“Rốt cuộc là ai đang nói hưu nói vượn!!” Trong đôi mắt băng lãnh của Nam Cung Kình Hiên lộ vẻ sắc bén, một phát bắt được cổ tay cô ta, hung tợn nói: “La Tình Uyển, cô chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ có phải không!”
Xem ra anh đã sai lầm rồi, mười phần sai!
Người phụ nữ này cũng không có đảm đương gì, cô ta chỉ là đang dây dưa mà thôi, càng dây dưa không ngừng thì càng bôi đen, cô ta tô quét bản thân đến càng ngày càng loạn! Rõ ràng đã bị bức đến tình cảnh không lối thoát, nhưng vẫn liều chết cắn răng không chịu mở miệng, lại càng không chịu thừa nhận mình có bao nhiêu xấu xa ác độc!
“Em không có…… Thật sự là anh ta cường bạo em…… Thật sự là anh ta……” La Tình Uyển khóc òa lên, hất vung mái tóc, trên khuôn mặt tái nhợt đầy nước mắt, giống như động vật bị kinh sợ dưới sự kiềm chế của Nam Cung Kình Hiên.
“Kình Hiên…… Có gì từ từ nói!” Bà La bước tới, đau lòng che chở con gái: “Cho dù chuyện có như thế nào thì chúng ta cũng bình tĩnh trước đã, cháu không nên bức bách Tình Uyển, thân thể con bé vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại, nó rất yếu ớt, cháu đừng làm nó xúc động!”
“Đúng thế…… Đúng thế……” Mặt ông La cũng lúc đỏ lúc trắng, bước qua khuyên bảo: “Kình Hiên, cháu đừng nên kích động, trong chuyện này Uyển Nhi là vô tội nhất, cũng có khả năng không cẩn thận nhìn lầm người, cháu nói đúng không……”
Tiếng nói chuyện ồn ào át cả tiếng khóc của La Tình Uyển, lông mày của Nam Cung Kình Hiên càng nhíu càng chặt, sự nhẫn nại đã tới cực điểm, hung hăng hất cô lên trên ghế!
“A……” La Tình Uyển bị ném rất đau nằm trên ghế, vẻ mặt bi thương mà tội nghiệp.
“Nhìn sai người?” Nam Cung Kình Hiên giận quá hóa cười, lửa giận ngập trời trong đôi mắt nham hiểm hung ác, lạnh lùng nhìn người một nhà này, lạnh như băng ác độc nói từng chữ: “A…… Loại chuyện cường bạo này mà các người cũng có thể nhìn sai người!! Chú La —— chú dạy con gái thật sự rất tốt! Chỉ vì một tờ hôn ước, cô ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, biết tôi có bao nhiêu ghê tởm không?! Tôi cũng đang tò mò, rốt cuộc là sao tôi lại có kiên nhẫn dây dưa cùng các người cho đến giờ…… Người đẹp danh tiếng đây sao! Tiểu thư nhà giàu có quyền quý đây sao! Cô hãy mở mắt mà nhìn chuyện tốt mình đã làm! Muốn tôi cưới cô? Cô xứng sao?!!”
Lời nói lạnh như băng, giống như một cơn mưa đá rơi xuống đập lên trên người của ba người, lửa giận ngập trời trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên, dây dưa, lăn lộn, giống như muốn nhấc người trước mắt lên xé nát hoàn toàn!
Sắc mặt La Mân Thành lúc đỏ lúc trắng, nhìn La Tình Uyển thấp giọng quát lớn: “Tình Uyển, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!”
“Đúng vậy, con gái……” Bà La vô cùng đau lòng, nhíu mày hỏi: “Là con nói cho chúng ta biết cục cảnh sát có tin tức chúng ta mới đến đây, con thật sự xác định là người đàn ông này cường bạo con? Hình như người ta…… Rõ ràng người ta chính là bị ép buộc! Con mau giải thích rõ cho Kình Hiên và bác Nam Cung, đến cùng là chuyện gì xảy ra!”
La Tình Uyển núp ở trong ghế, cắn môi, nước mắt mông lung, chậm chạp mà kiên định lắc đầu.
Không…… Cô ta không nên chật vật như vậy, cô ta không muốn!
