Mục lục
[Dịch] Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng đập cánh gào thét mà tới, khiến di tích bộ lạc yên tĩnh có cảm giác gió thổi mây phun. Tô Minh ánh mắt lấp lóe nhưng thân thể không động đậy.

Tiếng vỗ cánh và tiếng kêu sắc nhọn mặc dù quanh quẩn bên tai, nhưng Tô Minh biết chiều dài đường hầm. Dù thanh âm đến trước nhưng thực tế để Nguyệt Dực tới đây thì còn mất chút thời gian ngắn ngủi.

Thời gian có lẽ không nhiều nhưng là thời khắc mấu chốt của hắn.

Tô Minh không chút nghĩ ngợi, ngưng thần nhìn chỗ bộ xương quỷ dị tựa vào,vách tường có một hàng chữ.

“Bỉ thương giả thiên, cớ gì ngươi khóc!”

Hàng chữ này mở đầu là câu như thế, trong rồng bay phượng múa lộ ra cuồng ngạo bá đạo, khiến Tô Minh liếc một cái con ngươi co rút.

Ý nghĩa câu nói này, Tô Minh có chút mơ hồ hiểu rồi lại không rõ. Chỉ là trong chữ lộ ra thê lương và cao ngạo khiến Tô Minh ấn tượng sâu sắc.

“Bỉ thương giả thiên, cớ gì ngươi khóc!” Tô Minh thì thào, ánh mắt nhìn văn tự Man tộc còn lại.

“Phu đạo Man dục, cùng tám phương, dư hỏa dung huyết, niệm xuất phần thương, niệm tẫn nhiên khung. Nếu hỏa nguyệt ló khỏi mây, thiên địa mênh mông. Khi ấy trầm tư, huyết hỏa trùng trùng, cửu vi cực, nhất vi pháp, nhiên Hỏa Man chín bái, thành bái hỏa chi thông! Bỉ thương thiên gia, cớ gì ngươi khóc!” Chữ bên dưới rõ ràng do một người khắc nhưng không phải cảm thán mà là một đoạn từ ngữ hơi phức tạp.

“Man Hỏa chín bái…thành bái hỏa chi thông…” Tô Minh nhíu mày. Nội dung đoạn văn phức tạp khó hiểu. Tô Minh lại nhìn lần nữa nhưng vẫn thấy rất mơ hồ.

Hắn suy tư, bên tai không ngừng vang tiếng kêu và đập cánh càng lúc càng kịch liệt đến từ cửa động. Tô Minh mắt chợt lóe, không dừng lại mà nhoáng lên một cái, cả người nhanh nhẹn nhảy lên, mau chóng vọt hướng cửa động.

Nháy mắt hắn đã đi tới bên trong, đứng tại đó, tiếng gào sắc bén càng rõ ràng. Tô Minh ngoái đầu nhìn bộ lạc ẩn chứa thê lương, xoay người chạy nhanh trong đường hầm.

Hắn vừa chạy vừa để ý tiếng kêu chói tai lớn nhỏ. Chạy khoảng mười mét thì Tô Minh chợt ngừng bước, chui vào một vết nứt cạnh vách đá.

Vết nứt không lớn nhưng thân thể Tô Minh vốn gầy yếu, giờ phút này chui vào rồi hắn lập tức ngồi xổm xuống, thậm chí hô hấp đều biến yếu. Nhờ vách đá che đậy, tim hắn đập thình thịch, mắt dọc theo khe hở nhìn ra ngoài, lặng lẽ chờ đợi.

Thời gian từng giây trôi qua, khoảng mười giây thì Tô Minh dựng đứng lông tơ. Hắn rõ ràng trông thấy sương mù đỏ nồng đậm tựa như bộc phát tràn vào đường hầm. Trong sương mù tiếng thét chói tai chấn động, có từng bóng đỏ xẹt nhanh qua.

Bóng đỏ chính là từng con Nguyệt Dực!

Quan sát Nguyệt Dực ở khoảng cách gần khiến tim Tô Minh đập nhanh, nhưng hắn không nhúc nhích nửa ly, trong đôi mắt híp lại không để lọt ra tia sáng nào.

Số lượng bầy Nguyệt Dực này quá nhiều, không ngừng bay vụt qua trong đường hầm, có một con đánh vào vết nứt, cách vị trí Tô Minh ngồi xổm người chỉ khoảng nửa trượng.

Tô Minh tay phải nắm chặt cái sừng, tay bởi vì quá dùng sức mà trắng bệch. Chớp mắt hắn thậm chí không cảm nhận được tiếng tim mình đập, cả người như hoàn toàn tỉnh táo lại trong giây phút căng thẳng này.

