Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 269: Đưa Cô Rời Khỏi Địa Phương Quỷ Quái Này

Đôi mắt đầy lệ của Dụ Thiên Tuyết chậm rãi trợn to, nắm chặt cánh tay đang ôm mình, run giọng hỏi: “Anh biết Tiểu Ảnh ở nơi nào à? Anh biết con đang ở đâu?”

“Anh biết……” Nam Cung Kình Hiên khàn giọng nói, quay mặt cô qua: “Nín đi em…… Thiên Tuyết, đừng khóc nữa, anh đưa em rời khỏi địa phương quỷ quái này, chúng ta sẽ không bao giờ chịu khổ nữa……”

Trong đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết đồng thời che giấu nỗi thống khổ cùng sự hi vọng, cô không biết vì sao, đột nhiên cái gì anh cũng đều không để ý nữa, cô chỉ muốn nhìn rõ mặt anh, nhìn xem có phải anh thật sự sẽ đưa cô đi tìm Tiểu Ảnh hay không, đôi môi nóng như lửa nóng của anh đã che phủ xuống, hôn lên đôi mắt ngập lệ của cô, tiếp đó, bàn tay nóng hôi hổi cầm tay cô, kéo cô đi ra bên ngoài.

Trong phòng khách, ánh đèn vẫn sáng trưng

“Rốt cuộc các người định làm gì? Hai đứa muốn làm cái gì!!” Thấy bọn họ đi ra từ phòng sách, chào cũng không chào, trực tiếp đi ra ngoài, lúc này Nam Cung Ngạo mới luống cuống, xanh mặt đứng dậy, run rẩy chỉ vào bóng lưng của bọn họ, gầm lên.

“Hôn nhân thương mại đi chết đi…… Cho phép hay không cũng đi chết đi!” Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên dừng lại, đôi mắt lạnh như băng mang theo hận ý nhìn Nam Cung Ngạo, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi lại chịu nửa phần định đoạt của ông thì sẽ không gọi là Nam Cung Kình Hiên!”

Nói xong, anh kéo Dụ Thiên Tuyết bước đi, trong mắt Dụ Thiên Tuyết tràn đầy sự kinh ngạc, vẫn bước theo sát phía sau anh, cho dù anh đi tới nơi nào cô cũng đều sẽ đi theo, thế giới này quá mức bi thương, không ai cho cô nhiều sự quan tâm và yêu thương như anh, cô không có gì lưu luyến, tình nguyện đi theo anh, vứt bỏ tất cả để đi tìm hạnh phúc thuộc về bọn họ!

“Quay lại…… Các người quay trở lại cho tôi!!” Nam Cung Ngạo giận đến đâm đâm cây gậy xuống sàn, ngực phập phồng, bắt đầu ho khan kịch liệt.

Bên ngoài, quản gia phát hiện động tĩnh vội vàng chạy vào, đúng lúc nghe Nam Cung Ngạo gầm lên ra lệnh, lập tức chỉ huy hộ vệ bên cạnh: “Các người còn ngây ngẩn làm gì, mau ngăn lại!!”

Mấy người hộ vệ đồng loạt chắn ở cửa, ngăn cản đôi nam nữ muốn xông ra ngoài, lạnh lùng mà cung kính nói: “Thiếu gia, tiên sinh gọi anh trở lại, xin anh khoan hãy đi.”

Nam Cung Kình Hiên kịp thời dừng lại, chắn ở trước người Dụ Thiên Tuyết, khóe miệng thoáng nở nụ cười lạnh như băng.

“Không cho đi sao?” Anh lạnh lùng nói: “Ông nghĩ là không thả người thì tôi sẽ sợ…… Ông cho rằng chỉ bằng đám người này là có thể ngăn được tôi?!”

Cả người anh tản ra sự u ám tàn bạo, lực đạo nắm tay Dụ Thiên Tuyết cũng dần tăng lên, Dụ Thiên Tuyết hơi hoảng sợ tựa vào người anh, mơ hồ cảm thấy anh đã bị chọc giận, nếu như không khuyên can, anh sẽ liều chết đánh nhau với đám người này!

Nam Cung Ngạo vẫn còn đang ho khù khụ, ngực đau đớn dữ dội, run rẩy vươn tay về phía bọn họ, giọng nói khàn khàn: “Từ từ, đợi một chút…… Quay lại, quay lại nói chuyện!!”

Nam Cung Ngạo chống gậy đi về phía bọn họ, vẻ mặt đau đớn mà bi thương, chỉ vào bọn họ, run giọng nói: “Quả nhiên là các người muốn bức chết tôi….. Muốn bức chết tôi đúng không?!!”

Ông ta già rồi, xác thực là đã già rồi!! Không nhìn nổi con trai của mình cứ ném nhà bỏ cửa như thế, nhìn không quen con trai lưới rách cá chết cùng mình! Giọng run run thỏa hiệp: “Hai đứa trở lại…… Đừng đi…… Tôi sẽ để Tiểu Ảnh trở về lập tức, tôi trả thằng bé lại cho các người, trả lại cho các người……”

Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, cười lạnh, nắm chặt tay Dụ Thiên Tuyết: “Tại sao tôi phải tin ông?”

“Ba là ba của con!”

“Ông mà cũng được coi là một người cha!” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng cãi trở lại, nắm chặt quả đấm, nói: “Đừng nên bôi nhọ hai chữ này, ông xứng sao?!”

Nam Cung Ngạo tức giận rũ mắt xuống, tính cách kiêu căng không cho phép ông ta lộ ra sự thống khổ, không ai biết, giờ phút này trong lòng ông ta sầu muộn đau thương, giọng nói chầm chậm khàn khàn: “Ba bảo đảm…… Mấy ngày nữa Tiểu Ảnh sẽ trở về, hai đứa cũng không cần chạy ở bên ngoài…… Ba mặc kệ cô gái này, ba mặc kệ…… Nhưng con thật sự là dự định ngay cả nhà cũng không cần?!!”

Sự hung ác và tơ máu trong mắt Nam Cung Kình Hiên giảm bớt, kéo Dụ Thiên Tuyết qua ôm vào trong ngực, giọng khàn khàn nói: “Nơi nào có cô ấy thì nơi đó là nhà của chúng tôi, chỉ cần không chết là có thể tìm được con trai…… Ba thì sao? Chẳng lẽ muốn tuổi già canh giữ một đống gia sản ở trước mặt, cô độc suốt quãng đời còn lại ở nơi này sao? Nếu quả thật có ngày đó, tôi tuyệt đối không thấy ngoài dự kiến, đó là báo ứng của ba!”

Ngôn ngữ sắc bén như thể trút giận, khiến lòng của Nam Cung Ngạo như bị dao găm hung hăng cắt một đường, đầm đìa máu tươi.

“Thôi…… Thôi thôi……” Dưới sự mỉa mai châm chọc, Nam Cung Ngạo thầm mắng một câu, giơ tay đầu hàng, không còn biện pháp giữ vững sự kiên trì của mình, trong đôi mắt già nua tràn đầy vẻ mệt mỏi: “Cả hai đứa đều về nhà…… Chuyện hôn ước sẽ mau chóng được giải quyết, tùy người trẻ tuổi các anh chị điên khùng đi……”

Nói xong, liếc nhìn Dụ Thiên Tuyết, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ mà châm chọc: “Nha đầu, vẫn là cô thắng.”

Ở trong ngực của Nam Cung Kình Hiên, Dụ Thiên Tuyết có chút hít thở không thông, nhìn ánh mắt của Nam Cung Ngạo, trong lòng cô cũng hơi phức tạp, kéo cánh tay của Nam Cung Kình Hiên xuống, ánh mắt trong trẻo nhìn ông ta, mở miệng nói: “Không có gì thắng thua, cháu chỉ muốn con trai của cháu trở về, cố tranh thủ hạnh phúc của cháu, cháu chưa hề hại người cũng không gây khó khăn cho ai, Nam Cung tiên sinh, rốt cuộc thì sự kiên trì của bác là chân lý hay là uy danh cùng sự tôn nghiêm của cá nhân bác? Nhìn người khác bị bác hành hạ thống khổ như thế rất vui sao? Đối với con trai và cháu nội của mình cũng như vậy, chẳng lẽ bác cảm thấy bản thân sống rất thoải mái sao?!”

Cô nói một tràn dài, Nam Cung Kình Hiên nghe mà khẽ đau lòng, gương mặt tuấn tú xanh mét, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh ngắt tràn đầy nước mắt, ôm cô vào trong ngực, không để cô nói ra những lời tức giận nữa.

Nam Cung Ngạo kiềm nén đến đỏ mặt, cũng không nhớ ra lời gì để phản bác, không thể làm gì khác hơn, buộc lòng phải rũ mắt xuống chịu đựng, khoát khoát tay, đi vào bên trong.

Toàn bộ biệt thự Nam Cung rơi vào trong một bầu không khí im ắng tĩnh mịch.

Sau lưng ông ta, Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng nói: “Chờ Tiểu Ảnh trở về, tôi sẽ suy tính đến chuyện chuyển về ở, không nên giở trò nữa, đặc biệt là đừng lấy thằng bé ra để giở trò…… Ngày mai hôn ước sẽ được hủy bỏ, động tác của ba quá chậm, tôi không đợi được.”

Nói xong, anh kéo Thiên Tuyết qua, mang theo cô dần dần mất hẳn trong bóng đêm mù mịt.

*****

Xe chạy vô cùng nhanh.

Bóng đêm chập chờn, Dụ Thiên Tuyết tựa vào chỗ ngồi, nghiêng mặt nhìn Nam Cung Kình Hiên bên ghế lái, gương mặt tuấn tú vẫn xanh mét, không có bất kỳ nhiệt độ gì, nhớ tới vẻ mặt kiên quyết của anh khi nãy, hốc mắt Dụ Thiên Tuyết khẽ ươn ướt.

Cũng không quan tâm anh đang lái xe, cô vươn tay, vuốt ve bàn tay đặt ở trên tay lái.

Trong mắt của Nam Cung Kình Hiên vẫn u ám, giật mình một cái, quẹo cua dừng xe ở bên đường cao tốc, cầm ngược lại tay của cô, thò người qua ôm thật chặt cô vào trong ngực.

Dụ Thiên Tuyết cũng vùi sâu vào ngực anh, ở trong lồng ngực ấm áp của anh, nhắm mắt lại.

Nam Cung Kình Hiên cúi đầu thở hổn hển, nâng khuôn mặt bị thấm ướt nước mắt của cô lên, đặt lên nụ hôn, một nụ hôn tỉ mỉ, cảm giác ấm áp tràn ngập giữa hai người, giống như một loại mùi hương thơm mát u tĩnh thấm vào tận cốt tủy, đã rất lâu rồi, bọn họ không có ôm nhau, an ủi ôn tồn lẫn nhau, giờ khắc này, dường như là đã giải thoát, cái gì cũng không cần để ý hay kiêng kị, cái gì cũng không cần lo lắng, bọn họ đang hưởng thụ loại tư vị được công nhận này, nụ hôn nồng nhiệt hòa lẫn cùng với nước mắt, cảm thụ thật sâu tình yêu nồng đậm.

 

Chương 270: Nhìn Bọn Họ Thân Mật Dây Dưa

“Đừng khóc…… Thiên Tuyết, nín đi……” Nam Cung Kình Hiên hôn lông mi ướt sũng của cô, giọng nói khàn khàn: “Em khóc khiến lòng anh tan nát……”

Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy trên mắt là sự ấm áp, trong hô hấp tràn đầy mùi hương của anh, cô cảm động đến rơi nước mắt, sự chua xót cùng niềm an ủi đồng thời dâng lên trong lòng, cố gắng dựa sát hơn vào ngực của anh, cùng anh ôm ấp càng chặt.

“Anh thật sự buông bỏ những gì đang có để dẫn em đi?” Vùi đầu trong cổ anh, giọng khàn khàn hỏi, tay bấu víu bả vai rộng lớn của anh, giống như bấu víu toàn bộ thế giới của mình: “Nếu như chúng ta sự thật rời đi, anh sẽ không còn gì hết, ngoại trừ em và bảo bảo, tất cả những gì đã có trước kia cũng đều không còn……”

“Anh muốn có một mái nhà……” Nam Cung Kình Hiên vòng chặt thắt lưng của cô, ấn cô vào trong lòng, mấy ngón tay luồn vào mái tóc cô, chút nặng chút nhẹ xoa xoa, khàn giọng cắt đứt lời nỉ non của cô: “Một gia đình không có tranh đấu nghi kỵ cùng cường quyền, dù là hai bàn tay trắng tầm thường cũng không sao…… Những thứ này chỉ có em và bảo bảo mới có thể cho anh……”

Dụ Thiên Tuyết ngước mắt lên, che kín đôi môi của anh.

Ở giữa cánh môi ấm áp ẩm ướt tràn ngập vị tanh mặn, Nam Cung Kình Hiên chỉ thoáng ngẩn ra, sau đó bưng lấy mặt của cô hôn thật sâu, dần dần xâm nhập dây dưa với cái lưỡi của cô, nhấm nháp mùi vị nước mắt rơi trong miệng cô, hơi thở mang theo lửa nóng vây quanh cô.

Đêm khuya, xe qua lại trên đường cao tốc rất nhanh, trong lòng Nam Cung Kình Hiên cất giấu quá nhiều sự rung động, bồng cô qua bên ghế lái, ôm thật chặt eo và lưng của cô, cùng ngồi trên chỗ ngồi chật hẹp, giữ gáy của cô, mạnh mẽ phủ xuống những nụ hôn sâu dày đặc, anh quấn quýt si mê, cô mê say đắm đuối, tìm kiếm sự an ủi và ấm áp trong hương vị của nhau.
Động tác của anh càng lúc càng thô lỗ, xoa nắn eo cùng sống lưng cô, ấn vào trong thân thể của mình mà xoa nắn.

Ở trong lòng anh, Dụ Thiên Tuyết như tan chảy thành một vũng nước, tay khẽ run chống lên lồng ngực cường tráng của anh, Nam Cung Kình Hiên kéo cánh tay cô quấn quanh trên cổ mình, chui đầu ở trong cổ của cô, hung hăng ngửi mùi hương của cô, cánh môi quét qua da thịt mềm mịn của cô.
Dụ Thiên Tuyết bị cảm giác tê liệt kia kích thích đến run rẩy, mấy ngón tay xanh xao cũng luồn vào trong mái tóc đen bóng dày đặc của anh, vô ý thức nhẹ nhàng xoa xoa, kích thích tất cả sự thú tính đang ẩn núp trong anh, cánh tay ngang hông cô càng xoa nắn mạnh hơn.

Đêm, vô cùng thâm trầm.

*****

Thời điểm về đến nhà đã qua mười hai giờ đêm.

Hai người còn chưa vuốt ve an ủi nhau xong, một cánh tay của Nam Cung Kình Hiên ôm người trong ngực, nhẹ nhàng đè cô ở trên cửa, cúi đầu mê ly hôn lên cánh môi và vầng trán của cô, một tay lung tung đút chìa khóa vào mở cửa.
Cửa mở ra, bước chân của bọn họ có chút lảo đảo đi vào, Nam Cung Kình Hiên ôm Dụ Thiên Tuyết vào cửa, hai người ôm chặt lẫn nhau, đóng cửa lại, thời khắc này, anh yêu cô, yêu sâu nặng, sa vào trong vẻ đẹp của cô không cách nào thoát ra, dù cô chỉ muốn xoay người cởi áo khoác đổi giày, anh cũng không cho, niềm thương yêu và sự quyến luyến trong lòng đột nhiên trở nên vô cùng mãnh liệt, anh rên lên một tiếng xoay người cô lại, tiếp tục ôm vào trong ngực, trầm thấp kêu tên cô, hôn vào hõm cổ của cô, dẫn dắt cô tiến tới cử chỉ thân mật ấm áp nhất.

Bọn họ không chú ý tới, có một gian phòng đóng chặt cửa, nhưng có thể nhìn thấy đèn còn sáng từ khe cửa.

Trong phòng khách là màu đen ảm đạm, Nam Cung Kình Hiên kéo cánh tay đang quấn ở trên cổ mình xuống khoác lên trên vai, cúi thấp người bồng lấy cô, hô hấp nặng nề bồng cô về phòng.

Trên giường lớn mềm mại, hai người cùng nhau ngã xuống.

Bọn họ dây dưa, ôm nhau hôn nhau, thân thể cường tráng của Nam Cung Kình Hiên bao trùm lên, một tay ôm cả người cô vòng ở dưới thân, cô không tránh được, chỉ có thể mặc cho từng nụ hôn của anh mạnh mạnh mẽ mẽ rơi vào trên trán, trên mặt trên cổ của cô, tay anh kéo áo khoác trên người cô làm lộ ra chiếc áo len mỏng manh, cả hai triền miên quấn quít mê ly.
Đến thời điểm Nam Cung Kình Hiên chân chính thâm nhập vào, Dụ Thiên Tuyết vẫn còn đắm chìm trong những cái xoa nắn vuốt ve dịu dàng của anh, bị vật nóng hôi hổi chóng đỡ nơi tư mật nhạy cảm, cô không nhịn được mà co rúm người lại một chút, eo bị giữ chặt, anh tiếp tục bá đạo nhưng dịu dàng đẩy về phía trước.

Cảm giác thư sướng và rung động xâm chiếm đầu óc cô.

Thác loạn mê ly suốt cả một đêm.

Dụ Thiên Tuyết chưa hề cảm thụ được sự dịu dàng mà bá khí như thế của Nam Cung Kình Hiên, không giống với sự đoạt lấy như thường ngày, bọn họ là hai ngọn lửa nồng nhiệt dây dưa lẫn nhau, cô xinh đẹp chậm rãi nở rộ dưới thân anh, anh xâm chiếm thâm nhập sâu hơn, cô ẩm ướt quấn chặt, anh hưng phấn rên rĩ, chứng tỏ cả hai người đều không tự kìm hãm được.

Một cuộc ân ái, từ bình tĩnh đến kịch liệt, mồ hôi đầm đìa, nước sữa giao hòa.

Thiên Nhu là bị loại thanh âm nhỏ này đánh thức, một mình cô ngủ ở trong nhà, cô suy nghĩ thật lâu, cũng không dám gọi điện thoại cho Nam Cung để xác nhận anh và chị đang ở nơi nào, cho đến lúc nghe thấy những tiếng động kia.

Đứng trong bóng tối, cô sửa sang lại áo ngủ, mở đèn bàn đi tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra.

Thanh âm là từ phòng ngủ cách vách phát ra.

Thiên Nhu đặt tay ở trên cửa, nghe thanh âm chân thật kia, cô nhẫn nại, cố nhẫn nại để mình đừng đi qua nhìn.

Nhưng vẫn là nhịn không được, cô đẩy cửa ra, đi về phương hướng phát ra thanh âm, qua khe cửa, cô nhìn thấy tình huống bên trong, trong phòng ngủ rộng lớn tông trắng, có một chiếc đèn nhỏ màu vàng sắc cam đặt ở đầu giường đang sáng, trên giường lớn là hai bóng dáng trần trụi đang triền miên dây dưa, cô thấy thân thể mảnh khảnh mềm mại trắng nõn của chị tựa như cánh hoa nở rộ, vẻ mặt của người đàn ông nồng đậm tình yêu, tư thế cương quyết tựa như báo săn, đối đãi vừa dịu dàng vừa thô lỗ với con mồi lòng bàn tay mình, vừa tiến công vừa dụ dỗ, xâm phạm rồi lại vuốt ve an ủi, nông nông sâu sâu ngâm nga, trong phòng như tràn ngập bầu không khí ngạt thở.

Thiên Nhu dần cứng người ở tại chỗ, mặt đỏ như nướng trên lửa.

Cô thụt lùi một bước, ngón tay lạnh ngắt run rẩy chạm vào giá rượu phía sau, thân thể mới có điểm dựa, lúc này, lại lớn gan hơn nhìn vào bên trong, vóc dáng cường tráng mạnh mẽ của người đàn ông bại lộ ở đáy mắt, cô biết mình không nên nhìn, không nên mơ ước, nhưng vẫn không quản được hai mắt của mình, nhất là thời điểm nhìn thấy gò má tuấn mỹ ửng đỏ khi anh ngửa mặt lên, thần kinh của cô căng thẳng gần như sắp đứt đoạn.

Cô đã không còn là cô gái nhỏ chưa có nhiều kinh nghiệm sống, cô biết, đó là thời khắc mê người mị hoặc nhất của một người đàn ông, khi anh đạt được sự thỏa mãn về thể xác lẫn tâm hồn trong thân thể của một người phụ nữ.

Hình như tất cả đã kết thúc, anh cúi đầu hôn lên mặt, lên chóp mũi và cánh môi của cô, hai cánh tay mảnh khảnh của cô quấn lên cổ anh, anh cúi đầu nói gì đó ở bên tai cô, thâm tình mà cưng chiều.

Thiên Nhu lẳng lặng đứng đó, cho đến khi đêm đen lành lạnh làm cho tay chân của cô lạnh cóng.

Đèn trong phòng của bọn họ đã sớm tắt, cô vẫn đứng ở đó, cảm giác trời đất quay cuồng, đầu nặng chân nhẹ.

Ngón tay mảnh khảnh đỡ trán, Thiên Nhu đi thẳng đến phòng vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, lúc này mới đi trở lại phòng của mình, nằm xuống trên giường.

Đằng đẳng năm năm, trong sinh mệnh của cô không có nhiều người lưu lại vết tích khắc sâu, trong đại học, cô rất cố gắng, rất quý trọng thời gian mỗi một ngày, cố gắng lấy được thành tích tốt nhất, chỉ vì để thỉnh thoảng có thể trò chuyện với anh ở trên MSN, dù chỉ để nhìn bờ môi anh nhếch lên một nụ cười mỉm thản nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK