Mục lục
[Dịch] Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một tiếng vang thật lớn quanh quẩn bốn phương tám hướng, khiến hư vô vặn vẹo, có sóng gợn dao động. Ông lão mặc đạo bào hộc máu, nhanh chóng thụt lùi, trước mặt lão có hai bóng trắng xé gió lao tới. Chính là Đại Bạch và Ngũ Bạch. Hai con chó trắng có tu vi Đạo tôn, giờ chúng lao ra tràn ngập thần thông làm ông lão mặc đạo bào có ảo giác như không phải thấy hai linh thú mà là hai tu sĩ thân hình quái dị, tu vi Đạo tôn giống như lão.

Ông lão mặc đạo bào sắc mặt âm trầm nói:

- Chết tiệt, Thất Nguyệt tông lấy ở đâu ra hai linh thú cực kỳ quý giá như vậy? Khốn kiếp!

Ông lão mặc đạo bào không kịp lau máu nơi khóe miệng, chỉ muốn chạy trốn, không suy nghĩ có nên đánh chết Tô Minh không, trong đầu tràn gnập ý định mau chóng bỏ chạy.

Một con chó trắng thì ông lão mặc đạo bào còn đối phó được, nhưng hai con chó trắng xuất hiện làm lão hiểu tuệt đối không có khả năng giết chết Tô Minh nữa. Trừ phi hai con chó trắng linh trí không cao thì còn chút cơ hội, nhưng tiếp xúc sơ thì lòng ông lão mặc đạo bào run lên, có cảm giác linh thú như tu sĩ. Ông lão mặc đạo bào nhanh chóng thụt lùi. Khóe môi Tô Minh cong lên cười lạnh, mắt lóe sát khí, nhấc chân lao hướng ông lão mặc đạo bào.

Ông lão mặc đạo bào nhìn chằm chằm Tô Minh, thụt lùi cực nhanh.

- Hôm nay tạm tha cho ngươi một con đường sống, sao còn chưa cút?

Tuy ông lão mặc đạo bào kinh sợ tu vi của hai con chó trắng nhưng vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo, lời nói rất là ngạo mạn.

Ông lão mặc đạo bào chắc chắn tam hoàng tử không có tu vi cao bao nhiêu, dù có hai con chó trắng nhưng không dám đuổi theo lão, hắn không muốn kéo dài thời gian. Dù sao thân phận của hắn đặc biệt, nếu ở đây lâu khó tránh khỏi khiến người khác chú ý, tam hoàng tử sẽ không muốn chuyện này xảy ra. Bởi vậy ông lão mặc đạo bào tự tin đối phương sẽ không làm khó lão.

Tô Minh lao tới trước, lạnh nhạt nói:

- Nhưng ta còn chưa muốn tha cho ngươi.

Mắt Tô Minh lóe sát khí, ông lão mặc đạo bào hừ lạnh một tiếng. Cùng lúc đó, ông lão mặc đạo bào cảm giác có hai hơi thở Đạo tôn đến từ hai hướng lao nhanh tới gân lão.

Ông lão mặc đạo bào lạnh lùng cười:

- Đã có Đạo tôn khác đến, nếu ngươi còn không biết tốt xấu thì đừng đi nữa.

Ông lão mặc đạo bào không dừng lại mà tiếp tục thụt lùi, lão chờ hai tu sĩ có hơi thở Đạo tôn đến. Chỉ cần người đến không phải là Thất Nguyệt tông thì hôm nay sẽ là tai họa cho tam hoàng tử.

Khi ông lão mặc đạo bào thụt lùi thì mắt Tô Minh chợt lóe, khóe môi cong lên. Mắt ông lão mặc đạo bào ảnh ngược nụ cười kia, con ngươi co rút, cảm giác nguy hiểm xuất hiện. Khóe mắt ông lão mặc đạo bào nhìn hai hướng, có hai luồng sáng trắng từ chân trời lao đến. Trong hai luồng sáng trắng kia có hai con chó trắng.

Khi thấy hai con chó trắng thì Đạo tôn biến sắc mặt, tinh thần chấn động như dậy sóng. Ông lão mặc đạo bào cứ nghĩ mình nhìn lầm, quay ngoắt nhìn đằng trước, hai con chó trắng lúc trước vẫn đang ở bên cạnh Tô Minh.

- Bốn . . . Bốn con. Sao có thể? Nguyên Cổ Táng quốc làm sao tìm được bốn con linh thú bộ dạng giống y như đúc và có tu vi Đạo tôn?

Lòng ông lão mặc đạo bào tràn ngập sợ hãi, lão không chút do dự cắn chót lưỡi phun ra búng máu, phát động toàn bộ tu vi nhanh chóng bỏ chạy. Ông lão mặc đạo bào không đấu nổi nữa, cho dù lão có cuồng vọng cỡ nào cũng không dám đối đầu với bốn con chó trắng có tu vi ngang ngửa với lão. Sâu trong lòng ông lão mặc đạo bào tràn ngập nguy hiểm sinh tử, đây không phải kiếp của Tô Minh mà là của lão.

Khi ông lão mặc đạo bào lắc người đi xa thì Tô Minh giơ tay phải lên, Đạo tôn thay thế bầu trời khoảnh khắc bay đi, bùm một tiếng quất vào người ông lão mặc đạo bào. Ngay khi ông lão mặc đạo bào bị chặn lại thì bốn luồng sáng trắng lao hướng lão. Tốc độ nhanh đến nỗi ông lão mặc đạo bào không kịp bỏ chạy, mắt đỏ rực, gầm rống. Vang tiếng nổ điếc tai, dấy lên bụi trần quét bốn phương tám hướng. Ông lão mặc đạo bào hộc ngụm máu, nguyên cánh tay phải vỡ nát, tiếng thét thê lương vang lên. Không biết từ khi nào trước mặt ông lão mặc đạo bào xuất hiện chín khối ngọc giản đều vỡ nát, nương lực lượng ngọc giản, người lão nhanh chóng lao đi.

Nhưng lúc này bốn con chó trắng lại lao ra, mắt ông lão mặc đạo bào lộ tuyệt vọng. La bàn hiện ra dưới chân Tô Minh, hắn đứng trên la bàn lắc người tới trước. Tô Minh phát ra tốc độ làm tinh thần Tô Minh run lên, tốc độ cực nhanh khiến người hắn phút chốc vượt qua bốn con chó trắng. Ông lão mặc đạo bào thậm chí không kịp phát hiện, hắn đã tới trước mặt lão. Trong con mắt của ông lão mặc đạo bào như có một hình ảnh đột ngột chen ngang, là hình dáng Tô Minh.

Ông lão mặc đạo bào ngẩn ngơ, trong khi đó Tô Minh giơ tay phải lên ấn vào trán lão. Cùng lúc đó, bốn con chó trắng cùng lao tới, tiếng nổ ngập trời. Tứ chi của ông lão mặc đạo bào bị bốn con chó trắng cắn chặt. Răng của đám con chó trắng cắm sâu vào thịt ông lão mặc đạo bào, phong ấn tu vi, khiến lão không thể nhúc nhích chút nào. Ông lão mặc đạo bào trợn to mắt, con ngươi tràn ngập tơ máu và kinh khủng. Ông lão mặc đạo bào hét thê lương, tiếng hét truyền khắp bốn phương tám hướng làm những tu sĩ đã rời đi nghe xong tinh thần run lên, nhanh chóng tránh khỏi đây.

Cùng với tiếng hét thảm truyền ra, thân thể của ông lão mặc đạo bào nhanh chóng héo rút, sức sống, tu vi thậm chí là linh hồn của lão dọc theo dấu ấn tay phải nhập vào người Tô Minh.

Vết thương của Tô Minh nhanh chóng hồi phục, chớp mắt đã lành lặn như thường. Tô Minh thả lỏng tay, ông lão mặc đạo bào đã ngừng tiếng thét, biến thành xác khô. Dấu ấn mặt trăng trong lòng bàn tay Tô Minh giờ tỏa ra ánh sáng âm u, tu vi của ông lão mặc đạo bào bị hắn hút đi nhưng không thể tăng cường bản thân mà chỉ trị thương. Nhưng Tô Minh có thể đem tu vi của ông lão ngưng tụ vào dấu ấn, tích lũy thành một kích sức mạnh đỉnh điểm của ông lão mặc đạo bào.

Tô Minh lạnh lùng nhìn xác khô, thu lại tầm mắt, cất bước đi tới tế đàn chưa bị mở ra. Hai mươi giây sau, khi tế đàn phóng cột sáng lên cao thì trong mắt hắn bắn ra tia sáng, xoay người mang theo bốn con chó trắng hóa thành cầu vồng lao ra xa.

Bốn con chó trắng trở về làm Tô Minh vững bụng, ít nhất không gặp Đại Đạo tôn thì không còn tu sĩ có thể giữ lại hắn ở tầng thứ nhất.

- Cố nhịn một chút, chờ đến tầng thứ hai thì Đại Đạo tôn không thể bước vào, đó mới là lúc ta phát động tranh đoạt.

Mắt Tô Minh chợt lóe, tuy lần này cuộc chiến Chứng Đạo sẽ có một số người dùng cách nào đó bước vào tầng thứ hai, tầng thứ ba, như Tô Minh mang theo năm con chó trắng, có sức chiến đấu vượt xa tu vi bản thân. Nhưng Tô Minh vẫn có tin chắc có thể tại tầng thứ hai, tầng thứ ba, oai phong một cõi. Sự thật đúng là như vậy, đối với Thất Nguyệt tông thì khó khăn nhất là tầng thứ nhất, vì Đại Đạo tôn của các tông môn xuất hiện, Thất Nguyệt tông không chiếm được ưu thế nhiều. Nhưng tầng thứ hai thì khác, tu vi như Cổ Thái đại trưởng lão nếu không ngoài ý muốn thì đủ xưng bá.

- Còn cần cẩn thận trong tầng thứ nhất.

Tô Minh trầm ngâm, mang theo bốn con chó trắng xé gió lao đi xa. Qua hai tiếng sau, Tô Minh liếc ngọc giản, dựa theo biểu thị bên trên thì hắn cách nơi Thất Nguyệt tông tập kết cỡ hai tiếng.

Giờ phút này, không gian tầng thứ nhất nơi nào cũng có giết chóc, từng cột sáng hiện trong thiên địa, nhìn từ xa cỡ mười vạn cái đã được mở ra. Điều bây giờ cần làm là tranh đoạt từ các tông môn.

Tô Minh thu lại tầm mắt, tập trung lao đi. Chính lúc này, tinh thần Tô Minh run lên, có cảm giác bị ánh mắt nhìn chằm chằm. Khi ánh mắt rơi vào người, Tô Minh thấy tim đập chân run.

Một thanh âm lạnh nhạt vọng ra từ hư vô:

- A?

Một người bước ra từ hư vô, đó là một thiếu niên, khoảng mười ba, bốn tuổi, mặc áo dài màu trắng. Khi thiếu niên bước ra thì cười híp mắt nhìn Tô Minh.

- Lão phu tên là Lâm Đông Đông của Nhất Đạo tông, kính chào tam hoàng tử.

Trông thiếu niên khá trẻ nhưng cách nói năng thì già nua. Thiếu niên dứt lời, thiên địa quanh quanh Tô Minh có dấu hiệu đông lại như bị phong ấn.

Đại Đạo tôn!

Tu vi như vậy chỉ có Đại Đạo tôn mới làm được, đây không phải lần đầu tiên Tô Minh trông thấy Đại Đạo tôn, thật ra không tính Sâm Mộc của Đại Đạo tôn thì lần đầu tiên hắn trông thấy Đại Đạo tôn là Thanh Hàn tiên tử. Tuy nhiên ở trước mặt ông lão kia thì Thanh Hàn tiên tử rất chật vật, nhưng Tô Minh không vì thế mà xem thường nguyên Cổ Táng quốc có chưa đến ba mươi người.

Có thể nói mỗi một Đại Đạo tôn là đỉnh cường giả trong Cổ Táng quốc, trong tình huống không thấy cửu trọng Đạo Thần thì Đại Đạo tôn đã là cực hạn tu vi của tu sĩ thế giới này.

Thiếu niên cười nói:

- Tam hoàng tử cần gì vội vã chạy đi, nếu ngươi và ta gặp nhau thì xem như có duyên, không bằng cùng lão phu đi?

Thiếu niên cất bước đi hướng Tô Minh, mỗi bước đạp xuống là thiên địa chấn động. Thậm chí nếu thiếu niên muốn thì chỉ một ý niệm có thể đảo ngược thiên địa.

Tô Minh im lặng, bốn con chó trắng bên cạnh hắn con ngươi co rút. Thiên địa xung quanh bị đông lai, như định trước sẽ là kiếp sinh tử của Tô Minh.

Khi thiếu niên đi tới, Tô Minh vụt ngẩng đầu, giơ tay phải lên ấn xuống đất trước mặt. Một kích đỉnh điểm của ông lão mặc đạo bào bị phong ấn trong dấu tay phải của Tô Minh khuếch tán. Cùng lúc đó, bốn con chó trắng gầm rống phát ra một kích tu vi mạnh nhất đánh nát thiên địa đông lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
09 Tháng chín, 2018 16:34
Hạc bà nội nó
Lê Minh Dương
13 Tháng tám, 2018 21:22
nếu bạn đọc truyện tu chân, tiên hiệp nhiều sẽ thấy truyện này rất hay
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 15:45
- Ta mới ra đời còn không hiểugì, ta ra đời khi Man đã suy. Thiên bất nhân rơi xuống loạn ly, địa bất nhân khiến ta ở Ô Sơn Thương... - Nếu trời có mắt sao không thấy ta trọn đời trầm luân? Nếu thần có linh thì sao phải chia ta làm trời nam biển bắc?Ta không muốn trời sáng, trời làm gì để ta không thấy đêm tối? Ta không muốn thần, thầngiết chết ta, huyết nhục bay tán loạn! - Khấp huyết ngửa đầu tiếc gì nghịch mệnh tang thương! Trời không có mắt, ta đạp trời lấy mắt lập trời! Thần không linh ta thề giết thần lập đế vương!
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 15:45
- Ta mới ra đời còn không hiểugì, ta ra đời khi Man đã suy. Thiên bất nhân rơi xuống loạn ly, địa bất nhân khiến ta ở Ô Sơn Thương... - Nếu trời có mắt sao không thấy ta trọn đời trầm luân? Nếu thần có linh thì sao phải chia ta làm trời nam biển bắc?Ta không muốn trời sáng, trời làm gì để ta không thấy đêm tối? Ta không muốn thần, thầngiết chết ta, huyết nhục bay tán loạn! - Khấp huyết ngửa đầu tiếc gì nghịch mệnh tang thương! Trời không có mắt, ta đạp trời lấy mắt lập trời! Thần không linh ta thề giết thần lập đế vương!
shuikoden2014
17 Tháng bảy, 2018 15:45
theo mình thấytruyện này hay nhất mình từng đọc . hơn pntt tn nhiều
Diêm Vương_91
11 Tháng bảy, 2018 17:20
coi chừng tẩu hỏa nhập ma
minhngocbinhnghi
11 Tháng bảy, 2018 12:09
why....why...
Lôi Phi Thần
03 Tháng bảy, 2018 16:02
Đọc 200c chả hiểu cái gì . Rắc rồi tùm la tùm thôi . Mn bảo hay , thôi cố gắng đọc tiếp vậy
Lê Minh Dương
18 Tháng sáu, 2018 22:06
truyện rất hay và sâu sắc
phoenix987
10 Tháng sáu, 2018 01:37
đừng quan tâm ta
Đàm Vấn Thiên
06 Tháng sáu, 2018 17:33
hix, đọc dịch mà xưng anh với tôi, cô thấy ngượng ngượng sao ấy
Đường Thất Thất
04 Tháng ba, 2018 02:17
Truyện hay nhé
Nguyễn Cường
15 Tháng một, 2018 17:33
mình nghĩ dịch giả nên chau chuốt ngôn từ hơn, một số từ giữ nguyên Hán Việt sẽ hay hơn là dịch hết sang tiếng Việt.
dienwa1357
09 Tháng một, 2018 16:41
mà cũng khó hình dung xem các chân tinh bao bọc nhau như thế nào
dienwa1357
09 Tháng một, 2018 16:40
đọc được 800 chương mà nhiều tu tinh quá không thể nhớ hết được
Vô Danh
25 Tháng mười hai, 2017 10:16
Má đọc thì cũng hấp dẫn đấy mà câu chữ quá. Tính cách mian cố chấp quá. Đọc mà tức anh ách
BÌNH LUẬN FACEBOOK