Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 289: Chồng Tôi Sẽ Không Làm Chuyện Như Vậy

“Tại sao lại là cô ta?!” Nam Cung Dạ Hi suýt nữa nhảy dựng lên, mắt trợn tròn, tức giận vô cùng.

“Người phụ nữ này quả là âm hồn bất tán, mỗi lần anh trai bị thương đều là vì cô ta, ba còn nhớ lần trước không? Cô ta làm cho anh ấy phải chạy đến ZNV, bị người ta thọc cho một đao, hiện tại thì tốt rồi, con nghe người phía dưới nói anh ấy đi một chuyến qua Đài Bắc, trở về thì trúng đạn! Người phụ nữ này đúng là sao chổi mà, sao mỗi lần cô ta gặp phải chuyện gì cũng đều khiến anh trai vì cô ta mà bị thương?!”

“Được rồi!” Nam Cung Ngạo cau mày lạnh giọng ngắt lời cô ta: “Con bớt tranh cãi một chút đi!”

“……” Nam Cung Dạ Hi trợn to hai mắt, vì bị ba của mình ngắt lời mà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Ba…… Ba……” Cô ta kéo chặt tay con gái nhỏ của mình, giọng run run nói: “Sao ba lại bệnh vực bọn họ, đâu phải ba không biết chị Tình Uyển và anh trai mới là một đôi? Chị Tình Uyển cũng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ lại còn ở chỗ này ‘tình chàng ý thiếp’ ân ái, bọn họ có lương tâm hay không!”

“Nếu con cứ tiếp tục ở đây kêu la thì đi ra bên ngoài đi,” Nam Cung Ngạo lạnh lùng nhìn cô ta: “Không biết anh con cần an tĩnh nghỉ ngơi sao?”

“Con……” Mặt của Nam Cung Dạ Hi lúc đỏ lúc trắng.

“Cậu…… Cậu……” Bạn nhỏ Trình Lan Y cũng nhớ tới người cậu cao lớn rắn rỏi, lắc tay của mẹ, không ngừng kêu.

“Đừng kêu nữa!” Nam Cung Dạ Hi giận dữ mắng con gái: “Cậu con bị người phụ nữ hạ tiện ma quỷ kia ám ảnh rồi, đâu còn là cậu của con nữa!”

“A……” Trên gương mặt ngây thơ của Trình Lan Y lộ vẻ sợ hãi và nghi ngờ nhìn mẹ.

“Ba hỏi con,” Nam Cung Ngạo quay người lại, đột nhiên nghiêm túc hỏi: ” Gần đây Trình Dĩ Sênh đang làm gì? Rốt cuộc là bao lâu rồi cậu ta không có về nhà?”

Mặt của Nam Cung Dạ Hi càng thêm đặc sắc, lúng túng mà hơi giận dữ, cắn môi nói: “Lâu rồi anh ấy không về nhà, nhưng mà ba, ba không cảm thấy sắp xếp cho anh ấy địa phương quá xa sao? Mỗi lần trở về đều phải ngồi máy bay, dù ngồi máy thì khi về đến thành phố Z cũng bận rộn công việc, căn bản cũng không về nhà, không về nhà còn chưa tính, không nhìn con cũng không sao, nhưng ngay cả Y Y mà anh ấy cũng không nhìn tới! Hừ, thật sự là đồ ăn ‘cơm nhão’ vô tình vô nghĩa, lúc đầu nhà chúng ta giúp anh ấy nhiều như vậy, còn phân chia sản nghiệp cho anh ấy quản lý, hiện tại anh ấy trả ơn con như vậy sao? Tên thối tha…… Thật sự là không cho anh ấy nếm chút dạy dỗ là không được!”

“Vậy hiện giờ cậu ta đang ở nơi nào? Con biết không?” Vẻ mặt của Nam Cung Ngạo càng lúc càng nghiêm túc.

