“Đừng ngủ…… Em đừng ngủ ……” Anh nhẹ nhàng vỗ đầu cô, tiếng nói khàn khàn xuyên qua tóc chui vào tai cô: “Anh mang em đi tắm rửa, tắm xong cùng nhau ngủ.”
Lời vừa dứt thì bàn tay liền bắt đầu không thành thật, cách lớp váy ngủ xoa nắn eo cô, dường như muốn xuyên qua lớp vải mềm mại kia trực tiếp chạm vào da thịt cô, dụi toàn bộ thân thể nhỏ xinh vào trong lồng ngực mình.
Dụ Thiên Tuyết khẽ rên một tiếng, hơi hơi nhíu mày.
“Ngày mai chính là tiệc đầy tháng của bảo bảo …… Em lại không nhận thức bất kỳ thân thích nào của nhà anh, bọn họ làm khó dễ thì em phải làm sao bây giờ?” Cô phát hiện ý đồ của anh, ánh mắt như nước, vũ mị quyến rũ, ôm cổ anh mà nhỏ giọng hỏi.
“Cái gì mà làm sao bây giờ……” Nam Cung Kình Hiên vén mấy sợi tóc của cô, nụ hôn nóng như lửa xâm phạm cần cổ cô, mặc kệ cô đột nhiên run lên chịu không nổi mà trốn tránh, túm chặt vòng eo cô mà hôn càng thêm không kiêng nể gì: “Em là vợ của anh, liên quan gì tới bọn họ……”
Trốn tránh không kịp, trước mắt hiện lên từng đợt mê ly sáng nhoà, Dụ Thiên Tuyết bám vào bờ vai anh, cắn môi, cả người run rẩy.
“……” Cô có phần không biết nên nói như thế nào cùng người đàn ông này.
“Đừng hôn nữa, em còn chưa tắm……” Cô run giọng nói, mấy ngón tay luồn vào mái tóc ngắn đen đậm của anh, cảm thụ được xương quai xanh bị gặm cắn lúc mạnh lúc nhẹ, hô hấp không xong mà nói.
“Anh mang em đi……”
Nói xong, trên eo đột nhiên căng thẳng, cả người cô bị bế bay lên.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước xôn xao, Dụ Thiên Tuyết mẫn cảm mà phát hiện thân thể của người đàn ông này biến hóa, bị anh đè ở bức tường lạnh băng băng trong phòng tắm mà hôn kịch liệt, thẳng đến khi toàn bộ phòng tắm đều dâng lên hơi nóng hôi hổi, ant lột quần áo của cô ném qua một bên, mang theo cô tới phía dưới vòi sen đang phun nước nóng.
Nước từ trên vòi sen phun xuống, bọt nước tinh mịn nóng bỏng vây quanh hai người bên dưới.
Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy thời khắc này là khó nhịn nhất, không phải là lần đầu tiên cô hoan ái cùng anh, mà là cảm giác lộ liễu như thế này khiến cô muốn trốn tránh, cho dù toàn bộ quá trình anh không làm gì cả, cô cũng bị hơi nước nóng hôi hổi cùng nụ hôn nồng nhiệt không kiêng nể gì làm cho cả người vô lực, xụi lơ ở trong lòng anh, nếu không phải trên eo có cánh tay mạnh mẽ giữ chặt, cô đã sớm mềm nhũn ngã xuống sàn.
Thân thể mềm mại dán chặt, lời nói của anh càng thêm không kiêng nể gì vang lên bên tai cô: “Thịt thà trên người của em đâu mất rồi? Anh nhớ trước khi sinh Tiêu Tiêu anh đã liều mạng tẩm bổ cho em, thật vất vả mới mập lên một chút, hiện tại lại khôi phục thành như cũ ……” Đôi môi nóng như lửa của Nam Cung Kình Hiên kề sát khóe môi mềm mại xinh đẹp của cô, lưu luyến trằn trọc: “Người không biết còn tưởng rằng anh đang ngược đãi em……”
Lực đạo bàn tay anh thoạt nhìn thực hung ác, kỳ thật sức lực vừa vặn, xoa nắn mỗi một chỗ trên thân thể mềm mại của cô, khiến cô run rẩy cả người.
“Kình Hiên……” Dụ Thiên Tuyết có chút chịu không nổi *** loại kích thích này, bám vào bờ vai anh, run giọng kêu lên.
“Anh đây…… Sao vậy?”
“Tay anh…… Đừng……”
Mấy ngón tay kia như có lửa nóng, không kiêng nể gì mà tự do du ngoạn, thậm chí theo phương hướng bọt nước chảy mà thăm dò xuống bên dưới, gắt gao ấn cô ở ngọn nguồn cực nóng của mình, hung hăng mà cọ xát kích thích.
Nam Cung Kình Hiên nhè nhẹ cười khẽ bên tai cô.
“Chờ thân thể em tốt hơn một chút anh lại muốn em…… Hiện tại chỉ là nếm thử mới mẻ, đừng sợ ……” Anh đổ dầu gội trên đầu tóc ướt nhẹp của cô, nhẹ nhàng xoa xoa ra bọt, cúi đầu hôn phớt lên cánh môi phấn hồng của cô, giọng khàn khàn an ủi.
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết hơi hơi kiên định một chút, cũng không phải cô không khát vọng, duỗi tay vây quanh vòng eo tinh tráng của anh, cùng anh dán càng thêm chặt một chút.
Sự ẩn nhẫn cùng săn sóc của người đàn ông này làm cho cô có cảm giác cả thể xác và tinh thần đều đã đến cực hạn, cô có thể không kiêng nể gì mà giận dỗi làm nũng ở trong lòng anh, anh đều bao dung tất cả, nhưng đương nhiên, anh cũng có yêu cầu được báo đáp lại bằng phương thức độc đáo riêng.
Giữa nam và nữ, chẳng qua chính là anh tình em nguyện đơn giản vậy thôi, anh yêu thương em, cũng cảm ơn em có thể buông tất cả đề phòng và cảnh giác, tiếp thu hoàn toàn tình yêu của anh.
*****
Khách khứa đã tới hơn phân nửa.
Ở tầng hai, dây tử đằng bò từ cửa sổ buông thõng xuống, cảnh tượng xa hoa lộng lẫy bên dưới thế nhưng khiến người ta có phần hơi sợ hãi.
Dụ Thiên Tuyết hô hấp thật sâu, một thân lễ phục màu trắng phối hợp với mái tóc quăn khiến cô thoạt nhìn hào phóng mỹ lệ, trang điểm cũng sang trọng phù hợp, ở trong chiếc nôi bên cạnh, trẻ sơ sinh nhỏ nhỏ chính đang vùng vẫy tay chân, đáng yêu vô cùng.
“Tiêu Tiêu……” Dụ Thiên Tuyết ngồi xổm xuống, cầm lấy bàn tay nhỏ của bé, nhỏ giọng nói: “Truyền lực lượng cho mommy đi!”
Ở thành phố Z, gia tộc Nam Cung giống như tượng trưng cho tiêu chí cao quý mà một người muốn đạt đến, hiện giờ Nam Cung Ngạo hoàn toàn rút lui, chuyện sẽ mỗi ngày là rèn luyện một ít quyền cước, ngẫu nhiên đi ra ngoài câu cá hay du lịch, chơi cùng cháu trai cháu gái, hưởng thụ ’thiên luân chi nhạc’.
Dụ Thiên Tuyết cô, để đứng ở bên cạnh người đàn ông loá mắt bức người như Nam Cung Kình Hiên, nghiễm nhiên đã không thể lại tránh né thân phận cũng như vị trí nữ chủ nhân hiện thời của gia tộc Nam Cung.
Trẻ sơ sinh nho nhỏ tham luyến sự ấm áp của mẹ, nghiêng mặt qua, cái miệng nhỏ mở ra, gặm ngón tay cô.
Dụ Thiên Tuyết dịu dàng cười khẽ.
“Thiếu phu nhân, khách khứa đã tới không sai biệt lắm, chúng ta đưa tiểu tiểu thư xuống đi!” Người làm mở cửa nói.
“Được!” Dụ Thiên Tuyết đứng thẳng thân thể, đẩy nôi đi ra ngoài.
Dưới lầu quả nhiên náo nhiệt.
Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nam Cung Kình Hiên bên trong đám đông, một thân tây trang màu đen tôn dáng người anh càng thêm đĩnh bạt, tinh thần sáng láng, đang ưu nhã bắt chuyện cùng vài vị nhìn như trưởng bối.
Anh chú ý tới động tĩnh trên lầu, hướng cô mà ném qua tới một ánh mắt.
Dụ Thiên Tuyết ngầm hiểu, giao xe nôi cho người làm, nhẹ nhàng hít một hơi đi về phía anh.
“Chú Minh, bác Trương, cháu chính thức giới thiệu một chút,” Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng ôm cô, ánh mắt mang theo vài phần yêu thương, ưu nhã nói: “Ba cháu nhận định con dâu, vợ cháu Dụ Thiên Tuyết, thời điểm kết hôn bác và chú đang ở Nam Phi, phỏng chừng cũng không có thời gian, vì thế không dám quấy rầy hai người, hiện tại có cơ hội nên giới thiệu cho bác và chú nhận thức.”
Dụ Thiên Tuyết đứng yên bên cạnh anh, hơi hơi gật đầu, lễ phép mà gọi người.
Mà hai nam trung niên vốn đang chuyện trò vui vẻ kia, trong đó có một người tóc ở hai bên thái dương đã hoa râm, thu lại nụ cười đánh giá Dụ Thiên Tuyết, nhìn kỹ hai mắt: “Ai? Kình Hiên a…… Sao bác nhìn thế nào cũng thấy cô gái này có chút lạ mặt? Đây không phải là con gái của chú La cháu đúng không? Sao chỉ mới hơn nửa năm bác không trở về cháu đã thay đổi người rồi?”
Chú Minh bên cạnh cũng nhìn kỹ, phát hiện thật là có chuyện như vậy.
“Đúng vậy, Kình Hiên, tốc độ này của cháu cũng quá nhanh đi! Chú ngẫm lại đã…… Hôm nay là tiệc đầy tháng của con gái cháu, này, đây cũng……”
Nghĩ không ra được từ ngữ nào, hai người đàn ông trung niên phong tư yểu điệu nhìn nhau cười, lộ ra vài phần xấu hổ.
Trong thời gian này, ánh mắt bọn họ không còn dừng ở trên người Dụ Thiên Tuyết lần nào nữa
Chương 382: Ngoại Truyện: Hiên Tuyết – Tình Yêu Phá Kén 4
“Chú Minh, bác Trương, hai người nói giỡn,” Nam Cung Kình Hiên kiên định mà ôm lấy bả vai Dụ Thiên Tuyết, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, mị hoặc lan tràn, ưu nhã mà lạnh nhạt nói: “Tuy là ở Nam Phi, nhưng tin tức cũng không đến nỗi lạc hậu như vậy mới đúng, hôn ước của cháu và nhà họ La đã là chuyện mấy trăm năm trước, bác Trương, bác không cần lại so đo, cháu cũng không còn trẻ, đã một đống tuổi, nếu một đứa con cũng không có, lúc này mới khiến các chú bác chê cười!”
Lúc này hai vị trưởng bối mới ha ha cười rộ lên, không khí mới khôi phục sự náo nhiệt cùng hòa hợp ban nãy.
Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy sống lưng đều căng đến cứng đờ.
Đập vào mắt là có thể nhìn tới chỗ nào cũng đều là thân hữu có vài phần giao tình, cô cũng không có khả năng toàn bộ thời gian yến hội đều tránh ở trong lồng ngực anh để anh giới thiệu, khiến cho người khác tiếp thu một cách bị động, cô không thể luôn giống như một vị khách ngoại lai, được anh bảo hộ ở dưới cánh chim.
“Bác Trương,” Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, cầm lấy một ly rượu trên cái bàn được bố trí vô cùng tinh xảo bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Cháu có nghe Kình Hiên nói về bác, có thể phát triển ngành đá quý đến Nam Phi, bác chính là này tiền bối trong ngành này, chỉ điểm này thôi thì anh ấy cũng cần phải học hỏi ở bác nhiều, không thể luôn cứ ở trong nước vì gia đình con cái mà nhọc lòng, có rảnh cũng nên đi theo bác ra bên ngoài, đi nhiều học nhiều hơn mới đúng.”
