Dừng lại ở tầng thứ mười ba có bảy người. Trừ bốn mươi bảy Dược Thiên Tôn này ra, có hai người mạnh nhất, một người là Tài Vi Tôn. Hắn xông qua tầng thứ mười bốn! Người còn lại chính là cường giả đứng đầu trong Dược Thiên Tôn, Minh Đạo Tôn, dừng lại ở tầng thứ mười sáu!
Từ tầng thứ mười một trở đi. Muốn vượt lên mỗi một tầng cực kỳ khó khăn, cũng không phải chỉ đơn giản đánh nát tu chân tinh như mười tầng trước mà phải giống như bảy mươi hai hung thú thiên ngoại mà Tiên Tổ năm đó phong ấn tiến hành chiến đấu!
Bảy mươi hai hung thú thiên ngoại này có mạnh có yếu, dù tồn tại trong Thiên Tôn Niết chỉ là huyễn cảnh, thực lực cũng suy yếu không ít nhưng dù sao chúng cũng là sinh linh có thể đánh với Tiên Tổ một trận!
Nếu có thể đánh thắng toàn bộ bảy mươi hai hung thú này. Bước lại con đường của Tiên Tổ năm xưa, khi xông qua tầng thứ mười chín hiển nhiên có được thực lực khiến Đại Thiên Tôn cũng không dễ dàng ra tay!
Mà từ tầng thứ mười một trở đi tồn tại cơ duyên rất lớn lao. Nhưng loại cơ duyên này cũng không phải là ai cũng có, dù cùng xông qua tầng mười một cũng không phải là sẽ đạt được.
Về phần cụ thề thế nào ta cũng không hoàn toàn rõ ràng. Nhưng ta biết có người từng ở tầng thứ mười một này lấy được một thức thần thông của Tiên Tổ!
Nhưng từ cổ chí kim, trong lịch sử Tiên Tộc chúng ta, chỉ có một Dược Thiên Tôn sau khi xông qua mười chín tầng, lại ở trong Thái Cổ thần cảnh trở thành Đại Thiên Tôn. Ngoài hắn ra không có người nào có thể xông qua mười chín tầng!
Dù là mấy vị Đại Thiên Tôn hôm nay cũng vậy! Thậm chí Đạo Nhất Đại Thiên Tôn, Tiên Hoàng Bát Cực Đại Thiên Tôn năm xưa khi tu vi chỉ là Thiên Tôn cũng chỉ là nhờ cơ duyên may mắn mà ở trong Thái Cổ thần cảnh trở thành Đại Thiên Tôn, còn một người là được truyền thừa huyết mạch của Tiên Tổ mà thành!
Vương Lâm trầm mặc, trước mắt hiện lên cảnh tượng bên trong Đông Lâm Tông, lão già cô độc trong mộng ảo, hậu nhân của Đông Lâm Đại Thiên Tôn...
- Đa tạ!
Vương Lâm hít sâu một hơi, sau khi hướng về phía Tuyết Vũ ôm quyền liền ngẩng đầu nhìn lên tầng thứ mười một trên bầu trời, ánh mắt lộ vẻ quyết đoán, không chút chần chừ, thân ảnh nhoáng lên trong mắt ba người Tuyết Vũ. Trong tiếng kinh hô của tất cả tu sĩ Thiên Tôn phía dưới, trong ánh mắt lạnh lùng của Tử Dịch Dược Thiên Tôn lóe lên, thân ảnh Vương Lâm Vương Lâm vọt tới tầng cung điện thứ mười một.
Tốc độ của hắn cực nhanh, bất ngờ đã tới bên ngoài cung điện tầng mười một!
Tầng thứ mười một trở đi là cái đích mà tất cả Thiên Tôn đều theo đuổi. Đi tới tầng này, dù là xông qua hay không đều tượng trưng cho lực lượng bản thân cực mạnh!
Tầng thứ mười một này so với mười tầng đầu không giống, ngoài việc nó khổng lồ hơn thì uy áp cũng mạnh mẽ hơn không ít, thậm chí toàn thân có hắc phong đen kịt, lộ ra vẻ âm u.
Xông qua tầng thứ mười một, tổng cộng trong Tiên Tộc hôm nay chỉ có hai mươi mấy người! Một lần hành động, thiên hạ chấn kinh sao... xông qua tầng thứ mười, trở thành Dược Thiên Tôn còn chưa đủ!
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, không chút do dự. Thân ảnh hóa thành một đạo cầu vồng bước vào trong đại điện tầng mười một này!
Trong nháy mắt khi Vương Lâm bước vào trong tầng mười một, tất cả Thiên Tôn phía dưới đều hít sâu một hơi, thần sắc lộ vẻ kích động và kinh ngạc. Loại biểu hiện này vốn không nên xuất hiện trên người tu sĩ Thiên Tôn. Phải biết rằng bọn họ ở bên ngoài đều là những người dặm chân một cái đã khiến thiên địa biến sắc, nhưng giờ phút này lại bởi Vương Lâm khiến họ điên cuồng kích động và kinh hãi.
