Cuối cùng thì Nam Cung Kình Hiên có thể kết luận, chính Nam Cung Ngạo đã thừa dịp anh không có ở đó mang mẹ con Thiên Tuyết đi, trên trán nổi gân xanh, mấy ngón tay từ từ siết chặt tờ báo ở trên bàn, chậm rãi nghiến răng nói: “Rốt cuộc ba muốn làm gì? Ba mang Thiên Tuyết đi thì cũng thôi đi, Tiểu Ảnh là cháu nội của ba, ba muốn làm gì thằng bé!”
“Nếu như tao không mang bọn họ đi, mày dự định làm cái gì!” Nam Cung Ngạo giận đến mức đứng bật dậy, nện mạnh cây gậy xuống nền nhà: “Mày cho rằng tao không biết ý định của mày sao, nếu không phải có người xuống nói cho mày biết chuyện này, mày sẽ tuyên bố kết thúc hôn ước cùng Uyển nha đầu đúng không?! Mày cho rằng tao sẽ để cho mày được như ý à!”
Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên xanh mét, cắn răng nói: “Giao mẹ con họ ra đây, lập tức!”
“Mày trở về tỉnh táo mà hối lỗi cho tao! Tao phải để cho mày thanh tỉnh nhìn thử người phụ nữ kia đã mê hoặc mày như thế nào!” Sắc mặt của Nam Cung Ngạo cũng xanh mét, nghiêm nghị lạnh lùng nói tiếp: “Được lắm, gia sản mày không muốn thừa kế, khuê tú hào môn mày không chịu cưới, lại chạy đi kiếm người thứ ba thứ tư, thật sự cho là tao hết cách với mày có phải hay không!”
Nam Cung Kình Hiên chống thân thể đứng lên, lui về phía sau, chậm rãi bước lui về phía sau.
“Rốt cuộc ba có biết con dâu mà ba xem trọng là dạng người gì hay không? Đến cùng thì ba có nghĩ tới vì sao ba cứ kiên trì muốn tôi cưới người phụ nữ đó hay không! Từ nhỏ đến lớn tôi không hề có quyền tự chủ, ai bảo tôi sinh ra ở cái gia tộc quỷ quái này! Nhưng ngay cả chuyện tôi cưới người phụ nữ nào ba cũng quản, thậm chí còn không tiếc lấy cô ấy đến uy hiếp tôi, rốt cuộc ông có phải là ba của tôi hay không!!” Nam Cung Kình Hiên gầm nhẹ, đôi mắt đỏ hồng lộ ra sự thống khổ.
Nam Cung Ngạo cũng tức giận không nhẹ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Đừng có nói nhảm, mày còn dám nói đến chuyện hủy bỏ hôn ước cùng Tình Uyển, tao sẽ cho mày một bài học kinh nghiệm! Không dạy dỗ được mày, tao còn không dạy dỗ được một người phụ nữ hay sao?!”
“Ông thử động vào một ngón tay của cô ấy đi, xem tôi có dám liều mạng với ông hay không!”
“Nếu tao muốn động đến cô ta thì ngay cả cục xương của cô ta cũng sẽ không còn!” Nam Cung Ngạo cất cao giọng nói, thanh âm nặng như chuông vang lên ong ong, ông ta cũng hoàn toàn bị chọc giận: “Mày và Tình Uyển ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, người ta bị bao nhiêu uất ức mày kể ra hết được không?! Bây giờ lại vì một người phụ nữ buông thả ở bên ngoài mà muốn hủy bỏ hôn ước, không có cửa đâu! Mày không thể có lỗi với chú La của mày, nhớ khi xưa, thời điểm tao thất bại quẫn bách, nếu không có chú La của mày giúp tao một tay thì làm gì có thằng nhóc mày ngày hôm nay! Mày chẳng những không tri ân đồ báo mà cứ tiếp tục khăng khăng u mê, cũng không thể theo ý mày!”
Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên từ từ đứng lên, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra sát khí.
“Ông đội ơn thì tự mình đi mà báo đáp, đừng lấy tôi ra làm bia đỡ đạn cho ông, năm đó, mẹ của tôi chết ở bên ngoài như thế nào tôi rất rõ ràng, bắt đầu từ năm ba tuổi, tôi đã ra nước ngoài du học cho tới khi phải trở về xử lý sản nghiệp nhà Nam Cung, đến bây giờ, công cán cùng sản nghiệp cũng đã đủ đền đáp ơn sinh dưỡng của ông! Không nên ép tôi, nếu không, thật sự cái gì tôi cũng làm ra được”
“Tao lại muốn nghe thử một chút, mày muốn làm cái gì!” Nam Cung Ngạo giận dữ, trừng mắt gầm lên.
“Tôi sẽ không cưới người phụ nữ kia, ông muốn cưới thì tự mình đi mà cưới!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói xong, xoay người rời đi.
“Mày đứng lại cho tao!” Nam Cung Ngạo gầm lên: “Tao cảnh cáo mày, tao vừa mới tuyên bố ngày cưới của mày và Tình Uyển với bên ngoài, đúng nửa tháng nữa, mày dám không cưới con bé, hừ, chờ người phụ nữ tên Dụ Thiên Tuyết đó ‘mai danh ẩn tích’ đi!”
Giống như một tiếng sấm rền, vang dội ở trên đỉnh đầu của Nam Cung Kình Hiên.
Sắc mặt anh tái nhợt, xông tới, cách một cái bàn làm việc hung hăng níu lấy cổ áo của ba mình, hung hăng níu chặt, trong đôi mắt giận dữ tựa như có sát khí khát máu, bởi vì dùng sức mà xương tay trắng bệch.
Nam Cung Ngạo trừng to hai mắt, nổi giận nói: “Đồ hỗn trướng, mày lại còn dám động tay với tao!”
Bởi vì giận dữ, cả người của Nam Cung Kình Hiên cũng run rẩy, nắm chặt cổ áo của ông ta nghiến lợi nói từng chữ: “Ông dám động vào một cọng tóc của cô ấy, tôi sẽ dám hủy diệt tất cả cơ nghiệp đời này của ông!”
“Hừ, trước khi mày hủy diệt cơ nghiệp của tao, tao sẽ chôn cô ta theo mẹ của mày!”
“Ông……”Hai mắt Nam Cung Kình Hiên đỏ đến mức gần như rỉ máu, vì anh siết chặt nên xương tay phát ra tiếng rắc rắc, đột nhiên hung hăng đẩy Nam Cung Ngạo ra, gầm lên: “Đến cùng thì ông là người hay là ác ma, ông cũng muốn bức chết tôi có đúng không!!”
Cơn giận của Nam Cung Ngạo vẫn chưa tiêu, lạnh lùng nói: “Vì một phụ nữ mà mày có thể nói ra những lời này, một ngày nào đó mày sẽ biết bản thân có bao nhiêu ấu trĩ! Bây giờ, trở về đi, đừng có gây sự nữa, mày dám có bất kỳ cử động vượt rào nào tao sẽ để cho cô ta nhận trừng phạt!”
“Đừng động vào cô ấy…… Ông đừng động vào cô ấy!” Giống như một con thú bị vây hãm, Nam Cung Kình Hiên gầm lên, lạnh lùng uy hiếp.
“Mày quay về suy nghĩ cho thật kỹ, rốt cuộc thì vì một người phụ nữ như thế có đáng giá hay không, nếu ngay từ lúc đầu mày nghe lời thì tao đâu cần phải đối xử với mày như thế này! Về phần Tiểu Ảnh, mày cứ yên tâm, đó là cháu nội mà tao thích nhất, tao hại ai cũng sẽ không hại thằng bé!” Nam Cung Ngạo lạnh lùng khoát khoát tay, ngồi xuống ghế lần nữa.
Dường như âm thanh trên toàn thế giới đều rất xa xăm, Nam Cung Kình Hiên đi ra cửa phòng sách, nện mạnh một quyền vào kệ trưng bày đồ cổ ở bên cạnh, cái bình hoa cổ bị đánh nát thảm thiết rớt xuống, trên nắm tay của anh còn mang theo chút vết máu.
Anh muốn điên rồi.
Muốn điên rồi, hoàn toàn điên rồi.
Ai có thể nói cho anh biết, hiện giờ Thiên Tuyết ở đâu, con trai của bọn họ ở nơi nào……
Cả bữa tiệc vẫn còn tiến hành đâu vào đấy, ăn uống linh đình, mùi thơm tràn ngập, La Tình Uyển đứng giữa một đám người đẹp danh tiếng, nhẹ nhàng cười yếu ớt, hình như mọi người đều trở thành phông nền làm nổi bật vẻ xinh đẹp của cô ta.
Mà trong thế giới của Nam Cung Kình Hiên, chỉ còn lại trái tim như bị thiêu đốt, vô cùng lo lắng, cùng với nỗi ân hận ngập trời……
*****
Màn đêm đen như mực, một chiếc xe ngoặc qua ở ngay tại đầu giao lộ, một chiếc xe khách sợ tới mức khẩn cấp thắng xe lại, hành khách trong xe đều kinh sợ đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, nhìn ra xa xa, chiếc xe màu lam đậm đã sớm chạy đi mất.
