Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Người này tuy nói chỉ có tu vi Anh Biến hậu kỳ nhưng trên người hắn lại có một cỗ cảm giác rất kỳ dị. Loại cảm giác này người ngoài không phát hiện ra được, chỉ khi tu vi đạt đến Vấn Đỉnh mới có thể cảm giác được rõ ràng… Hắn không phải là người của Chu Tước Tinh!

Vân Tước Tử nhìn kỹ lão già một lúc rồi thu hồi ánh mắt, nhìn vào cái cửa thật lớn giữa hư không, trầm mặc không nói.

Lấy hiểu biết về Chu Tước Mộ của hắn, một đường đi đến hắn cũng thấy có chút ngạc nhiên. Chu Tước Mộ trong lời của một thế hệ Chu Tước Tử cũng không phải là như thế này.

Linh vật do mệnh hồn tạo thành rõ ràng là do lực lượng kỳ dị của Tu Tinh tinh ngưng hoá mà thành. Theo như lời của một thế hệ Chu Tước Tử thì Vân Tước Tử nhớ rõ rằng loại Linh vật này chỉ ở bên trong Tu Tinh tinh mới xuất hiện.

Chỉ có điều Linh Sơn ở nơi này cũng không phải là giả. Cái cửa bên trên đỉnh Linh Sơn chính là thông đạo duy nhất đi vào Mộ của một đời Chu Tước Tử. Tu Tinh tinh tồn tại trong phạm vi của Mộ của một đời Chu Tước Tử.

Chẳng qua, cái cửa này nếu không có Tu chân tâm thì không thể mở ra.

Muốn đi vào thì cần phải chờ đến khi nơi này vỡ ra đến một trình độ nhất định.

Vân Tước Tử quan sát bên trong, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, tuỳ ý nhìn về dưới đỉnh Linh Sơn rồi thu hồi ánh mắt lại.

Một lát sau, bóng dáng của Kiền Phong từ dưới chân núi lao lên. Sau khi xuất hiện, trên mặt hắn lập tức lộ ra vẻ đề phòng, cẩn thận quan sát Vân Tước tử. Hắn hơi trầm ngâm, thân mình di chuyển đến một chỗ đất trống ở một góc, khoanh chân ngồi xuống.

Không lâu sau, lục tục có người tới đây. Trong đó có hai người là Bát Diệp thuật chú sư của Tiên Di Tộc. Sau khi hai người lên đến đỉnh núi, nhìn thấy Vân Tước Tử lập tức lộ ra thần sắc vui mừng, liền đi tới bên người Vân Tước Tử, vẻ mặt rất cung kính.

Trong số tu sĩ cũng có một người tới đây. Người này mặc đồ màu xanh, trên mặt mang một cái mặt nạ dữ tợn, trên mặt nạ lại lộ ra một cỗ thanh mang, ngăn cản thần thức thâm nhập. Sau khi lên đến đỉnh Linh Sơn, đánh giá một phen rồi trầm mặc ngồi xuống một chỗ, không nói gì cả.

Một lúc lâu sau, từ phía chân trời xa xa có ba đạo vòng cung phá không lao tới, nhanh chóng bay đến đây. Chỉ thấy khi ba đạo vòng cung này vừa mới tới gần, bỗng nhiên cả toà Linh Sơn chấn động ầm ầm. Nhất là cái cửa thật lớn kia lại phát ra âm thanh răng rắc, rung lên kịch liệt. Cái khe bên trên vỡ ra từng đạo nứt nẻ trong từng trận âm thanh ầm vang.

Giờ phút này không chỉ có Linh Sơn rung chuyển mà cả Chu Tước Mộ đều rung chuyển.

Cũng giống như lần chấn động đầu tiên, từng tảng lớn đất đá sụp đổ, hoá thành hư vô, vô số cái khe thứ nguyên xuất hiện ở mọi ngóc ngách trong thiên địa.

Phía trên không trung cũng sụp đổ như thế. Ba đạo vòng cung nhanh chóng bay đến cũng không ngoại lệ, không thể tiến thêm một bước, đi vào Linh Sơn mà toàn bộ đều bị vây trong những cái khe thứ nguyên trong đợt sụp đổ này, chết một cách thảm thiết!

Thời gian lần chấn động này so với lần đầu tiên thì dài hơn, sau ba mươi tức thời gian mới chậm rãi dừng lại. Tuy nhiên ba mươi tức thời gian này lại khiến cho toàn bộ phía ngoài của Chu Tước Mộ hoàn toàn sụp đổ, làm cho nơi này xuất hiện vô số cái khe thứ nguyên.

Tại Chu Tước Sơn vẫn còn lục tục có những tu sĩ, cường giả muốn đi vào Chu Tước Mộ nhưng mỗi người tiến vào đều gặp phải cái khe thứ nguyên, bị cắn nuốt sạch sẽ, không có ngoại lệ.

Dần dần, số người tiến vào ngày càng nhiều, như là thông đạo vào Chu Tước Mộ không có hạn chế vậy, vẫn cho phép người ta tiến vào. Dần dần, có tu sĩ phát hiện ra điều không ổn. Cuối cùng việc này lập tức trở nên quỷ dị, không ai dám bước vào thông đạo nữa.

Trong mắt bọn họ, thông đạo kia như đã biến thành một con mãnh thú, chuyên cắn nuốt tu sĩ, chỉ cần đi vào liền không còn chút cơ hội sống sót nào nữa.

Bên trên Linh Sơn trong Chu Tước Mộ, theo lần sụp đổ thứ hai của Tu Tinh Tinh, cái cửa thật lớn kia xuất hiện thêm nhiều vết nứt, trong đó thậm chí có mấy vết nối tiếp, giao nhau cùng một chỗ.

Chấn động qua đi, Vân Tước Tử ánh mắt lại loé lên, nhìn chằm chằm vào cái cửa thật lớn này, tay phải vung lên, một đạo tiên lực mạnh mẽ tràn ra, hoá thành một thủ ấn thật lớn, ấn cái cửa.

Dưới một chưởng này này, cái cửa lập tức chấn động nhưng cũng không có thêm nhiều vết nứt nẻ xuất hiện, mà thủ ấn này lại trống rỗng biến mất bên trong.

Vân Tước Tử nhíu mày lại, xoa xa bàn tay, vẻ mặt âm trầm chờ đợi lần sụp đổ tiếp theo. Tuy nhiên, ánh mắt của lão thỉnh thoảng lại quét về dưới chân núi, như đang đợi điều gì đó.

Lúc này, một đạo bóng hình màu tìm từ dưới Linh Sơn bay lên. Người này là một nữ tử, trên mặt che khăn đen.

Nàng không phải chỉ đi lên một mình, phía sau còn có bốn lão già trên trán loé ra phù văn, đều cùng có tu vi Hoá Thần hậu kỳ. Trên người bọn họ có thể nhìn ra rất nhiều vết thương.

Nàng đúng là Nữ Tâm. Sở dĩ nàng và Chu Vũ Thái bằng vào tu vi Hoá Thần mà có thể đi đến nơi này là do bọn họ đều có mấy Phù lỗi.

Những Phù lỗi này chính là do Vân Tước Tử tặng cho hai người để đảm bảo an toàn.

Nhìn thấy Tử Tâm, Vân Tước Tử khẽ gật đầu, ra hiệu cho nàng tiến lại. Tử Tâm thở sâu, tuỳ ý liếc mắt nhìn Kiền Phong ở một góc không xa. Ánh mắt lộ ra một tia thù hận, rồi hướng tới chỗ Vân Tước Tử.

Nháy mắt khi Tử Tâm xuất hiện, ánh mắt của Kiền Phong trước sau vẫn không rời khỏi nàng. Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, lộ ra sát khí dày đặc. Khi nhìn Tử Tâm đôi mắt hắn không ngờ còn có một tia thống khổ dãy dụa, loé lên cái rồi biến mất.

- Tử Tâm!!!

Kiền Phong nhìn chằm chằm về Tử Tâm, gằn lên từng chữ!

Tử Tâm nhìn về phía Kiền Phong không thốt ra lời nào nhưng hận ý trong mắt cũng cuồn cuộn ngập trời.

Hô hấp của Kiền Phong có chút dồn dập, hai mắt hắn nhìn liếc qua Vân Tước Tử, hít vào một hơi thật sâu, mạnh mẽ áp chế tâm niệm. Hắn âm trầm nhìn Tử Tâm, cười lạnh một tiếng rồi nhắm hai mắt lại.

Đúng lúc này lại có một bóng người từ dưới Linh Sơn lao lên, dừng lại trên đỉnh núi. Người này vừa xuất hiện, đa số người trên đỉnh núi ánh mắt đều hơi nhíu lại, nhìn về phía hắn.

Kiền Phong mở bừng hai mắt, hàn mang chợt loé lên.

Còn Tử Tâm thì lập tức cúi đầu, lui lại vài bước, đứng phía sau người Vân Tước Tử.

Tinh quang trong mắt Vân Tước Tử lấp lánh, khoé miệng nổi lên một nụ cười với ý vị sâu xa.

Nội tâm Chu Vũ Thái than thầm. Hắn trước đi đuổi theo Vương Lâm vốn định nói cho hắn một chuyện nhưng trên đường lại gặp Vân Tước Tử không biết vì sao mà xuất hiện nơi này, bị đối phương mang theo tới đây.

Người đi lên đỉnh núi đúng là Vương Lâm!

Lão già mang theo con khỉ nhỏ kia sau khi nhìn thấy hình dáng của Vương Lâm thì hồng quang trong mắt loé lên, lộ ra một vẻ kì dị, nhìn Vương Lâm cười âm trầm.

Nhất là con khỉ nhỏ trên vai hắn, ánh mắt nhìn về Vương Lâm, hung mang lộ ra không chút che dấu.

Người mang mặt nạ cũng quét nhìn Vương Lâm một cái, trong mắt hiện lên vẻ mơ hồ, nhưng sau đó lập tức trở nên thanh minh, hướng về Vương Lâm khẽ gật đầu, không nói gì cả.

Lúc này Vương Lâm có vẻ cực kỳ chật vật. Quần áo trên thân thể hắn có nhiều chỗ đã bị tổn hại. Khi hắn lên núi, mới được nửa đường thì bị cản trở bởi lần sụp đổ thứ hai của Chu Tước Mộ. Dưới một cái khe thứ nguyên có phạm vi rất lớn, hắn suýt nữa thì táng thân, cuối cùng phải tạo ra một huyệt động trên Linh Sơn mới có thể tránh thoát, đợi sau khi lần sụp đổ hoàn toàn qua đi mới dám đi ra, tránh được một kiếp.

Nếu lúc ấy hắn vẫn đang đứng giữa không trung thì sợ rằng bây giờ đã bỏ mình rồi.

- Vương huynh…

- Tằng Ngưu!

- Vương Lâm!

Ba tiếng gọi khác nhau từ mấy người trên đỉnh núi vang lên.

Người gọi hắn là Vương huynh dĩ nhiên chỉ có Chu Vũ Thái.

Người gọi là Tằng Ngưu là Kiền Phong. Còn một thanh âm tang thương cuối cùng lại xuất phát từ Vân Tước Tử.

Sắc mặt của Vương Lâm vẫn như thường, ánh mắt đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người của Vân Tước Tử. Đây là lần đầu tiên hắn gặp lại Vân Tước Tử sau lần từ biệt đó.

Bộ dáng lôi thôi ngày nào đã biến mất hoàn toàn, lúc này bộ dáng của Vân Tước Tử chính là bộ dáng mà năm đó hi hữu lắm hắn mới thấy được.

Vương Lâm nhìn Vân Tước Tử, Vân Tước Tử đồng dạng cũng nhìn lại Vương Lâm. Cả hai đều rơi vào trầm mặc.

Một lát sau, Vương Lâm nở ra một nụ cười chua xót, ôm quyền nói:

- Vãn bối tham kiến tiền bối…

Vân Tước Tử than nhẹ, lắc đầu nói:

- Ngươi cũng đến đây đi…

Tay phải Vương Lâm vỗ túi trữ vật, từng đạo ô quang từ bên trong lần lượt bay ra, dưới cái vung tay của Vương Lâm lập tức hướng về Vân Tước Tử bay tới, dừng lại bên cạnh Vân Tước Tử, hoá thành một đám tượng gỗ điêu khắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
20 Tháng ba, 2023 19:14
Thanh niên đọc lướt
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 23:32
Truyện viết ko logic tí nào cả. Main nó ngưng khí kì tầng 3, còn thằng Chu Bằng hơn tầng 10 mà lại để 1 quả đạn thối của main làm choáng? Trong khi nó 1 hit đánh văng thằng tầng 8 bên Hằng Nhạc phái, mà lại để quả đạn vớ vẩn mua từ thằng đệ tử bên kia bán.
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 10:40
Các bác cứ đọc ở trang khác đến chap 154 có thể quay về đây đọc. Em kiểm tra thì thấy từ 154 đổ đi thì không bị ngắt dòng linh tinh nữa.
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 10:29
Ài giờ biết vì sao lại chửi trans rồi, tưởng dịch cùi ai dè do ngắt dòng tè le mà không chỉnh lại. Đọc khó chịu thật :/
ntkien400
08 Tháng hai, 2023 17:18
Hi vọng là hay, mới đọc thấy kiểu khinh thường nhau mong là nhân vật không não tàn.
luongducanh
19 Tháng mười một, 2022 13:29
Đọc đến khoảng c1500 là hiểu mà, Phù Tộc Tổ là con của Chưởng Tôn ở giới ngoại, lúc trước thì chỉ có 1 tiên giới, sau mới chia 4, sau lại được VL ghép lại thành tân tiên giới đó
luongducanh
19 Tháng mười một, 2022 13:21
Cái đó là thất phách của Thất Thải TT mà nhỉ, còn 1 miếng la bàn là bổn tôn của Thiên Vận Tử, cái còn thiếu là 1 phần của Thiên Đạo, nên khi U Minh Thú nuốt cứ thấy thiếu thiếu
Hieu Le
15 Tháng mười một, 2022 15:55
truyện cũng được. nhưng ghét cái thằng dịch và post truyện nên đọc vài trăm chương rồi bỏ.
Thanh Lâm
29 Tháng mười, 2022 00:21
đọc hết truyện cảm phục mỗi lão Độn Thiên với Chu Tước Thánh Hoàng đời 5. Hai lão vì tông phái của mình mà đến những năm tháng cuối đời vẫn cống hiến, không tiếc hết thảy bồi dưỡng VL vì tương lai của cả tông. Rồi cuối cùng ra đi trong sự thanh thản.
ace06
09 Tháng mười, 2022 18:49
Truyện hay mà dịch không nhai nổi.
Đặng Hoàng
02 Tháng mười, 2022 13:23
Dịch ngu học thật sự,
Hieu Le
23 Tháng chín, 2022 12:24
chưa tới bước 3 mà đánh không linh như đúng rồi hơi ảo quá ấy
Hieu Le
21 Tháng tám, 2022 20:22
Chap 339 đéo hiểu là ntn luôn. Ai giải thích hộ cái.
xuanbau
18 Tháng sáu, 2022 10:40
xin link cv truyện này với
xuanbau
18 Tháng sáu, 2022 10:39
dịch như con kẹc. đọc mà cứ như văn của trẻ lớp 3
Hieu Le
02 Tháng sáu, 2022 11:38
bộ này nhảy sang truyện full dịch dễ hiểu hơn
Nguyễn Hoàng Bủm
14 Tháng hai, 2022 07:18
Dịch dốt như bò
lategoto
05 Tháng hai, 2022 04:22
mấy năm r vẫn bị chửi thấy cũng tội,nhưng t vẫn phải chửi m ngu. đọc chưa đc 1/10 truyện đã đi phán xét.ngu thì im mẹ đi cho ng ta đừng biết,đằng này còn la làng sợ ng ta ko biết m ngu à.
TTBTừKhuyết
22 Tháng mười hai, 2021 15:28
.
Thanh Lâm
24 Tháng mười một, 2021 15:38
Đoạn gần cuối truyện có tả một người tóc đen rất dài trong hư vô thức tỉnh. chắc là Lục Mặc sau khi có ý thức riêng đã can thiệp vào Mộng Đạo để giúp VL
Thanh Lâm
24 Tháng mười một, 2021 15:35
Nếu nói vậy 6 phách đỏ cam vàng lục lam chàm đều là người có liên quan tới VL. vậy phách thứ 7 màu tím ko nhìn rõ mặt phẫn nộ với trời có phải là VL hay không
An Nguyễn
24 Tháng chín, 2021 17:59
thế bác có bộ nào hậu cung ko bác gt giùm vs nhưng đừng kiểu bình hoa nhé
Hieu Le
07 Tháng chín, 2021 19:42
audio cứ vấp liên tục, nghe cứ khó chịu méo tả đc
kiu kiu
29 Tháng tám, 2021 06:49
audio ấp a ấp úng như ông Guest vậy, cv cho thính giả có tâm chút đê
TuKii
01 Tháng bảy, 2021 21:50
Truyện gì ngược vãi dị các bác???
BÌNH LUẬN FACEBOOK