Người đàn ông được gọi là bác Trương tức khắc mở to hai mắt, có chút kinh ngạc, vài giây sau mới phản ứng được, giơ cái ly chậm rãi chạm ly cùng cô.
“Ly này kính bác, về sau mời bác đến đây chơi thường xuyên, việc kinh doanh cháu không hiểu, nhưng xử sự chi đạo làm người thì vẫn phải hướng trưởng bối học hỏi nhiều, bác sẽ không vì xuất thân của cháu không tốt mà không mua mặt mũi này của cháu chứ?” Cô mỉm cười, trong sự ưu nhã lộ ra vài phần cao quý, nhẹ giọng trêu chọc.
“Ha…… Sao có thể sao có thể,” Bác Trương nhanh miệng nói, cười rộ lên: “Tôi nói này lão Minh, ông nhìn ánh mắt Kình Hiên xem, chọn một người không có xuất thân gì cũng đều có thể chọn tốt như vậy, cháu kêu là…… Là cái gì Tuyết?”
“Dụ Thiên Tuyết, nhà nhà đều biết ‘Dụ’, thiên vạn ‘Thiên’ , băng tuyết ‘Tuyết’.” Cô giải thích rõ ràng từng chữ.
“À à…… Tới tới tới, đều nhận thức nhận thức, về sau mọi người nhiều lui tới.”
Ánh mắt thâm Thuý của Nam Cung Kình Hiên có chút mê ly, nhìn chăm chú bóng dáng người phụ nữ nhỏ nhắn này, trong yêu thương có chút nể phục, một lát sau mới hoảng hốt phản ứng được là cô mới qua thời gian ở cữ không bao lâu, không thể uống rượu được, vội duỗi tay túm bàn tay lạnh ngắt của cô, thong thả mà kiên định cầm lấy ly rượu của cô.
“Mới vừa sinh bảo bảo, em đừng uống rượu, đối thân thể không tốt,” Anh thấp giọng nói, ngước mắt nói với các vị trưởng bối: “Ly rượu này cháu đại diện cô ấy uống, kính các vị.”
Dụ Thiên Tuyết ngoan ngoãn đứng thẳng, nhìn anh ngửa đầu uống cạn ly rượu.
“Sao anh lại không nhìn ra là em còn có bản lĩnh mượn sức người như thế này?” Uống xong ly rượu, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý tới, Nam Cung Kình Hiên cúi đầu nói bên tai người trong ngực mình.
Giọng nói của anh ái muội mà lộ ra sự thương tiếc, nếu không phải bận tâm mọi người, rất muốn trực tiếp xoa cô vào trong lòng mà tùy ý hôn cô.
“Anh nhìn không ra còn có rất nhiều nữa, đại tổng giám đốc, em không cần anh chống đỡ ở phía trước, chính em có thể tự xử lý.” Dụ Thiên Tuyết cũng nghiêng mặt, ở bên tai anh nhẹ giọng nói.
Thanh âm của cô quá mềm quá vũ mị, ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên rũ xuống, nắm chặt vòng eo cô.
Mà ở khoảng cách xa xa, Nam Cung Dạ Hi nhón chân nhìn tình huống của bọn họ bên này, trong lòng gấp gáp muốn chết——
Chị dâu dễ thân đáng yêu của tôi ơi, như thế nào còn không qua đây!
*****
“Hazi, cô nói xem, phụ nữ mang thai mười tháng, trong mười tháng đó đàn ông thật sự sẽ nhịn được tịch mịch mà không đi tìm phụ nữ sao?? Tôi thấy không thể……” Một phụ nữ xinh đẹp mặc lễ phục màu khói nói.
“Cái gì kêu không thể?” Một phụ nữ khác tiếp lời, cười đến vũ mị: “Đó khẳng định là sẽ ngoại tình! Cô cho rằng chị đang xem phim ngôn tình sao? Đàn ông nào có năng lực nhịn được không chạm vào vợ trong khi vợ mang thai mười tháng? Cho dù có thể chạm vào thì thế nào? Cùng một người phụ nữ bụng to ’làm’ thì có bao nhiêu sảng khoái? Chậc…… Phụ nữ nha, có đôi khi nên thừa nhận thì phải thừa nhận, không nên lừa mình dối người thì tốt rồi!”
Nói xong, cố ý hay vô tình mà liếc nhìn Nam Cung Dạ Hi ở đối diện một cái.
Một tiếng ‘cạch’ nhỏ vang lên, Nam Cung Dạ Hi đặt ly rượu xuống mặt bàn, nhướng mày: “Cô nhìn tôi làm gì? Tôi lừa mình dối người sao? Tôi lừa mình dối người khi nào?”
“Dạ Hi, cô đừng kích động,” Người phụ nữ ngồi bên cạnh vỗ vỗ bả vai cô, nâng nâng cằm nói: “Cô nhìn đám người bên kia xem, cái người tên Dụ Thiên Tuyết kia, đúng là rất xinh đẹp, đứng ở bên người anh trai cô cũng không biết đã giết chết bao nhiêu người, nhưng cô nhìn kỹ đi, trong toàn bộ bữa tiệc này có mấy người mua mặt mũi của cô ta? Được đàn ông thương yêu hữu dụng sao? Không ai biết cô ta có gia thế bối cảnh như thế nào, không ai biết cô ta đã tốt nghiệp trung học hay tốt nghiệp chuyên khoa chưa, càng không có cái gì có thể chứng minh tố chất tu dưỡng của cô ta, đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ như vậy, có quỷ mới cảm thấy cô ta xứng đôi với anh trai cô! Không tin thì cô nhìn đi, mọi người đều có ánh mắt gì! Vừa rồi chúng tôi lại không phải nói cô, là nói người phụ nữ kia.”
Nam Cung Dạ Hi cắn môi, lạnh lùng nhìn họ: “Nói chị dâu tôi? Các người biết chị ấy là ai sao? Có tư cách gì ở chỗ này nói bậy!”
Mấy phụ nữ ở đối diện há to miệng, nửa ngày mới khép lại.
“Nam Cung Dạ Hi, đầu óc cô nóng hỏng rồi đi? Cô lại hướng về người phụ nữ kia, lúc trước cô cũng rất chán ghét cô ta mà, nhớ không? Không chỉ có chạy tới làm tiểu tam’, còn ỷ vào mình có đứa con là có thể gả vào hào môn, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy! Nếu cô ta không phóng đãng đến tận xương tủy, quỷ mới bị cô hấp dẫn a!”
“Cô nói đủ chưa?” Nam Cung Dạ Hi vỗ bàn đứng lên, nhíu mày lạnh lùng nói: “Cô nói ai phóng đãng? Cô cũng đi phóng đãng một lần thử đi, xem anh trai tôi có để Yến đến cô hay không a!”
“Aiz, cô……” Cô bạn tức giận đến sắc mặt đều trắng: “Nam Cung Dạ Hi, cô uống lộn thuốc rồi đúng không!”
“Cô mới uống lộn thuốc!”
“Tôi nói người phụ nữ kia phóng đãng thì làm sao? Trước kia đầu óc của cô cũng rất rõ ràng, từ sau khi bị chồng quăng bỏ thì càng ngày càng không đáng tin cậy! Trách không được chồng cô không cần cô, quăng luôn con cũng đều không cần!”
“Cô nói lại lần nữa cho tôi nghe?!” Nam Cung Dạ Hi tức giận đến cả người run rẩy, lớn tiếng nói.
Cách đó xa xa, Dụ Thiên Tuyết thấy được bên này hỗn loạn, tráng khỏi lồng ngực của Nam Cung Kình Hiên, cho anh một ánh mắt ý là anh cứ yên tâm, hướng tới bên này chậm rãi đi tới.
“Dạ Hi, làm sao vậy?” Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng chụp vai cô, ôn nhu hỏi.
“Ha…… Không có gì,” Nam Cung Dạ Hi áp xuống lửa giận trong lòng, cười lạnh nói: “Chẳng qua chỉ là một đám oán phụ, cả ngày đấu không lại đám tình nhân, không kéo chồng về được, cho nên chạy đến địa bàn của người khác nói ra nói vào khoa tay múa chân, lấy đó an ủi tâm linh trống trải khó nhịn của bọn họ —— các người nói có phải hay không?”
Bầu không khí chung quanh tức khắc lạnh xuống.