Ở bên cạnh, điện thoại di động vẫn cứ reo vang, reo vang liên tục.
Nam Cung Kình Hiên đã chạy khắp cả thành phố Z mấy lần, không có bất kỳ đầu mối nào, từ trước đến giờ Nam Cung Ngạo làm việc đều rất nghiêm cẩn và ác độc, chưa từng thất bại qua, đây cũng chính là nguyên nhân, vì sao năm đó ông ta có thể đứng vững vàng không ngã, lần thất bại duy nhất, đó là bởi vì bị bạn bè phản bội, từ đó về sau, ông ta càng thêm cẩn thận đề phòng, cho dù là con trai của mình, ông ta cũng phòng bị giống như vậy.
“Nói?” Giọng Nam Cung Kình Hiên khàn khàn nhận điện thoại.
“Kình Hiên, khuya lắm rồi anh vẫn còn ở bên ngoài sao? Hôm nay anh đã uống rượu đừng chạy loạn khắp nơi, em kêu quản gia đi đón anh được không?” Giọng nói êm ái của La Tình Uyển vang lên.
Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng cười một tiếng: “Cô cũng biết phải không? Chuyện ngày hôm nay, cô đã biết trước đúng không?!”
La Tình Uyển trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: “Em cũng không rõ lắm, em chỉ biết bác trai vẫn luôn rất che chở em, chuyện ngày hôm nay bác cũng làm vì em, mặc dù không có nói trước cho em biết, nhưng em nghĩ bác trai không phải lên kế hoạch một mình, hẳn là bác ấy đã sớm muốn làm như vậy, chính là lợi dụng lỗ hổng lúc anh tuyên bố hủy bỏ hôn ước —— bác ấy biết rõ anh muốn làm cái gì.”
“La Tình Uyển, cô có thể giả bộ cho giống thêm một chút!!” Giọng của Nam Cung Kình Hiên khàn khàn, quả thật, anh muốn xé nát cô ta ra.
Chương 222: Mình Sẽ Cho Bọn Họ Biết Hậu Quả Dám Giấu Diếm Mình!“Kình Hiên…… Hãy chú ý đến sức khỏe, trở về trước được không?”
Câu trả lời của Nam Cung Kình Hiên là ném mạnh cái điện thoại di động qua ghế bên cạnh tài xế, điện thoại đụng vào cửa xe vang lên một tiếng thật lớn.
Anh vô cùng lo lắng, trong mắt tràn đầy sát khí, rét lạnh mà khắc nghiệt, hung hăng ngoặc tay lái vòng qua một vòng cung, một tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, xe dừng lại ở ven đường!
Màn đêm thâm trầm.
Nam Cung Kình Hiên nhắm mắt lại, bàn tay chậm rãi co thành quả đấm đặt ở trên trán, cố làm cho mình trấn tĩnh lại.
Cả bữa tiệc, chính là một âm mưu.
Theo diễn tiến của cuộc âm mưu này, anh không còn thời gian để tiếp tục suy nghĩ xem là ai đã thiết kế hoàn hảo như vậy, là Nam Cung Ngạo hay là La Tình Uyển, những chuyện đó đã không còn quan trọng nữa, mà điều quan trọng là người nào đưa Thiên Tuyết đi, bằng mọi cách phải lôi được mắc xích này ra.
Sao có thể…… Làm sao có thể…… Anh cứ như vậy mà mất cô cùng bảo bảo……
Đôi mắt thâm thúy mở ra, bên trong là nỗi lo lắng cùng sự khát máu hận ý, bàn tay của Nam Cung Kình Hiên siết chặt thành quyền chống ở môi, cẩn thận nhớ lại mỗi một chi tiết, trên bữa tiệc, tất cả người giúp việc của nhà Nam Cung đều rất bận rộn, vào thời điểm kia, người duy nhất có thời gian đi bắt Thiên Tuyết, hẳn là hộ vệ bên cạnh Nam Cung Ngạo, không sai.
Trong đôi mắt thâm thúy như biển sâu lóe lên ánh sáng sắc bén như kiếm!
Nam Cung Kình Hiên chậm rãi nắm chặt tay lái, dường như đầu óc được sóng lớn gột rửa qua, nhất thời minh mẫn, anh nhanh chóng khởi động xe, sờ tìm điện thoại di động trên ghế bên cạnh tài xế gọi cho Lạc Phàm Vũ.
