Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171

Nam Cung Dạ Hi giận đến mức muốn tiến lên tranh đấu cùng cô, gầm thét rít gào, lại bị Trình Dĩ Sênh ngăn cản, cô ta vừa tức vừa không nể nang Trình Dĩ Sênh dẫn tới đánh lẫn nhau, Dụ Thiên Tuyết nhìn màn hài kịch này, đối với những thứ bẩn thỉu ghê tởm kia thì làm như mắt điếc tai ngơ.

Vẻ mặt Tiểu Ảnh sùng bái nhìn mẹ, đối với người phụ nữ đanh đá chua ngoa nào đó trong lòng cậu bé càng thêm khi dễ đến cực điểm.

“Ông cụ, có phải dì này không hoan nghênh Tiểu Ảnh hay không? Vậy, hay là Tiểu Ảnh đi về thôi…..” Tiểu Ảnh nghiêng đầu uất ức nhìn Nam Cung Ngạo, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại sáng lên vẻ điềm đạm đáng yêu.

Trong lòng Nam Cung Ngạo đau nhói, vội vàng ôm lấy cậu bé, quát lạnh một tiếng: “Hai đứa mày câm miệng lại cho tao!”

Đánh đấm lẫn nhau một lúc rốt cuộc Nam Cung Dạ Hi cũng an tĩnh lại, nước mắt chảy đầy mặt, Trình Dĩ Sênh càng nhếch nhác hơn, trên mặt bị bà điên này cào sướt một vết máu, trong mắt chợt lóe lên hận ý, anh ta vẫn còn có việc phải lợi dụng người phụ nữ ngu ngốc này, đợi thời cơ chín mùi anh ta nhất định đá bay cô ta! Còn thiếu một chút xíu nữa thôi, còn kém một chút là anh ta có thể hoàn toàn nắm giữ cổ phần bên phía Đài Bắc, đến lúc đó người phụ nữ thối tha này cứ chờ chết đi!

“Tao vất vả lắm mới gọi được Tiểu Ảnh tới đây ăn một bữa cơm, hai đứa mày còn gây sự nữa thì cút ra ngoài hết cho tao! Đây là cháu nội của tao, đứa nào còn dám nói nửa câu không phải thì vĩnh viễn đừng mong bước vào cửa nhà Nam Cung!” Giọng của Nam Cung Ngạo hùng hồn chấn động vang vọng cả căn phòng.

Tiểu Ảnh nhu thuận ở trong lòng ông ta, trừng mắt hướng về phía Nam Cung Dạ Hi thị uy, quay đầu lại thì là một bộ dáng đáng thương, đưa ra hai bàn tay nhỏ bé cho Nam Cung Ngạo nhìn: “Ông, tay dơ rồi…..”

Trên bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn dính đầy mực nước.

“Ông nội dẫn cháu đi rửa, không cần để ý bọn họ…..” Lửa giận của Nam Cung Ngạo đã bình ổn, bồng Tiểu Ảnh từ đầu gối ôm xuống, vô cùng yêu thương dắt bàn tay nhỏ bé, cười híp mắt hướng về phía cửa đi tới.

Tiểu Ảnh sải bước đi theo, lúc đi tới cửa thì thấy hai người trước mặt ngây ra như phỗng, nâng cái cằm nhỏ lên vênh váo tự đắc một phen, ván này, mẹ khí thế xông lên, Tiểu Ảnh sẽ bộc hậu, toàn thắng, hoan hô!

Ngoài cửa, một bóng dáng thẳng tắp cao lớn chậm rãi đi tới, cảm thụ được không khí nơi này không giống ngày xưa, có hơi cau mày.

Có người lần lượt từ trong phòng sách đi ra, mặt của Nam Cung Dạ Hi đầy nước mắt lộ vẻ khiếp sợ và oán hận, cáu kỉnh gây gổ với Trình Dĩ Sênh ở sau lưng, mà phía sau bọn họ có một bóng dáng mảnh khảnh động lòng người, đối với sự tranh chấp ồn ào của bọn họ ngoảnh mặt làm ngơ, trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú không có chút biểu cảm gì, lạnh nhạt thờ ơ mà ưu nhã đi ra.

Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại nhìn cô, trong lòng thoáng rung động dữ dội.

*****

Dụ Thiên Tuyết cũng ngẩn ra.

Mãi cho đến khi Nam Cung Kình Hiên đi tới trước mặt cô, đưa tay bao lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt trong tay áo của cô, cô mới phản ứng được.

“Sao em và Tiểu Ảnh lại ở đây?” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày hỏi, trong đôi mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ và dịu dàng.

Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu: “Là ba của anh muốn Tiểu Ảnh tới nơi này làm khách, thằng bé không cự tuyệt muốn đi, tôi không có lý do gì không đi theo, tôi sẽ lo lắng.”

Nam Cung Kình Hiên nhíu mày sâu hơn, đôi mắt lạnh lẽo quét về phía sau lưng Nam Cung Dạ Hi và Trình Dĩ Sênh.

“Dụ Thiên Tuyết….. Cuối cùng thì tôi đã nhìn thấu con người cô, cô là con đàn bà không biết xấu hổ, lúc trước cô đã giữ lại đứa nhỏ không có phá bỏ, chắc bây giờ cô rất đắc ý! Cô dẫn đứa nhỏ trở về uy hiếp ba tôi có phải không! Cô đúng là không biết xấu hổ….. Cô đúng là đồ gái điếm!” Hai gò má của Nam Cung Hạ Hi đỏ bừng, tức giận mắng chửi, ngón tay run rẩy chỉ về phía cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, nhưng vẻ mặt lạnh lùng, căn bản không muốn dây dưa cùng người phụ nữ này.

“Mày nói lại lần nữa?” Nam Cung Kình Hiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại lạnh buốt trong lòng bàn tay, đôi mắt rét lạnh sắc bén nhìn về phía Nam Cung Dạ Hi.
“Anh trai, chỉ vì một đứa bé mà anh để cho người phụ nữ này tiến dần từng bước sao? ! Vậy chị Tình Uyển phải làm sao bây giờ? Chị ấy đợi anh ròng rã năm năm đổi lấy những điều này hay sao!” Nam Cung Dạ Hi la lớn.

“Chuyện của tao không cần mày trông nom, quản tốt chính bản thân mày!” Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên trầm thấp đậm đà, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy sự ngoan độc: “Phụ nữ của tao, lúc nào thì đến phiên mày nhúng tay vào!”

Trình Dĩ Sênh ngăn Nam Cung Dạ Hi lại, cau mày nói: “Em có thể đừng làm khó được không? Họ cũng chỉ tới ăn bữa cơm thôi, cái gì mà tiến dần từng bước? Em không im miệng được phải hay không?”

Nam Cung Dạ Hi trừng to mắt nhìn chồng của mình, đột nhiên kích động: “Tốt lắm Trình Dĩ Sênh, vừa nhắc tới người đàn bà này anh liền kích động phải không? Tôi chỉ nói cô ta đôi câu hạ tiện anh đã nghe không được có phải không! Anh đừng ép tôi nói ra những chuyện phong lưu bên ngoài của anh ở đây, lưu tình với phụ nữ khắp nơi tôi đã sớm chịu đủ anh, một ngày nào đó tôi sẽ khiến mấy con đàn bà kia cụp đuôi biến mất hết, tất cả cút ra khỏi tầm mắt của tôi! Anh cũng chờ đó tôi sẽ thu thập anh, cái loại đàn ông bất trung này, tôi hận anh!”

Càng nói càng loạn.

Sắc mặt Trình Dĩ Sênh tái xanh, kéo cánh tay của cô ta qua: “Em nhỏ giọng một chút cho anh, có chuyện gì về nhà giải quyết, bây giờ em muốn thế nào? !”

“Ha ha ha….. Anh cũng biết sợ sao? Anh đừng quên tiền trong tay anh đều là ba của tôi cho anh, cái đồ lợn giống này, cuối cùng sẽ có một ngày tôi phải phá hủy anh để cho anh trở thành nghèo rớt mồng tơi, tôi xem còn có con đàn bà nào dám leo lên giường của anh!” Nam Cung Dạ Hi giận đến gào lên, nước mắt chảy đầy khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Náo loạn đủ chưa!” Trình Dĩ Sênh bắt được cánh tay cô ta đang đánh tới, gầm nhỏ một tiếng.