Người kia chính là đang nói láo, không sai, chính người đó đã cường bạo cô ta! Cô ta sẽ không thừa nhận mình đã vu hãm người khác, lại càng không thừa nhận, là vì muốn thực hiện hôn ước nên vội vàng giá họa cho người để giải quyết cho xong chuyện!…… Cô ta không hèn hạ, cô ta cũng là bị ép! Đừng nhìn cô ta bằng ánh mắt chán ghét đó, đừng bảo cô ta giải thích…… Cô ta không muốn!
Đôi mắt của Nam Cung Ngạo cũng lộ ra sự sốt ruột, suy ngẫm về cảnh tượng trước mắt, trong mắt lộ vẻ cực kỳ thất vọng.
“Càn quấy…… Đúng là càn quấy……” Tay của Nam Cung Ngạo vuốt ve cây gậy, đâm mạnh một trên mặt đất, thất vọng cực độ nhìn La Tình Uyển, nhớ lại nhiều chuyện cô ta đã làm trước kia, nhớ tới hành vi bỏ thuốc ác liệt của cô ta, đột nhiên cảm thấy, có phải mắt nhìn người của mình thật sự có vấn đề hay không? Nếu không thì cùng một người, sao lại nảy sinh độc ác như vậy!
“Uyển nha đầu…… Cháu làm cho bác thất vọng quá!” Giọng Nam Cung Ngạo trầm thấp nghiêm túc nói.
“Bác trai…… Cháu cũng chỉ muốn sớm gả cho Kình Hiên, cháu đã không còn trong sạch, cháu sợ anh ấy không cần cháu nữa…… Thật!” La Tình Uyển kêu gào nói tiếp: “Em muốn gả cho anh, hi vọng hôn ước của chúng ta không giải trừ, ngày cưới không bị trì hoãn, em cũng chỉ dùng chút ít thủ đoạn nhỏ, em không có hại người……”
“Cô không có hại người sao?!” Nam Cung Kình Hiên bị bức đến nóng nảy, lạnh lùng nói một câu, nhìn nét mặt ra vẻ vô tội còn cố chống đỡ cho đến bây giờ của cô ta, tức giận bắt lấy cổ tay cô ta, kéo qua, nhấc cả thân thể cô ta lên: “Nghe người này đã cầu xin tôi như thế nào, kêu cô bỏ qua cho vợ con mình ra sao…… Rốt cuộc cô đã làm gì người ta?! Nếu không nghe lời cô thì hậu quả sẽ là cái gì? La Tình Uyển, cô còn trông mong muốn giết người diệt khẩu nữa sao?!”
“Em không có…… Em không có……” La Tình Uyển lắc đầu, ánh mắt thống khổ mà đáng thương.
“Thật là càn quấy…… Thật sự là càn quấy……” Cả người Nam Cung Ngạo vẫn luôn trong trạng thái hỗn độn, lẩm bẩm mấy câu đó, không muốn nhìn tới La Tình Uyển nữa, mà chung quanh, cảnh sát của tổ điều tra lại càng lúng túng và hoảng sợ, cúi đầu không dám nói lời nào.
“Con gái, con nói đi, rốt cuộc là ai cường bạo con, trong lòng con biết rõ đúng không?” Bà La cũng vô cùng đau đớn, nắm tay cô ta, nói.
La Tình Uyển chỉ biết khóc thút thít, lắc đầu, một chữ cũng không nói thêm.
“Đừng nên ép tôi dùng thủ đoạn đặc thù làm cho cô nói ra,” Nam Cung Kình Hiên đến gần cô ta, nhìn chằm chằm mặt cô ta: “Nếu không, chờ ngày nào đó cô bị vạch trần hoàn toàn, ngược lại tôi muốn nhìn xem cô đang che dấu điều gì…… Người đàn ông đoạt lấy cô là dạng người gì, lý do gì khiến cô cố kỵ ngay cả tên cũng không dám nói!”
La Tình Uyển nhịn đau cắn môi, run giọng nói: “Em không thể nói…… Em không biết, thật sự không biết!”
Nam Cung Kình Hiên nhìn bộ dáng của cô ta, càng lúc càng cảm thấy chán ghét, chuyện ngày hôm nay cũng đủ để mọi người có thể nhìn rõ cô ta là dạng phụ nữ gì, mục đích của anh đã đạt được, bởi vì Nam Cung Ngạo đã thất vọng cực độ chống gậy đi ra khỏi cục cảnh sát.