“Cho mình mượn người của cậu, nếu có thể đánh thì xuống tay phải ngoan độc, bao nhiêu cũng được, đưa qua đây cho mình ngay lập tức!” Giọng của Nam Cung Kình Hiên âm lãnh mà khàn khàn giống như tiếng gọi từ địa ngục, vang vang trong đêm tối khiến người nghe có cảm giác âm u ác độc.
Lạc Phàm Vũ ngẩn ra, từ trong sự dịu dàng mềm mại của người đẹp thoát thân ra ngoài, luống cuống cười cười: “Thế nào? không phải lần trước điều tra xong mọi chuyện cho cậu rồi sao? Người ta là tiểu thư của nhà họ La, cậu sẽ không lấy mấy chiêu thức xã hội đen rách nát kia đi đối phó người ta đó chứ?”
“Câm miệng cho mình!” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng quát anh đừng dài dòng, sức lực mạnh đến mức gần như muốn bóp vỡ tay lái, trong mắt là sát khí: “Mình không rảnh tán gẫu với cậu, không thấy Thiên Tuyết và Tiểu Ảnh, mình phải tìm cho được tung tích của hai mẹ con, phải biết rõ cụ thể địa phương hiện tại, rốt cuộc là cô ấy đang ở nơi nào!”
“Không thấy?” Lạc Phàm Vũ cau mày thật sâu: “Không thấy là có ý gì? Không phải hôm nay là tiệc sinh nhật của ông cụ nhà cậu sao? Mình đang ở bên ngoài không có biện pháp đến nên cho người tặng quà qua đó, thế nào mà……”
“Chính ông ấy đã giấu Thiên Tuyết đi!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói, sắc mặt tái xanh: “Đừng nói những chuyện này với mình, hiện tại, mình hận không thể giết người.”
“…… Được, được rồi,” Lạc Phàm Vũ cũng bị giọng nói lạnh lẽo của anh làm cho kinh sợ: “Cậu cần bao nhiêu người? Bây giờ mình điều động qua cho cậu ngay.”
“Mình cũng cần người nghe lén mấy đường dây viễn thông để theo dõi người của ông ấy, ý định của ông ấy là kín đáo đưa người đi, vì thế sẽ không đi đường hợp pháp mà sẽ lén đưa Thiên Tuyết đi, mình rất hiểu ông ấy!”
“Vậy cậu muốn xuống tay từ nơi nào trước?”
“Người trong biệt thự,” Nam Cung Kình Hiên nói một cách dứt khoát, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm con đường phía trước, hung hăng ngoặc tay lái qua đường rẽ, giọng nói tiêu tán trong không khí: “Mình sẽ cho bọn họ biết hậu quả dám giấu diếm mình!”
Trời đêm yên tĩnh, chiếc xe lạng qua một đường vòng cung lạnh nhạt mà khắc nghiệt.
*****
Từ thành phố khác, Lạc Phàm Vũ đi suốt đêm quay về, một thân mệt mỏi, thời điểm xuống xe, anh nhìn thấy người đó đứng nghiêm nghị ở bãi đất bỏ hoang phía sau biệt thự, mưa phùn lất phất mịt mờ, nơi nơi đều ẩm ướt.
Bên trong láng máng truyền ra tiếng hành hung cùng tiếng rên rỉ thảm thiết.Lạc Phàm Vũ cau mày suy nghĩ, người này, sao lại dùng tới những ‘ám chiêu’ này? Đến cùng là có bao nhiêu cấp bách?!
Mới đi vào đã ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, bóng dáng cao ngất rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên đứng tại đó, ở hai bên, hai người đàn ông giơ thiết côn trong tay lên gõ nhẹ từng phát từng phát trên mặt đất, mà ở trên mặt đất, mấy người bị đánh ngã nằm nơi đó đã bị kéo dậy không biết bao nhiêu lần.
“Thiếu gia, tôi không biết…… Khụ…… Thật sự tôi không biết……” Một hộ vệ áo đen lung la lung lay đứng lên, khóe miệng rỉ máu, thân thể bị thấm ướt nước bùn, dường như đã bị đánh đến không còn sức sống.
Đôi mắt lạnh lẽo của Nam Cung Kình Hiên quét qua mặt anh ta, một quyền ngoan độc nện vào gò má của anh ta.
Người đàn ông khôi ngô nặng nề ngã trên mặt đất, thống khổ rên rỉ, thanh âm đè nặng trong lồng ngực nghe mà kinh hãi.
Lạc Phàm Vũ cau mày sâu hơn, tiến lên kéo lấy cánh tay của Nam Cung Kình Hiên!
“Cậu làm gì vậy? Nam Cung Kình Hiên, cậu điên à! Loại thủ đoạn độc địa này cậu cũng dùng tới!” Lạc Phàm Vũ mắng một câu, thật ra anh rất thông cảm với sự gấp gáp của Nam Cung Kình Hiên, nhưng sao lại dùng tới loại biện pháp này!
Dụ dỗ đe dọa, vậy mà người này cũng nghĩ ra được.
Ngón tay thon dài của Nam Cung Kình Hiên khẽ nới lỏng cà vạt, sự hung ác trong đôi mắt đỏ tươi dịu đi một ít.
Ở chỗ này đánh đã lâu, quật ngã một tên thì kéo xuống cho người hung hăng sửa trị, anh không tin không hỏi ra được nửa điểm đầu mối từ trong miệng của những người này!
“Cậu cảm thấy hiện giờ mình có thể làm gì? Ông già chết bầm đó sẽ không nói cho mình biết Thiên Tuyết ở nơi nào, ông ấy muốn nửa tháng sau phải thành hôn mình cũng nghe theo sao?!” Đôi mắt lạnh lùng của Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm Lạc Phàm Vũ, hơi thở hổn hển, giọng nói lộ ra sự khắc nghiệt hung ác mà quyết tuyệt: “Nhưng cũng may, còn tới nửa tháng, chờ mình tìm được Thiên Tuyết, mình sẽ để cho ông ấy biết cái gì gọi là hối hận!”
Người trên mặt đất đã thoi thóp hấp hối, Nam Cung Kình Hiên vẫn còn muốn tiếp tục đánh, Lạc Phàm Vũ phiền não kéo anh lại!
“Cậu đủ rồi!” Lạc Phàm Vũ tỉnh táo nói: “Cậu suy nghĩ kỹ lại xem còn có biện pháp gì khác không, nếu như Thiên Tuyết cùng Tiểu Ảnh là bị ông cụ mang đi thì ít nhất cũng an toàn, đó là người mà ông cụ dùng để uy hiếp cậu, làm sao có thể dễ dàng tổn hại hay làm bị thương được? Ông cụ chỉ muốn cưỡng ép cậu kết hôn cũng không phải thật sự muốn phá hủy Dụ Thiên Tuyết!”
Phút chốc, Nam Cung Kình Hiên tỉnh táo lại trong tiếng gầm nhẹ của Lạc Phàm Vũ, nghiến răng nói: “Đợi đến thời điểm ông ấy muốn phá hủy Thiên Tuyết thì đã trễ rồi, bởi vì mình sẽ không cưới La Tình Uyển, chết cũng sẽ không!”
“Cậu……” Lạc Phàm Vũ cứng họng, bởi vì Thiên Tuyết mất tích, anh cũng vô cùng lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp nào.
“Thiếu gia, bên kia có người đã khai, nói là biết ai đã mang Dụ tiểu thư đi và cũng biết đưa cô ấy đi nơi nào.” Có người đi tới, cung kính mà e ngại hướng về phía Nam Cung Kình Hiên nói.
Đôi mắt thâm thúy lóe lên ánh sáng sắc bén!
Trái tim của Nam Cung Kình Hiên sôi trào hừng hực, tránh khỏi sự kiềm chế của Lạc Phàm Vũ, giọng khàn khàn nói: “Vẫn có hiệu quả, không phải sao?”
Nói xong anh xoay người lại, trong mắt dâng lên sự hi vọng, hướng về phía gian phòng bỏ hoang đó đi tới, không hề để tâm tới vẻ mặt khiếp sợ của Lạc Phàm Vũ.
Lạc Phàm Vũ kinh hãi một hồi, vội vàng cùng đi theo vào trong.
Cách ngăn một bức tường, người ở bên trong bị đánh nằm trên mặt đất không dậy nổi, Lạc Phàm Vũ chỉ nhìn thoáng qua rồi ngước mắt lên nói: “Cậu dám không kiêng nể gì động vào người của ông cụ nhà cậu, cậu thật đúng là không muốn sống!”
Nam Cung Kình Hiên ngồi xổm xuống, lạnh lùng nói: “Ông ấy dám đụng đến người phụ nữ của mình, cũng không muốn sống giống như vậy!”
Đột nhiên, bàn tay của anh hung hăng bóp cổ người đàn ông nằm trên mặt đất, Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng hỏi: “Là ai mang Thiên Tuyết đi, nhìn thấy không? Rốt cuộc bọn họ bị đưa đi đâu!”