Dụ Thiên Tuyết không muốn nhìn hai người này dây dưa nữa, không liên quan tới cô, cô muốn tránh thoát bàn tay của Nam Cung Kình Hiên đi đến phòng ăn, không nghĩ tới lại bị anh cầm thật chặt, bên tai là tiếng nói trầm thấp: “Anh cùng đi với em.”

Nam Cung Kình Hiên ngẩng đầu lên, mặt mang chút lửa giận nhìn hai người trước mắt, nói: “Nói đúng, muốn ồn ào thì về của mình náo loạn đi, nhà Nam Cung không phải là địa phương mà các người có thể tùy tiện lăn qua lăn lại!”

Thân ảnh anh cao ngất tuấn lãng, kéo người phụ nữ nhỏ bên cạnh qua, dẫn đi tới phòng ăn, lạnh lùng để lại một câu: “Đi ăn cơm.”

Nam Cung Dạ Hi nhìn bóng dáng anh trai biến mất mới hung hăng kéo ra khoảng cách cùng với Trình Dĩ Sênh, cười lạnh nhìn anh ta, không nói câu nào nữa, chỉ lấy điện thoại di động ra nhắn tin, tín hiệu báo gửi thành công thì khép điện thoại di động lại.

“Em làm gì đó?” Trình Dĩ Sênh phòng bị hỏi.

“Không liên quan tới anh!” Nam Cung Dạ Hi thoáng cười nhạt, nhìn anh ta: “Chuyện của anh về nhà tôi sẽ tính sổ với anh tiếp, bây giờ, tôi sẽ khiến người phụ nữ hạ tiện đó trả giá thật lớn!”

*****

La Tình Uyển nhận được tin nhắn của Nam Cung Dạ Hi, nói trong nhà gặp chuyện không may, kêu cô ta mau chạy tới đây một chuyến.

Cô ta có chút mệt mỏi, vốn không muốn tới đây, nhưng ngẫm nghĩ vẫn không yên lòng, kêu tài xế trong nhà đưa tới đây nhìn một cái.

Xuống xe, phát hiện bên trong hơi ồn ào, đèn đuốc sáng trưng.

Trong phòng khách xa hoa, đèn thủy tinh treo lượn vòng tỏa ra ánh sáng, La Tình Uyển có hơi ngờ vực đi vào, phát hiện không có người giúp việc ở chỗ này, cô ta hơi thấp thỏm, do dự không biết nên đi vào hay không, đúng lúc này có một người giúp việc từ trong hành lang đi ra.

“La….. La tiểu thư? !” Người giúp việc suýt nữa làm đổ cái mâm, run giọng nói.

Trong lòng La Tình Uyển càng thêm nghi ngờ.

“Tôi tới tìm Dạ Hi, cô ấy về đây đúng không?” La Tình Uyển nhìn chung quanh, thấy cái mâm trong tay người giúp việc mới hiểu ra: “Bọn họ đang dùng cơm à?”

“La tiểu thư, cô….. Xin cô chờ một chút, tôi vào thông báo cho tiên sinh.” Người giúp việc vừa nói vừa chạy, bước nhanh về hướng phòng ăn.

La Tình Uyển căng thẳng trong lòng nhìn bóng dáng của người giúp việc kia, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì? Ngay cả người giúp việc cũng khẩn trương như vậy?

Cô ta không thể kiềm chế sự tò mò của mình, mặc dù biết có lẽ không phải là chuyện gì tốt, nhưng mà, còn có thể xấu đến thế nào nữa?

Người đàn ông mình thích nhất, lòng dạ cũng có thể ác độc mắng chửi mình như vậy, cô ta còn sợ gì nữa?

Dù sự thật có tệ hại hơn, La Tình Uyển cô cũng muốn nghe một chút, nhìn một cái!

Cô ta đi vào.

Trong phòng ăn, Tiểu Ảnh ngồi ở giữa Nam Cung Ngạo và Dụ Thiên Tuyết, không kiêu ngạo không tự ti, duy trì lễ phép ngoan ngoãn ăn cơm.

