Hai lão già Anh Biến sơ kỳ một cao một thấp, lão già cao người hơi gật đầu nói:
- Đứng lên mà nói. Diệu Kim quả là do ngươi phát hiện phải không?
Quách Tà Dật vội vàng đứng dậy, chỉ về nữ tử Thiên Cầm đứng cách hơn mười trượng bên ngoài, vẫn không nói một lời nào với ánh mắt đầy lãnh ý, nói:
- Nàng là bằng hữu của vãn bối. Diệu Kim quả là do sư môn của nàng phát hiện ra, đáng tiếc là có yêu thú thủ hộ. Với thực lực môn phái của nàng thì không thể lấy được. Vừa lúc gặp vãn bối đi ngang qua đây, liền đáp ứng cùng nàng đi vào.
Hai lão già Anh Biến sơ kỳ đưa mắt nhìn nhau. Lão già thấp người bỗng nhiên nói:
- Cô gái, ngươi nhìn thấy Diệu Kim quả kia, tổng cộng có mấy quả?
Thiên Cầm vốn không muốn nói nhưng lúc này đây, dưới ánh mắt như tia chớp của đối phương, nàng không thể không thấp giọng nói:
- Ước chừng có khoảng trăm quả!
- Trăm quả?
Hai mắt của lão già thấp người bỗng nhiên bắn ra tinh quang, trầm giọng nói:
- Trăm Diệu Kim quả, yêu thú thủ hộ tất nhiên cực kỳ cường hãn, lực lượng của sư môn ngươi có thể tìm được nó cũng không phải đơn giản!
Thiên Cầm không nói gì. Nam tử mặc áo trắng đứng bên cạnh nàng cũng căm giận nói:
- Sư môn của ta hao hết tâm sức, còn hy sinh mấy vị trưởng bối mới có thể biết được nơi đó có Diệu Kim quả, Đại La Kiếm Tông ngươi…
- Câm mồm!
Thiên Cầm nhướn mày, quát khẽ. Vẻ mặt của nam tử kia tức giận, hít sâu mấy hơi, lắc lắc đầu bỏ qua, không nói nữa.
Lúc này, Quách Tà Dật do dự một chút, cung kính nói:
- Trưởng lão đại nhân, Thiên Cầm là bằng hữu của vãn bối, sau khi thu được Diệu Kim quả, có thể cho nàng một quả được không?
Lão già cao người nghe thế cười vang lên, nói:
- Nếu là tìm được, cho nàng một quả đó là đương nhiên! Dẫn đường!
Thiên Cầm than thầm, nội tâm có chút phức tạp. Lúc này đây, con đường này nàng tất yếu phải dẫn đi. Nếu không tất nhiên sẽ liên lụy cả sư môn. Với sự hống hách của Đại La Kiếm Tông thì hết thảy những phản kháng đều phải hoàn toàn bị gạt bỏ.
Huống chi hai người trước mắt này lại là Trưởng lão của Đại La Kiếm Tiên. Khí tức hai người phát tán ra so với Đại trưởng lão của sư môn nàng cường đại hơn vô số lần. So vơi Đại La Kiếm Tông, sư môn của nàng như là đom đóm mà thôi, sao dám phản kháng.
- Quách Tà Dật, uổng công ta tin tưởng ngươi!
Nội tâm Thiên Cầm chua xót, quay đầu độc ác nhìn Quách Tà Dật một cái, cắn răng bước chân đi vào trong Địa Ma Bắc Giới trước mặt.
Phía sau nàng, nam tử áo trắng đồng môn cũng vẻ mặt âm trầm đi theo.
Đoàn người của Đại La Kiếm Tông cũng đi vào Địa Ma Bắc Giới, dung nhập vào trong đám sương mù mỏng manh, dần mất đi bóng dáng.
Vương Lâm đang ở bên trong Tùng Mãng Sơn mạch. Một đường đi, hai tay hắn chắp sau lưng, hai chân cách mặt đất tầm ba thước, từ từ phi hành. Trong đầu hắn trước sau vẫn không ngừng suy diễn đủ loại biến hóa của Sát Lục Tiên quyết, cùng với như thế nào để đem sức sống hóa thành Sinh chi lạc ấn.
Bên trong những ngọn núi xung quanh là một mảnh tịch mịch, không chút tiếng động. Đang khi phi hành, bỗng nhiên từ chỗ tối ở phía trước, u quang bỗng lóe ra. Cùng lúc đó một bóng dáng nhanh như tia chớp nhanh chóng theo chỗ tối đó lao ra, nhằm thẳng đến người Vương Lâm.
Tốc độ của thân ảnh kia quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt đã tới trước người Vương Lâm. Chỉ thấy một đoàn sương đen bao phủ toàn thân nó, một mùi máu tanh lập tức ập thẳng vào mặt.
Thân hình của Vương Lâm vẫn không chút dừng lại, thậm chí ánh mắt cũng không biến hóa gì. Nháy mắt khi thân ảnh trong màn sương đen ập đến, tay phải hắn điểm một cái vào hư không.
Một cái điểm ra này liền trực tiếp đâm vào bên trong màn sương đen.
Nháy mắt, một đạo bụi khí từ trong cơ thể nó tán phát ra khi đầu ngón tay Vương Lâm huy động. Chẳng qua bụi khí này cực nhạt, vừa xuất hiện liền tiêu tán hơn phân nửa.
Theo đầu ngón tay, bụi khí từ cơ thể nó chân chính tiến vào trong màn sương đen cũng không nhiều.
Từ bên trong màn sương đen lập tức truyền ra từng trận âm thanh xèo xeo, như là bông tuyết bị hòa tan. Màn sương mù này như sôi lên, chậm rãi hướng ra bốn phía tiêu tán. Thân hình lộ ra chỉ la một con tiểu thú to bằng một cái nắm tay.
Tiểu thú này không có bốn chân, cả người chỉ có một cái miệng lớn há ra, bên trong cũng không có răng nanh nhưng có từng trận toán khí tràn ra. Hiển hiên nước bọt trong miệng có lực sát thương rất mạnh.
Lúc này, ngón tay của Vương Lâm trực tiếp đâm vào trong cơ thể con tiểu thú này.
Đầu ngón tay khẽ động, thân mình của con tiểu thú lập tức vang lên một tiếng bùm, hóa thành mảnh nhỏ, tan biến hoàn toàn.
Vương Lâm thu tay lại, thân mình lại tiếp tục di chuyển về phía trước. Nháy mắt khi hắn thu ngón tay lại, một tia bụi khí nhàn nhạt từ chỗ tiểu thú tan vỡ bay ra, quanh quẩn trên đầu ngón tay của Vương Lâm, thật lâu sau vẫn không tiêu tán.
- Sát Lục Tiên quyết, ở trong giết chóc thu hồi sinh lực. Không biết bụi khí trên đầu ngón tay ta có phải là sinh lực hay không?!
Vương Lâm cúi xuống nhìn đám bụi khí lượn lờ trên đầu ngón tay một cái, hơi trầm ngâm rồi tiếp tục bay về phía trước.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một đường này tốc độ của Vương Lâm khá nhanh nhưng vẫn chưa tiến vào quá sâu mà thần thức không ngừng tản ra, tập trung vào đám người Đại La Kiếm Tông tiến vào sau hắn.
Nhất cử nhất động của đối phương đều lọt vào thần thức của Vương Lâm, không chút nào che dấu được.
Vương Lâm muốn biết Diệu Kim quả rốt cục là thứ gì. Hơn nữa, người của Đại La Kiếm Tông, nhất là hai lão già Anh Biến sơ kỳ kia, Vương Lâm chuẩn bị đem hai tên này để thí luyện giả cho Sát Lục Tiên quyết của mình.
Đối với Đại La Kiếm Tông, từ trước tới này Vương Lâm không có chút hảo cảm nào.
Vương Lâm bay trong dãy núi, số lượng bụi khí trên đầu ngón trỏ tay phải của hắn đã nồng đậm hơn trước mấy lần. Đám bụi khí kia theo một lộ tuyến nhanh chóng lưu chuyển trên đầu ngón tay của Vương Lâm.
Số lượng yêu thú trong Địa Ma Bắc Giới quả thực không ít. Chẳng qua những yêu thú này không loài nào có thể tạo được uy hiếp đối với Vương Lâm. Nếu không phải vì muốn nhìn xem Diệu Kim quả kia là thứ gì thì Vương Lâm sớm đã trực tiếp tiến vào chỗ sâu bên trong, dùng những yêu thú cường đại để thí luyện Sát Lục Tiên quyết.
Một ngày nọ, ngón tay Vương Lâm từ mi tâm của một con Bôn Ngưu thú, có tu vi tương đương tu sĩ Hóa Thần kỳ, rút ra. Nháy mắt một cỗ bụi khí nồng đậm từ mi tâm của con thú này thoát ra, lượn lờ không tiêu tán trên đầu ngón tay của Vương Lâm.
Thân mình của con Bôn Ngưu thú này run lên, hung mắt dần dần ảm đạm, cuối cùng hoàn toàn đổ xuống mặt đất, không chút nhúc nhích nữa.
Đúng lúc này, từ xa xa một đạo tia chớp xé gió lao đến, một tiếng gầm vang lên dữ dội. Thân mình dữ tợn của con Văn thú xuất hiện trước người Vương Lâm, cái xúc tu thật lớn trực tiếp đâm vào sâu bên trong đầu của con Bôn Ngưu thú. Nội đan và tinh hoa huyết nhục của con thú nháy mắt bị Văn thú hút lấy hấp thu.
Trên mặt đất chỉ còn một khối thi thể hoàn toàn là xương khô của Bôn Ngưu thú.
Sau khi Văn thú hút hết, bên ngoài thân thể nó tán phát ra một chút bạch mang, sau khi loé ra vài cái thì biến mất. Những lông tơ dữ tợn trên thân thể nó càng thêm yêu dị. Hiển nhiên Văn thú cực kỳ vui vẻ, gầm vang một tiếng, vung cánh lên, bay xung quanh người Vương Lâm.
Dọc đường mỗi khi có yêu thú tu vi từ Hoá Thần trở lên bị Vương Lâm giết chết thì hắn sẽ thả Văn thú ra, khiến nó hấp thu nội đan và tinh hoa huyết nhục, thúc đẩy Văn thú lớn lên.
Nếu không phải phương pháp này không thích hợp cho Lôi Oa thì Vương Lâm cũng đã thả cả Lôi Oa ra rồi.
Dù sao Văn thú cũng là con thú đến từ tinh không. Tuy không biết vì sao năm đó lại xuất hiện ở Tu Ma Hải của Chu Tước Tinh, nhưng hung tính của nó thì những con yêu thú ở những tu chân tinh bình thường không thể bằng được.
Con thú này chuyên lấy cắn nuốt mà sống. Vạn vật trên thế gian đều có thể cắn nuốt được. Hấp thu càng nhiều thì thực lực nó càng mạnh.
Từ khi nó đi theo Vương Lâm tới nay không biết đã ăn vào bao nhiêu đan dược, thiên tài địa bảo và nội đan. Tuy thực lực của nó vẫn chỉ dừng lại ở Nguyên Anh kỳ nhưng dù là một số yêu thú tu vi tương đương Hoá Thần kỳ gặp phải nó cũng không tự chủ được, bị hung tính của nó doạ cho khiếp sợ.
Thân mình Vương Lâm tiến lên một bước, lập tức cả người lơ lửng giữa không trung. Văn thú gầm lên một tiếng, thân mình khẽ động, như tia chớp dừng dưới chân Vương Lâm, nâng Vương Lâm lên, nhằm hướng chỗ sâu bên trong bay đi.
Khi đang bay đi, thần sắc Vương Lâm bỗng nhiên khẽ động, trong lòng Văn thú lập tức cảm giác được, không chút do dự dừng ngay lại, không nhúc nhích, chờ đợi mệnh lệnh của Vương Lâm.
Vương Lâm nhìn về phía Nam, khoé miệng nở ra một tia mỉm cười hiếm có, lẩm bẩm:
- Tìm được Diệu Kim quả rồi sao…
Tâm niệm khẽ động, lần này Văn thú không phát ra chút âm thanh nào, như một hồn phách du tẩu trong đêm đen, vô thanh vô tức bay nhanh về phía Nam.
Chẳng qua hai mắt lại chứa một tia khát máu giống, như đốm lửa âm u, không ngừng lập loè.
Biến hoá mấy ngày nay Văn thú đều bị Vương Lâm chú ý. Hắn có cảm giác con thú này đang đứng ở thời khắc mấu chốt, có vẻ như sắp sửa có đột phá.
Mỗi khi cắn nuốt nội đan và huyết nhục tinh hoa của một con thú, trên người nó sẽ loé ra bạch mang, giống như năm đó cắn nuốt bạch sắc trường ngân trong Toái Tinh Loạn.
Nhìn đôi mắt phát ra u quang như đốm lửa kia, trong đầu Vương Lâm bỗng nhiên hiện ra một bộ hình ảnh.
Ở trên một cái tinh cầu thật lớn, có số lượng Văn thú già thiên tế nhật, vô cùng vô tận. Một đám đều lộ ra xúc tu dữ tợn, ánh mắt cũng đều như ẩn chứa đốm lửa.
Đoàn người Đại La Kiếm Tông di chuyển với tốc độ cực nhanh, không chút dừng lại, một đường thẳng đến mục tiêu.
Dọc đường này nếu là gặp được yêu thú thì hai Trưởng lão Anh Biến sơ kỳ chỉ cần đánh ra một ấn quyết liền lập tức tan tành mây khói. Trong mắt của Thiên Cầm thì những yêu thú này rất cường đại, môn phái của mình phải tốn bao vất vả mới có thể đánh bại được chúng thì giờ lại tử vong thật là đơn giản. Nhìn thấy cảnh tượng này, đáy lòng nàng lại càng thêm chua xót.
Mơ hồ, nàng có một ý nghĩ cam chịu. Lần này miễn rằng có thể đạt được một Diệu Kim quả là được.
Về phần Quách Tà Dật, một đường này hắn có chút ân cần, không ngừng bắt chuyện với Thiên Cầm, hiển nhiên là muốn hàn gắn quan hệ giữa hai người. Khi Thiên Cầm rơi vào đường cùng, nhìn thấy Đại La Kiếm Tông cường đại sẽ nhận ra phải trái, mà biết nhẫn nhịn.