Mục lục
[Dịch] Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt biển, cách Tô Minh lao nhanh đến khoảng hơn một ngàn mét, ở giữa không trung một đám chim xoay quanh, bộ dạng con chim không giống với Tô Minh từng gặp, có ba vuốt, cái đầu to hơn chút, mỗi một con đều chừng nửa mét.

"Oa...oa oa!"

Từng tiếng rít như trẻ sơ sinh khóc vang vọng, thuộc về thanh âm độc đáo của loại chim này. Những con chim bao vây chính giữa có sáu Vu nhân mặt trắng bệch đang điên cuồng chống cự. Nhưng sáu người này tu vi cao nhất chừng đỉnh Ương Vu mà thôi. Nhiều con chim bao vây, họ có thể kiên trì lâu, từng đợt qua đi, sáu người dần trở thành năm, lát sau chỉ còn lại hai người.

Một là thiếu niên mặt tái nhợt biểu tình kinh khủng, thiếu niên trông khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, diện mạo cực kỳ tuấn tú. Một người khác là người phụ nữ trung niên, diện mạo bình thường nhưng ra tay bảo vệ thiếu niên, xem giống mẹ con mà mặt mày không có chút gì giống nhau. Tuy nhiên không kéo dài bao lâu, người phụ nữ bị một con chim túm đầu kéo vào đàn, hét thảm thành mảnh vụn.

"Ái phi!!!” Thiếu niên phát ra tiếng kêu bi ai, unước mắt lăn trong vành mắt, biểu tình đau thương.

“Ngươi là ái phi thứ ba mươi chín của trẫm, vậy mà cũng rời khỏi trẫm, sao trẫm sống tiếp được đây..." Dường như thiếu niên bi thương đến cực độ, đôi mắt đỏ rực hung ác nhào hướng đám con chim, gầm to.

"Bà nội ngươi, chúng ta là đồng loại, các ngươi không nể tình như vậy thì trẫm...bổn đại gia giận rồi!!!” Mắt thấy đám chim rít gào ngày càng gần, thiếu niên nghiến rắn, bùm một tiếng thân thể gã hóa thành khói đen. Biến hóa đột ngột khiến đám chim bốn phía chợt khựng lại, khoảnh khắc đó khói đen lập tức ngưng tụ, hóa thành một con...hạc đen!

Hạc gầm lên, mạnh vỗ cánh bay vài vòng trước mặt đám chim, như đang nói cho chúng mình cũng có cánh.

“Thấy chưa thấy chưa? Lão tử cũng là chim, chúng ta là người một nhà..."

Đối với biến hóa của thiếu niên, đám chim hung tàn bốn phía khựng lại, không chút chần chờ tiếp tục lao đến, khiến con hạc đen mở to mắt, lộ ra đau thương sâu đậm.

"Các ngươi...các ngươi quá đáng!!!” Thân thể hạc đen lại bùm một tiếng thành sương, nhưng rất nhanh sương ngưng tụ lại xuất hiện ở trước mặt đám chim, là một đồng loại giống chúng nó y đúc, có ba vuốt.

Biến đổi này khiến đám chim ngây ra, lấy trí tuệ không cao của chúng không phân rõ tình hình trước mắt. Nhưng đôi mắt hung tàn chớ lóe do dự khiến hạc đen hóa thành đồng loại chúng căng thẳng.

"Oa... Oa oa... Oa oa oa...” Hạc đen căng thẳng vội mở miệng, học bầy chim hót mau chóng kêu vài tiếng.

Có lẽ mấy câu kêu đặc biệt nổi tác dụng, có lẽ là vì phía xa một cầu vồng bỗng xuất hiện khiến đám chim chú ý. Khi hạc đen phát ra tiếng hú, đám chim bốn phía lập tức quay đầu nhìn hướng cầu vồng ở phía xa xé gió đến. Trong tiếng trẻ sơ sinh khóc, đám chim lao hướng bầu trời.

Hạc đen biến thành đồng loại chúng, vốn muốn rời đi nhưng bị vây quanh trong đám chim, không dám một mình rời đi dẫn đến chú ý. Nó nghiến răng, đi theo đàn chim bay hướng cầu vồng.

Khi bay đồng loại bốn phía đều sắc nhọn gào, nó không chút do dự dốc hết sức kêu gào.

"Oa... Oa oa... Oa oa oa... Oa oa oa oa...” Hạc đen kêu, cảm thấy thuận miệng rồi, nhớ đến mình vì kêu như vậy mới may mắn thoát khỏi, nó đắc ý càng ra sức hơn. Trong nhiều tiếng chim oa oa rít gào, giọng nó rất vang.

Tô Minh ở giữa không trung biến thành cầu vồng nhanh chóng lao đi, thỉnh thoảng thuấn di tránh khỏi nguy hiểm nơi này và những thứ bám theo sát không cắt đuôi được. Đối với tồn tại cường đại giữa không trung và trong Tử Hải, Tô Minh cảm nhận rất sâu sắc, mới mấy ngày hắn đã gặp vài con. Nếu không phải thần thức của hắn cường đại, có thể thuấn di thì rất khó tránh đi.

Bây giờ hắn lao nhanh, không lâu sau mắt ngưng tụ, nhìn thấy đằng trước đám chim chưa từng gặp đang thét gào đến. Đám chim cái đầu vượt qua Tô Minh từng thấy, tốc độ nhanh không ít. Chúng nó tản ra cản đường Tô Minh đi, chớp mắt đã ùa đến gần. Tô Minh biêur tình lạnh lùng, bước chân chẳng chút tạm dừng, lao hướng đàn chim.

Hai bên vừa đến gần lập tức bên người Tô Minh chớp lóe ánh sáng xanh, đi qua là những con chim bị ngăn cản ở đằng trước, từng tiếng hét thê lương thân thể bị xuyên thấu. Tô Minh ra tay quyết đoán, không chút ngừng lại, xem bộ dạng như muốn từ đây xuyên qua, giết ra khỏi con chim bao vây.

Chuyện như vậy trong mấy ngày nay Tô Minh không chỉ làm một lần, không cần giết hết, đánh ra lỗ hổng xuyên thấu là được, có thể vứt bỏ đám chim ra xa. Trừ phi gặp phải ngũ sắc khổng tước ba ngày trước, nếu không thì mọi chuyện không lo.

Nghĩ đến con khổng tước đó Tô Minh vẫn còn sợ hãi. Khổng tước cường đại ở chỗ ánh sáng năm sắc của nó, đó là lực nhiễu loạn tâm thần!

Tô Minh lao đi, ngón trỏ tay phải Tô Minh nâng lên, mỗi lần hạ xuống là có một con chim thân hình vỡ nát chết. Khoảng mười giây Tô Minh đã giết vào sâu trong bầy chim, không còn bao xa là hắn có thể như mũi tên xuyên qua đám chim bao vây.

Ngay lúc đó, hắn thấy có một con chim ba vuốt kêu oa oa như muốn thụt lùi nhưng bị đồng loại vọt đến cản, không thể không bị đẩy hướng Tô Minh.

Tô Minh cất bước tay phải nâng lên, một chỉ điểm vào con chim biểu tình sợ hãi kêu không ngừng. Nhưng khoảnh khắc ngón tay sắp rơi xuống thì con chim không kêu oa oa nữa mà trợn to mắt, phát ra tiếng sắc nhọn.

"Là ta, là ta nè, ta không phải đồng loại của chúng, ta...ta là con hạc!!!” Hạc đen hóa thành chim giờ sợ hãi lập tức kêu to, dường như sợ Tô Minh không tin, vị trí mặt có khói biến ảo lộ ra...đầu hạc.

Tô Minh ngẩn ra, ngón tay lập tức dừng, nhưng thời gian không cho hắn suy nghĩ, lập tức hướng hắn lao đến có ánh sáng năm sắc chớp lóe. Chỉ thấy con chim bộ dạng ngũ sắc khổng tước mấy ngày trước đuổi theo hắn đang nhanh chóng lao đến.

Tô Minh biến sắc mặt, không thèm để ý hạc đen, xoay người bước đi, lập tức lao tới đám chim đằng trước. Tiếng ầm ầm vang vọng, Tô Minh lao ra khỏi đám chim bao vây, triển khai tốc độ lao nhất lao hướng phía xa.

Đám chim thét gào ở phía sau theo sát, còn có ngũ sắc khổng tước, lóe người trực tiếp vượt qua đám chim đuổi theo Tô Minh. Trong mắt nó lộ ra hận thù, dường như không đuổi kịp hắn tuyệt đối sẽ không cam lòng.

Tô Minh ở đằng trước, ngũ sắc khổng tước ở phía sau, đám chim bay ở cuối cùng, trong thời gian ngắn từ xa rời đi, chỉ để lại hạc đen lộ ra đầu hạc ở giữa không trung. Nó chớp mắt, bỗng đắc ý cười to, biểu tình càng hưng phấn.

"Bà nội nó, muốn biến là phải biến thành con chim to năm sắc kia mới phù hợp thân phạn lão tử! Ta muốn xem thành con chim to đó rồi còn ai dám khi dễ ta! Ai khi dễ ta trước hù chết hắn!!!” Hạc đen đắc ý bùm một tiếng biến thành khói đen, dần ngưng tụ, ở giữa không trung liền biến thành ngũ sắc khổng tước.

Nó hưng phấn nhìn bộ dạng hiện giờ của mình, cao nhã ngẩng đầu lên, chậm rãi bay phía xa.

“Năm sắc lợi hại như vậy thì lão tử muốn biến bảy sắc chẳng phải càng hù chết người?" Bay không xa, hạc đen biến thành ngũ sắc khổng tước con mắt xoay tròn, toàn thân lại biến thành khói đen. Một lát sau, một con ngũ sắc khổng tước tuyệt mỹ xuất hiện trong trời đất, mang theo kiêu ngạo đắc ý bay xa.

Lại nói Tô Minh liên tục mấy lần thuấn di, rốt cuộc tạm thời thoát khỏi ngũ sắc khổng tước truy kích. Mấy ngày trước lần đầu tiên hắn gặp con khổng tước từng đấu với nó, nhưng ánh ánh sáng năm sắc của con khổng tước chẳng những có thể nhiễu loạn tâm trí, càng ẩn chứa lực lượng kỳ lạ khiến tu vi Tô Minh bị áp chế không thể triển khai hết.

Khổng tước xuất hiện rất nhanh sẽ có nhiều chim ngưng tụ, như vậy thì cuộc chiến càng khó tiến hành. Một khi bị vài chục vạn, thậm chí trăm vạn con chim bao vây, Tô Minh không tránh khỏi da đầu mát lạnh.

Lúc này thoát khỏi con chim khổng tước, Tô Minh lấy ra mộc giản, lại lần nữa dò xét một chút vị trí. Hắn hít sâu, lao nhanh đi. Mấy ngày sau, kéo mấy vòng lớn, tránh đi một ít khu vực khiến Tô Minh thấy nguy hiểm, hắn rốt cuộc đi với một vùng biển cuồn cuộn.

Tô Minh đứng giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống mặt biển, biểu tình có chút cảm thán. Chỗ này dựa theo hắn phán đoán trên bản đồ thì chính là chỗ động phủ của mình!

Chẳng qua bây giờ nó ở sâu trong đáy biển.

Thương hải tang điền, bốn chữ này giờ đây Tô Minh cảm nhận đặc biệt khắc sâu. Hắn im lặng nửa ngày, nhoáng người lao hướng mặt biển, bóng dáng biến mất trong nước biển lao hướng đáy biển.

Mới vừa lặn xuống biển thì Tô Minh lập tức cảm nhận có lực đẩy cường đại từ đáy biển truyền đến, cuốn thân thể đẩy đi xa. Chính là lực đẩy này khiến nước biển không ngừng lan tràn.

Tô Minh toàn thân lóe ánh sáng vàng, cứng rắn kháng cự lực đẩy này. Thần thức tản ra nhanh chóng hướng tới đáy biển, bốn phía vẫn tới đen, may là thần thức của hắn dù không tiện tản quá xa nhưng vẫn xem kỹ bốn phía vẫn là được.

Tuy nhiên nước biển không quá sâu, Tô Minh tránh đi một số mãnh thú trong biển, dần thấy sâu dưới đáy biển một sơn mạch như mồm rồng, còn có một khe nứt to lớn ngoài sơn mạch, cùng với màn sáng ảm đạm.

Màn sáng này là năm đó Hồng La bày ra, bây giờ vẫn còn đó, chẳng qua đã rất yếu, cho nên không thể làm tác dụng che giấu núi được nữa, nhưng dùng để phòng ngự thì rất khá.

Tô Minh lao hướng màn sáng, chớp mắt tới gần, tay phải nâng lên ấn mặt trời, thân hình dung nhập trong màn sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
09 Tháng chín, 2018 16:34
Hạc bà nội nó
Lê Minh Dương
13 Tháng tám, 2018 21:22
nếu bạn đọc truyện tu chân, tiên hiệp nhiều sẽ thấy truyện này rất hay
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 15:45
- Ta mới ra đời còn không hiểugì, ta ra đời khi Man đã suy. Thiên bất nhân rơi xuống loạn ly, địa bất nhân khiến ta ở Ô Sơn Thương... - Nếu trời có mắt sao không thấy ta trọn đời trầm luân? Nếu thần có linh thì sao phải chia ta làm trời nam biển bắc?Ta không muốn trời sáng, trời làm gì để ta không thấy đêm tối? Ta không muốn thần, thầngiết chết ta, huyết nhục bay tán loạn! - Khấp huyết ngửa đầu tiếc gì nghịch mệnh tang thương! Trời không có mắt, ta đạp trời lấy mắt lập trời! Thần không linh ta thề giết thần lập đế vương!
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 15:45
- Ta mới ra đời còn không hiểugì, ta ra đời khi Man đã suy. Thiên bất nhân rơi xuống loạn ly, địa bất nhân khiến ta ở Ô Sơn Thương... - Nếu trời có mắt sao không thấy ta trọn đời trầm luân? Nếu thần có linh thì sao phải chia ta làm trời nam biển bắc?Ta không muốn trời sáng, trời làm gì để ta không thấy đêm tối? Ta không muốn thần, thầngiết chết ta, huyết nhục bay tán loạn! - Khấp huyết ngửa đầu tiếc gì nghịch mệnh tang thương! Trời không có mắt, ta đạp trời lấy mắt lập trời! Thần không linh ta thề giết thần lập đế vương!
shuikoden2014
17 Tháng bảy, 2018 15:45
theo mình thấytruyện này hay nhất mình từng đọc . hơn pntt tn nhiều
Diêm Vương_91
11 Tháng bảy, 2018 17:20
coi chừng tẩu hỏa nhập ma
minhngocbinhnghi
11 Tháng bảy, 2018 12:09
why....why...
Lôi Phi Thần
03 Tháng bảy, 2018 16:02
Đọc 200c chả hiểu cái gì . Rắc rồi tùm la tùm thôi . Mn bảo hay , thôi cố gắng đọc tiếp vậy
Lê Minh Dương
18 Tháng sáu, 2018 22:06
truyện rất hay và sâu sắc
phoenix987
10 Tháng sáu, 2018 01:37
đừng quan tâm ta
Đàm Vấn Thiên
06 Tháng sáu, 2018 17:33
hix, đọc dịch mà xưng anh với tôi, cô thấy ngượng ngượng sao ấy
Đường Thất Thất
04 Tháng ba, 2018 02:17
Truyện hay nhé
Nguyễn Cường
15 Tháng một, 2018 17:33
mình nghĩ dịch giả nên chau chuốt ngôn từ hơn, một số từ giữ nguyên Hán Việt sẽ hay hơn là dịch hết sang tiếng Việt.
dienwa1357
09 Tháng một, 2018 16:41
mà cũng khó hình dung xem các chân tinh bao bọc nhau như thế nào
dienwa1357
09 Tháng một, 2018 16:40
đọc được 800 chương mà nhiều tu tinh quá không thể nhớ hết được
Vô Danh
25 Tháng mười hai, 2017 10:16
Má đọc thì cũng hấp dẫn đấy mà câu chữ quá. Tính cách mian cố chấp quá. Đọc mà tức anh ách
BÌNH LUẬN FACEBOOK