Nam Cung Kình Hiên ổn định thân thể, đôi mắt thâm thúy tràn đầy sự oán hận cùng đau lòng, nhìn về phía cái điện thoại kia.
Anh không có tiếp nhận, cho đến khi bên trong truyền đến tiếng thét chói tai, toàn thân anh mới chấn động!
“A ——!” Một giọng nữ thê thảm truyền đến từ bên trong, giống như đau không thể tả, giống như mang theo tiếng kêu khóc xé lòng thống khổ, xen lẫn các loại tiếng vang hỗn loạn, từ trong điện thoại truyền đến.
“Thiên Tuyết!” Nam Cung Kình Hiên đoạt lấy cái điện thoại di động, áp chặt ở bên tai.
Tiếng thét chói tai vẫn liên tục kéo dài, thanh âm rất hỗn loạn, hình như có rất nhiều người đè cô lại, cô rất đau, đau đến mức tiếng thét chói tai cũng run rẩy, thậm chí có người đang lạnh lùng nói với cô “Dụ tiểu thư, phiền cô chịu đựng một chút”, kế tiếp, cũng vẫn là tiếng la khóc càng thảm thiết hơn.
Trái tim của Nam Cung Kình Hiên như bị một bàn tay hung hăng bóp vỡ, máu tươi đầm đìa!
“Các người đang làm gì…… Dừng tay…… Dừng tay cho tôi!!!” Đêm khuya, trước cổng biệt thự, một tiếng rống dữ dội, lực đạo lòng bàn tay của Nam Cung Kình Hiên gần như muốn nắm vỡ cái điện thoại di động, bóng dáng cao ngất lảo đảo run rẩy.
Hộ vệ kịp thời lấy lại điện thoại từ trong tay anh, vẻ mặt phức tạp, vội vàng né tránh đến phạm vi an toàn để không bị anh đánh trúng.
“Thả cô ấy…… Lập tức thả cô ấy, ông có nghe hay không!!” Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên ngân ngấn hơi nước, tràn đầy sự đau lòng, vừa muốn nói thêm gì đó, đột nhiên lồng ngực rung động kịch liệt, buồn bực ho ra một tiếng, anh che ngực lảo đảo mấy bước, có chút máu đỏ thắm dính trên đôi môi mỏng.
“Kình Hiên!” La Tình Uyển đau lòng dữ dội, nén lệ chạy tới đỡ lấy anh.
Nam Cung Kình Hiên ổn định thân thể, đẩy La Tình Uyển ra, nâng đôi mắt tuyệt vọng mà oán hận lên, giọng khàn đặc: “Lập tức dừng tay…… Không được động vào mắt cô ấy, không được thương tổn cô ấy…… Bằng không, một khi tôi có cơ hội cứu cô ấy, tôi sẽ không chút do dự mà tự tay giết chết ông, ông có phải là ba của tôi hay không……”
Nam Cung Ngạo nhìn chằm chằm vào anh, đột nhiên, trái tim già nua bị câu nói sau cùng của anh làm cho vỡ tan thành từng mảnh.
Con trai của ông ta, chỉ vì chuyện này mà muốn giết ông ta…… Sự đau lòng, cứ như vậy, không chút kiêng kỵ mà lan tràn……
“Ông thả cô ấy ra cho tôi có nghe hay không!!” Đột nhiên Nam Cung Kình Hiên trợn to hai mắt, như hung thần ác sát tiến tới gần Nam Cung Ngạo, hộ vệ sợ tới mức ngăn ở trước mặt Nam Cung Ngạo, La Tình Uyển cũng tiến lên ôm lấy thắt lưng của anh, kêu khóc: “Đừng! Kình Hiên, anh không nên như vậy, đừng xúc động, bác ấy là ba của anh!!”
Ông ta là ba của tôi sao……
Ông ta thật sự…… Là ba của tôi sao……
Lại có một dòng ngai ngái từ trong lồng ngực tràn lên, vẻ mặt của Nam Cung Kình Hiên hoảng hốt, bóng dáng cao ngất mạnh mẽ lảo đảo suýt ngã xuống đất, La Tình Uyển dùng hết hơi sức toàn thân đỡ lấy anh, trong đầu đều là hình ảnh Dụ Thiên Tuyết rơi vào trong tay lũ cầm thú kia, thế nhưng, anh chỉ có thể đứng ở đây, qua sóng âm điện thoại nghe cô bị đám khốn kiếp kia tươi sống chơi đùa……
Toàn thế giới không có tiếng động, anh chỉ nghe thanh âm trái tim mình bị xé nát, đau đến không có tri giác……
“Tao đã sớm nói người phụ nữ đó là một mối họa, bây giờ còn khiến cho mày mất khống chế, làm sao có thể giữ lại?” Nam Cung Ngạo đè nén sự đau lòng, giọng nói hòa hoãn, ‘hạ tâm sắc đá’ uy hiếp: “Có lẽ hiện giờ cô ta đã *tàn khuyết* rồi, một loại tàn hoa bại liễu, nhưng chỉ cần mày chịu theo sự sắp xếp của tao kết hôn cùng Tình Uyển, tao còn có thể giữ lại cái mạng của cô ta! Mày suy nghĩ cho thật kỹ đi, còn náo loạn như thế này nữa, tao sẽ trực tiếp ném thi thể của cô ta tới trước mặt mày!”
Bóng đêm lờ mờ, La Tình Uyển gắt gao đỡ lấy thân thể của Nam Cung Kình Hiên, sự kinh hãi đã khiến cô ta hoàn toàn chấn kinh.
Vành mắt cô ta khẽ ướt át, rõ ràng cũng đã bị hù dọa không nhẹ.
Cô ta chưa bao giờ biết…… Thật sự chưa bao giờ biết….. Nam Cung Ngạo lại có thể tàn nhẫn đến như vậy……
“So với tôi, ông thật sự hung ác hơn, cũng tuyệt tình hơn so với tôi…… Tôi yêu cô ấy như vậy, lại biến thành công cụ để ông ép tôi phải thỏa hiệp…… A……” Nam Cung Kình Hiên che ngực nuốt dòng ngai ngái trong miệng xuống, đôi mắt thâm thúy lộ vẻ hoảng hốt run rẩy, thê thảm cười khẽ một tiếng, tuyệt vọng nhắm chặt mắt, giọng nói khàn đặc: “Dừng tay đi…… Tôi chịu thua, tôi cưới người phụ nữ này……”Anh lảo đảo nghiêng ngả, giọng khàn đặc bể tan tành: “Tôi cưới cô ta…… Ông đừng…… Tổn thương Thiên Tuyết nữa……”
Giờ khắc này, tất cả sự kiên trì trong lòng anh đã ầm ầm sụp đổ, khi sự nỗ lực của anh vẫn không thể bảo vệ được thế giới của mình, anh lựa chọn thối lui vạn bước, bỏ qua tất cả, hy sinh tất cả, để bảo toàn người anh yêu.
Thiên Tuyết, thật xin lỗi……
Anh muốn dùng hết toàn lực bảo vệ cô, chăm sóc cô, cho cô tình yêu cùng sự che chở của một người đàn ông, nhưng hiện tại, ngay cả chuyện cơ bản nhất anh cũng làm không được……
Rốt cuộc sắc mặt của Nam Cung Ngạo cũng hòa hoãn một ít, đè cảm xúc cuồn cuộn xuống đáy lòng, nhìn đứa con trai sa sút tinh thần đứng trước mặt, chậm rãi nói: “Mày hiểu là tốt rồi, trước cuối tháng đừng có phạm sai lầm gì nữa, bằng không mày cũng biết hậu quả, những chuyện tao làm với mày hiện giờ, sau này mày sẽ hiểu, Tình Uyển là con dâu tao chọn, về sau mày sẽ biết, con gái nhà quyền quý so với một phụ nữ tùy tùy tiện tiện tốt hơn không biết bao nhiêu lần!”
Bực bội “hừ” một tiếng, ông ta chống gậy hướng về phía phòng khách đèn đuốc sáng trưng đi tới.
La Tình Uyển đỡ Nam Cung Kình Hiên, nhịn nước mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Kình Hiên, em biết anh rất hận em, nhưng bây giờ đi vào cùng em được không? Sắc mặt của anh thật sự rất tệ, chúng ta nghỉ ngơi một lát trước……”
Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên tái nhợt, không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ giơ tay đẩy La Tình Uyển ra, cố gắng đứng vững.
Ở sự thật cường đại mà tàn nhẫn trước mắt, dù bị đánh đến xương cốt vỡ vụn, anh cũng không cần bất kỳ kẻ nào đỡ, đôi mắt thâm thúy lộ vẻ sa sút, khắc sâu sự đau đớn, mím đôi môi mỏng lạnh như băng liếc nhìn La Tình Uyển một cái, anh thối lui về phía sau, đôi mắt lạnh lùng, một chút tình cảm cũng không còn.
Lảo đảo đi đến bên cạnh xe, ngồi vào ghế lái, không để ý La Tình Uyển kêu la ở phía sau, lái xe rời đi.
*****
Đêm, tối đen như vậy.
Đêm khuya, Nam Cung Kình Hiên lái xe như bay trên đường cao tốc không bóng người, anh không rõ mình lái xe đi đâu, lúc ngừng lại thì đã ở cổng khu chung cư Bích Vân.
Năm năm trước, anh đã từng giam cầm cô ở nơi này.
Xuống xe đi vào cửa, nơi này không có người ở rất lâu rồi, nhưng mỗi tuần đều có người tới quét dọn định kỳ, trong năm năm nay, Lạc Phàm Vũ có ý muốn khai thác phát triển nơi này thành building mới, hoặc bán hay cho thuê, đều bị Nam Cung Kình Hiên ngăn cản, anh không nói rõ là muốn giữ lại nơi này làm cái gì, chỉ bởi vì cô đã từng sống ở đây…… Không, là bọn họ đã sống cùng nhau ở chỗ này.
Đi vào phòng khách, kéo rèm cửa sổ lên, bên ngoài là bầu trời đầy sao sáng.
Nam Cung Kình Hiên bỏ chìa khóa lên bàn, anh đi vào trong phòng ngủ nhìn chằm chằm cái giường lớn mềm mại, anh bước tới, chầm chậm ngã lên trên đó, nhắm mắt lại, lẳng lặng để cho mình chìm đắm.
Thiên Tuyết.
Em ở đâu?
Hàng mi dài nhắm chặt đang run rẩy, phảng phất như thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong đôi mắt trong suốt kia luôn là sự oán hận cùng phòng bị, chỉ khi nào bị anh hành hạ tới cực điểm, thỉnh thoảng mới lộ ra sự yếu ớt.
Cô luôn không tin anh yêu cô, dù đối xử với cô tốt một chút xíu, cô đều sẽ lộ vẻ khó tin giơ bàn tay nhỏ bé sờ trán anh, đôi mắt trong suốt trợn to, nói: “Nam Cung Kình Hiên, anh không có phát sốt chứ?”
Chương 228: Làm Cho Bọn Họ Tàu Hủy Người MấtAnh không có phát sốt.
Anh yêu cô, yêu sâu đậm, yêu khắc cốt ghi tâm.
“Thiên Tuyết. . . . . .” Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nỉ non mấy chữ này, đôi môi mỏng khêu gợi vô cùng tái nhợt.
Anh nhớ dáng vẻ xinh đẹp linh động của cô lúc ở trong bệnh viện, hai cánh tay cô quấn lên cổ anh, giọng nói dịu dàng mà thanh thúy: “Anh quyết định ở chung một chỗ cùng em thì không cho phép anh nhìn phụ nữ khác, không được phản bội em, không cho ghét bỏ em, không được bỏ rơi em, không nên cho em dựa vào rồi lại đi mất, đừng hứa hẹn với em chuyện anh không làm được, lại càng không được loạn phát tính tình với em, hối hận quyết định hôm nay của mình!”
“Nam Cung Kình Hiên, anh sợ sao?”
Dưới ánh đèn dịu dàng mà tĩnh lặng, bóng dáng cô quanh quẩn ở trong đầu của Nam Cung Kình Hiên….., rõ ràng như thế, tựa như cô đang thì thầm ngay tại bên tai anh.
—— không nên cho em dựa vào rồi lại đi mất.
—— đừng hứa hẹn với em chuyện anh không làm được!
Nam Cung Kình Hiên, anh sợ sao?
Đôi mắt thâm thúy mở ra, đôi đồng tử đen như đầm nước sâu thăm thẳm thoáng lấp lánh, giống như có một dòng điện truyền ra khắp toàn thân, đột nhiên, Nam Cung Kình Hiên ngồi dậy từ trên giường.
Đường nét kiên nghị trên gương mặt lộ ra vẻ lạnh như băng, bầu không khí lặng ngắt như tờ. (Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon)
Vào thời khắc này, điện thoại di động trong tay vang lên.
“Kình Hiên, đã xảy ra chuyện gì? ! Vốn là bọn mình đang theo dõi một chiếc tàu chở dầu, chỉ thấy nó quanh quẩn ở vùng biển lân cận, vừa định ra tay thì phát hiện bọn họ thay đổi hướng đi, càng chạy càng xa, thật sự mình không dám tùy tiện xuống tay, cậu xem là chuyện gì xảy ra?” Lạc Phàm Vũ ngồi bên trong phòng giám sát, trong lòng vô cùng lo lắng, quả đấm cũng siết chặt.
Nam Cung Kình Hiên đã hoàn toàn tỉnh táo lại, gương mặt tuấn tú tái nhợt lộ ra mấy phần khắc nghiệt, dường như níu được một cọng cỏ cứu mạng, đè nén sự rung động trong lồng ngực, lạnh giọng ra lệnh: “Đuổi theo tàu chở dầu đó, nhìn thật kỹ cho mình!”
Chân mày của Lạc Phàm Vũ nảy lên: “Thế nào? Cậu có vị trí của Thiên Tuyết rồi à? Cậu xác định cô ấy ở trên đó?”
“Ông già xuống tay độc ác với cô ấy, hiện tại mình cũng không biết cô như thế nào. . . . . .” Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng tái nhợt, đè nén sự đau đớn trong lồng ngực, khàn giọng nói: “Ngăn mấy tên kia lại cho mình, tên nào dám động vào một cọng tóc của cô ấy, mình muốn tên đó chết không có chỗ chôn.”
Lạc Phàm Vũ nghe không hiểu, rốt cuộc Dụ Thiên Tuyết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định là chuyện cực kỳ xấu, tức giận đến mức hung hăng nện một quyền lên bàn phím, cái bàn phím phát ra tiếng vang thảm thiết, anh nghiến răng: “Con mẹ nó, khốn kiếp!”
“Vậy hiện tại cậu đang ở đâu? Cậu. . . . . .” Bỗng nhiên Lạc Phàm Vũ nhớ ra, nếu ông cụ lấy an nguy tính mạng của Thiên Tuyết ra bức ép, tên này sẽ điên lên mất!
“Mình đã đáp ứng hôn sự.”
“Cậu. . . . . .” Trong lòng Lạc Phàm Vũ khiếp sợ vượt qua sức tưởng tượng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cực kỳ khó coi, tiếp theo, sắc mặt liền trở nên âm hiểm: “Cậu điên rồi đúng không? Cậu đáp ứng kết hôn với La Tình Uyển? !”
“Mình không còn cách nào,” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng nói, cố nén sự đau đớn như tê liệt cùng dòng ngai ngái trong lồng ngực xông lên cổ họng: “Mình không thể hao phí thời gian chờ cô ấy bị móc mắt bị chơi đùa. . . . . . Vậy không bằng dứt khoát cầm đao giết chết mình cho xong. . . . . .”
Lạc Phàm Vũ trợn to hai mắt, gương mặt tuấn tú bỗng chốc đỏ bừng, tay siết chặt điện thoại di động, cả người sắp bùng phát.
Móc mắt, bị chơi đùa?
Ông cụ nhất định phải làm đến mức này để bức con trai của mình đi vào khuôn khổ sao? !
Cố nén một lát mới không có đập bể luôn màn hình giám thị, sắc mặt Lạc Phàm Vũ tái xanh, giọng anh khàn khàn: “Mình sẽ nhìn chòng chọc chiếc tàu kia, đích thân mình sẽ đuổi theo. . . . . . Mình muốn bọn chúng chết ngay cả xương cũng không còn! . . . . . . Cậu thì sao? Cậu cứ ngồi yên như thế mà chuẩn bị hôn lễ của cậu à? !”
“Mình có phương pháp xử lí của mình.” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói một câu, cúp điện thoại cái rụp.
Lạc Phàm Vũ còn muốn hỏi thêm mấy câu, lại chỉ nghe được tiếng tút tút, anh nghĩ đến cô gái xinh đẹp động lòng người kia, năm năm trước, sự kiên cường không chịu thua của cô đã từng đả động sâu sắc đến anh, làm sao cô có thể gặp chuyện không may? Làm sao có thể bị đối đãi tàn nhẫn như vậy? !
Tay cầm y phục bên cạnh lên, giọng khàn khàn nói: “Tìm mấy người đi cùng tôi, chúng ta đuổi theo tàu chở dầu, trong vòng một ngày, nhất định phải đuổi lên phía trước con tàu đó.”
“Sau đó thì sao?” Người đàn ông ở sau lưng kinh ngạc hỏi.
Lạc Phàm Vũ cầm quần áo hung hăng mặc lên người, lạnh lùng bỏ lại mấy chữ: “Làm cho bọn họ tàu hủy người mất!”
*****
Lúc về tới nhà họ La đã là rạng sáng.
La Tình Uyển rất mệt mỏi, bỏ túi xách lên bàn, trực tiếp ở trong phòng khách ngủ mất, mái tóc đẹp xõa tán lạc trên vai cô ta.
“La tiểu thư.” Người giúp việc cẩn thận đi tới, cầm áo khoác đắp lên trên người cô ta.
La Tình Uyển bị giật mình tỉnh giấc, bên dưới hàng mi dài là đôi mắt hồng hồng giống như đã khóc, dịu dàng xinh đẹp động lòng người, giọng nói có chút khàn khàn, nhẹ giọng hỏi: “Ba mẹ tôi đâu? Bọn họ đều không có ở nhà à?”
“Tiên sinh đang ở phía bắc, chỗ mỏ khoáng sản gặp sự cố, nghe nói rất nghiêm trọng, đêm khuya tiên sinh đã chạy qua bên đó, phu nhân cũng ra ngoài chạy quan hệ, muốn đè ảnh hưởng của sự kiện lần này xuống.” Người giúp việc vội vàng nói.
Trong lòng La Tình Uyển run lên, mấy ngón tay xanh xao cũng run rẩy.
“Sự cố. . . . . .” La Tình Uyển nhỏ giọng thì thầm hai chữ này, trong đôi mắt trong suốt thoáng qua chút sợ hãi, bỗng nhớ tới, lúc trước có người đã đưa cho ba một phần báo cáo về chuyện này,nhưng ba vẫn luôn không coi trọng, không ngờ sự cố lại tới nhanh như vậy, chẳng trách có phần ứng phó không kịp, ngay cả mẹ cũng phải vội vàng đi trợ giúp.
“Chuyện lớn như vậy sao không nói cho tôi biết? Tôi mới vừa ở nhà Nam Cung, chuyện có lớn cỡ nào cũng chỉ cần một câu nói của bác trai là có thể đè xuống, tại sao không cho tôi biết?” La Tình Uyển khẽ cau mày, hỏi.
“Nhưng mà tiểu thư. . . . . . Cô quên mấy cái địa sản ở phía bắc kia Nam Cung tiên sinh đã chuyển cho con rể của ông ấy rồi sao, bây giờ đã không phải do ông ấy đang quản nữa, thế lực cũng không thể vươn dài đến đó.” Người giúp việc khó xử, bối rối nói.
“. . . . . .”
La Tình Uyển trầm mặc, phía bắc, đó là phạm vi thế lực của Trình Dĩ Sênh.
Cô ta khe khẽ tựa vào ghế sofa, thân thể lọt thỏm vào trong sofa mềm mại, đột nhiên nghĩ đến Nam Cung Kình Hiên, có thể anh có một ít quan hệ ở bên kia, nhưng. . . . . .
Cô ta cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, cũng biết, vào lúc này không thể nào cầu xin anh.
“Thế này đi, ông tìm giúp tôi phương thức liên lạc với Trình Dĩ Sênh, nhớ, đừng thông qua Dạ Hi, tôi không hy vọng cô ấy biết chuyện này, tốt nhất không nên kéo cô ấy vào.” La Tình Uyển tỉnh táo phân tích, đưa ra quyết định.
Với giao tình của cô ta và Dạ Hi, cùng quan hệ với nhà Nam Cung, Trình Dĩ Sênh cũng sẽ không làm khó nhà họ La.
Đúng. . . . . . Hẳn là vậy.
Mà giờ phút này, ở Lịch Viễn, trong phòng làm việc lạnh như băng, máy chiếu đang truyền hình ảnh ở hiện trường đến màn hình lớn trên vách tường, màu sắc cùng âm thanh rõ nét mang đến sự rung động thị giác vô cùng hiệu quả, Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn màn ảnh đã mấy giờ, thức suốt đêm làm cho đôi mắt thâm thúy của anh trở nên đỏ tươi, để cái điện thoại trong tay xuống, cũng chặt đứt đường lui cuối cùng của bọn họ.
“Tổng giám đốc, tra được La Mẫn Thành đang liên lạc với thế lực ở bên đó của ba anh, nhưng tạm thời không có gì chuyển biến, đối với vị Trình thiếu gia kia, tạm thời ông cụ không tín nhiệm lắm, vì vậy, có rất nhiều việc cũng không dự định giao cho anh ta đi làm.” Trợ lý ghé vào tai anh nói.
“Ông cụ sẽ không vận dụng Trình Dĩ Sênh, đối với người này, ông ấy biết gốc biết rễ nên không có cảm tình gì,” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nói, giọng khàn khàn chứng tỏ thân thể của anh đã cạn kiệt sức lực và cực kỳ mệt mỏi, nhưng vẫn lạnh lùng nói tiếp: “Chỉ có điều, luôn có kẻ không biết cách làm người của cậu ta, chung quy, cũng nên có người đi mạo hiểm.”
Trợ lý cau mày: “Tổng giám đốc, ý anh là. . . . . .”