“Cô yên tâm, trải qua lần này tôi sẽ không để cho sự thật nói ra từ miệng của cô, tôi cũng sẽ không tin……” Nam Cung Kình Hiên nắm cằm của cô ta lên, đôi mắt thâm thúy lộ ra sự cường thế: “Tôi sẽ để những người đó tự nhìn, tôi muốn nhìn xem đến lúc đó cô còn có thể nguỵ biện gì nữa!”
Nói xong, anh buông lỏng cằm cô ta ra, ánh mắt lạnh lùng như hàn băng.
La Tình Uyển cảm thấy vô cùng nhục nhã, ánh mắt rưng rưng, muốn giơ tay bắt lấy tay của Nam Cung Kình Hiên, lại bị anh lạnh lùng lùi lại, cô ta không cách nào tưởng tượng ra anh muốn làm cái gì, nhưng Nam Cung Kình Hiên như vậy khiến cô ta sợ…… Anh có thể không thương cô ta, nhưng sao lại đứng ở phía đối lập, hận không thể làm cho cô ta lộ ra nguyên hình, hận không thể hủy toàn bộ tôn nghiêm của cô ta!
“Trước khi tôi chưa tuyên bố với truyền thông chuyện này, tốt nhất là cô hãy tự giải quyết ổn thỏa……” Nam Cung Kình Hiên lùi lại mấy bước, lạnh lùng mà chán ghét chăm chú nhìn cô ta: “Cho cô cơ hội hủy bỏ hôn ước, cô không phải bẩn thân thể, mà là linh hồn! Cho các người thời gian ba ngày suy tính chuyện hôn ước lần nữa, bằng không, ba ngày sau, tôi sẽ không cố kỵ ở bên ngoài đồn đại như thế nào, tôi sẽ bỏ rơi người phụ nữ ác độc như cô, cho dù phải, dứt, tình, đoạn, nghĩa!”
Chương 262: Cá Chết Lưới Rách Sẽ Làm Bị Thương Đến Nhiều Người Hơn
Từng chữ lạnh như băng phát ra từ đôi môi mỏng của anh, lời nói mạnh mẽ, làm cho cả cục cảnh sát không ai dám lên tiếng, cũng không dám thở mạnh.
La Tình Uyển vẫn đang bi thương khóc thúc thít, cảm giác được sự lạnh lẽo và nỗi nhục nhã vây quanh mình, mà sắc mặt của bà La cũng trở nên trắng bệch, nhìn thoáng qua dáng vẻ của Nam Cung Kình Hiên, lại nhìn con gái của mình, rưng rưng nghẹn ngào: “Làm bậy…… Hai đứa…… Tại sao hai đứa lại thành cái dạng này, Kình Hiên, nhất định là có hiểu lầm gì đó! Cháu không nên vội vàng quyết định, ngay từ đầu hai nhà chúng ta đã rất tốt……”
Bà La đang cố gắng vãn hồi, vãn hồi hôn nhân hạnh phúc của con gái mình!
Ông La lại mím môi không nói một lời, sắc mặt tái xanh đến đáng sợ, bàn tay nắm tay vịn của cái ghế chặt đến mức khớp xương cũng trắng bệch.
Nam Cung Kình Hiên cười lạnh một tiếng, không muốn dài dòng thêm nữa, chẳng qua là hờ hững bỏ lại một câu “Ba ngày sau gặp lại”, thuận tay quơ lấy phần tài liệu kết án đặt trên bàn, vô cùng châm chọc lắc lắc trước mặt La Tình Uyển, tựa như uy hiếp trong im lặng, ưu nhã mà lạnh lùng, xoay người sải bước đi ra khỏi cục cảnh sát.
Ánh mặt trời bên ngoài hơi chói mắt.
“Ba chờ một chút!” Thấy Nam Cung Ngạo sắp được đám hộ vệ đỡ lên xe, sắc mặt Nam Cung Kình Hiên trầm xuống, lạnh lùng gọi ông ta.
Nam Cung Ngạo cứng người ở tại chỗ, nhìn bóng dáng cao ngất của con trai chầm chậm đi tới, gương mặt già nua cũng âm trầm đến đáng sợ.