“Con……” Nam Cung Dạ Hi chợt lúng túng: “Dĩ nhiên con biết, khẳng định là đang xử lý công việc, sao vậy?”

“Hừ!” Nam Cung Ngạo nặng nề hừ một tiếng từ trong khoang mũi: “Con đúng là người có lá gan nhưng không có đầu óc, nhìn cậu ta cho thật kỹ! Cũng phải biết rõ, rốt cuộc là cậu ta đang làm chuyện xấu gì!”

“Chuyện xấu?” Nam Cung Dạ Hi có phần bao che, nhíu mày hỏi: “Ba, nói chuyện phải có chứng cứ, Trình Dĩ Sênh làm sao? Con biết anh ấy đàng điếm, nhưng là đàn ông thì có ai không ‘hoa tâm’? Cũng đâu có cái gì, anh ấy đụng chạm đến ba sao? Không phải anh ấy quản lý mấy sản nghiệp phía bắc kia vô cùng tốt sao?”

“Cậu ta chơi bời cũng không thành vấn đề, nhưng đừng có chơi đến mức tiêu luôn cái mạng,” Nam Cung Ngạo tức giận nói: “Ba phải mau chóng gặp cậu ta, phải hỏi rõ ràng mọi chuyện mới được, con……”

“Nam Cung tiên sinh.” Một giọng nam nhàn nhạt ngắt lời ông.

Nam Cung Ngạo ngước mắt, nhìn thấy một người đàn ông mặc y phục đen, rõ ràng là người bên cạnh Kình Hiên, lễ phép đến gần ông, đưa cho ông một cái camera nhỏ hình cây bút, từ trong màn hình nho nhỏ kia bắt đầu phát hình ảnh, âm thanh cũng vang lên.

Nam Cung Ngạo có phần không biết làm sao, cầm mắt kiếng treo ở trước ngực đeo lên, nhìn kỹ hình ảnh kia.

—— rõ ràng là hình ảnh được ghi lại bắt đầu từ trong khe cửa, ông có thể thấy rõ, Dụ Thiên Tuyết và Trình Dĩ Sênh cãi vã từ trên lầu đi xuống, Trình Dĩ Sênh ôm chặt lấy cô, cô giãy giụa, giữa hai người có xung đột kịch liệt, rốt cuộc Trình Dĩ Sênh sơ sẩy bị cô đạp từ trên bậc thang lăn xuống té trật chân, Dụ Thiên Tuyết hướng về phía cửa chạy tới, liều mạng lung lay khóa cửa……

Ánh mắt của Nam Cung Ngạo càng mở càng lớn, chân mày cũng nhíu chặt.

—— sau đó chính là tiếng vang thật lớn, cửa bị phá mở, cánh cửa văng ngang ngã xuống sắp đập trúng Dụ Thiên Tuyết, mà hình ảnh nhìn không được rõ lắm là cảnh tượng Trình Dĩ Sênh thấp giọng mắng chửi từ cửa sổ nhảy ra ngoài chạy trốn……

“Đây là…… Đây là……” Nam Cung Ngạo vô cùng tức giận giọng run run nói.

“Đây là hình ảnh hơn một tiếng đồng hồ trước chúng tôi cứu Dụ tiểu thư ra khỏi căn nhà ở ngoại ô thành phố,” Giọng của người đàn ông trầm thấp: “Thiếu gia kêu tôi đưa cho ngài xem.”

“Cái gì? Hình ảnh gì?” Nam Cung Dạ Hi tò mò, hình như là nghe được giọng nói của chồng mình ở bên trong, nghi ngờ xông lên trước giựt lấy cây bút kia, nhìn vào màn hình nho nhỏ.

Đợi đến khi nhìn xong, sắc mặt cô ta đã không còn chút máu, tay run lên, cây bút rơi trên mặt đất.