“Tiểu Ảnh có thích nơi này không? Chỉ cần cháu muốn, mỗi ngày ông nội đều ăn cơm cùng cháu đi học cùng cháu, tất cả ở đây tương lai đều là của cháu, Tiểu Ảnh suy nghĩ kỹ được không, có muốn sống cùng với ông nội hay không?” Nam Cung Ngạo cười híp mắt, giọng nói trầm thấp nhỏ nhẹ.

Chỉ một câu hỏi, cả bàn ăn đều hít thở không thông.

Tay Nam Cung Dạ Hi run lên, cái muỗng rơi vào trong chén, mặt cô ta không còn chút máu, không nghĩ tới ba đón Tiểu Ảnh về đây lại còn tiết lộ ra chuyện muốn thằng bé thừa kế tài sản!

“Ba, ba đừng quên, tương lai anh trai phải kết hôn cùng với chị Tình Uyển, không phải chỉ có người phụ nữ này mới có thể sinh con, ai cũng có thể sinh!” Nam Cung Dạ Hi kích động nói, trong mắt rõ ràng mang theo hận ý nhìn Dụ Thiên Tuyết.

Chương 172: Vẫn Có Cảm Giác Là Người Thứ Ba

“Mày im miệng thì chết sao?” Nam Cung Kình Hiên dựa thân hình mạnh mẽ rắn rỏi vào ghế, chiếc áo sơ mi cổ chữ V đắt tiền nổi bật lên mười phần quý khí, trong ánh mắt âm lãnh có loại khí chất vương giả, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén quét về phía Nam Cung Dạ Hi.

“Anh trai ….. Anh …..” Nam Cung Dạ Hi tức giận đến mức toàn thân phát run, đột nhiên đẩy cái bàn ra rồi đứng lên: “Bữa cơm này không có biện pháp ăn! Mày, cái thằng quỷ nhỏ này…… Cũng bởi vì có mày ở đây mà ba mới thiên vị như vậy, bây giờ ngay cả anh trai cũng bắt đầu bênh vực, nhưng cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, rốt cuộc thì chứng minh được cái gì? !”

“Câm miệng lại cho tao!” Nam Cung Kình Hiên mang theo lửa giận gầm lên một tiếng, ánh sáng lạnh trong đôi mắt tưởng chừng có thể giết người!

Tiếng gầm này, khiến tất cả mọi người trên bàn ăn run lên.

“Nam Cung Dạ Hi, mày nói chuyện tích đức một chút cho tao! Thật sự cho rằng nhà Nam Cung sẽ vĩnh viễn nuông chiều mày cho phép mày ngang ngược coi trời bằng vung vậy sao!” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng nói: “Ngay cả một đứa bé mà mày cũng có thể mở miệng ác độc như thế, nên nhớ mày cũng là một người mẹ đó!”

“…..” Gương mặt của bạn nhỏ Trình Lan Y lộ vẻ sợ hãi, nhìn cậu và mẹ gây gổ, sợ hãi hướng vào trong ngực ba của mình.

Đôi mắt trong veo của Dụ Thiên Tuyết run lên, vốn muốn phản bác thì Nam Cung Kình Hiên đã lên tiếng

“Tất cả đều ngồi xuống ăn cơm!” Nam Cung Ngạo giơ cây gậy lên nặng nề gõ xuống một cái, trầm mặt gầm nhẹ.

“Ông cụ, mẹ nói cô này đã từng muốn hại cháu, có đúng không?” Tiểu Ảnh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói, trong đôi mắt trong suốt to tròn là một mảnh tối tăm: “Nhưng không phải chính cô ấy cũng có bảo bảo sao? Tại sao còn muốn hại mẹ cùng cháu? Ông nhìn Y Y sợ cô ấy kìa, không phải cô ấy là con gái của ông sao? Mẹ cháu nói người càng tôn quý thì càng biết lễ nghi, sao cô ấy lại có thể như vậy?”

Trên gương mặt mềm mại của của cậu bé có vẻ hơi giận, muốn tỏ vẻ bất bình, nhưng bởi vì quá oán giận nên trong đôi mắt to tròn long lanh nước, bướng bỉnh bực bội chất vấn.