Ta vốn tưởng hắn xông qua tầng thứ mười liền thu tay, không ngờ hắn lại còn xông tiếp!
Hắn... Hắn rốt cục muốn xông qua tầng thứ mấy? Hắn có thể xông tới tầng thứ mấy?
Điên rồi, Vương Lâm này nếu không phải có đủ tự tin thì là bởi vì vinh quang khi tiến vào Dược Thiên Tôn mà điên cuồng! Loại chuyện liên tục xông lên Thiên Tôn Niết này đúng là cực kỳ hiếm thấy!
Ba người Tuyết Vũ giờ phút này ngưng thần nhìn lại. Bọn họ cũng không xem trọng hành động của Vương Lâm. Theo bọn họ phán đoán, Vương Lâm phải tới chín phần là sẽ thất bại. Dù sao thì tầng thứ mười một này bọn họ đã từng xông qua nhưng thất bại. Mà trong toàn bộ Dược Thiên Tôn cũng có hơn phân nửa dừng lại ở nơi này!
Bọn họ không tin một Vương Lâm vừa mới thành Dược Thiên Tôn lại có năng lực này!
Thật ra muốn một lần xông qua cũng tốt nhưng tầng mười một này không phải dễ vượt qua như vậy. Năm đó ta đã từng sau khi vượt qua tầng mười liền tiến tới tầng mười một này. Nhưng thất bại... Nhiều năm sau mới có thể thành công.
Trong hơn bốn mươi Dược Thiên Tôn chỉ có Tài Vi Tôn và Minh Đạo Tôn là hai người xông qua tầng mười xong liền dừng lại ở tầng mười hai, một người dừng lại ở tầng mười ba!
Hai người này sở dĩ ngày nay có tiếng tăm như vậy cũng là bởi họ là Dược Thiên Tôn cực mạnh. Người này không có khả năng đó!
Tử Dịch Dược Thiên Tôn trông hình dáng như đồng tử thấp bé, thần sắc như thường nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh.
Giờ phút này không chỉ có tu sĩ Thiên Tôn ở nơi đây chú ý mà Đại Thiên Tôn ngoại giới, thậm chí rất nhiều Dược Thiên Tôn cũng thông qua nhiều phương thức mà biết được trên đại lục của Tiên Tộc xuất hiện Dược Thiên Tôn thứ bốn mươi chín. Dược Thiên Tôn vừa xuất hiện này không lập tức rời đi mà lại một lần nữa xông quan!
Đạo Nhất Tông, Đạo Nhất Đại Thiên Tôn giống như quên hết mọi chuyện, ngưng thần nhìn hình ảnh trên mặt nước. Giờ phút này thần sắc hắn như thường nhưng hai mắt lại lộ ra ánh sáng kỳ dị.
Người này phải mời về dưới trướng!
Ở dưới dòng sông băng tại Bắc Châu, Võ Phong Đại Thiên Tôn cũng đang nhìn chằm chằm vào sông băng, hai mắt lộ vẻ quyết đoán!
Về phần trong Tử Dương Tông, nam tử trung niên thỉnh thoảng nghe thấy tiếng kêu thê lương kia giờ phút này cực kỳ kích động. Hắn nhìn mặt gương phía trước, thì thào tự nhủ.
Hắn nếu có thể trở thành người dưới trướng Song Tử Đại Thiên Tôn thì nhất định sẽ có trợ giúp rất lớn đối với Đại Thiên Tôn!
Trung Châu, Đế Sơn, Cửu Đế Đại Thiên Tôn uể oải ngồi đó đón ánh mặt trời, giống như một người già không muốn di động thân thể đang nằm phơi nắng. Khi Vương Lâm xông qua tầng thứ mười hắn mới hơi mở mắt nhìn liếc qua một cái.
Lại qua? Cho dù có qua tầng thứ mười thì cũng chỉ là một con kiến hơi lớn mà thôi... Không thể so với Tài Vi Tôn, cũng càng không so được với Minh Đạo Tôn. Ôi, Minh Đạo Tôn không biết năm đó được Tiên Hoàng cho lợi ích gì...
Lão già than nhẹ, giống như đối với chuyện không mời được Minh Đạo Tôn năm xưa rất tiếc nuối.
Trong hoàng thành Trung Châu, trong cung điện không người kia lại truyền ra giọng nói thì thào.
- Minh Đạo, Ngươi thấy thế nào?
Giọng nói này vang vọng, trong cung điện đột nhiên xuất hiện gợn sóng. Từ trong sóng gợn có một người đi ra. Đây là một thanh niên mặc hắc y, trông cực kỳ anh tuấn, vẻ lạnh lùng bao phủ toàn thân. Hắn đưa mắt nhìn khắp cung điện, lại nhìn về phía tấm màn hư ảo đang hiện lên hình ảnh trong Thiên Tôn Niết giữa không trung.
- Giết hắn chỉ cần một nhịp thở!
Khắp nơi bởi nguyên nhân Vương Lâm trở thành Dược Thiên Tôn, xông lên tầng thứ mười một mà chấn động tạm thời không nhắc tới. Giờ phút này Vương Lâm bước vào tầng mười một, trước mặt liền cảm thấy mơ hồ, sau đó lại xuất hiện bên trong tinh không.
Nhưng tinh không này lại không có tu chân tinh nào mà bị một vùng sương mù bao phủ. Sương mù này rất nồng đậm, giống như không thể tản ra, tràn khắp bốn phía.
Thế nào là đạo!
Một giọng nói uy nghiêm đột nhiên xuất hiện trong tinh không, tạo nên vô số hồi âm. Tâm thần Vương Lâm chấn động, đôi tai không ngừng nghe thấy tiếng vang.
Thế nào là đạo!
Thế nào là đạo!
Giọng nói kia càng kịch liệt, giống như gầm thét, chấn động thân thể Vương Lâm, thậm chí ngay cả linh hồn cũng giống như sắp tan rã dưới giọng nói này.
Sắc mặt Vương Lâm hơi tái nhợt nhưng hai mắt lại lấp lánh. Lý giải của hắn đối với đạo đã hóa thành ba đại hư bổn nguyên, chỉ cần nói về minh ngộ với đạo đã vượt qua rất nhiều người trên Tiên Cương đại lục, thậm chí một ít Thiên Tôn, Dược Thiên Tôn, đối với lý giải về đạo cũng không thể so với Vương Lâm!
Sự minh ngộ đối với đạo này trừ bản thân thì người ngoài không thể nào nhận ra, cũng giống như sự thăng hoa trong tư tưởng.
Sinh tử là dây trói, đó là đạo!
Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
Trong nháy mắt khi hắn mở miệng, minh ngộ của hắn trong gần ba ngàn năm đối với sinh tử liền hóa thành sinh tử bổn nguyên bao phủ toàn thân hắn. Giọng nói kia chợt biến mất, cùng lúc đó sương mù quay cuồng, bất ngờ ngưng tụ lại, hình thành một sợi dây vờn quanh bốn phía, khuếch tán ra bốn phương, lộ ra tinh không như ngọc, cũng lộ ra một thân ảnh mặc kim bào, đầu đội vương miệng trong tinh không.
Phía trước thân ảnh này là một con bọ cạp khổng lồ. Con bọ cạp này ước chừng lớn tới vạn trượng, lộ ra vẻ âm hàn, đồng thời truyền ra những tiếng rít gào chói tai.
Vương Lâm chỉ thấy hoa mắt một cái, tới sau khi nhìn rõ thì hắn giống như thay thế thân ảnh màu vàng kia đánh một trận với con bọ cạp này!
Lục Ma Hạt!
Vương Lâm không chút do dự. Trong tích tắc này mặc Hồn Khải vào!
Thời gian chậm rãi trôi qua, so với thời gian tính bằng nhịp thở khi xông qua mấy tầng trước hoàn toàn bất đồng. Sau khi Vương Lâm tiến vào tầng thứ mười một, lúc này đã qua nửa nén hướng. Ánh mắt mọi người nhìn về phía tầng cung điện bị che dấu trên bầu trời, lẳng lặng chờ đợi.
Xông lên tầng thứ mười một lần này cũng tốt. Sau khi hắn thất bại sẽ hiểu được Thiên Tôn Niết này không phải là nơi có thể điên cuồng xông tới.
Tuyết Vũ Dược Thiên Tôn nhìn lên, trong lòng thầm nghĩ. Hắn cho tới giờ vẫn không cho rằng Vương Lâm có thể thành công.
Hắn tưởng rằng hắn là Tài Vi Tôn hay Minh Đạo Tôn sao? Tầng thứ mười một này ta khốn khổ vô cùng mới miễn cưỡng vượt qua được. Câu hỏi thế nào là đạo kia cần suy nghĩ hồi lâu không nói, đối mặt với bảy lần giao chiến liên tục cùng sinh linh thiên ngoại lại cực kỳ gian khổ... Hắn không có khả năng xông qua trong lần này được!
Tử Dịch Dược Thiên Tôn hình dáng đồng tử cũng nhìn lên, ánh mắt âm thầm lóe sáng, trong lòng đang cười lạnh thì đột nhiên thân thể chấn động, ánh mắt lộ vẻ không thể nào tin nổi!
Một luồng kim quang từ trong tầng thứ mười một bị mây mù bao phủ bất ngờ bộc phát ra!
Chuyện này không có khả năng!
Tử Dịch Dược Thiên Tôn mở to hai mắt!