“Chuyện gì xảy ra…… Đây là chuyện gì xảy ra……” Nam Cung Dạ Hi kinh ngạc nhìn người đàn ông: “Sao chồng tôi lại ở chung một chỗ cùng Dụ Thiên Tuyết hả? Đồ hồ ly tinh đó lại quyến rũ anh ấy phải không? Cô ta quyến rũ anh trai tôi còn chưa đủ, bây giờ còn muốn quyến rũ chồng tôi nữa sao?!”

Người đàn ông im lặng.

Hơi cong môi một cái, người đàn ông lạnh nhạt nói: “Tùy ý Nam Cung tiểu thư nghĩ như thế nào, có một số việc cô không muốn thừa nhận cũng không được, hãy nhìn đi, là chồng của cô cưỡng bức phụ nữ khác, tình huống như thế, phải gọi cưỡng gian chưa thành.”

Mấy chữ này giống như kình lôi nổ vang ở trong đầu của Nam Cung Dạ Hi.

“Anh nói ai cưỡng gian chưa thành? Anh nói ai cưỡng gian chưa thành!” Cô ta kích động, tiến lên xô đẩy người đàn ông kia: “Chồng tôi rất yêu tôi, dù chồng tôi đàng điếm cũng biết tôi mới nhà của anh ấy, dù anh ấy có chơi bời thế nào thì cũng sẽ trở về, khi nào thì đến phiên hạng người không tên tuổi như anh ở đây quơ tay múa chân nói xằng nói bậy!”

Vẻ mặt của người đàn ông lạnh lùng thản nhiên, mặc cho cô ta xô đẩy, sự kiêu ngạo và lạnh lùng cũng không mất một chút nào.

“Con đừng có càn quấy nữa!” Nam Cung Ngạo cau mày mở miệng ngăn cản, thật sự không quen nhìn con gái tự lừa mình dối người.

“Chuyện này con phải nhìn rõ cho ba, rốt cuộc là cậu ta có lỗi với Thiên Tuyết người ta! Còn nữa…, trong khoảng thời gian từ sáng hôm nay cho đến bây giờ cậu ta đã làm gì, rốt cuộc có liên quan đến chuyện Tiểu Ảnh bị tập kích hay không! Tốt nhất đừng tra ra là có liên quan, dám hại cháu nội của ba, chẳng những ba sẽ làm cho cậu ta táng gia bại sản, tính mạng của cậu ta có thể giữ được hay không cũng là một vấn đề!”

Nam Cung Ngạo giận đến sắc mặt tái mét, trán cũng nổi gân xanh, nhớ tới những chuyện Tiểu Ảnh đã gặp phải, cả người ông như muốn nổ tung, già rồi già rồi, tập trung tất cả sự âm ngoan ác độc lại, khiến những người động vào cháu của ông đều phải hối hận cho đến kiếp sau!

“Sẽ không…… Các người đều đang gạt tôi, các người đang gạt tôi!” Nam Cung Dạ Hi thét lên lui về phía sau, ánh mắt mang theo sự địch ý nhìn bọn họ: “Chồng tôi sẽ không làm chuyện như vậy!”

 

Chương 290: Anh Ta Đến Nhà Chị Tình Uyển Làm Gì?

Trình Lan Y bị cô ta túm nên lảo đảo một cái, có chút sợ hãi nhìn sắc mặt của mẹ.

“Ông ngoại, ông ngoại……” Trình Lan Y muốn tránh thoát khỏi tay của Nam Cung Dạ Hi, thân thể cô bé hướng về phía Nam Cung Ngạo.

Tâm tình của Nam Cung Dạ Hi đang kích động, cố nén không để cho nước mắt chảy ra, cũng không chịu tin tưởng những gì mình vừa mới thấy là sự thật, thấy con gái giãy giụa, cô ta sững sờ trong chốc lát, lực đạo ngón tay buông lỏng để cho cô bé tránh thoát, nhìn bóng dáng nho nhỏ nhào tới trong ngực của Nam Cung Ngạo, ỷ lại mà gọi ông ngoại.

“Các người chờ đó…… Đều chờ đó cho tôi! Tôi sẽ chứng minh cho các người thấy là chồng tôi trong sạch, cái gì mà cưỡng gian, có chết tôi cũng không tin! Nếu để tôi biết là do con tiện nhân Dụ Thiên Tuyết kia quyến rũ chồng tôi trước, tôi sẽ không tha cho cô ta, tôi hận cô ta, hận chết cô ta!” Nam Cung Dạ Hi tức giận mắng chửi xong thì quay người muốn chạy ra ngoài, qua cửa sổ nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết trong phòng bệnh, trên khuôn mặt xinh đẹp trầm tĩnh in dấu bàn tay rõ rệt, cô ta nắm chặt tay thành quyền, chạy như điên ra ngoài.

“Mấy người đuổi theo nó, nhìn thật kỹ cho tôi, đừng để nó gặp chuyện không may!” Tức giận thì tức giận, rốt cuộc cũng là con gái ruột, gương mặt xanh mét của Nam Cung Ngạo trầm tĩnh lại, sai khiến hai người đi theo bảo vệ cô ta.

“Ông ngoại….. Cậu bị thương sao?” Trình Lan Y nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn phòng bệnh, lắc lắc cánh tay ông ngoại.

“Ừ, cậu bị thương, nhưng sẽ mau khỏe lại thôi.” Nam Cung Ngạo ôm cháu gái của mình, hiện tại, niềm an ủi duy nhất chính là hai đứa bé đều khỏe mạnh không xảy ra việc gì, mà đứa con gái kia, còn bao nhiêu chuyện ngổn ngang làm cho người ta tức giận phiền lòng nữa, đã hành hạ ông đến cả người cũng tiều tụy rất nhiều.

“Dì!” Trình Lan Y thấy được bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết, đột nhiên hưng phấn kêu lên, tay chỉ về phía cô.

Nam Cung Ngạo vỗ vỗ lưng của cô bé, không ý thức thấp giọng rì rầm: “Đó không phải là dì…… Đó là mẹ của Tiểu Ảnh, có thể sau này sẽ là mợ của cháu, Y Y phải ngoan ngoãn, nhớ gọi cho đúng……”

*****

Nam Cung Dạ Hi chạy ra ngoài, nhảy lên chiếc xe thể thao màu đỏ của mình, hướng về phía chỗ Trình Dĩ Sênh đặt chân khi làm việc ở thành phố Z chạy tới.

Trong đầu cô ta hồi tưởng hình ảnh vừa xem, đôi mắt của Trình Dĩ Sênh đỏ hồng nhào tới ôm Dụ Thiên Tuyết, mặc cho cô giãy giụa thế nào cũng không buông ra, sự ham muốn trong mắt rõ ràng như vậy…… Mấy móng tay được trau chuốt tinh xảo của Nam Cung Dạ Hi suýt nữa đã cấu vào vô lăng!

Là vợ chồng, cho tới bây giờ Trình Dĩ Sênh chưa hề lộ ra loại vẻ mặt đó với cô ta, trước khi kết hôn anh luôn nhàn nhạt dịu dàng, thoạt nhìn rất cưng chiều rất nhu tình, nhưng không ngờ, sau khi cưới anh ta lại thường xuyên lạnh nhạt chẳng quan tâm đến cô ta! Thời điểm vừa mới bắt đầu, mấy ngày mấy đêm không về nhà anh ta còn lên tiếng giải thích, sau đó lại phát triển đến mấy tháng cũng không nhìn thấy bóng dáng anh ta, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.

Anh ta thật sự đã từng rất dịu dàng…… Anh ta đã rất cẩn thận ôm cô ta, vuốt ve bụng của cô ta, nói ‘Dạ Hi hãy cẩn thận một chút, đừng ăn đồ lạnh sẽ kích thích làm bị thương đến cục cưng’, trong đêm khuya, anh ta cũng sẽ giúp cô ta đắp kín mền, ôm cô ta ngủ…… Nhưng những ngày tháng đó đã rời bỏ cô ta bao lâu rồi? Mỗi lần về nhà, anh ta chỉ ôm con gái bảo bối, mua cho con gái một đống quà, không hề dành thời gian cho cô ta, có lúc tính khí cô ta không tốt sẽ tìm anh ta lý luận, vung mấy bức ảnh anh ta trần truồng cùng với phụ nữ khác cho anh ta xem, ầm ĩ long trời lỡ đất, mới đầu anh ta chỉ là lạnh nhạt, càng về sau lại biến thành giễu cợt.

“Nam Cung Dạ Hi, cô nên đi lấy gương mà soi, soi xem gương mặt này của cô có phải giống mấy mụ đàn bà chanh chua đanh đá hay không…… Gả cho tôi, cô cho rằng cô còn là đại tiểu thư áo cơm không lo trước kia sao? Cô muốn ly hôn hay là muốn kiện tôi? Tôi không phản đối cô cầm mấy tấm hình bẩn thỉu này công bố ra ngoài, chúng ta nhìn thử xem, tôi mất thể diện hay là nhà Nam Cung các người mất thể diện!”

Uy hiếp của anh ta giống như ôn thần, quấn thật chặt vòng quanh ý thức của Nam Cung Dạ Hi, lần nào cô ta cũng có thể bắt được cái đuôi ăn vụng của anh ta – nhưng, cô ta lại không có biện pháp nào!

Cô ta càn quấy, cô ta ném đồ đạc, chỉ vào mũi của anh ta chửi rủa, nhưng anh ta cũng chỉ lạnh lùng nở nụ cười, đến thời điểm thật sự nghe không nổi nữa, còn có thể vung tay cho cô ta một cái tát!!

Chiếc xe thể thao màu đỏ của Nam Cung Dạ Hi chạy như điên ở trên đường, trong mắt tràn đầy hận ý, tràn đầy nhục nhã, run rẩy điều khiển xe, tăng tốc độ tối đa, xông qua mấy đèn đỏ cũng không thèm để ý chút nào.

Cuối cùng, đã tới chỗ Trình Dĩ Sênh trú ngụ khi về thành phố Z xử lý công việc.

Cô ta xông vào, giày cao gót nện trên mặt đất, đi tới bàn tiếp tân, nói: “Trình Dĩ Sênh đâu? Tôi biết anh ta đã về thành phố Z, có ở trên đó hay không, cô thông báo một tiếng nói tôi muốn đi lên gặp anh ta!”

Tiếp tân khẽ sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp, Nam Cung Dạ Hi đã muốn xông lên lầu như mấy lần trước.

“Haiz ——!”Tiếp tân vội vàng ngăn cản cô ta: “Nam Cung tiểu thư! Hôm nay Trình tổng không có ở đây, cô đừng đi lên, không tìm được người đâu.”

“Không có ở đây?” Nam Cung Dạ Hi cười lạnh: “Anh ta có ở đây hay không tôi không biết sao? Anh ta ở nơi nào tôi đều rất rõ ràng, không có ở trong phòng làm việc cũng không về nhà, chắc lại đang ở trên giường phụ nữ đúng không? Đừng nói với tôi là anh ta đi gặp khách hàng gì đó, ba tôi cho anh ta sản nghiệp lớn như vậy, anh ta còn cần đi tiếp khách hàng cái gì!”

Tiếp tân uyển chuyển mà kiên định ngăn ở trước mặt cô ta, nhìn bộ dáng lửa giận ngập trời của cô ta, nhàn nhạt cười cười: “Tôi đây cũng không biết, Trình tổng thích đi nơi nào tôi cũng không biết, nếu cô biết thì có thể đi tìm thử, đừng đến nơi này đòi người, nơi này thật sự không có.”

Từ trong lồng ngực của Nam Cung Dạ Hi vọt lên một cỗ lửa giận, hất tay ‘Chát!’ một tiếng, một cái tát đánh vào trên mặt cô tiếp tân!

Một âm thanh giòn vang, hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong đại sảnh trống trải.

“Một tiếp tân nho nhỏ như cô mà cũng dám nói chuyện với tôi như vậy, cô tin hay không, chỉ một câu nói của tôi cũng có thể đuổi việc cô, để cho cô cả đời trải qua cuộc sống nghèo rớt mồng tơi! Cô lại dám khiêu khích tôi?!”

Tiếp tân sửng sốt, trong mắt lộ ra hận ý, cũng không dám nói gì nữa, bụm mặt, cười lạnh nhỏ giọng nói thầm: “Chảnh cái gì mà chảnh, chẳng qua chỉ là mụ đàn bà bị chồng bỏ, bị đàn ông giày xéo thành ra như vậy còn ngang ngược càn rỡ, đồ ngu.”

“Cô nói cái gì?!” Nam Cung Dạ Hi nghe được lời thì thầm kia, trợn to hai mắt la lớn.Tiếp tân rủ mắt, nhẹ nhàng hít một hơi, lễ phép nói: “Cô không tin thì cứ đi lên, tôi không dám nhiều lời với cô nữa!”

Cũng đã bị đánh rồi, coi như là bị chó cắn đi.

Nam Cung Dạ Hi giận đến cả người run rẩy, cô ta chỉ vào cô tiếp tân, nói: “Chờ đó cho tôi, chờ đó!”

Nói xong, cô ta xông vào thang máy đi lên lầu.

Sau khi đi một vòng vẫn không thu hoạch được gì, Nam Cung Dạ Hi mới biết tiếp tân kia không có lừa cô ta, thời điểm đi xuống, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta u ám rất đáng sợ, trong mắt ngân ngấn nước mắt trong suốt, người chung quanh đều đang nhìn, Nam Cung Dạ Hi khàn giọng quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Tiếng thét to đột ngột khiến mọi người thu hồi ánh mắt, thật đáng sợ, nhưng trong lòng cười nhạo và khinh bỉ, phụ nữ bị đàn ông vứt bỏ là thảm hại nhất, người phụ nữ này lại còn không tự chủ được, ngu ngốc đến mức làm cho người ta cảm thấy buồn cười.

Nam Cung Dạ Hi lên xe, cảm thấy không tin, mở định vị mà trước kia cô ta đã cài ở trong xe riêng của Trình Dĩ Sênh, nhìn tình huống trên đó, chưa tới nửa phút đã tìm thấy —— chiếc xe kia đã chạy quanh thành phố Z ba vòng, a, quả nhiên là đã trở về!

Cô ta biết chiếc xe này, ngoại trừ Trình Dĩ Sênh, ai cũng khởi động không được, trước kia, cũng dựa vào thủ đoạn này, cô ta mới tra được tư liệu tất cả tình nhân của anh ta, chờ anh ta đi rồi, cho người đánh tàn phế hoặc là hủy dung, để cho tất cả bọn họ đều đi gặp quỷ!

“Ha ha……” Nam Cung Dạ Hi cười vô cùng biến thái, nhớ tới những chuyện tàn nhẫn mình đã làm, trong kính chiếu hậu, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn có phần trở nên kinh khủng, giọng cô ta khàn khàn: “Anh lại muốn chạy đến nhà con đàn bà nào? Trình Dĩ Sênh…… Tôi theo dõi anh rất mệt mỏi, hôm nay, có chết tôi cũng phải tự tay bắt cho được!”

Điều chỉnh tốc độ xe đến mức lớn nhất, Nam Cung Dạ Hi chạy theo dấu vết phương hướng chiếc xe kia.

Cô ta nhớ tới rất nhiều đêm con gái tội nghiệp hỏi tại sao ba không về nhà, cô ta không có kiên nhẫn dỗ dành con trẻ, không thể làm gì khác hơn là đen mặt lại để cho cô bé nhanh chóng đi ngủ, không ngủ được thì ném cô bé ra ngoài! Y Y chính là vì bị dọa như vậy nên càng ngày càng trở nên nhát gan!

Nhưng, đúng là cô ta không có cách nào…… Cô ta là đại tiểu thư của nhà Nam Cung, cô ta không thể mềm yếu, không có gì không cam lòng, chưa từng không có được đồ mà mình muốn! Cô ta rất muốn nắm bắt chồng cùng gia đình ở trong tay, nhất định cô ta phải chứng minh với tất cả mọi người rằng cô ta sống rất tốt, cô ta không hối hận một chút nào! Cô ta không có sai…… Lựa chọn của cô ta tuyệt đối không có sai!

Nhưng mà……

Thât sự là mệt chết đi được…… Trái tim rất đau……

Nam Cung Dạ Hi nghĩ tới năm năm ròng rã, nhớ tới sự lạnh lùng của anh ta cùng với sự thay đổi của cô ta, chỉ cảm thấy cô nữ sinh xưa kia thích làm nũng ở trước mặt anh trai đã không còn, hiện tại cô ta là một người đàn bà chanh chua, là một người vợ bị chồng chán ghét vứt bỏ, thậm chí cô ta không phải là một người mẹ tốt!

Rốt cuộc, xe của cô ta đã chạy trên cùng một con đường với xe của Trình Dĩ Sênh.

Nam Cung Dạ Hi nhìn xa xa đằng trước mặt, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy chiếc xe màu trắng của Trình Dĩ Sênh ngoặt xuống cầu, cô ta cũng theo xuống, một đường theo dấu, chỉ cảm thấy phương hướng anh ta đi càng lúc càng quen thuộc.

—— rốt cuộc anh ta muốn đi nơi nào?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Dạ Hi tái nhợt, vì không để cho anh ta phát hiện, cô ta đành thả chậm tốc độ xe, chiếc xe thể thao màu đỏ quá chói mắt rất dễ bị phát hiện, không thể làm gì khác hơn là phải giảm tốc độ, đi theo điểm đỏ trên định vị, theo sát mục đích đến của anh ta.

Trình Dĩ Sênh dừng xe lại.

Chỉ chốc lát sau, xe của Nam Cung Dạ Hi cũng chậm rãi dừng ở gần đó, cô ta hơi giật mình, có chút mờ mịt, bởi vì cô ta biết rất rõ nơi này, đi về phía trước hơn 100m chính là biệt thự nhà họ La.

Đây là nhà của chị Tình Uyển mà!…… Anh ta tới nơi này làm gì?

Trong lòng hết sức tò mò, Nam Cung Dạ Hi đi theo phía sau, lặng lẽ ở đằng sau tấm bia đá nhìn, lúc này mới phát hiện, Trình Dĩ Sênh đi ra từ trong xe, gương mặt đầy máu, bụm một cánh tay bị thương, gõ cửa nhà La Tình Uyển.

Có người mở cửa, ở khoảng cách xa xa, vẫn có thể nhìn ra đó là bóng dáng của chị Tình Uyển.

Đẹp như thế, lại tiều tụy như thế.

La Tình Uyển mở cửa, trong nháy mắt giật mình ngay tại chỗ, nhìn người đàn ông trên mặt chảy máu này, trong đầu báo động mãnh liệt, muốn đóng cửa lại, không ngờ Trình Dĩ Sênh giơ chống được cánh cửa, ‘Sầm!’ một tiếng, trên mặt mang theo nụ cười tà ác mà ưu nhã nói: “Thế nào, không hoan nghênh tôi tới sao?”

“Đi ra ngoài……” Giọng của La Tình Uyển run rẩy, tựa như nhìn thấy ác ma, hung hăng đè cửa: “Anh đi ra ngoài!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK