Mục lục
[Dịch] Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trên núi Tô Minh yên lặng nhìn, lát sau giơ tay phải lên, sát kiếm xuất hiện, bóng dáng hắn tựa làn gió vòng quanh ngọn núi. Đá núi vỡ ra, bụi đất tung bay, đến cuối ngày núi bị Tô Minh thay đổi, dần càng giống Cửu Phong hơn. Thậm chí trên đỉnh núi Tô Minh tạc một động phủ, ở giữa núi có sân của Nhị sư huynh, ở giữa núi có bình đài của Tô Minh, chỗ Hổ Tử ngụ ở. Dưới chân núi có nơi Đại sư huynh bế quan.

Ngọn núi như vậy hiện ra trước mặt Tô Minh, hắn nhìn nó thật lâu, thật lâu.

Mãi đến trời tối đen, trăng treo trên cao, mặt đất mông lung, Tô Minh nhìn Cửu Phong, nở nụ cười, nụ cười rất lạnh, vô tình, như đội mặt nạ, nhưng đó không phải ý của Tô Minh. Hắn cười cười, dưới mặt nạ lạnh lùng là trái tim lại đau đớn. Nhưng lần đau nhói này không phải tim gã mà là ý chí mạnh mẽ từ mặt nạ lạnh lùng trên mặt Tô Minh đè ép, khiến mặt hắn lạnh như băng co giật, dần dần có mặt nạ đen lộ ra.

Tô Minh hiểu, hành động của hắn ở ý nghĩa nào đó đã là một loại tình. Loại nhớ nhung quê nhà, tình nhớ nhà, là không được phép tồn tại trên người hắn, là phải bị cắt đứt. Nhưng bây giờ hắn thực hiện tương phản với sự lạnh lùng của mình, khiến mặt nạ biến mất lại hiện ra trên khuôn mặt, có ý chí từ mặt nạ trấn áp Tô Minh.

Khóe môi Tô Minh tràn máu, nhưng hắn vẫn nhấc chân lên, yên lặng đi tới đỉnh núi, một mình ngồi ở đó. Xích Mãng Phượng nằm sấp dưới núi, nó đã nhận ra tinh thần Tô Minh dao động, là suy nghĩ không muốn bị người quấy rầy.

Hạc trọc lông ngơ ngác nhìn chuyện Tô Minh đã làm cả ngày nay, nó luôn hiếu động vậy mà bây giờ cũng im lặng lại. Nó nhìn Cửu Phong trước mắt, từ từ đi tới bên cạnh Tô Minh. Nó nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tô Minh, khóe môi tràn máu, tay hắn siết chặt ngực áo. Biểu tình của hạc trọc lông lộ ra đau thương.

“Ta sẽ không chém nỗi nhớ nhà, càng không quên. Ta lựa chọn đau! Khiến tim ta nhói đau để ghi nhớ loại cảm giác này, để ta từng giây từng phút cảm nhận đau đớn này, chỉ có như vậy thì ta mới luôn nhớ kỹ, mãi mãi...không quên!” Tô Minh thì thào.

Hắn sợ có một ngày sẽ quên đi nhớ nhà, sợ trong lạnh lùng và vô tình dần lạc đường trong Thần Nguyên Phế Địa. Vậy nên, hắn phải nhớ cảm giác nhói tim này.

Hắn im lặng từ trong túi trữ vật lấy ra cỏ đỏ hắn một đường hái, ở trong tay bện từng thảo kết, mãi đến bình minh lên, trước mặt Tô Minh có một búp bê cỏ.

Búp bê cỏ không có đầu.

Nhưng trong nó có một giọt máu Tô Minh cắn lưỡi nhỏ vào. Máu đó cho búp bê có dấu vết sự sống, khiến búp bê trông sống động như thật.

Bộ dạng của nó không giống như Đại sư huynh, nhưng trong mắt Tô Minh nó không phải là hắn, nó là Đại sư huynh!

Tô Minh nhìn búp bê đỏ đại biểu Đại sư huynh, biểu tình hắn vẫn lạnh lùng, không nhìn thấu lòng hắn, nhưng vẻ mặt chăm chú dường như đại biểu tất cả.

Nhưng khoảnh khắc này, mặt nạ đã biến mất vào lúc ban đêm lại hiện ra, nó toát ra ý chí càng khổng lồ hơn, làm người Tô Minh run lên, mặt xuất hiện dấu hiệu bị ăn mòn, có từng tơ khói toát ra. Không đau đớn nhưng mặt nạ toát ra ý chí cươngã bức muốn Tô Minh ngừng lại động tác.

Người Tô Minh run rẩy, hắn cảm giác không thể khống chế đôi tay mình, dường như ý chí trên mặt nạ giờ đây khống chế thân hình của hắn, khiến hắn hộc bãi máu.

Ánh mắt Tô Minh càng lạnh băng, phun ra ngụm máu xong hắn cắn răng giãy dụa từ từ giơ lên tay phải, lại lấy ra chút cr đỏ, run rẩy từng chút một đánh thảo kết. Động tác đơn giản này bây giờ hắn làm thì rất là gian nan nhưng hắn vẫn cố gắng làm.

Ba ngày qua đi, hắn bện búp bê đỏ thứ hai, bên trong có máu của Tô Minh. Biểu tình của búp bê dường như đang cười, như là bất cứ lúc nào, dù ở đâu thì vẫn luôn nở nụ cười dịu dàng.

Khi bện thành búp bê thứ hai, ánh nắng nóng cháy chiếu rọi nửa bên mặt búp bê, khiến nụ cười làm Tô Minh hoảng hốt trong ký ức. Chìm trong ký ức đó, mặt nạ ăn mòn da thịt Tô Minh càng nghiêm trọng hơn, ý chí truyền đến nổ tung trong đầu hắn, khóe môi hắn tràn máu, dù toàn thân không đau nhức nhưng còn hơn cả đau, hắn ngã sang bên.

Bảy ngày sau, Tô Minh mở hai mắt ra, trong mắt của hắn tràn ngập tơ máu, thân thể hắn rất yếu ớt, loại cảm giác như thương tổn tinh thần nhưng khi hắn mở mắt ra thì lại lấy ra cỏ đỏ, run rẩy bện nữa.

Lần này bện, Tô Minh bị ý chí đánh vào hôn mê lần thứ ba. Mãi đến một tháng sau, toàn thân hắn không còn chút sức sống nhưng trước mặt xuất hiện búp bê thứ ba.

Đó là búp bê biểu tình ngây ngốc rất là chân chất, nhìn nó, Tô Minh nở nụ cười. Nụ cười kia lạnh nhạt không mang theo chút tình cảm, nhưng nghe vào tai hạc trọc lông đứng ở một bên thì so với tất cả trong một tháng nay, tiếng cười lạnh lùng này chân thật hơn bất cứ thứ gì trên đời.

“Ngươi có thể cắt đứt tình sau này của ta, nhưng không thể đoạn nhớ nhung trong ký ức...” Tô Minh cầm cỏ đỏ, bện búp bê thứ tư.

Mặt hắn nhỏ máu loãng, ý chí từ mặt nạ trong một chớp mắt mạnh đến khiến linh hồn Tô Minh chấn động.

Tô Minh ngẩng đầu phát ra tiếng gầm.

Đôi tay hắn run rẩy, lần lượt thử bện thảo kết, mãi đến lại qua một tháng, trước mặt Tô Minh xuất hiện búp bê thứ bốn.

Đó là một cô gái, nụ cười ngoái đầu nhìn, đó là Bạch Tố.

Sau khi búp bê xuất hiện thì đôi tay tách rời, hắn đã cực kỳ yếu ớt, gần như dầu hết đèn tắt, nhưng trong đôi mắt lạnh lùng kia, mắt trái mặt trời, mắt phải trăng sáng càng rõ ràng hơn, chiếm tất cả vị trí trong con ngươi của hắn.

Hắn lại lấy ra một vài cỏ đỏ bện búp bê thứ năm, là Vũ Huyên.

Nhưng lần này Tô Minh có làm thế nào cũng không bện được thảo kết thứ nhất, mỗi lần sắp đánh ra thì lòng sẽ hiện ra bóng dáng khép mắt mà hắn không thể bắt lấy, dần trôi xa.

Tô Minh không ngừng thử, không ngừng bế tắc, mặt nạ trên mặt hắn toát ra tia sáng âm u, che đậy khuôn mặt hắn, lộ ra trong đôi mắt càng thêm lạnh lùng vô tình.

“Người đã đến đây nhiều ngày, định xem Tô ta đến khi nào?” Tô Minh nhìn cỏ đỏ trong tay vẫn không đánh ra kết thứ nhất được, không ngẩng đầu, thanh âm lạnh băng tận xương chậm rãi vang lên.

Từ bầu trời vang tiếng thở dài, Điền Lâm xuát hiện giữa không trung, phức tạp nhìn mặt nạ đen trên mặt Tô Minh. Gã nhìn mấy búp bê trước, và cả cỏ đỏ nhăn nheo trong tay hắn.

“Người cần gì làm vậy? Ta thấy mặt nạ của ngươi rõ ràng tồn tại lực phong ấn, nhưng tại sao ngươi phải đối kháng với nó chứ?” Điền Lâm vừa nói đến đây thì Tô Minh ngẩng đầu, mắt trái mặt trời, mắt phải mặt trăng nhìn hướng gã.

Điền Lâm im bặt, ánh mắt giao nhau với Tô Minh, tinh thần chấn động.

Tiếng nổ vang vọng, trước mặt gã Tô Minh và ngọn núi biến mất, xuất hiện thảo nguyên héo tàn, trên thảo nguyên có mấy hộ gia đình đang phát ra tiếng hét thê lương, là do chân vệ đồ đỏ đến đồ sát. Cuối cùng chân vệ người vạm vỡ, toàn thân toát ra mùi máu, trước mắt gã một thanh niên vẻ mặt sợ hãi run bần bật không ngừng chống cự liên tục bị chân vệ vung tay áo làm hộc máu rút lui, chân vệ lạnh lùng khinh thường lạnh nhạt nói.

"Biết rõ không địch lại cũng dám đấu với bổn vệ? Thôi, để lại nhóc con hậu duệ đời thứ năm của Điền Khôi Ngũ xem như bổn vệ nhân từ."

Trận giết chóc qua đi, chân vệ rời khỏi, thanh niên ngửa đầu phát ra tiếng gào thê lương, quỳ trên mặt đất chảy huyết lệ.

Tất cả biến mất chỉ trong khoảnh khắc nhưng Điền Lâm run bần bật, ở giữa không trung mắt đỏ rực, đây là đau xót bị gã giấu sâu nhất trong đáy lòng, chuyện xảy ra từ mấy ngàn năm trước, trong Thần Nguyên Phế Địa có quê hương của gã!

Gã hít thở dồn dập nhìn Tô Minh chằm chằm.

“Đây là thuật pháp gì!?"

"Mặt trời đại biểu hiện thực, mặt trăng đại biểu hy vọng, ngôi sao...là quê nhà, đây là Tô ta lĩnh ngộ, trời trăng sao huyễn. Còn mới nãy ngươi hỏi tại sao Tô ta chống cự, đáp ấn giống như ngươi tại sao đối kháng với chân vệ kia vây.” Tô Minh cầm lấy bốn búp bê trước mặt, bên trong ẩn chứa máu của hắn, dung nhập bốn búp bê vào trong người, như là hắn và họ...cùng tồn tại.

Tô Minh biết lần tâm biến thứ ba của mình chỉ mới bắt đầu, không kết thúc. Thật sự kết thúc là khi hắn bện ra rất cả búp bê, dung nhập vào người hết, dùng cách này độ qua lần tâm biến thứ ba.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
09 Tháng chín, 2018 16:34
Hạc bà nội nó
Lê Minh Dương
13 Tháng tám, 2018 21:22
nếu bạn đọc truyện tu chân, tiên hiệp nhiều sẽ thấy truyện này rất hay
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 15:45
- Ta mới ra đời còn không hiểugì, ta ra đời khi Man đã suy. Thiên bất nhân rơi xuống loạn ly, địa bất nhân khiến ta ở Ô Sơn Thương... - Nếu trời có mắt sao không thấy ta trọn đời trầm luân? Nếu thần có linh thì sao phải chia ta làm trời nam biển bắc?Ta không muốn trời sáng, trời làm gì để ta không thấy đêm tối? Ta không muốn thần, thầngiết chết ta, huyết nhục bay tán loạn! - Khấp huyết ngửa đầu tiếc gì nghịch mệnh tang thương! Trời không có mắt, ta đạp trời lấy mắt lập trời! Thần không linh ta thề giết thần lập đế vương!
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 15:45
- Ta mới ra đời còn không hiểugì, ta ra đời khi Man đã suy. Thiên bất nhân rơi xuống loạn ly, địa bất nhân khiến ta ở Ô Sơn Thương... - Nếu trời có mắt sao không thấy ta trọn đời trầm luân? Nếu thần có linh thì sao phải chia ta làm trời nam biển bắc?Ta không muốn trời sáng, trời làm gì để ta không thấy đêm tối? Ta không muốn thần, thầngiết chết ta, huyết nhục bay tán loạn! - Khấp huyết ngửa đầu tiếc gì nghịch mệnh tang thương! Trời không có mắt, ta đạp trời lấy mắt lập trời! Thần không linh ta thề giết thần lập đế vương!
shuikoden2014
17 Tháng bảy, 2018 15:45
theo mình thấytruyện này hay nhất mình từng đọc . hơn pntt tn nhiều
Diêm Vương_91
11 Tháng bảy, 2018 17:20
coi chừng tẩu hỏa nhập ma
minhngocbinhnghi
11 Tháng bảy, 2018 12:09
why....why...
Lôi Phi Thần
03 Tháng bảy, 2018 16:02
Đọc 200c chả hiểu cái gì . Rắc rồi tùm la tùm thôi . Mn bảo hay , thôi cố gắng đọc tiếp vậy
Lê Minh Dương
18 Tháng sáu, 2018 22:06
truyện rất hay và sâu sắc
phoenix987
10 Tháng sáu, 2018 01:37
đừng quan tâm ta
Đàm Vấn Thiên
06 Tháng sáu, 2018 17:33
hix, đọc dịch mà xưng anh với tôi, cô thấy ngượng ngượng sao ấy
Đường Thất Thất
04 Tháng ba, 2018 02:17
Truyện hay nhé
Nguyễn Cường
15 Tháng một, 2018 17:33
mình nghĩ dịch giả nên chau chuốt ngôn từ hơn, một số từ giữ nguyên Hán Việt sẽ hay hơn là dịch hết sang tiếng Việt.
dienwa1357
09 Tháng một, 2018 16:41
mà cũng khó hình dung xem các chân tinh bao bọc nhau như thế nào
dienwa1357
09 Tháng một, 2018 16:40
đọc được 800 chương mà nhiều tu tinh quá không thể nhớ hết được
Vô Danh
25 Tháng mười hai, 2017 10:16
Má đọc thì cũng hấp dẫn đấy mà câu chữ quá. Tính cách mian cố chấp quá. Đọc mà tức anh ách
BÌNH LUẬN FACEBOOK