Quả cầu bằng cỏ khô trong tay hắn bây giờ cũng đã khô héo, dường như chỉ đụng nhẹ một cái là nát bấy vậy. Vào một khắc khi Tô Minh ngẩng đầu lên nói, lập tức bầu trời đang trút mưa đen kia liền nhanh chóng kéo mây đen. Tầng mây này lan ra tận trời chân trời, khiến cho cả mặt đất thoáng cái đã bị vây trong màn đêm.
Khe hở trên mặt đất càng ngày càng nhiều, cây cối héo rũ thành từng đám bụi. Biển cả xa xa hóa thành một thung lũng thật sâu, chồng chất trong đó là vô số nước bùn và thảm thực vật héo rũ.
Một luồng khí tức tử vong từ trong những thân cây khô, từ trong đáy biển, từ mặt đất bốc lên, dần dung hợp rồi trở nên nồng đậm.
Tô Minh nhìn về bốn phía, liếc một cái liền thấy cả vùng mục nát, thậm chí hắn còn thấy có vài chục tộc nhân Hoành Thiên tộc đang kêu rên chạy trốn.
Hiển nhiên là người Hoành Thiên tộc lúc trước cũng chưa ra hết. mười người hiện giờ thân thể cũng đang héo rũ nhanh chóng, một lượng lớn sinh cơ mặc kệ bọn họ có muốn hay không đều bị hút sạch ra khỏi thân thể, bị mặt đất hút đi, hoặc có thể nói là bị tu chân tinh sắp tử vong này hút đi.
Nó có thể tán thành người của Hoành Thiên tộc sinh hoạt trên nó thì vào thời điểm nó cần cũng chẳng những lấy đi sự tán thành mà còn hút cả sinh cơ của sinh linh đó đi.
Tô Minh nhìn mấy chục người Hoành Thiên tộc kia, nhìn thấy bọn họ chạy chưa được mười trượng thì đều kêu thảm thiết, trở thành da bọc xương, cho tới khi tính mạng bị hút đi toàn bộ, hóa thành hạt bụi.
Chỉ là sinh cơ của những người Hoành Thiên tộc này đối với một tu chân tinh khổng lồ mà nói chỉ như muốn bỏ biển, cũng chỉ sống tạm bợ thêm vài nhịp thở dưới nguyền rủa của Tô Minh.
Sau hơn mười nhịp thở, mặt đất không còn xuất hiện khe nứt nữa, cây cối cũng ngừng héo rũ. Thung lũng đáy biển xa xa cũng yên tĩnh. Chỉ còn có nước mưa đen trên bầu trời là tiếp tục trút xuống. Chỉ có mây đen là đang che phủ tất cả ánh sáng.
Đây đã trở thành một hành tinh chết.
Mùi mục nát, khí tức tử vong tràn ngập tất cả mọi nơi, khiến cho bất kỳ người nào tới đây lần đầu đều cho rằng đây là một ngôi sao tử vong không biết bao nhiêu năm rồi.
Tô Minh giơ cánh tay phải lên. Quả cầu cỏ trong tay hắn lúc này đã hóa thành bột phấn, bị nước mưa màu đen làm ướt nhẹp, chảy từ khe hở trong bàn tay hắn xuống mặt đất.
- Cũng nên như vậy.
Tô Minh khoanh chân ngồi xuống, tay phải vung lên, hất những mảnh vỡ bị thấm ướt trong tay đi, sau đó vỗ nhẹ lên mặt đất một cái.
Sau đó hắn nâng lên, vỗ xuống, duy trì quy luật, từng chút từng chút một.
Khi Tô Minh nhấn xuống chín cái xong, khe hở trên mặt đất dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà khép lại. Một lát sau, mặt đất tu chân tinh này rốt cục cũng không còn mảnh vỡ nào nữa.
Khi Tô Minh đánh xuống mười tám cái, những thân cây héo rũ kia bỗng mờ đi, biến thành hư ảo. Từ mầm cây đầy sinh cơ xuất hiện rậm rạp. Một lát sau, toàn bộ tu chân tinh này lại xuất hiện màu xanh lá lần nữa. Từng đám cây xanh mục thành phiến khiến cho nơi này nhìn như chưa từng phát sinh hiện tượng héo rũ, rừng cây vô tận, sinh cơ không ngừng.
Khi Tô Minh đánh xuống hai mươi bảy cái, biển rộng xa xa bị mông lung hư ảo bao phủ. Ngay sau đó nước biển cuồn cuộn. Chỉ trong chốc lát, tất cả nước biển đã mất đi giờ lại trở về, thung lũng biển lại mênh mông nước.
Mây đen trên bầu trời cũng theo Tô Minh đánh trên mặt đất mà nhanh chóng thay đổi. Khi Tô Minh đánh tới cái thứ ba mươi sáu thì mây đen biến mất, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời tươi đẹp lại xuất hiện một lần nữa trên mặt đất.
Làn nước mưa màu đen kia cũng biến thành trong lành, rơi xuống mặt đất tạo nên một màn mưa, khiến tu chân tinh này trông lại tốt đẹp như ban đầu.
- Đến rồi... tiếc là không phải Hoành Thiên lão tổ.
Tay phải Tô Minh ngừng nhấn lên mặt đất, ngẩng đầu, trong nháy mắt khi hắn nói, lập tức trên bầu trời truyền đến tiếng nổ vang. Trong tiếng nổ vang này, có ba đạo cầu vồng nháy mắt đã tới gần. Sự xuất hiện của bọn họ không phải là từ xa tới gần mà gần như đi ra từ trong hư vô, trực tiếp xuất hiện trên bầu trời của tu chân tinh này.
Ba người này có hai nam một nữ, thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, mặc trường bào màu xanh đậm, cánh dài tung bay, có ánh sáng lưu chuyển, mái tóc phất phơ, trên người tỏa ra tu vi kinh người.
Thậm chí nếu nhìn cẩn thận thì có thể thấy sau lưng ba người này, đằng sau cặp cánh có ánh trăng tồn tại. Đây là ba cường giả Kiếp Nguyệt!
Hai nam tử trong đó, một là Hỏa Nguyệt, một là Thủy Nguyệt còn nữ tử là Hoa Nguyệt.
Bất kỳ tộc đàn nào, Kiếp Nguyệt cảnh đều thuộc về lực lượng hạch tâm. Cho dù là tôn tộc Hoành Thiên cũng vậy. Ba người này hiển nhiên có địa vị cực cao ở Hoành Thiên tộc.
Trong nháy mắt bọn họ xuất hiện trên bầu trời, lập tức nhìn về phía mặt đất, sững sờ đứng đó.
- Lúc trước khi tin cầu cứu truyền tới, nói nơi này có cường địch xâm lấn, bây giờ lại bình tĩnh như vậy...
- Hơn nữa ta vừa rồi còn cảm nhận trong tinh không có truyền ra chấn động tử vong, nhưng giờ phút này nơi đây là dào dạt sinh cơ.
Ba người nhìn nhau. Hai mắt nữ tử kia lóe sáng, tay phải nhấc lên vỗ lên hai mắt, sau khi nhắm mắt lại liền mở ra, thấy mặt đất vẫn tràn ngập rừng cây, không có chút dị thường nào.
- Không phải là ảo thuật.
Vào thời điểm ba người đang chần chờ thì ở trong mặt đất có vài chục thân ảnh bay nhanh lên. Những thân ảnh kia không ngờ lại là tộc nhân của Hoành Thiên tộc.
Bọn họ nhanh chóng đi về phía trước, thẳng tới ba người. Ba người này lập tức nhìn lại.
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Trạch Đô, Hàm Đan, hai vị trưởng lão trấn thủ đâu?
Nam tử có hình Thủy Nguyệt phía sau lưng nhíu mày, quát.
Một câu nói kia của hắn liền lập tức khiến thần sắc của mấy chục tộc nhân Hoành Thiên tộc kia xuất hiện vẻ chấn động.
- Hung thú hay người của bộ lạc khác xâm lấn Hoành Thiên tộc chúng ta?
Nam tử này cũng mở miệng hỏi tiếp. Khi lời nói của hắn vang vọng, vẻ chấn động của mấy chục người Hoành Thiên tộc càng mạnh hơn, thoạt nhìn như sắp tử vong.
Khi thần sắc của nữ tử và nam tử còn lại biến đổi, đang muốn mở miệng nói thì bỗng nhiên trên bầu trời truyền ra tiếng nổ mạnh rầm rầm. Bốn đạo cầu vồng xuất hiện, lập tức khiến mọi người nhìn lại.
Tô Minh khoanh chân ngồi trong rừng cũng nhìn lại.
Đó là bốn tu sĩ, toàn bộ đều là nam tử, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, bay cách nhau không xa, hiển nhiên là một đội ngũ. Bọn họ sau khi xuất hiện lập tức dừng lại, ngừng giữa không trung, thần sắc vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ. Bốn người đồng loạt tụ lại một chỗ.
- Tại hạ là Huyền Thương, nhân si ngoài tinh hải, có bạn tốt của tộc trưởng Trần Phần tộc, nhận được lời mời của hắn vào tinh hải. Đây là tín vật. Chỉ là trên đường chúng ta gặp trắc trở, ngẫu nhiên đi tới nơi này, không biết nơi đây là lĩnh vực của Hoành Thiên tộc, mong chớ nên trách tội. Chúng ta lập tức sẽ rời đi khỏi nơi này ngay.
Người nói chuyện là một nam tử mặc trường bào màu xanh đậm trong bốn người. Hắn vừa nói vừa mỉm cười, dáng vẻ rất khách khí, nói xong còn lấy trong ngực ra một khối gỗ màu đen, phất một cái lên, trên khối gỗ liền bừng lên một ngọn lửa. Ngọn lửa này màu xanh lá, thoạt nhìn giống như quỷ hỏa, không tỏa ra nhiệt khí mà là sương lạnh.
Tu vi của bốn tu sĩ này cũng đều không tầm thường, thoạt nhìn đều là ở Vị Giới hậu kỳ, nếu đặt bên ngoài Thần Nguyên tinh hải thì chỉ cần một người là có thể chèo chống được cả một gia tộc, đối với thế lực trấn thủ Tứ Đại chân giới cũng có thể nói chuyện được.
Có thể đi vào bên trong Thần Nguyên tinh hải đầy dị tốc này, làm việc phải cực kỳ chú ý cẩn thận, lời nói tràn đầy khách khí, sợ khiến cho người khác hiểu lầm.
Trên thực tế bốn người bọn họ đúng là đi nhầm đường tới đây. Bọn họ cũng không phải tới từ Tây Hoàn tinh vực mà đến từ tinh vực bất đồng, chuẩn bị mạo hiểm tiến vào vực sâu tinh hải..
Một đường trắc trở, hao phí thời gian gần trăm năm, lần lượt gặp nguy hiểm, bảy người bọn họ giờ biến thành bốn người, thật vất vả mới tới được nơi này, thấy tu chân tinh của Hoành Thiên tộc trong tinh không là một ngôi sao xanh biếc, chần chờ một chút mới định nghỉ ngơi ở nơi này.
Nhưng không ngờ rằng đây lại là chỗ của dị tộc. Nam tử vừa nói chuyện kia hiển nhiên là hiểu rõ dị tộc trong Thần Nguyên tinh hải, cho nên thấy đôi cánh của Hoành Thiên tộc xong liền nhận ra bọn họ là người trong Tứ đại tôn tộc.
Bốn người vừa lui lại phía sau, truyền thần niệm rất nhanh, nếu bị Hoành Thiên tộc chặn đường thì lập tức chuẩn bị phản kháng. Tuy nói những người kia là ba người mạnh nhất trong Hoành Thiên tộc, cho bọn họ thấy là đã đạt tới Kiếp Nguyệt cảnh nhưng tu sĩ có gan bước vào bên trong Thần Nguyên tinh hải, nếu không có Pháp bảo và thần thông mạnh mẽ thì nhất định không dễ tiến vào, cũng căn bản không thể vào tới tận trong tinh hải, thậm chí mất mạng dọc đường rồi.
Ánh mắt Tô Minh trong rừng đảo qua người bốn tu sĩ này, nhận ra bọn họ mỏi mệt, đoán được lời nói của bọn họ cũng không phải là giả. Chẳng qua phải có dụ dỗ lớn tới mức nào mới khiến bốn người này tình nguyện tiến vào trong tinh hải nguy hiểm cực kỳ này. Chắc chắn bọn họ còn ẩn dấu bí mật khác.
Ba cường giả Kiếp Nguyệt cảnh trên bầu trời nhướng mày, nhưng nghe thấy tên gọi của tộc trưởng Trần Phần tộc thì cũng hơi dừng lại, lại thấy đối phương đưa ra được tín vật, ánh mắt liền thu hồi, không để ý tới bốn tu sĩ này nữa.
Bốn người lập tức lui nhanh về phía sau, muốn rời khỏi nơi này. Bọn họ cảm thấy thần sắc của tộc nhân Hoành Thiên tộc không tốt, tựa hồ như có chuyện gì đó đã xảy ra. Mặc kệ là chuyện gì, bốn người bọn họ đều không muốn dính vào.
Nhưng trong nháy mắt khi bọn họ muốn rời đi, nữ tử trong ba người Kiếp Nguyệt cảnh kia lại biến đổi thần sắc, thân thể nhoáng lên liền đuổi theo bốn người này, miệng cũng nói dồn dập.
- Bốn người này có vấn đề, không thể cho bọn họ rời đi!
Ngay lập tức khi thấy cô lao tới, bốn tu sĩ này biến sắc, bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất. Hai người Kiếp Nguyệt cảnh còn lại của Hoành Thiên tộc kia cũng nhíu mày, hiển nhiên là khó hiểu với hành động của đồng bọn nhưng cũng đuổi theo.
Trên mặt đất, trong rừng cây, Tô Minh thở dài.
- Lực lượng Nhật Nguyệt Tinh Thần huyễn này vẫn còn tồn tại chút sơ hở, nếu không có bốn người này xuất hiện với tư cách đối lập chân thật và giả dối thì sơ hở này còn chưa rõ ràng.
Tô Minh lắc đầu. Hắn tất nhiên biết rõ nữ tử kia đã nhận ra mánh khóe, nhưng sợ hãi lại không dám nói thẳng ra, lúc này mới vờ đuổi theo để rời khỏi tu chân tinh đã tử vong này.
- Đã đến rồi thì đừng đi đâu nữa.
Tô Minh lạnh nhạt nói, thân thể đang khoanh chân liền đứng dậy.
Trong nháy mắt khi hắn đứng lên. Lập tức tu chân tinh trong thời gian ngắn từ sinh cơ dạt dào biến thành một vùng tử vong!