Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, nhìn thấy sự quật cường hận ý cùng quyết tâm trả thù trong mắt cô.
“Nói anh nghe, sau khi bắt được hung thủ em sẽ làm như thế nào…..” Bỗng nhiên Nam Cung Kình Hiên muốn trêu chọc cô: “Đào mộ tổ? Hay là ghim người cỏ nguyền rủa người đó?”
“Anh…..” Mặt Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, cơ hồ muốn giơ tay đẩy anh ra.
Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên, nhẹ nhàng ôm cô, giọng nói khàn khàn: “Thiên Tuyết, anh cam đoan, sau này bất luận em làm gì nói gì anh đều tin tưởng, anh yêu em, yêu luôn sự thẳng thắn quật cường thậm chí là tính khí nóng nảy của em, còn nữa, em đối với con trai của chúng ta chu đáo….. Em là người mẹ tốt.”
Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết hơi tái nhợt, ở trong vòng tay của anh quay mặt qua một bên, cắn môi nói: “Nhưng tôi không còn tin anh, một giây trước rất tốt với tôi, ai biết một giây sau lại đối xử thế nào với tôi.”
“…..” Nam Cung Kình Hiên bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn chọc người trìu mến của cô, đau lòng vạn phần.
“Anh sai rồi….. Là anh sai rồi, được chưa?” Anh khàn giọng nói: “Em muốn trừng phạt anh sao cũng được, chẳng qua không nên tùy tiện nói ‘chúng ta kết thúc’, lời như thế, anh sẽ không chịu nổi….. Chúng ta làm sao mà kết thúc được? Đời này của anh sẽ không buông tha em, nếu chúng ta kết thúc anh còn có thể đi dây dưa với người nào đây…..”
Càng lúc càng thở dốc dồn dập, Nam Cung Kình Hiên hôn lên môi của cô, mấy chữ cuối cùng nói mơ hồ không rõ ràng.
Dụ Thiên Tuyết cau mày, giơ tay kéo cổ tay anh ra, chỉ muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh.
Nam Cung Kình Hiên nhất quyết không tha, bàn tay vuốt ve sau tai cùng cổ của cô, chậm rãi vân vê, hướng dẫn cô ngẩng đầu đưa cái lưỡi non mềm đến trong miệng anh, anh hôn đến say sưa, chọc cho cô ngạt thở xấu hổ thở gấp một trận.
“…..” Nam Cung Kình Hiên vỗ vỗ gáy của cô, yêu thương ôm cô vào lòng: “Anh sẽ nhanh chóng giải trừ hôn ước, sau đó cưới em —— em yên tâm, anh sẽ xử lý tốt tất cả mọi việc.”
Dụ Thiên Tuyết cực kỳ mệt mỏi, hàng mi dài từ từ rũ xuống, ngã đầu trên bờ vai ấm áp dày rộng của anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, nhớ tới sắc mặt chán ghét của mấy người nhà Nam Cung, khẽ cau mày, cảm thấy tất cả đều mờ mịt không rõ ràng.
*****
Đêm khuya, tại nhà Nam Cung.
Bữa tiệc tối bởi vì Nam Cung Kình Hiên về muộn mà trì hoãn hai giờ đồng hồ.
Sau khi về tới Nam Cung Kình Hiên mới phát hiện quy mô bữa tiệc không nhỏ như Nam Cung Ngạo đã nói, quả thực, đây là một tiệc rượu ngoài trời, có ba mẹ bạn bè các giới, thậm chí là thân thích xa cùng anh em bốn bên của bọn họ cũng tới.
Nam Cung Kình Hiên bước xuống từ trong xe, bóng dáng cao ngất chói mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Nha, Kình Hiên, sao trễ vậy mới về, đang chờ cháu đây!” Một người phụ nữ chào đón, đấm lên bờ vai của anh oán trách: “Cháu nhìn đi, tất cả mọi người mà lão gia mời đều đã tới, chúng ta cũng đã tận mắt nhìn thấy vị hôn thê của cháu, thật sự xinh đẹp nha, ha ha!”
Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn người phụ nữ trước mắt, nhàn nhạt nở một nụ cười: “Dì La, ngồi thong thả.”
Người phụ nữ cười ha hả, cầm ly rượu muốn chạm ly cùng anh mới thả anh đi, Nam Cung Kình Hiên vẫn mỉm cười duy trì lễ phép, cầm lấy ly rượu trong tay người phục vụ, nâng ly cụng với bà ta, uống xong, lúc này anh mới đứng dậy băng qua sân vườn đi về phía phòng khách.
Chẳng qua người phụ nữ đó không thấy, trong nháy mắt anh xoay người, ngón tay thon dài nới lỏng cà vạt, trong mắt đã lộ ra sự âm u lạnh lẽo.
Anh sải bước đi vào phòng khách.
La Mân Thành, Nam Cung Ngạo, một đám thương nhân lớn cùng bạn hàng hợp tác đều đang ở đây chào hỏi nhau.
Nam Cung Kình Hiên không nhìn tới sắc mặt lạnh lùng của Nam Cung Ngạo, duy trì giao tiếp lịch sự chạm ly cùng mọi người, hết rượu lại rót, đi toàn bộ một vòng, ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên sáng ngời bức người.
“Chú La, Tình Uyển đâu?” Nam Cung Kình Hiên uống xong ly rượu cuối cùng, sâu kín hỏi.
“Tình Uyển ở trên lầu trò chuyện cùng Dạ Hi và mấy chị em họ, cháu có thể lên tìm thử xem, có điều là đoán chừng lên trên đó sẽ bị ép rượu!” La Mân Thành cười cực kỳ vui vẻ, giống như muốn phô trương hướng về phía mọi người nói: “Cô con gái nhỏ này của nhà Nam Cung rất lợi hại, chưa từng bị người nào chuốc say trên bàn rượu nha…..”
Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt liếc nhìn ông ta một cái, quay người đi lên lầu.
Quả nhiên, trên lầu truyền đến tiếng líu ríu của con gái, xa xa, Nam Cung Kình Hiên nhìn thấy La Tình Uyển đang nói chuyện cùng mấy chị em gái trên lan can sân thượng, giọng nói rõ ràng là họ hàng của nhà Nam Cung.
“Hừ, có tình nhân thì thế nào? Biết làm sao để chỉnh mấy con đàn bà ngực lớn đó cả đời không ngốc đầu lên được không?” Nam Cung Dạ Hi mặc lễ phục màu hồng nhạt, kiêu ngạo hướng về phía mọi người nói.
“Nha, cô có kinh nghiệm?”
“Hì hì, nhiều chuyện chút nha, người nào không biết Trình thiếu gia của chúng ta có danh xưng là bị vợ khống chế, anh ấy còn đi tìm tình nhân?”
“Ha ha…..”
“Được rồi!” Nam Cung Dạ Hi trợn mắt liếc người chị em vừa mới nói chuyện: “Cười cái gì? Đàn ông nhà các người không ăn trộm thịt sao? Muốn nghe kinh nghiệm thì đừng cười nữa, cười tôi, chính cô chờ ngồi chồm hổm ở góc tường khóc đi nghe chưa?”
Một câu nói khiến mọi người im bặt, quả nhiên như phép màu, một đám phụ nữ giương mắt nhìn Nam Cung Dạ Hi, chờ đợi cô ta truyền thụ kinh nghiệm.
La Tình Uyển cũng đang lẳng lặng nghe, bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt đang nhìn, ngẩn ra, hướng về phía ánh mắt kia nhìn sang.
“Kình Hiên…..” La Tình Uyển nhẹ giọng kêu lên.
Một đám phụ nữ đang líu ríu đều ngưng kêu la, nhìn về phía anh, liên tiếp đều là tiếng hít khí.
“Anh trai, bọn em đói bụng chờ anh đã lâu rồi, sao bây giờ anh mới về!” Nam Cung Dạ Hi nói, giận đến chu mỏ: “Làm hại một mình chị Tình Uyển đối mặt với nhiều khách như vậy, anh cũng thật là có ý tứ nha!”
La Tình Uyển kéo tay áo Nam Cung Dạ Hi một cái: “Dạ Hi, bớt tranh cãi một tí, anh ấy rất bận.”
“Hừ, anh ấy có việc gì bận bịu, bận lấy lòng săn đón phụ nữ khác thì có.” Nam Cung Dạ Hi không chú ý một chút nào, mở miệng nói: “Loay hoay đến nhà mình cũng không để ý!”
Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng quét mắt qua Nam Cung Dạ Hi, lạnh nhạt nói: “Có rảnh thì đi quản chồng của chính mình nhiều một chút, sửa trị tình nhân thì ích lợi gì? Đàn ông sẽ trở lại bên cạnh mày sao? Hay là cách xa mày hơn?”
Mặt của Nam Cung Dạ Hi bỗng nhiên đỏ hồng: “Anh trai! Anh…..”
Anh nói không sai, trước kia, ít nhiều gì thì Trình Dĩ Sênh cũng về nhà nhìn một chút, hiện tại, trừ phi là con gái có chuyện, nếu không, căn bản là cửa nhà anh ta cũng đều không về!
Một đám chị em ở bên cạnh đều im lặng, không lên tiếng chờ xem kịch vui, La Tình Uyển nheo mắt, tiến lên dịu dàng nói: “Anh đói bụng không? Em dẫn anh xuống dưới ăn chút gì đó, chuyện của Dạ Hi anh cũng không cần quản, trong lòng cô ấy hiểu rõ, Dĩ Sênh yêu cô ấy như vậy, có lẽ là gần đây quá bận rộn mà thôi.”
Nam Cung Kình Hiên thấy cô ta đã đến gần sát người mình, lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Tôi bận, cô cũng tin?”
La Tình Uyển chậm rãi rũ mắt xuống, không muốn ở trước mặt mọi người thảo luận chuyện của bọn họ.
“Dĩ nhiên em biết anh bận rộn chuyện gì, nhưng em không có bất kỳ cách nào.” La Tình Uyển nhẹ giọng nói: “Tựa như buổi tiệc này, xác định là ba mẹ vì hôn kỳ mà tới nơi này, nhưng em cũng không phủ định quyền lợi của mình, hoặc là nói em cũng đang mong đợi, vì thế em đành ích kỷ một lần.” Cô ta ngước mắt lên, khe khẽ cười: “Anh lại muốn nổi giận mắng em nữa sao?”
Đột nhiên trong đầu anh nảy ra một ý nghĩ
Dưới ánh đèn lờ mờ, trong góc tối, gò má của người phụ nữ này bị ánh sáng chiếu vào, đẹp đến mức khiến người ta không thể dời tầm mắt.
Chương 192: Anh Lại Muốn Nổi Giận Mắng Em Nữa Sao? (Tt)Ngón tay thon dài của Nam Cung Kình Hiên chạm vào cằm cô ta, môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng tà tứ, nháy mắt hớp hồn người khác, giọng anh trầm thấp từ tính, từng chữ từng chữ phun ra: “Cô thật đúng là lại đánh đòn phủ đầu!”
Trong nháy mắt La Tình Uyển hiểu được ý tứ của anh, chẳng qua trên mặt vẫn là vẻ nhu hòa nhàn nhạt, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào anh, không nói một lời.
Mà bốn phía, lại là âm thanh hít khí lạnh.
“Chà chà….., Dạ Hi, anh của cô thật sự rất đẹp trai…..”
“Anh ấy cùng chị Tình Uyển thật xứng đôi nha, trước kia tôi hay thấy hình bọn họ trên tạp chí, không nghĩ tới ngoài đời lại xứng đôi thế này…..”
“Đúng, đúng vậy nha, xem ra bọn họ thật sự rất nồng thắm.”
Nam Cung Dạ Hi khẽ cắn răng, nắm chặt quả đấm, mấy người phụ nữ ngu ngốc, chả biết cái gì xấc!
Lúc nào thì anh trai đối xử với người khác dịu dàng như thế? Nói năng dịu dàng luôn là điềm báo bùng nổ, thật không biết anh ấy và chị Tình Uyển lại xảy ra chuyện gì.
Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, đôi mắt tà mị lạnh như băng.
“Có một số việc tôi muốn nói với cô, có rảnh không?” Anh đút hai tay vào túi quần, hỏi La Tình Uyển.
La Tình Uyển quét mắt xuống dưới lầu, nhẹ giọng nói: “E rằng không có nhiều thời gian, nhưng chúng ta vẫn có thể nói chuyện một lát.”
Nam Cung Kình Hiên gật đầu một cái, xoay người, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi rời đi.
Mí mắt La Tình Uyển khẽ nhảy lên, đứng dậy đuổi theo.
Hai người băng qua hành lang lầu ba, cuối cùng đi tới gác lửng chứa đồ, nơi nho nhỏ đó ban ngày đã được người giúp việc sắp xếp, bên trên đặt mâm trái cây cùng rượu đỏ và mấy cái ly trống không, dưới trăng tràn ngập ánh sáng.
Nam Cung Kình Hiên cầm một cái ly lên, mở miệng nói: “Tôi nhớ cô đã dùng qua một loại nước hoa, tên Ái Thần, đúng không?”
Thân thể La Tình Uyển cứng đờ.
“Loại nước hoa kia hiện giờ rất khó mua, em chỉ dùng qua có một lần duy nhất.” La Tình Uyển chậm rãi đi tới bên cạnh anh, cũng cầm cái ly lên nhìn nhìn, hơi thở mong manh, trong mắt có sự ưu thương nhàn nhạt: “Anh có thể đừng quá thù dai được hay không? Từ đầu chí cuối em cũng chỉ làm sai một chuyện này, thậm chí còn chưa kịp phạm sai lầm thì đã bị anh phát hiện, anh vẫn nhớ cho đến bây giờ?”
Nam Cung Kình Hiên cười cười, ánh mắt thâm thúy mà chói mắt nhìn cô ta: “Cho tới bây giờ tôi đều không mang thù, nhưng một khi xảy ra những chuyện tương tự tôi khó tránh khỏi không suy nghĩ đến cô —— ngày đó, cô cũng ở tiệc rượu của Bùi Vũ Triết đúng không?”
La Tình Uyển gật đầu: “Em ở đó.”
“Cô thấy Thiên Tuyết? Đã tán gẫu với cô ấy?”
La Tình Uyển nhẹ nhàng hít một hơi, trong ánh mắt có sự ưu thương cùng bất đắc dĩ: “Đúng, nhưng lúc đó em uống hơi nhiều nên có hơi luống cuống, anh yên tâm, khi ấy em cũng không làm gì để cô ấy khó chịu, cô ấy không khiến em khó chịu em đã cám ơn trời đất, dù sao thì vị hôn thê chính hiệu là em đây cũng không đấu lại cô ấy, anh và mọi người đều không đứng về phía em, em thực sự rất thất bại, một chút sức lực cũng không có.”
“Vậy sao?” Mắt của Nam Cung Kình Hiên rất lạnh, vô cùng thống hận người phụ nữ này, phương thức nói chuyện của cô ta tựa như đang đánh thái cực quyền vậy.
“Anh cho rằng thế nào?” La Tình Uyển nhíu mày, cười cười: “Trước kia, em luôn nghĩ có thể cầm thân phận vị hôn thê này đến nói chuyện, nhưng bây giờ em mới biết cái danh hiệu này có bao nhiêu uất ức, mang bản thân trưng bày ở chỗ này đã định trước là ba không đau mẹ không thương, mọi người thúc giục em và anh kết hôn anh đều không thèm ngó tới, cái gì em cũng không làm được, chỉ có thể chờ đợi anh ——”
Cô ta lắc lắc đầu, mở chai rượu đỏ ra chậm rãi rót vào ly: “Phụ nữ không có đàn ông yêu thương che chở, bao giờ cũng hụt hơi, anh không biết đúng không?”
Màu rượu đỏ trong ly nhẹ nhàng mà sáng chói, cô ta ưu thương nói xong, nhấp một ngụm.
Động tác ưu nhã, rất có phong phạm tiểu thư khuê các.
“Vậy cô có biết đêm hôm đó Thiên Tuyết đã xảy ra chuyện gì hay không?” Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng, hỏi.
La Tình Uyển dừng lại, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ, sợ run trong chốc lát mới hỏi: “Cái gì?”
“Cô thật sự không biết?”
“Thời điểm em chia tay bọn họ cũng đã khuya lắm rồi, khi đó không phải là chuyện gì cũng không có sao? Cô ấy đã xảy ra chuyện?” La Tình Uyển chậm rãi cau mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Nam Cung Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng khêu gợi, rất muốn mổ xẻ tim của người phụ nữ này ra nhìn thử xem là dạng gì.
“Tôi rất muốn biết hiện giờ cô thật sự vô tội hay là đang giả ngu với tôi…..” Nam Cung Kình Hiên sâu kín nói, bước đến gần cô ta, nhéo cằm của cô ta, tỉ mỉ nhìn: “Tôi vẫn hy vọng tất cả đều không liên quan đến cô, điều đó chứng tỏ, ít nhất cô không có đáng sợ như vậy, nhưng nếu có liên quan đến cô, vậy cô cảm thấy tôi sẽ yên tâm để một người phụ nữ ác độc, giỏi mưu tính ngày ngày ngủ ở bên gối tôi sao?”
Giọng nói của anh sâu xa, ngón tay mềm mại nhưng lạnh lẽo, khiến cho La Tình Uyển rùng mình.
“Anh đang nói chuyện gì, em nghe không hiểu lắm…..” Theo bản năng La Tình Uyển muốn né tránh ánh mắt sắc bén lạnh như băng của anh, vừa mới quay mặt đi bị anh vặn trở lại, cưỡng bách cô ta ngước mắt nhìn chằm chằm vào anh.
“Đêm hôm đó, Thiên Tuyết bị bỏ thuốc đưa đến giường của Bùi Vũ Triết ——rốt cuộc chuyện này do ai làm?”
La Tình Uyển nghe xong lời của anh, cả thần kinh cũng nhảy lên dữ dội.
“Cô ấy…..” Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Tình Uyển tái nhợt, suy nghĩ cẩn thận: “Bỏ thuốc? Cô ấy bị bỏ thuốc? Chẳng lẽ là….. Thuốc kích dục sao? Vậy….. Cô ấy và Bùi Vũ Triết xảy ra quan hệ chưa?”
Trên mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng rung động, không giống như là giả vờ.
Đôi mắt Nam Cung Kình Hiên sắc lạnh hơn, siết chặt cằm cô ta, tà mị cười một tiếng: “Cô nói xem?”
Đôi mắt của La Tình Uyển mờ mịt, chỉ có thể lắc đầu: “Em….. Không biết, Kình Hiên, em chỉ biết từ năm năm trước bọn họ đã bắt đầu biết nhau, nếu như bọn họ thật sự xảy ra quan hệ, vậy cũng xem như bình thường, có lẽ trước kia Bùi Vũ Triết là bệnh nhân, nhưng bây giờ anh ấy thật sự đã tốt hơn, Dụ Thiên Tuyết và anh ấy phát triển như thế nào cũng không phải là điều anh có thể ngăn cản.”
Nam Cung Kình Hiên nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, đột nhiên một ý nghĩ xẹt qua trong đầu như một tia chớp.
Anh nhếch đôi môi mỏng, ý nghĩ vừa hiện ra kích thích anh.
“….. Ừ, như em đoán…..” Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên tái xanh, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, có phần ác độc: “Bọn họ đã lên giường, thời điểm tôi chạy tới đúng lúc thấy một màn kia, thật đúng là phải cám ơn em đã nhắc nhở.”
Trong mắt La Tình Uyển thoáng sáng ngời, giống như vui mừng hoặc như kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt đã có chút ửng hồng, sau đó lại khôi phục yên tĩnh.
“Kình Hiên, anh…..” Tay La Tình Uyển bao trùm lên cổ tay của anh, có chút cầu xin thấp giọng nói: “Có hơi đau, anh không nên thế này…..”
Đôi mắt trong trẻo của cô ta lộ vẻ yếu ớt cùng đáng thương, xoa xoa bàn tay đang bao trùm trên mu bàn tay của anh.
“Tha thứ cho tôi, đến bây giờ vẫn chưa hết cơn tức ——” Nam Cung Kình Hiên vuốt ve môi cô ta, trầm thấp nói: “Tôi không ngờ người phụ nữ tôi yêu sâu sắc lại có thể trong nháy mắt phản bội tôi, bất trung với tôi, em nói xem tại sao? Thân thể phụ nữ tịch mịch đến vậy, không có người xoa dịu là phải đi tìm đàn ông khác sao?”