“Còn có một chuyện tôi muốn hỏi ba, Tiểu Ảnh đâu?” Cánh tay của Nam Cung Kình Hiên chống trên mui xe, đôi mắt hung ác nham hiểm cực kỳ đáng sợ, lạnh lùng nói: “Ba giấu thằng bé lâu như vậy đã đủ chưa? Tôi nghĩ tôi đã để cho ba nhìn rõ, đến cùng thì con gái nhà họ La là mặt hàng gì, ba vẫn cứ muốn bắt Tiểu Ảnh để uy hiếp tôi phải không? Rốt cuộc ba đã nói gì với Thiên Tuyết, khiến cô ấy đối với chuyện gả cho tôi lại không xác định, nếu để tôi biết ba lại mang con trai ra uy hiếp cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho ba!”
Ánh mặt trời rất ấm áp, Nam Cung Ngạo đứng ở tại chỗ, tâm lại hoàn toàn lạnh giá.
Ông ta không nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này, ánh mắt của con trai sắc bén lạnh như băng, đứng trước mặt mình, nói ra câu “Tôi sẽ không bỏ qua cho ba”, mặc dù ông ta biết anh oán hận, anh bài xích, anh đề phòng mười phần, nhưng trái tim già nua của ông ta vẫn là vì câu nói này mà trở nên cực kỳ bi thương……
“Chuyện hôm nay ba đều thấy được, xác thực có một số chuyện Uyển nha đầu làm không đúng, đó cũng do quá nóng lòng mà thôi,” Nam Cung Ngạo chậm rãi nói tiếp: “Tất cả đều là tại mày! Đang êm đẹp lại gây ra xì căng đan tình nhân con riêng, Tình Uyển đã bị tổn thương thân thể, tự nhiên là sợ mày sẽ vì vậy mà thật sự không cần con bé…… Nhưng ba không ngờ con bé lại làm như thế, tùy tiện kéo người tới chết thế gánh tội thay, chỉ để được kết hôn với mày……”
Nam Cung Ngạo rũ mắt nghĩ ngợi, càng nghĩ sắc mặt càng xanh mét, tay cầm gậy cũng không vững.
“Xì căng đan không phải do tôi lộ ra, đến cùng là ai làm, trong lòng tôi cũng biết rất rõ, cũng chỉ có ba là không biết gì mà thôi——” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói: “Tôi muốn bảo vệ Thiên Tuyết còn không kịp, không cho phép bất cứ kẻ nào đẩy cô ấy lên đầu sóng ngọn gió! Tốt nhất ba hãy xử lý cho xong chuyện này, ba ngày sau, tôi phải nghe được đề nghị biện pháp hủy bỏ hôn ước, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo, nhà họ La không có quan hệ gì với tôi, đó là ân nhân của ba, ba tự suy nghĩ nên làm thế nào để chừa cho họ chút mặt mũi đi!”
“Mày……” Nam Cung Ngạo bị buộc đến gương mặt già nua cũng đỏ lên, trợn mắt nhìn Nam Cung Kình Hiên, nhưng cũng không có lý do để nổi giận.
“Còn nữa….., tôi hỏi lại một lần nữa, rốt cuộc Tiểu Ảnh đang ở nơi nào?” Nam Cung Kình Hiên cũng không khách sáo mà ngắt lời của ông ta, nhíu mày hỏi, hiện tại anh rất nóng ruột, vô cùng nôn nóng muốn biết tình hình của bảo bảo.
“Đứa nhỏ Tiểu Ảnh kia đang ở trong phạm vi thế lực của ba, ba bảo vệ cháu nội của mình, mày không cần lo lắng!” Nam Cung Ngạo cũng cau mày, tình hình đang rối loạn như thế này, ông ta cũng không muốn để Tiểu Ảnh trở về chịu tội, xì căng đang tình nhân đã truyền ra ngoài, danh danh của Dụ Thiên Tuyết có tồi tệ như thế nào ông ta cũng không quan tâm, nhưng mấu chốt là cháu nội của ông ta, tuyệt đối không thể vì chút chuyện này mà bị uất ức!
Nam Cung Kình Hiên căng thẳng, tay chống cửa xe bắt đầu dùng sức, nghiến răng nói: “Ba vẫn không chịu nói đúng không?”
“Thời điểm muốn nói tự nhiên ba sẽ nói cho mày biết, trước mắt hãy nhìn chú La giải thích thế nào chuyện của Tình Uyển, ba sẽ cùng chú ấy thương lượng rồi sau đó sẽ quyết định!” Nam Cung Ngạo bực dọc nói, đôi mắt thoáng thâm thúy như biển, nhìn chằm chằm Nam Cung Kình Hiên, nói tiếp: “Về chuyện của Uyển nha đầu, có phải mày biết được cái gì hay không? Rốt cuộc là ai làm ra loại chuyện không bằng cầm thú kia với con bé?”
Lửa giận bùng cháy trong ngực Nam Cung Kình Hiên bị cưỡng chế đè xuống mấy phần, ánh mắt lạnh như băng nhìn ông ta.
“Tôi nghĩ tôi biết là ai, trong tay tôi cũng có đầy đủ chứng cớ để chứng minh người đó, chẳng qua là tạm thời vẫn chưa thể nói ra,” Anh hờ hững nói tiếp: “Nhìn thái độ cuối cùng của nhà họ La ra sao đã, nếu như hôn ước vẫn còn, cũng đừng trách tôi không khách sáo, cá chết lưới rách sẽ thương tổn càng nhiều người.”
Tạm thời anh còn muốn bảo vệ Dạ Hi, nếu như Trình Dĩ Sênh bị bắt, vậy thì có lẽ anh không cần ‘đánh thái cực’ cùng La Tình Uyển nữa, nhưng với tính tình của Dạ Hi, nói không chừng sẽ huyên náo long trời lỡ đất, ngay cả gia đình cũng sẽ không cần.
Cũng đã là mẹ của một đứa bé, Y Y cũng đã lớn như vậy, mặc dù không có ai muốn phá hoại gia đình này, chẳng qua, đó cũng chỉ là hình tượng gió êm sóng lặng của bọn họ mà thôi.
“Còn nữa….., tôi muốn biết tin tức của Tiểu Ảnh,” Nam Cung Kình Hiên tiếp tục nói, ánh mắt sắc bén mềm nhũn một chút: “Ít nhất cũng phải cho biết chút tin tức để chúng tôi biết thằng bé rất an toàn, coi như không hiểu tôi thì ba cũng nên hiểu cho Thiên Tuyết, từ đầu tới đuôi cô ấy chưa từng nợ gì ba, không hề đối kháng cũng không làm chuyện gì có lỗi với nhà Nam Cung…… Ngược lại là ba, không giải thích được trói cô ấy đưa đến ‘ZNV”, hiện tại lại bá đạo cướp đi con trai của cô ấy, ba có thấy mình hơi quá đáng hay không!”
Nghe anh nói xong, sắc mặt của Nam Cung Ngạo có phần không nén được giận, mạnh tay vuốt ve cây gậy, mím môi không nói lời nào.
“Trở về ba sẽ xử lý chuyện này, mày chờ tin đi!” Rốt cuộc ông ta cũng mềm giọng nói một câu, nói xong, trong đôi mắt cứng cáp lộ vẻ trách cứ, chỉ vào Nam Cung Kình Hiên, nói tiếp: “Mày nói đi, có phải mày vẫn muốn ở bên ngoài hay không, sống chung cùng Dụ Thiên Tuyết đó ngay cả nhà cũng không về! Nhìn xem mày như vậy còn thể thống gì không! Không muốn kết hôn thì cũng thôi đi, dọn ra ngoài ở là như thế nào? Chẳng lẽ muốn vạch rõ giới hạn với nhà Nam Cung cả đời hả, ba không đồng ý thì mày cứ khoanh tay đứng nhìn không làm người thừa kế phải không!”
Nam Cung Kình Hiên cười lạnh một tiếng, bóng dáng ưu nhã cao ngất lộ vẻ khinh miệt cùng băng lãnh.
“Nếu cuối cùng ba vẫn phản đối, tôi cũng không ngại dùng loại thủ đoạn này để bức ba sốt ruột, dù sao thì ba cũng đã uy hiếp tôi rất nhiều lần, tôi làm vậy cũng coi như công bằng —— đúng không?”
“Mày……” Trong đôi mắt của Nam Cung Ngạo lộ ra sự rối rắm, tay chỉ vào anh run rẩy một hồi lâu, vẫn là đè nén lửa giận xuống: “Ba chỉ muốn nói cho mày biết, muốn ăn vụng cũng không nên dọn ra ngoài ở, có bản lãnh thì dẫn cô ta về nhà! Nếu mày kiên quyết muốn hủy bỏ hôn ước với Tình Uyển, dù sao cũng phải cho ba biết, rốt cuộc cô con dâu này có chỗ nào hấp dẫn mày, quyến rũ mày đến mất hồn mất vía có nhà cũng không muốn về!”