Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 369: Ngoại Truyện 11 (Lại Yêu)

“Tôi chính là ngây thơ thì làm sao?” Dụ Thiên Nhu đỏ mặt kêu lên, trong mắt lộ vẻ sợ hãi cùng chán ghét: “Anh không ngây thơ, anh cứ đi tìm những phụ nữ không ngây thơ giống như anh đi! Anh có bệnh tâm thần, cho nên nhất định phải đến công ty nhìn chằm chằm tôi! Tôi không chơi với anh! Nhớ kỹ, sau này đừng động chạm đến tôi…… Nhớ kỹ đó……”

Cô duỗi ngón tay chỉ anh hai cái cảnh cáo, sao đó hướng về phía cửa chạy đi.

Trái tim của Lạc Phàm Vũ đập nhanh thình thịch, bước tới trước, trong lúc cô hoảng loạn vặn tay nắm cửa, anh ôm lấy cô từ phía sau.

Quả nhiên, cảm giác nhìn đúng là khác xa cảm giác ôm, thân hình cô nhỏ xinh, lại cứ thích lộn xộn, chọc cho người ta tim đập liên hồi, chỉ muốn quấn lấy cô không nhúc nhích.

“Em mân mê cái gì? Không phát hiện tôi vừa mới khóa cửa à?”

Anh cúi đầu, tốt bụng dán ở bên tai cô nhắc nhở.

Dụ Thiên Nhu sợ tới mức run run không dám động đậy, lưng cứng đờ, đầu óc muốn hôn mê, rốt cuộc người đàn ông này muốn cái gì a? Cô…… Cô cô cô…… Cứ như vậy mà bị anh thân mật ôm vào trong ngực??

“Anh…… ‘Móng vuốt’ của anh……” Giọng cô run run.

Sương mù dày đặc trong đôi mắt của Lạc Phàm Vũ, bàn tay đang xoa nắn thắt lưng cô dừng lại, giây lát sau lại tiến công hướng tới bộ ngực mềm mại, gần như không hề nghĩ ngợi gì, toàn bộ bàn tay liền bao trùm lên, hung hăng mà xoa nắn.

Một tiếng thét chói tai vang lên, thiếu chút nữa đâm thủng màng nhĩ của anh.

Lạc Phàm Vũ nhíu mày chịu đựng, chờ cô thét xong, dùng sức mạnh hóa giải sự giãy giụa của cô, tiếp tục ôm cô vào trong ngực.

“Đừng gào, hôm nay có gan gọi em tới đây còn tính toán buông tha em sao, vậy gọi em tới làm gì?” Lạc Phàm Vũ dùng hai cánh tay vây cô gái nhỏ trong ngực mình, đôi môi mỏng hôn lên sườn mặt lên tóc của cô, từng chút từng chút, thấp giọng ái muội nói: “Tôi thấy rất kỳ quái, ôm em thì như thế nào? Ôm, chứng tỏ tôi có cảm giác với em, nếu có cảm giác vì sao tôi phải chịu đựng?”

Trước giờ Dụ Thiên Nhu chưa hề gặp qua loại cảnh tình này, khuôn mặt nhỏ sợ tới mức trắng bệch, nước mắt sắp trào ra.

“Anh đúng là tâm thần! Lạc Phàm Vũ…… Anh buông tôi ra……”

Đầu óc hỗn loạn, bàn tay trước ngực mang đến cho cô cảm giác như bị điện giật, nhưng cô vẫn còn chưa quên, mình đang bị người ta xâm phạm!

Lạc Phàm Vũ quay người cô lại, tiếp tục ôm vào ngực, lực đạo trên tay mạnh hơn nữa, ánh mắt mê ly chăn chú nhìn cô.

“Tôi cũng rất kỳ quái, như thế nào lại là em…… Một cô nhóc chưa phát dục hoàn toàn……” Anh chậm rãi đè thấp môi, nhìn cái miệng nhỏ đỏ bừng của cô, mê ly hôn lên: “Đã lâu rồi tôi không có cảm giác với phụ nữ, thật vất vả mới có một người, thế nhưng lại là em…… Là do em quá giống cô ấy sao……”

Không có bất kỳ báo động gì trước đã bị anh hôn, một câu Dụ Thiên Nhu cũng nói không nên lời, bị người đàn ông này ôm, sự thân mật làm cho cô cảm nhận được hình thể của mình và anh chênh lệch rất lớn, anh quá cao, quá cường tráng, trực tiếp nắm chặt eo của cô là có thể siết đến cô thở không nổi, trước ngực bị xâm phạm truyền đến từng đợt khuây khoả, nhưng cô nghe được lời anh vừa mới nói rất rõ ràng.

Bởi vì cô quá giống chị?

Đau đớn bén nhọn đâm vào trái tim, Dụ Thiên Nhu giật mình, bỗng nhiên bắt đầu giãy giụa kịch liệt, mạnh mẽ đẩy người đàn ông trước mắt ra, Lạc Phàm Vũ không biết xảy ra chuyện gì khiến cô kích động như vậy, hơi hơi nhíu mày, ôm cô càng chặt, hôn càng sâu hơn, không muốn để cô tránh thoát dù chỉ một chút, trong mắt Dụ Thiên Nhu ngân ngấn nước mắt, bỗng nhiên nâng chân lên đá vào đầu gối của anh!

“Ôi!” Lạc Phàm Vũ cảm thấy đầu gối đau nhức, lực đạo cánh tay bỗng nhiên buông lỏng.

Lúc này Dụ Thiên Nhu mới thoát khỏi vòng tay ôm ấp của anh, thở hồng hộc nhìn anh.

“Lưu manh đáng chết, đồ lưu manh! Anh có cảm giác là có thể xằng bậy sao? Anh nghĩ đây là xã hội nguyên thuỷ à, nơi nào cũng có thể để anh tùy ý xằng bậy?” Cô tức giận đến mức rớt nước mắt, chụp ly uống nước, lịch bàn cùng đồ vật lung tung rối loạn ném lên trên người anh: “Sao anh có thể ức hiếp người khác như vậy! Tôi một không đắc tội hai không mắc nợ anh! Anh là tên khốn kiếp!”

Đầu gối của Lạc Phàm Vũ đau nhức, đang cúi người xoa dịu cơn đau, đồ vật bùm bụp đánh tới.

“Dụ Thiên Nhu, em bị tâm thần à!” Anh gầm lên.

“Anh mới bị tâm thần!” Dụ Thiên Nhu cất cao giọng, vô cùng bén nhọn, rưng rưng nước mắt: “Anh là tên biến thái, biến thái nhất trên đời!! Anh biết rõ tôi không phải chị của tôi, anh có cảm giác với chị ấy cũng đừng phát tiết lên trên người tôi, tôi thấy ghê tởm! Đồ khốn, đồ cầm thú, lăn xa một chút!” Cô chụp chồng ly giấy bên cạnh ném về phía anh!

Cuộc đời của Lạc Phàm Vũ ghét nhất là loại phụ nữ la lối khóc lóc hành động náo loạn, sắc mặt càng lúc càng đen, cũng nghe không hiểu rốt cuộc cô nhóc này đang nói cái gì, anh chắn rớt đồ vật quăng trên người mình, lửa giận ngút trời đi về phía cô, ai biết cô nhóc kia bỗng nhiên xông tới, bất thình lình lại cho anh một cước!!

“Ôi!!” Lần này là bên đầu gối còn lại!!

Dụ Thiên Nhu đá rất tàn nhẫn, khi anh chật vật cong lưng, bàn tay nhỏ đã nhanh chóng tìm kiếm chìa khoá trong túi quần của anh, lại bổ thêm một cước, sau đó chạy qua mở cửa, kéo cửa ra lại hô lên một tiếng “Đê tiện!”, rồi tông cửa chạy ra ngoài!

Lạc Phàm Vũ đã có phần đứng thẳng lưng không nổi.

Cô mang giày cao gót, mũi giày nhọn lại dùng sức, bỗng nhiên đá tới, chuẩn xác lại tàn nhẫn.

Cho dù anh là người có luyện võ thuật, trong chốc lát cũng không thể xoa dịu được loại đau đớn giống như xương bánh chè bị vỡ vụn này……

Hồi lâu sau, rốt cuộc anh đứng thẳng lên, tức giận đến sắc mặt như biến thành màu đen, nhìn văn phòng hỗn độn, cảm giác ngực bị đè nén nhưng không biết là cái gì, tóm lại……

—— chết tiệt, sao anh lại nhất thời không nhịn được mà xúc phạm cô?

Lạc Phàm Vũ siết chặt tay, cảm thấy định lực của mình quả thực thụt lùi trở lại lúc mới chào đời, ngay cả loại dụ hoặc này mà cũng không chịu nổi, chẳng qua lúc vừa mới bắt đầu, cho dù là cánh môi hay mùi hương, ngay cả xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay kia, đều tuyệt vời đến không có cách nào hình dung, phảng phất như là chỉ dành riêng cho anh vậy.

Còn nữa ——

Cô nhóc kia vừa mới nói cái gì?

*****

Tiệc gia đình.

Lạc Phàm Vũ xuống xe, nhìn nhìn bảng hiệu nhà hàng, đứng trong gió lạnh đốt điếu thuốc.

Đây là tiệc đầy tháng công chúa nhỏ của nhà Nam Cung, phỏng chừng đã chúc mừng ở biệt thự rồi, lúc này xem như là mở tiệc đối ngoại, có trẻ con, nên anh quyết định hút xong điếu thuốc mới đi vào.

Móc di động ra, bấm dãy số đã thuộc nằm lòng, nhấn gọi, vẫn trước sau như một, không liên lạc được.

“Kéo ‘hắc’ đến nghiện rồi đúng không?” Lạc Phàm Vũ nhíu mày nhìn di động, nói.

Một lần, hai lần, sao anh cảm thấy hình như cô nhóc này càng ngày càng chán ghét mình?

Thôi.

Không kịp nghĩ thêm, điếu thuốc trong tay đã cháy sắp hết, Lạc Phàm Vũ dẫm tắt tàn thuốc ở dưới chân, cất bước đi vào nhà hàng, càng đi đến gần phòng bao càng có cảm giác quỷ dị, quả nhiên, khi anh đẩy cửa phòng ra, nghênh đón anh chính là một kinh ngạc thật lớn ——

“Sao trễ thế này cậu mới đến?” Nam Cung Kình Hiên nghe tiếng mở cửa thì nhìn qua, hơi nhíu mày nói.

“Ở bên ngoài hút điếu thuốc mới vào, sợ ngộp con gái nuôi bảo bối của mình.” Lạc Phàm Vũ nheo đôi mắt cười nói, ánh mắt quét một vòng, quả nhiên thấy cô nhóc thúi kia đang ngồi bên cạnh Dụ Thiên Tuyết, còn ngồi bên người cô là một thành niên đang lễ phép mỉm cười.

“A……” Lạc Phàm Vũ nhàn nhạt nói, khóe miệng nhếch lên:“Đây là ai?”

 

Chương 370: Ngoại Truyện 12 (Lại Yêu)

Lúc này, mọi người trong phòng bao mới kịp phản ứng nhìn về phía cửa.

Người thanh niên kia ngẩng đầu, một gương mặt tương đối tuấn tú, ý cười trên môi, lễ phép đi qua vươn tay: “Chào anh, tôi là Mạc Tuyên Trạch, bạn trai của Thiên Nhu, rất hân hạnh gặp được anh, anh đây là……”

Cậu ta nhìn Nam Cung Kình Hiên, có hơi chần chờ nhìn về phía anh như dò hỏi.

“Cấp trên của Thiên Nhu, tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị, Lạc Phàm Vũ.”

Dáng người Nam Cung Kình Hiên cao thẳng, ánh mắt sáng ngời, dáng vẻ là thân phận người lớn trong gia đình, nhàn nhạt giới thiệu.

“A, nguyên lai là Lạc tổng, ngượng ngùng ngượng ngùng, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn……” Mạc Tuyên Trạch bắt tay cầm thật chặt.

Bạn trai.

Ánh mắt Lạc Phàm Vũ tối sầm đảo qua chị em Dụ Thiên Tuyết, dừng ở đứa trẻ nằm trong nôi.

Dụ Thiên Nhu đội một cái mũ bê rê len màu trắng, nhìn rất trẻ trung đáng yêu, lúm đồng tiền tươi như hoa, đang đùa với đứa trẻ được bao bọc thật dày trong nôi, đôi tay trẻ con mũm mĩm nâng lên nâng xuống, bé chưa biết nói chuyện, nhưng làm cho cô vui vẻ cười không ngừng.

Cho nên trong khoảng thời gian này, cô trốn tránh anh là để tìm bạn trai?

Ha……

Ý cười trên môi, Lạc Phàm Vũ lộ ra chút nguy hiểm âm lãnh, lạnh nhạt bắt tay Mạc Tuyên Trạch, đứng dậy hướng tới bên trong đi đến.

“Mau để tôi nhìn con gái nuôi bảo bối của tôi trông ra sao, có xinh đẹp hay không? Là giống daddy hay là giống mommy?” Giọng nói của anh du dương lộ ra ý cười nhạt, không có một chút gì không thích hợp.

Nhưng với Dụ Thiên Nhu, ngay nháy mắt anh tới gần, cô bỗng giật mình kinh hoảng, theo bản năng tránh khỏi chiếc nôi đứng sang một bên, ánh mắt trong suốt mang theo chút hoảng sợ, chẳng qua…… Cô không thèm để ý tới người đàn ông trước mặt này, chạy tới kéo tay bạn trai Mạc Tuyên Trạch của mình, giọng ôn tồn mềm mại nói chuyện.

Làm sao Lạc Phàm Vũ có thể không phát hiện cô nhóc kia đang trốn tránh anh? Nhìn đứa trẻ trong nôi xinh đẹp đáng yêu đến mức khiến người ta muốn đưa tay véo, nhưng trái tim anh lại dần dần rét run lên.

Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Dụ Thiên Tuyết: “Lạc Phàm Vũ, hai tháng nay Thiên Nhu vẫn luôn công tác ở công ty của anh sao? Em ấy biểu hiện được không? Anh có chiếu cố em ấy hay không?”

Lạc Phàm Vũ thở hắt ra, trên môi là ý cười tà mị, nhàn nhạt nói: “Cô thấy đó, thật ra tôi cũng muốn chiếu cố cô ấy, nhưng thoạt nhìn cô ấy không cần tôi chiếu cố……”

“Ý anh là nói bạn trai của em ấy phải không?” Dụ Thiên Tuyết cũng ngước mắt nhìn nhìn, lắc đầu: “Tôi có cảm giác không đúng, chẳng qua thoạt nhìn Tiểu Nhu rất thích cậu ấy, thôi tùy nó đi, dù sao cũng không nhất định là nghiêm túc, ở tuổi này con bé cũng nên trải qua.”

Không nhất định là nghiêm túc?

Mấy ngón tay thon dài của Lạc Phàm Vũ chậm rãi nắm chặt, cười lạnh, nếu em dám nghiêm túc thử xem.

“Chú Lạc, chú thấy em gái lớn lên có giống cháu không? Giống không?” Tiểu Ảnh ném máy chơi game xuống chạy tới, chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi: “Mommy nói cháu lớn lên giống daddy, cho nên em gái hẳn là giống mommy mới đúng!”

Lạc Phàm Vũ nheo đôi mắt, có chút khó xử, nhưng vẫn cười sờ sờ đầu Tiểu Ảnh: “Giống ai không quan trọng, nhóc, quan trọng là cháu có em gái, sau này trưởng thành dạy em chơi trò chơi, hửm?”

“Dạ! Đúng vậy!” Nói xong, Tiểu Ảnh ghé vào trước nôi, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm bảo bảo, tính toán duỗi tay chọc em bé.

“Tiểu Ảnh ——” Dụ Thiên Tuyết đang giúp đỡ người phục vụ sắp xếp lại thức ăn trên bàn, vừa quay đầu, đôi mắt đẹp lấp lánh, cười nhạt cảnh cáo: “Không được lại đúc ngón tay vào trong miệng em nha, bằng không, một lát phạt con sau khi ăn xong không được ăn kem tráng miệng.”

“A!” Mục đích bị chọc thủng, Tiểu Ảnh rụt tay về, cười hì hì: “Mẹ, mẹ nhìn lầm, con chỉ muốn kiểm tra xem em có lạnh hay không thôi, con rất trong sáng nha ~~~”

Toàn bộ người trong phòng đều bị câu “Con rất trong sáng nha” của Tiểu Ảnh chọc cho vui vẻ, tâm tình của Lạc Phàm Vũ có hơi tốt hơn một chút, nhưng khi nhìn qua lại thấy Mạc Tuyên Trạch gác tay trên bả vai của Dụ Thiên Nhu, hai người tươi cười như hoa nở rộ, ánh mắt Lạc Phàm Vũ lạnh lùng, sau đó quay người, từ trên người sờ soạng lấy ra điếu thuốc, lấy ra rồi lại không dám đốt, rốt cuộc có trẻ con ở đây, dù anh có phiền muộn như thế nào thì cũng không thể biểu hiện ở trên mặt.

A…… Cô nhóc này, đóng kịch đến nghiện rồi đúng không?

“Chị, cuối tuần này có khả năng em sẽ xin nghỉ đi chơi vài ngày, nói trước để chị và anh rể không cần lo lắng cho em.” Dụ Thiên Nhu nhẹ giọng nói.

“Cuối tuần? Em muốn xin nghỉ phép à?” Dụ Thiên Tuyết ngước mắt hỏi.

“Đi ra ngoài chơi chú ý an toàn là được, xin nghỉ thì nói —— ông chủ của em đang ở đây, trực tiếp xin thì được rồi.” Nam Cung Kình Hiên đi qua, săn sóc hỗ trợ bưng cái mâm trong tay Dụ Thiên Tuyết, sau đó ôm eo cô, ý bảo cô ngồi xuống không cần bận bịu.

“Dì út muốn cùng chú bạn trai này đi chơi sao?” Tiểu Ảnh ngoan ngoãn ngồi ở đối diện, trong ánh mắt xinh đẹp tràn đầy sự thông tuệ cùng giảo hoạt: “Vậy dì út phải cẩn thận nha, mẹ cháu nói, đàn ông đều là sói, sẽ tìm cơ hội ở thời điểm dì út không có người bảo hộ sẽ ăn luôn dì út đó!”

Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt ngay tức khắc, có chút xấu hổ nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai: “Tiểu Ảnh, mẹ nói với con như vậy hồi nào!”

Tiểu Ảnh lộ vẻ vô tội, chớp chớp mắt giảo hoạt nói: “Mẹ, có nha, mẹ nói với ba ở trong phòng bị con nghe được!”

Mặt Dụ Thiên Tuyết càng đỏ hơn, gần như muốn chôn thân xuống bên dưới cái bàn, Nam Cung Kình Hiên đang ngồi bên cạnh ôm chầm lấy cô, đôi mắt mị hoặc tràn đầy sự yêu chiều: “Được rồi, dám nói thì phải dám nhận, vốn dĩ cũng đâu có nói sai, đàn ông tổng cộng chỉ có chút tâm tư xấu xa đó, anh thừa nhận, anh chính là mơ ước em như vậy, còn không được sao?”

Dụ Thiên Tuyết như muốn ngất đi, duỗi tay véo hông anh, Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên, thân thể khẽ run, thấp giọng nói bên tai cô: “Đừng náo loạn, bà xã, anh nói đều là lời thật.”

Bầu không khí trong phòng rất ấm áp, Lạc Phàm Vũ cười lạnh ngồi xuống: “Tiểu Ảnh nói đúng, trẻ vị thành niên yêu đương thì người lớn luôn phải quan tâm xen vào mới được, vốn dĩ đã tương đối ngu ngốc, cho nên cũng không nhìn xem là chó hay mèo còn dám dẫn vào trong nhà —— bạn trai sao, nhanh như vậy đã xác định quan hệ, cậu ta mới theo đuổi em bao lâu, hả?”

Lời nói lạnh băng mang theo sự châm chọc rất rõ ràng, bầu không khí trên bàn cơm lập tức lạnh xuống.

Dụ Thiên Nhu biết là anh sẽ dội nước lã, nhưng không nghĩ tới sẽ dội đến hoàn toàn như vậy, cô cắn môi, có chút nôn nóng nói: “Anh đang nói cái gì vậy? Cái gì mà chó mèo? Tôi đáp ứng người ta là tôi có trải qua suy xét, anh dựa vào cái gì mà nói tôi ngu ngốc?”

“Em không ngu ngốc?” Lạc Phàm Vũ đảo mắt qua, thu toàn bộ thân hình nhỏ xinh của cô vào trong tầm nhìn: “Mau nói cho tôi biết, đi chỗ nào chơi? Chơi cái gì? Đi chung với ai? Em biết Trung Quốc một năm có bao nhiêu người là do chạy ra ngoài chơi cùng người lạ mà mất tích hay xảy ra tai nạn không? Em cảm thấy chơi vui? Tóm được một tên nhóc thì cảm thấy là bảo bối, tóm được ai là tin tưởng người đó ngay tức khắc —— tín nhiệm của em rẻ tiền như vậy? Chi tiết về cậu nhóc này em biết được nhiều ít, hả?”

Dụ Thiên Nhu mở to hai mắt, có cảm giác mình bị buộc đến một câu cũng nói không nên lời, sắc mặt đỏ lên, nắm chặt đôi đũa: “Lạc Phàm Vũ, anh nói một câu dễ nghe thì chết ai!”

“Xin lỗi, lời hay không có,” Lạc Phàm Vũ cười lạnh: “Không phải muốn đi du lịch sao? Được thôi, tôi không cho nghỉ —— nghe rõ chưa?”

Để em tuỳ tiện muốn đi đâu thì đi, đi với ai cũng được sao, tôi khờ mới có thể thả cho em đi!

Dụ Thiên Nhu hít sâu một hơi, đôi mắt trừng to hơn bao giờ hết.

“Lạc Phàm Vũ…… Anh…… Anh nói chuyện có đạo lý một chút được không?!”

“Tôi đã nói đạo lí qua với em,” Giọng của Lạc Phàm Vũ lạnh băng: “Em nghe không hiểu thì chớ có trách tôi, ngu ngốc!”

“Anh……”

“Thôi thôi,” Dụ Thiên Tuyết dịu dàng hoà giải, nhìn sắc mặt Mạc Tuyên Trạch càng lúc càng xấu hổ khó coi, mỉm cười nói: “Không phải mọi ngươi tới để chúc mừng bảo bảo của tôi sao? Một hai phải ở chỗ này ầm ĩ, không cho tôi mặt mũi phải không?”