Hắn nhìn chằm chằm Nguyệt Dực đụng vào, bộ mặt cực kỳ dữ tợn, nhìn cánh vỗ đập bay xẹt qua vết nứt. Nhưng Tô Minh không giảm bớt sự cảnh giác, ngược lại càng nhiều hơn.

Ngay lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng khóc tuyệt vọng. Mắt Tô Minh theo vết nứt nhìn ra bên ngoài trong sương mù, có mấy bóng người bị nhiều Nguyệt Dực chộp lấy, bay thẳng đến tận cùng đường hầm có bộ lạc.

Tổng cộng có chín người.

Trong chín người này, Tô Minh không thể thấy rõ từng khuôn mặt, nhưng ánh mắt hắn trong chớp mắt trông thấy một bóng trắng. Hắn nhìn đến khuôn mặt tuyệt sắc tràn ngập tuyệt vọng.

‘Là cô ta!’

Con ngươi Tô Minh co rút, hắn vừa liếc mắt liền nhận ra, bóng trắng chính là trong bộ phường hắn và Lôi Thần từng gặp qua, Bạch Linh của Ô Long bộ lạc!

Tô Minh yên lặng.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Không lâu sau, bên ngoài vết nứt, tiếng kêu biến mất, ngay cả sương mù cũng mất hơn phân nửa. Dường như tất cả Nguyệt Dực đã trở lại sào huyệt của chúng, tùy theo huyết nguyệt trên trời tán đi, bắt đầu lần nữa ngủ say.

Nhiệt độ cực nóng vào giây phút này nhanh chóng tràn ngập, thay thế cho lạnh lẽo. Thậm chí ngay cả vách vết nứt cũng mau chóng nóng lên. Cũng ở lúc này, từng tiếng két két quanh quẩn, Tô Minh tận mắt thấy vách đá bên cạnh lại xuất hiện vài vết nứt nhỏ.

‘Thì ra vết rạn ở đây là hình thành như vậy.’

Mắt Tô Minh ngưng tụ, thân thể mau chóng đứng lên bước nhanh ra khỏi vết nứt. Đứng trong đường hầm, hắn nhìn xung quanh sương mù đã biến mỏng, từng đợt sóng nhiệt từ chỗ tận cùng có bộ lạc ập vào mặt, thổi tới người Tô Minh, khiến hắn lập tức ướt đẫm mồ hôi.

Đá dưới chân cũng mau chóng nóng lên, đạp trên nó có cảm giác chân nóng bỏng. Tô Minh biết rõ, sợ rằng không bao lâu sau nơi này nhiệt độ cao, không phải hắn có thể tồn tại!

Đi, hay là không đi!

Khuôn mặt Tô Minh xẹt qua tia chần chờ. Truyền đến từng tiếng kêu lộ ra sự thê thảm, khiến người nghe thấy tinh thần chấn động.

‘Thôi, trong bộ phường cùng Lôi Thần lừa gạt cô ta, hôm nay lần nữa gặp lại, nếu cứ bỏ đi thì mình không yên lòng…’

Dù gì Tô Minh vẫn là con nít, tâm lương thiện.

Giờ phút này hít sâu một hơi khí nóng, thoáng chốc hắn đã chạy hướng phía cuối đường hầm.

‘Nếu có thể cứu thì cứ cứu! Nếu không thể cũng sẽ không tiếc nuối.’

Trong mắt Tô Minh lộ ra kiên quyết, nắm chặt cái sừng. càng tới gần tận cùng đường hầm, hắn càng cảm giác nhiệt độ nơi này điên cuồng tăng lên.

May mắn mục đích cách không xa, không bao lâu sau Tô Minh đã đi tới cuối đường. Không quan tâm vách đá nhiệt độ cao, dán sát thân thể, hắn thò đầu nhìn bên trong.

Xem một cái, đôi mắt hắn lóe tia sáng nhạt.

Bộ lạc phía dưới lòng chảo to, lúc trước Tô Minh thấy có rất nhiều mũi nhọn sắc bén nhô lên. Giờ phút này trên phần nhô lên đó có bảy người giãy dụa sắp chết.

Thân thể bảy người này bị bảy mũi nhọn đâm xuyên qua ngực và sau lưng, máu tươi chảy dọc xuống. Họ chưa chết, đang không ngừng phát ra tiếng gào thảm thiết, cảm nhận sinh mệnh chậm rãi trôi đi.

Bảy người này không ngoại lệ đều là nam tính. Tô Minh chăm chú nhìn, thầm thở phào. Hắn không quen bảy người này, hiển nhiên không phải tộc nhân Ô Sơn bộ lạc.

Xung quanh họ có mấy mũi nhọn lấy tốc độ mắt thường có thể trông thấy đang từ từ hòa tan. Theo chúng nó hòa tan, thật nhiều dung nham màu đỏ sậm tràn ngập mặt đất bộ lạc, tựa như dòng sông.

Nhìn tới đây, Tô Minh hít sâu, giờ hắn đã hiểu mũi nhọn dùng để làm cái gì!

‘Nơi này cực kỳ quái dị, có lẽ Nguyệt Dực thức tỉnh và rời đi có liên quan đến mũi nhọn này!’ Tô Minh mơ hồ phán đoán.

Những mũi nhọn này cách một thời gian, không biết vì nguyên nhân gì, từ dung nham chuyển hóa thành. Nhưng thời gian chuyển hóa không quá lâu, qua một đêm, khi Nguyệt Dực lần nữa trở về sẽ hòa tan, lại hồi phục thành dung nham.

‘Nhìn số lượng mũi nhọn, chỉ sợ khi toàn bộ hòa tan sẽ tràn đầy cái lòng chảo, khiến bộ lạc lại lần nữa bị ẩn tàng dưới đáy dung nham.’

Tô Minh mạnh ngẩng đầu, nhìn thấy trung tâm bộ lạc, thân cây đỏ giống đại thụ lộ ra một phần thân.

Hiện giờ thân cây này dưới sự cực nóng của lòng chảo, dường như có dấu hiệu hòa tan, quỷ dị dao động. Nếu nhìn kỹ thì có thể rõ ràng thấy bên trong lượn lờ từng đường nét, đôi khi lộ ra một cái thì rõ ràng là Nguyệt Dực!

Chẳng qua, đám Nguyệt Dực tiến vào thân cây, đôi khi lộ ra cái đầu không còn dữ tợn mà là thống khổ, thê lương và bi ai.

Chúng nó không tiếp tục gào thét, nhưng vẻ mặt lại như tiếng khóc trong câm lặng. Có không ít Nguyệt Dực làm ra động tác hơi quái dị. Chỉ thấy chúng nó trong bi ai thống khổ không ngừng lặp nâng lên móng vuốt đặt trong miệng cắn xé, trét vào đôi mắt, nhưng móng bị cắn không chảy ra một máu tươi nào.

‘Không ngờ đám Nguyệt Dực chui vào thân cây! Chúng nó…đang làm cái gì…’

Tô Minh nhìn chằm chằm thân cây, lặng lẽ cảm nhận nơi này ngày càng nóng bức, hắn không thể tiếp tục dừng chân tại đây.

‘Không tìm thấy cô ấy…thôi…’

Tô Minh lắc đầu, hắn đã cố hết sức, giờ phút này cần mau chóng rời khỏi đây. Nhưng đang lúc hắn định nhích người thì thoáng chốc, hắn bỗng nhiên dừng bước.

Ánh mắt hắn rơi vào cây đỏ ở trung tâm lòng chảo, hai khuôn mặt hiện ra từ thân cây, trong đó hắn một người hắn không biết, nhưng người khác chính là Bạch Linh.

Bạch Linh mở to mắt, tròng mắt không động đậy, không chút sinh khí, dường như đã tuyệt vọng không muốn sống, lộ ra vẻ đẹp thê lương.

Tô Minh nhìn khuôn mặt đó, lại nhìn dung nham bên dưới từ từ tụ lại trào ra. Dung nham hòa tan số lớn mũi nhọn đã phủ lên một tầng dày, ngập một nửa gian nhà bộ lạc.

Giờ phút này có thể trông thấy trong lòng chảo, hiện ra nóc nhà đá, chẳng qua nóc nhà cũng dần biến đỏ.

‘Nguyệt Dực ra ngoài có liên quan đến huyết nguyệt, nhưng giờ phút này xem ra, chắc là liên quan đến nhiệt độ cực cao nơi đây. Chúng nó rất sợ nhiệt, cho nên chỉ có khi chỗ này lạnh lẽo rồi mới bay ra kiếm ăn. Khi trở về toàn bộ chui vào thân cây, không con nào ra ngoài, điều này hợp với suy đoán của mình.’ Tô Minh không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đứng đó, ánh mắt lấp lóe.

‘Chắc là có thể cứu, nhưng mà, còn cần chờ lát nữa đã…’ Tô Minh nhìn chăm chú thân cây, đôi khi nhìn bên dưới lòng chảo dâng lên dung nham.

Chốc lát sau nhiệt độ lại lần nữa tăng cao, khiến Tô Minh toàn thân không ngừng đổ mồ hôi, làn da hiện dấu vết nứt nẻ. Mắt hắn chợt lóe, khí huyết cả người sôi sục. Lực lượng sợi máu thứ mười một thoáng chốc tràn ngập toàn thân, hắn tiến lên một bước.

Rất nhanh, đảo mắt hắn đã tới nóc nhà một bộ lạc trong lòng chảo. Khi chân đạp xuống, thanh âm xèo xèo vang lên, đôi chân hắn lập tức tỏa ra luồng khói trắng. Tô Minh không chút dừng lại, thân thể lần nữa nhảy lên, rơi vào đỉnh chóp gian nhà khác. Mấy lần lên xuống, hắn đã tới gần thân cây đỏ quái dị.

Khoảnh khắc hắn tới gần, Tô Minh trông thấy cạnh khuôn mặt Bạch Linh một cô gái khác hắn không quen biết, chợt phát ra tiếng hét thảm. Chỉ thấy dung nhan mau chóng héo tàn, chớp mắt biến thành xương khô đáng sợ!

Từ khi cô dung nhập vào thân cây,đã bị lực lượng kỳ dị hấp thu toàn bộ máu thịt và sinh mệnh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
09 Tháng chín, 2018 16:34
Hạc bà nội nó
Lê Minh Dương
13 Tháng tám, 2018 21:22
nếu bạn đọc truyện tu chân, tiên hiệp nhiều sẽ thấy truyện này rất hay
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 15:45
- Ta mới ra đời còn không hiểugì, ta ra đời khi Man đã suy. Thiên bất nhân rơi xuống loạn ly, địa bất nhân khiến ta ở Ô Sơn Thương... - Nếu trời có mắt sao không thấy ta trọn đời trầm luân? Nếu thần có linh thì sao phải chia ta làm trời nam biển bắc?Ta không muốn trời sáng, trời làm gì để ta không thấy đêm tối? Ta không muốn thần, thầngiết chết ta, huyết nhục bay tán loạn! - Khấp huyết ngửa đầu tiếc gì nghịch mệnh tang thương! Trời không có mắt, ta đạp trời lấy mắt lập trời! Thần không linh ta thề giết thần lập đế vương!
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 15:45
- Ta mới ra đời còn không hiểugì, ta ra đời khi Man đã suy. Thiên bất nhân rơi xuống loạn ly, địa bất nhân khiến ta ở Ô Sơn Thương... - Nếu trời có mắt sao không thấy ta trọn đời trầm luân? Nếu thần có linh thì sao phải chia ta làm trời nam biển bắc?Ta không muốn trời sáng, trời làm gì để ta không thấy đêm tối? Ta không muốn thần, thầngiết chết ta, huyết nhục bay tán loạn! - Khấp huyết ngửa đầu tiếc gì nghịch mệnh tang thương! Trời không có mắt, ta đạp trời lấy mắt lập trời! Thần không linh ta thề giết thần lập đế vương!
shuikoden2014
17 Tháng bảy, 2018 15:45
theo mình thấytruyện này hay nhất mình từng đọc . hơn pntt tn nhiều
Diêm Vương_91
11 Tháng bảy, 2018 17:20
coi chừng tẩu hỏa nhập ma
minhngocbinhnghi
11 Tháng bảy, 2018 12:09
why....why...
Lôi Phi Thần
03 Tháng bảy, 2018 16:02
Đọc 200c chả hiểu cái gì . Rắc rồi tùm la tùm thôi . Mn bảo hay , thôi cố gắng đọc tiếp vậy
Lê Minh Dương
18 Tháng sáu, 2018 22:06
truyện rất hay và sâu sắc
phoenix987
10 Tháng sáu, 2018 01:37
đừng quan tâm ta
Đàm Vấn Thiên
06 Tháng sáu, 2018 17:33
hix, đọc dịch mà xưng anh với tôi, cô thấy ngượng ngượng sao ấy
Đường Thất Thất
04 Tháng ba, 2018 02:17
Truyện hay nhé
Nguyễn Cường
15 Tháng một, 2018 17:33
mình nghĩ dịch giả nên chau chuốt ngôn từ hơn, một số từ giữ nguyên Hán Việt sẽ hay hơn là dịch hết sang tiếng Việt.
dienwa1357
09 Tháng một, 2018 16:41
mà cũng khó hình dung xem các chân tinh bao bọc nhau như thế nào
dienwa1357
09 Tháng một, 2018 16:40
đọc được 800 chương mà nhiều tu tinh quá không thể nhớ hết được
Vô Danh
25 Tháng mười hai, 2017 10:16
Má đọc thì cũng hấp dẫn đấy mà câu chữ quá. Tính cách mian cố chấp quá. Đọc mà tức anh ách
BÌNH LUẬN FACEBOOK