Sắc mặt Nam Cung Ngạo rất khó coi, nhớ tới lúc trước con gái của mình bày kế gây ra cái trò tai nạn xe cộ, suýt nữa đã hại chết cháu trai ruột của mình, ông ta trầm mặt nói không ra lời, chỉ có thể lạnh lùng nhìn chằm chằm Dụ Thiên Tuyết nói: “Cô giáo dục thằng bé như thế hay sao! Những lời này mà cũng có thể nói với thằng bé!”

Ân ân oán oán giữa người lớn với nhau, còn xúi giục đứa nhỏ mang theo oán hận, người phụ nữ này không có đầu óc như vậy sao!

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết đau xót, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch.

Cô nhẹ nhàng hít một hơi, chăm chú nhìn Nam Cung Ngạo nhẹ giọng nói: “Con không dạy, lỗi của cha, con trai của tôi sinh ra đã không có cha, cho nên tôi cũng không biết đó là tội lỗi của người nào, ông biết không?”

Chỉ một câu nói, khiến Nam Cung Ngạo một câu cũng nói không nên lời!

Toàn bộ tất cả, nói cho cùng đều là nhà Nam Cung có lỗi với cô! ! Cô có làm sai một chút nào sao? !

Không khí trên bàn ăn ủ dột, Nam Cung Kình Hiên hơi trầm mặt ở dưới bàn cầm tay cô, cúi đầu nói: “Quá khứ là anh có lỗi với em quá nhiều, anh có thể ở trước mặt mọi người nhận lỗi với em ——”

Anh vừa nói xong, Dụ Thiên Tuyết liền nghe bên cạnh đẩy cái ghế về phía sau, người đàn ông cao ngất rắn rỏi này đã muốn đứng lên.

Nhất thời cô thấy căng thẳng trong lòng, vội vàng kéo tay áo của anh!

“Nam Cung Kình Hiên!”

Tim của Dụ Thiên Tuyết đập mạnh như đánh trống, cô khẩn trương đến mức sắc mặt có chút tái nhợt, giọng gấp gáp nói: “Tôi không cần, không cần được không? Anh ngồi xuống!”

Vẻ mặt của Nam Cung Kình Hiên rất nghiêm túc, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, tuấn nhã mị hoặc: “Em xác định là không cần.”

“Tôi không cần, tôi hiểu tâm ý của anh, anh ngồi xuống.” Dụ Thiên Tuyết lắc đầu, bối rối cắn môi nói.

Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một lát, nhàn nhạt cười một tiếng, lần nữa ngồi xuống ở bên cạnh cô.

Dụ Thiên Tuyết cau mày, trong lòng tức giận thầm mắng người đàn ông này!

Căn bản cô cũng không muốn anh ở trước mặt mọi người nói ra ý tứ nhận lỗi chuộc tội, chẳng qua anh có ý nghĩ này là đủ rồi, cô thật sự không quen ở trước công chúng tiếp nhận lời xin lỗi áy náy của người khác.

“Ông cụ đừng phê bình mẹ cháu, mẹ vẫn luôn yêu thương cháu, chưa từng nói bất luận chuyện gì về ba cho cháu biết, ông cảm thấy Tiểu Ảnh không hiểu chuyện cũng không sao, không nên trách cứ mẹ cháu.” Trong lòng Tiểu Ảnh cũng ê ẩm, cầm đũa ăn không ngon.

Nam Cung Ngạo đau lòng một trận: “Được được được, ông nội không trách mẹ cháu, Tiểu Ảnh phải ăn nhiều một chút …..”

… …….

Giờ phút này ở ngoài cửa, La Tình Uyển lẳng lặng nhìn tất cả qua khe cửa, tay chân đã lạnh ngắt.

Người giúp việc từ phía sau đi tới, kêu lên: “La tiểu thư!”

La Tình Uyển đứng dậy, ánh mắt nguội lạnh nhìn người giúp việc, nhẹ giọng nói: “Cô đi vào đưa đồ ăn đi, không cần nói cho bọn họ biết tôi qua đây, biết không?”

Người giúp việc khó xử: “La tiểu thư, việc này …..”

“Xin nhờ cô.” La Tình Uyển bổ sung thêm một câu, xoay người rời đi.

Sự kiêu ngạo cùng tự ái không cho phép cô ta có nửa điểm mềm yếu, cô ta thua không nổi, cô ta còn sót lại chút tôn nghiêm cuối cùng, thua không nổi.

Đi ra bên ngoài ngồi vào trong xe.

Tài xế rất kinh ngạc: “Tiểu thư, tối nay không ngủ lại đây sao? Chúng ta trở về?!”

La Tình Uyển không nói lời nào, ngồi vào phía sau, vứt túi xách qua một bên, ngửa đầu nhẹ nhàng tựa vào chỗ ngồi, khuôn mặt mỹ lệ có chút uể oải, bên trong áo khoác tinh xảo tôn lên dáng vẻ yểu điệu, thật ra thì cô ta rất sạch sẽ, thật sự rất sạch sẽ, nhưng nhớ tới câu ‘Xử nữ dơ bẩn’ kia của Nam Cung Kình Hiên ngày đó, khóe mắt cô ta chầm chậm chảy nước mắt.

“Về nhà thôi.” La Tình Uyển chỉnh đốn tốt tâm tình, nhẹ giọng nói, trong đêm đen đôi mắt lóe ra ánh sáng.

Cô ta siết chặt điện thoại di động, nghĩ đến bộ dáng Nam Cung Ngạo đối đãi với Tiểu Ảnh, sự hỗn loạn trong đầu từ từ trở nên rõ ràng, cô ta âm thầm tính toán tất cả đường lui cùng biện pháp, rốt cuộc ngay thời điểm xe sắp về tới nhà họ La, đột nhiên trong mắt thoáng qua một tia sáng!

*****

Bóng đêm yên tĩnh.

Nam Cung Ngạo muốn lưu Tiểu Ảnh ở lại biệt thự qua đêm, nhưng lại bị cự tuyệt.

Không thể làm gì khác hơn là để Nam Cung Kình Hiên đưa hai mẹ con trở về, Dụ Thiên Tuyết liếc mắt nhìn tòa biệt thự xa hoa này, quyết định về sau không bao giờ đến nữa .

Cô và anh, chung quy là hai thế giới khác nhau.

Dọc theo đường đi Tiểu Ảnh đã buồn ngủ, nằm ở trong ngực Dụ Thiên Tuyết, Dụ Thiên Tuyết dụ nửa ngày mới dỗ được cậu bé nhắm mắt lại, cả sức nặng của đứa bé nho nhỏ đều ở trong khuỷu tay cô, cô mệt mỏi cau mày, cũng không dám buông lỏng.

“Đưa con cho anh.” Nam Cung Kình Hiên nhíu nhíu mày nói.

Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, lắc đầu: “Không cần, tôi như vậy rất tốt.”

“Đợi đến khi về tới nhà cũng phải hơn một tiếng đồng hồ, em muốn mệt chết hay sao?” Nam Cung Kình Hiên cau mày, không nói lời nào nữa nhận lấy con trai đang ngủ say từ trong ngực của cô, cánh tay có lực mạnh mẽ nâng lên, để đứa bé nho nhỏ nằm ở đầu vai rộng rãi của anh.

“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết chỉ có thể buông tay, bất đắc dĩ nhìn anh: “Anh còn phải lái xe, một tay làm được không?”

“Không sao.” Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt nói.

Ban đêm xe cộ không nhiều, bọn họ trở lại căn hộ, một đường an an ổn ổn.

Ở trên xe Dụ Thiên Tuyết đột nhiên có một loại cảm giác quỷ dị, có một người đàn ông ở bên cạnh, có cảm giác con trai cùng cô đều có người bảo vệ và chăm sóc, rất thực tế, nhưng mà….. Rồi lại không nỡ.

Anh vẫn không phải là của cô, người thứ ba, thật sự vẫn có cảm giác là người thứ ba, cô như vầy có phải đang cùng người phụ nữ khác giành đàn ông hay không?

Hơn nữa còn là cướp đi vị hôn phu của người ta.

Miệng của cô nói lời đàng hoàng, nhưng lại làm điều trái đạo đức, phải hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK