đến, cô nhất định phải chết!”
Anh hung tợn bỏ lại một câu, thân thể cao ngất đứng thẳng, đạp một cước vào cái ghế bên cạnh, dứt khoát đi ra cửa, cái ghế đáng thương văng vào vách tường, suýt nữa vỡ tan tành.
“Tên khốn kiếp này…..” Lam Úc cắn răng, quăng văn kiện trong tay muốn lao theo.
“Lam Úc!” Viện trưởng gầm nhẹ một tiếng ngăn anh lại: “Đừng gây thêm chuyện cho tôi nữa! Cậu biết đó là ai không?!”
“Là ai cũng không thể khi dễ người như vậy! Viện trưởng, ông cũng thấy phải không?! Chuyện vừa rồi, quả thật chính là quá hoang đường vô lý! Viện trưởng, ông nói cho tôi biết, giác mạc dành cho Thiên Nhu vẫn còn ở đây phải không? Một câu nói của người kia căn bản không có tác dụng gì, có phải hay không!!” Hai tay của Lam Úc chống trên bàn ép hỏi, gương mặt vốn ôn hòa cũng bởi vì nổi giận mà đỏ lên.
Viện trưởng quét mắt nhìn một nam một nữ trong phòng làm việc, khoát khoát tay: “Đi ra ngoài đi.”
“Viện trưởng!” Lam Úc lập tức hiểu được, anh nhíu mày kêu lên.
Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nghe ra ý tứ của viện trưởng, cô run rẩy xoa xoa cổ tay của mình, vẫn còn lưu lại một ít dấu vòng hồng, thấy rõ người đàn ông vừa rồi bạo lực cỡ nào, hai hàng mi rũ xuống, vốn không muốn để cho chính mình nhớ lại chuyện vừa rồi, nhưng mà không còn cách nào, hiện tại, cô biết rõ giác mạc thay cho Thiên Nhu đã không còn! Chỉ vì một câu nói của người đàn ông kia, tất cả hi vọng của cô, cũng không còn nữa!
Chương 28: Mất đi một con mắt, có nghĩa như thế nào?
Không đủ dũng khí để tiếp tục nghe Lam Úc và viện trưởng nói chuyện, cô hít sâu một hơi đi ra cửa, trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, cuối cùng nhịn không được nữa, nước mắt rơi như mưa.
*****
Gió nhẹ nhàng thổi phất qua gò má, ánh mặt trời chiếu sáng lướt qua làn da phấn hồng của cô.
Mái tóc dài xốc xếch bay bay trong gió, Dụ Thiên Tuyết không ngừng lấy tay gạt tóc qua một bên, thân thể dựa vào ban công, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn còn in dấu tay đặc biệt rõ ràng.
“Cô mới vừa đi thăm Thiên Nhu?” Lam Úc ổn định lại tâm trạng, cẩn thận hỏi.
Dụ Thiên Tuyết gật gật đầu.
“Thiên Tuyết, em có thể nói cho tôi biết thế nào em lại chọc tới người nhà Nam Cung hay không? Bên trong nhất định có chuyện gì đó em không thể nói cho tôi biết, có đúng hay không?” Anh cau mày, không nhịn được, hỏi.
Đầu óc của Dụ Thiên Tuyết hỗn loạn, đôi môi anh đào hơi hé mở, cô chỉ nói một câu đã khiến cho Lam Úc vô cùng kinh ngạc.
“Nếu như chúng tôi không được cung cấp giác mạc, vậy dùng của tôi, có được hay không?”
Lam Úc cả kinh, một giây sau mới hiểu ý của cô, cả người bị chấn động đứng nguyên tại chỗ: “Thiên Tuyết, em đang nói cái gì?!”
Cô xoay mặt đi, trong con ngươi trong suốt rõ ràng lộ rabi thương đau đớn, nhưng vẫn trong vắt như nước, nghiêm túc đến mức khiến người ta không đành lòng tổn thương: “Tôi nói, nếu như không có bệnh viện nào chịu cung cấp giác mạc cho chúng tôi, như vậy có thể lấy của tôi hay không? Chúng tôi là chị em, nhất định có thể tương thích, một con mắt mà thôi, tôi cho được.”
Lam Úc nhìn cô, chỉ cảm thấy trong lòng đau dữ dội, thương tâm trào dâng trong lòng.
“Thiên Tuyết, em đừng như vậy có được không? Em chỉ mới hai mươi hai tuổi, mất đi một con mắt đối với em mà nói có ý nghĩa như thế nào em biết không? !”
Dụ Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn anh, cái nhìn mờ mịt khiến người ta đau lòng.
“Không có gì, một con mắt mà thôi, nếu so với cả hai con mắt đều không nhìn thấy đã là rất tốt rồi, tôi 22 tuổi, nhưng Thiên Nhu chỉ mới 17 tuổi, em ấy so ra còn trẻ hơn tôi, cần phải được sống tốt hơn tôi.” Giọng cô khàn khàn, thanh âm mơ hồ.
Lam Úc nhíu mày, nhẹ nhàng xoay bả vai cô về phía mình, giọng nói trầm thấp mà quyết liệt: “Thiên Tuyết, đó cũng không phải là biện pháp giải quyết triệt để, chẳng lẽ em vẫn chưa rõ sao? Nếu như người đàn ông kia cố ý nhắm vào em, vậy thì, dù em có nghĩ ra biện pháp gì cũng đều vô dụng! Đừng nói là em cho Thiên Nhu một con mắt, coi như em cho em ấy hết hai con mắt, người đàn ông kia cũng sẽ có biện pháp làm cho em ấy không xuống bàn phẫu thuật được! Ngay cả điều này mà em cũng không hiểu hay sao!”
Dụ Thiên Tuyết xoay mặt đi, để cho bi thương càng quét lòng mình, cô đưa tay che trán, cố kiềm chế nước mắt.
Nhưng mà, lại nhịn không được, nước mắt vẫn rơi xuống.
“Thiên Tuyết… Thiên Tuyết!” Lam Úc luống cuống, vội vàng thấp giọng gọi cô: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi là tôi sai rồi, tôi không nên nói với em những chuyện này..… Thiên Tuyết, đừng khóc!”
Cô lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thoát khỏi tay Lam Úc, cố đè nén nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Không có sao..…”
“Bác sĩ Lam, anh không cần phải để ý đến tôi, chút nữa tôi sẽ tốt lên thôi.” Cô biết, mình nhất thời nhịn không được nên mới khóc, đã khóc xong rồi, mọi chuyện vẫn còn đó, cô phải ưỡn thẳng lưng đối mặt với tất cả.
Gió mát thổi qua, tay cô nắm chặt lan can, không biết nên làm sao bây giờ, ngay lúc cùng đường bí lối như thế này, cô vẫn nhịn không được mà nhớ tới Trình Dĩ Sênh.
Đã từng yêu cô như vậy, tại sao vào thời điểm này, lại không ở bên cạnh cô?
Không người nào có thể giúp cô, cô chỉ có thể tự mình chống chọi! Lam Úc vẫn còn ở bên cạnh, anh đang ôn tồn nói gì đó, cô lại không nghe được gì, chậm rãi ôm chặt bờ vai gầy gò của mình, cảm giác cả ngườibị cái lạnh thấu xương bao quanh!
*****
Đêm khuya trong biệt thự, những bóng đèn thủy tinh treo trên trần thật xa hoa lóng lánh.
Nam Cung Kình Hiên đột nhiên rót một ly rượu vang đỏ, ánh mắt tàn ngoan độc tàn ác, giống như một cái hố sâu thăm thẳm.
Vừa mới tắm rửa qua, giọt nước trong suốt nhỏ từ tóc trước trán xuống, rơi trên áo choàng tắm trắng noãn, phần áo trước ngực hơi rộng mở, lồng ngực cường tráng tản ra mị hoặc vô hạn, đặc biệt có hương vị của người đàn ông thành thục, kiêu căng mà càn rỡ.
Cửa phòng tắm lặng lẽ mở ra.
Một bóng dáng khiêu gợi đi ra, đôi mắt sùng bái nhìn người đàn ông ngồi trên sofa bằng da, đè nén tâm tư cuồng loạn, lả lướt đi tới, để lộ thân thể tuyết trắng hết sức quyến rũ.
“Hiên thiếu, sao không đợi người ta cùng uống rượu?” Cô gái dịu dàng nói xong, chậm rãi ngồi xổm xuống, quấn ở trên đầu gối anh.