Biểu tình trên mặt Lạc Phàm Vũ nhu hòa một ít, Dụ Thiên Nhu thì vẫn tức giận, ngay cả đũa cũng cầm không được.

“Ăn cơm, có chuyện gì thì cơm nước xong lại nói,” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nói, vỗ vỗ đầu Tiểu Ảnh đang ngồi bên cạnh: “Tiểu Ảnh, con qua ngồi bên cạnh dì út đi, tâm tình của dì út không tốt.”

“Dạ!” Tiểu Ảnh nghe lời tụt xuống ghế, ngoan ngoãn chạy đến trung gian Dụ Thiên Nhu và Mạc Tuyên Trạch, lễ phép nói: “Chú ơi, phiền toái chú ngồi sang bên cạnh nha, cháu muốn ngồi cùng dì út, chú không có ý kiến gì chứ?”

Mạc Tuyên Trạch xấu hổ, nhưng vẫn cười nói: “Không có gì không có gì, bạn nhỏ cứ việc ngồi.”

Lúc này không khí trên bàn mới hòa hoãn một ít, Lạc Phàm Vũ ngước mắt, liếc nhìn Nam Cung Kình Hiên một cái, biết rõ tên kia cũng đang nhìn mình, hai người trao đổi ánh mắt một chút, trên cơ bản cái gì cũng đều rõ ràng.

Một bữa cơm ăn cũng coi như náo nhiệt, tiểu công chúa nhà Nam Cung đáng yêu vô cùng, đôi mắt trong suốt cực kỳ giống Dụ Thiên Tuyết, Lạc Phàm Vũ chăm chú nhìn người phụ nữ xinh đẹp giờ đã thành mẹ thành vợ người, phảng phất như cây xà ngang cuối cùng trong lòng đã đứt gãy, cô đang đắm chìm trong hôn nhân trong gia đình không muốn tỉnh lại, chút ảo tưởng cuối cùng của anh cũng trở nên không có ý nghĩa nữa, trên thế giới này, không ai có thể dựa vào ảo tưởng để sống cả đời.

Bữa tiệc kết thúc, bóng dáng Lạc Phàm Vũ đĩnh bạt đi ra ngoài, dừng ở bên cạnh chiếc Ferrari xa hoa, anh lẳng lặng chờ, chờ cô nhóc kia đi ra.

Dụ Thiên Nhu và Mạc Tuyên Trạch đi ra sau cùng, tay nắm tay, thì thầm nói chuyện, chân mày của cô vẫn luôn nhíu lại.

Mắt thấy Lạc Phàm Vũ đứng ở phía trước, trong lòng Dụ Thiên Nhu vẫn còn sợ hãi, túm Mạc Tuyên Trạch đứng ở đường biên cản xe taxi, đúng vậy, căn bản là Mạc Tuyên Trạch không có xe, bọn họ cũng chỉ có thể đón taxi trở về.

Lạc Phàm Vũ cũng không nóng nảy, cùng người nhà Nam Cung chào hỏi, nhìn cả nhà bọn họ rời đi, bóng dáng đĩnh bạt cao ngạo đứng ở ven đường.

Xe taxi đến.

“Bác tài, đại lộ Nam Thông chú đi không? Chính là đường đi ngang hoa viên Thiên Tuấn.” Dụ Thiên Nhu hỏi thăm đường.

“Đi chứ, hai người lên đi.”

Đôi nam nữ trẻ tuổi tay nắm tay lên xe, Mạc Tuyên Trạch lễ phép để cô ngồi vào trước, sau đó mình mới ngồi vào.

Mắt thấy xe taxi liền phải chạy đi, phía trước chậm rãi đi tới một bóng người, tài xế taxi nghẹn lời, vốn định chờ người nọ tránh ra, lại không nghĩ rằng anh ta chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, hướng tới phía cửa sau xe taxi đi đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK