Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, thân thể hắn khẽ chớp lên một cái liền xuất hiện trên đài.

Ánh mắt cuồng ngạo của hắn liếc nhìn đám đệ tử Hằng Nhạc phái, nói:

- Tất cả nội môn đệ tử của các ngươi cùng lên đi. Chỉ cần một mình Chu Bằng ta là đủ rồi.

Đám đệ tử Hằng Nhạc phái lập tức xôn xao, nét mặt ai nấy đều giận dữ.

Ngay cả đám trưởng bối của Hằng Nhạc phái cũng phải cau mày.

Đám đệ tử Huyền Đạo tông không có một ai mở miệng. Ánh mắt lộ vẻ tôn

kính. Hiển nhiên thân phận của người này ở Huyền Đạo tông không phải là

nhỏ.

Âu Dương lão nhân vội ho một tiếng, cao giọng nói:

- Hoàng Long đạo hữu! Đây là Chu Bằng, đại đệ tử của Huyền Đạo tông. Lần

này, chúng ta chỉ cần một người để phân định thắng thua. Nếu trong số

đệ tử của Hằng Nhạc phái có người cố gắng được trong mười lần hô hấp mà

không bại thì Hằng Nhạc phái các ngươi chiến thắng.

Hai mắt Trương Cuồng chợt lóe lên, thân thể thoáng động nhảy lên trên đài, trầm giọng nói:

- Tiểu tử cuồng vọng. Để ta thử với ngươi.

Chu Bằng cười một tiếng điên cuồng, nói:

- Ngươi? Mới nhìn thì tu vi đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ, nhưng

lại ẩn dấu thực lực của tầng thứ tám. Chút tu vi ấy vẫn không đủ. - Nói

xong, hàn quang trong mắt hắn chợt lóe lên, phất tay một cái. Nhất thời

một con cự xà đen bóng hiện ra, nghênh gió trở nên to hơn mấy lần. Nháy

mắt nó đã trở thành một con Thông Thiên đại mãng.

Cái đầu của con cự mãng lạnh lẽo nhìn Trương Cuồng, sau đá há miệng hút

một cái. Nhất thời một luồng hấp lực rất mạnh đột nhiên xuất hiện.

Tuy nhiên, luồng hấp lực đó chỉ nhằm vào một mình Trương Cuồng.

Trương Cuồng chưa kịp né tránh, mà cũng chẳng kịp phát ra pháp thuật nào, đã như diều đứt dây, bay thẳng vào trong bụng nó.

Chu Bằng cười lạnh một tiếng, tay phải lắc một cái đã nắm lấy cổ Trương Cuồng, nói:

- Trở về tu luyện thêm vài chục năm nữa rồi hãy đến gặp ta. - Nói xong,

hắn vung tay một cái, thân thể Trương Cuồng như lưu tinh, bay thẳng về

sau.

Tên đệ tử mặc Tử y còn lại lập tức nhảy lên đón lấy Trương Cuồng. Nhưng

xung lực từ người hắn quá mạnh khiến cho hai người phải lùi lại thật xa

mới có thể dừng được.

Trương Cuồng mặt không còn chút máu, nhắm chặt hai mắt, thân thể không

ngừng run rẩy. Trên cổ hắn có một vết tay màu đen, giống như một cái kìm

đang kẹp lấy cổ hắn.

Tên đệ tử bay lên đón hắn, vẻ mặt hoảng sợ, im lặng không nói.

Hoàng Long chân nhân cảm thấy vô cùng khổ sở. Đối phương có một tên đại

đệ tử thế này quả là quá mạnh. Lão chỉ có thể nhìn ra, thực lực đối

phương biểu hiện bên ngoài là tầng thứ mười của Ngưng Khí kỳ. Như vậy

trên người hắn nhất định có dán phù ẩn đấu tu vi, nên mới không nhìn rõ

được thực lực.

Đưa mắt nhìn đám đệ tử nội môn đứng chung quanh, Hoàng Long chân nhân

thầm than một tiếng. Bởi trong mắt lão chẳng có một tên đệ tử nào có thể

thủ thắng. Ngay cả đại đệ tử đang tu luyện ở chỗ trưởng bối Kết Đan kỳ

cũng chỉ mới đạt tới tầng thứ mười mà thôi. Mặc dù có thể cho hắn ra

đánh một trận. Nhưng nếu hắn lại thua nữa thì lần này, Hằng Nhạc phái

coi như thất bại hoàn toàn.

- Thôi! Lần này, Hằng Nhạc phái xem như hoàn toàn vô vọng. Những lời nói

của Âu Dương lão nhi hay là đi thông báo cho hai vị sư tổ kia, để cho

họ định đoạt. Nếu những lời đối phương nói là thật thì Hằng Nhạc phong

quả thực không thể đứng vững được nữa rồi. - Hoàng Long chân nhân cười

khổ một tiếng.

Chu Bằng cuồng ngạo, liếc mắt nhìn mọi người, nói:

- Kế tiếp là ai?

Tất cả đám đệ tử Hằng Nhạc phái có mặt đều không ai mở miệng. Bọn họ đều cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của Chu Bằng.

Chu Bằng cười lạnh, trong lòng có chút coi thường. Đúng lúc đó, hắn chợt

ngẩng người khi phát hiện có một tên đệ tử mới chỉ đạt tới tầng thứ ba

lại không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt mình.

Vương Lâm vẫn bình thản nhìn Chu Bằng.

Chu Bằng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lạnh nhạt nói:

- Thế nào? Ngươi muốn lên?

Lời nói của Chu Bằng thu hút sự chú ý của mọi người. Quay đầu lại, bọn

họ mới phát hiện ra người mà Chu Bằng nói chính là Vương Lâm, nét mặt

không khỏi thay đổi.

Hoàng Long chân nhân thở dài. Vương Lâm mới đạt tới tầng thứ ba của

Ngưng Khí kỳ, lão vốn chẳng hề chú ý. Nhưng bây giờ, cho dù tu vi rất

thấp nhưng đứa nhỏ vẫn có can đảm như vậy.

Chu Bằng thấy đối phương không nói gì liền cười lạnh, nói:

- Bốn trận tỷ thí, chỉ còn lại có một trận. Đường đường Hằng Nhạc phái

lại không có một người nào dám đi lên, đúng là khiến cho Chu mỗ thất

vọng. Chẳng lẽ, đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái lại không có người nào

dám đi lên hay sao?

Đạo Hư sư thúc đang đứng cạnh Hoàng Long chân nhân chợt nói:

- Tôn sư đệ xin lỗi. Vương Lâm! Ngươi lên đi.

Tôn Đại Trụ ngẩn người, tức giận nói:

- Đạo Hư! Tuy ngươi là sư huynh của ta, nhưng cũng không thể ra lệnh

cho ta được. Đồ đệ của ta mới chỉ đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ,

vậy mà ngươi còn nói hắn đi ra chẳng phải là thí tốt hay sao? Đại đệ tử

của người ta quá mạnh mẽ, đồ đệ của các ngươi không đánh lại, sợ chúng

bị thương nên mới bảo đồ đệ của ta ra đấm lưng cho người ta à? Đồ đệ của

ta ở môn phái luôn bị coi là phế vật, cho dù lên có bị thua thì các

ngươi cũng không cảm thấy mất mặt mũi lắm đúng không? Mẹ kiếp, lão tử

không đồng ý.

Đạo Hư nhíu mày, trong lòng lão đúng là nghĩ nư vậy. Nhưng không ngờ Tôn

Đại Trụ lại không nể mặt trực tiếp nói thẳng ra trước mặt Huyền Đạo

tông như vậy.

Lão cười lạnh vài tiếng, nhìn Hoàng Long chân nhân, mấp máy môi truyền âm một chút.

Hoàng Long chân nhân thở dài, nói:

- Tôn sư đệ! Ngươi không cần phải nói nữa. Vương Lâm! Ngươi lên đi.

Tôn Đại Trụ vung tay, ngẩng đầu lên nhìn trời, cười lạnh.

Vương Lâm ôm quyền, cung kính nói:

- Tuân mệnh.

Nói xong, hắn hít một hơi thật sâu, chẫm rãi đi lên đài.

Đám đệ tử Huyền Đạo tông thấy vậy cười rộ lên.

- Hằng Nhạc phái! Các ngươi cho hắn lên dọa người hay sao? Không ngờ một

tên phế vật cũng có thể xuất trận đánh với Đại sư huynh của chúng ta.

- Tên phế vật này không cần tới Đại sư huynh ra tay. Chỉ cần một ngón tay của ta cũng có thể bóp chết hắn.

- Đại sư huynh! Đây là bọn họ nhận thua, cho một người lên gãi lưng cho

sư huynh. Sư huynh giơ cao đánh khẽ, đuổi nhẹ hắn đi thôi.

Âu Dương lão nhân cùng hai vị trưởng lão nhìn nhau một chút đều hiện lên vẻ khinh thường. Âu Dương lão nhân cười nói:

- Hoàng Long đạo hữu. Hôm nay, chúng ta cũng hiểu rõ Hằng Nhạc phái rồi.

Nét mặt Hoàng Long chân nhân âm trầm, không nói gì, phất tay áo một cái

rồi đi về phía sau. Cơ bản lão cũng chẳng hy vọng gì vào Vương Lâm. Cho

hắn ra chủ yếu làm con tốt thí cho chấm dứt trận đấu này mà thôi.

Dù dao, cho hắn lên nếu bị thua cũng không đến nỗi khó nghe cho lắm.

Nhưng nếu bị đối phương dọa cho không ai dám xuất trận thì đúng là không

còn chút mặt mũi.

Không có tên nội môn đệ tử nào dám lên, chỉ còn duy nhất có một mình Vương Lâm.

Phía sau hắn, tất cả thế hệ trước của Hằng Nhạc phái đều lắc đầu, xoay người đi ra đằng sau.

Thậm chí ngay cả đám đệ tử nội môn cũng có người bước đi, không đứng ở đây cho xấu mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
21 Tháng chín, 2018 22:23
nhân vật có ngoại hình chán òm : vẻ ngoài bình thường - tóc bạc trắng! 2.000 năm mang theo cái hòm để Lý Mộ Uyển nhạt như nước theo!
Nguyễn Quốc Bảo
19 Tháng chín, 2018 23:44
khoảng chương 440 lộn xộn tùm lum chương không theo thứ tự gì hết
Hưng Kế Lương
16 Tháng chín, 2018 09:04
Truyện hay
Hieu Le
13 Tháng chín, 2018 20:11
Bao nhiêu kỳ ngộ toàn là bị đánh sống dỡ chết dỡ
Thư Sũn
04 Tháng chín, 2018 14:33
Đề cử. Tần tổng thê nô
huynguyen365
21 Tháng tám, 2018 22:58
Đọc hơn 600 chap, cứ thấy xuất hiện nhân vật nữ xinh đẹp, dáng người xuất trần, thì tám chín phần mười toàn là bọn độc ác, gian xảo, .... Ôi, hình tượng nhân vật nữ trong truyện tiên hiệp của tôi!!!!!!!!!!!!!!!!
Lê Minh Dương
13 Tháng tám, 2018 20:39
Tác phẩm khắc họa rõ nét Tu Chân. Phẩm chất tu sĩ là phải sẵn sàng Nghịch Thiên, tiến hành cải mệnh. Tu luyện là quá trình phải đấu tranh với Thiên, với Địa, với con người và với chính bản thân. Luyện trong khổ, luyện trong nhân sinh. Ta tu, nhưng ko hề quên bản thân mình. Ta tu là vì bản thân ta. Ta tu là vì cha vì mẹ. Ta tu là vì bằng hữu. Ta tu là vì người ta yêu thương . Hay, tu đơn giản bởi những thứ ta yêu quý
congtu_haohoa9983
13 Tháng tám, 2018 14:10
Mới đọc tới chương 1048 là thấy sai sai rồi. Tháp Sơn là bên Lôi Tiên Điện do Tiêu Dao Tử gì đó đưa đến ở trong U Minh Thú, Tiên Đế là Bạch Phàm. Còn ở vùng Yêu Linh này là bên Vũ Tiên Điện, Tiên Đế là Thanh Lâm... làm sao Phù Tổ Tộc gì đó bị Thanh Lâm gạt mà bị bên Tiêu Dao Tử đem vào U Minh Thú ??? Đạo hữu nào giải thích giúp với ???
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 14:58
hihi
casinhi
25 Tháng bảy, 2018 18:41
ngực Tần tổng bị trát một cây lại một cây đao
Marshmallows
25 Tháng bảy, 2018 13:21
Cám ơn nàng, cố gắng úp tiếp nhé :d cần hỗ trợ cứ nói :d
LYSANSAN828
25 Tháng bảy, 2018 06:43
Tác giả ko có drop, tại Mị ko mua Vip thôi baby
Marshmallows
24 Tháng bảy, 2018 22:36
Lại bị drop à, tangthuvien dạo này nhiều truyện drop quá :(
Snapcool
18 Tháng bảy, 2018 07:34
phẫn nỗ đích hương tiêu
shuikoden2014
17 Tháng bảy, 2018 15:44
hay lắm
shuikoden2014
17 Tháng bảy, 2018 15:43
ko phải ít người đọc mà đã đọc hết rồi =)).
h2olove
05 Tháng bảy, 2018 11:15
cực hay
definitelynotme
04 Tháng bảy, 2018 23:20
tác phẩm hay thế này mà có ít ng đọc quá. tội nghiệp họ :))
Lê Minh Dương
24 Tháng sáu, 2018 14:28
truyện này cực phẩm
Thien Duy Tran
31 Tháng năm, 2018 03:27
Truyen hay!!!
Vũ Tiến Dũng
29 Tháng năm, 2018 09:58
chuối tiêu là ông nào bạn ơi
Lê Minh Dương
22 Tháng năm, 2018 23:08
đây là truyện đầu tiên mà main dùng tuổi và kinh nghiệm lâu năm để đè thiên tài như vậy ( nữa đầu truyên). Sáng cmn tạo ! truyện hay, đáng đọc!
Lê Minh Dương
22 Tháng năm, 2018 23:00
hay ***, nhưng mà Cầu Ma vẫn đỉnh nhất
Phuong Pham
08 Tháng năm, 2018 05:36
mình cũng thấy thế. thiên hạ cứ bảo phàm nhân tu tiên hay, truyện này bắt chước.. mẹ, mình đọc hơn 1000c gần 2000c vẫn bỏ về cày truyện này.. đọc nhiều lần lắm lun
Snapcool
28 Tháng ba, 2018 10:39
ko biết bên metruyen có dịch hay ko
BÌNH LUẬN FACEBOOK