Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất hiển nhiên, ở chỗ Tiên Đế Thanh Lâm, Tiên vệ khôi lỗi thuật là một một loại thần thông bắt chước Cổ Thần, còn Phong Ấn thần thông là một loại thủ đoạn nghiêm khắc để khống chế tôi tớ.

Bản chất hai loại này rất khác nhau. Tiên vệ chú trọng đến cường độ thân thể, thần thông chỉ là thứ yếu.

Một khi luyện chế thành công thì cả đời sẽ khônh phản bội, trừ khi người thi pháp nguyện ý giải thoát !

Mà Phong Ấn thần thông thì không tính là hoàn mỹ. Phàm là thần thông thì không thể vĩnh viễn. Theo thời gian, vì nhiều nguyên nhân khác nhau, chắc chắn sẽ có ngày bị phá giải.

Đối với điểm này Vương Lâm rất rõ ràng. Phong ấn ấn xuống mi tâm của đồng tử đầu to khiến cho toàn thân hắn run rẩy, toàn bộ tiên nguyên nháy mắt vận chuyển. Trên nguyên thần không ngờ cũng ảo hoá ra một đạo phong ấn giống thế như đúc. Hắn thở sâu, mang theo nụ cười thảm bò dậy, cung kính đứng một bên, thấp giọng nói:

- Tham kiến chủ nhân !

- Vương Lâm nhìn kỹ đồng tử đầu to, bình thản nói:

- Đi ra ngoài an bài đám tu sỹ La Thiên kia, còn ngươi thì ở lại chỗ này.

Đồng tử đầu to vội vàng xưng vâng, thần than một tiếng, thân mình nhảy lên, lao thẳng về phía chân trời.

Vương Lâm nhìn mặt đất quen thuộc xung quanh, ánh mắt lộ ra vẻ đang hồi tưởng. Nơi này là nơi hắn sinh ra, là gia hương, nơi hắn lần đầu tiên bước chân vào con đường tu đạo, để lại cho hắn rất nhiều ký ức.

Rời khỏi nơi này mấy trăm năm, lần này trở về, trong lòng Vương Lâm cũng có phiền muộn. Đó là một loại tâm tình rất phức tạp, rất khó diễn tả được !

- Không biết những người năm đó còn có thể gặp được những ai…

Thần sắc Vương Lâm trầm xuống. Phía sau hắn một hư ảnh nhoáng lên, Tháp Sơn bước ra, đứng phía sau Vương Lâm, trầm mặc không nói.

Vương Lâm cứ như thế nhìn quê hương quen thuộc, sự phiền muộn trong lòng mỗi lúc một đậm.

Không lâu sau, đồng tử đầu to từ trên trời hạ xuống, đồng dạng cũng đứng sau Vương Lâm, thần sắc bình tĩnh.

Trên bầu trời có mấy đạo trường hồng gào rít. Chỉ thấy xa xa, có hai đạo tốc độ nhanh nhất, gần như chỉ nháy mắt đã tới gần. Hai đạo trường hồng này chính là Chu Vũ Thái và Vân Tước Tử.

Mang theo phiền muộn, Vương Lâm bước về phía trước một bước, cả người biến mất tại chỗ, chỉ lưu lại một đạo thần niệm truyền vào trong tai của Vân Tước Tử và Chu Vũ Thái, không ngừng quanh quẩn bên trong tâm thần của hai người:

- Ta muốn yên tĩnh một thời gian !

Khoảnh khắc khi đạo thần niệm này truyền vào tâm thần, Chu Vũ Thái đang ở giữa không trung bỗng nhiên chấn động. Đạo thần niệm này rất nhẹ nhưng khiến cho tâm thần của hắn rung động kịch liệt, như có cảm giác đối mặt với cả thiên địa, đáy lòng không chỉ lập tức trở nên cung kính, mà càng nhiều là sự phức tạp !

- Không nghĩ tới, sau mấy trăm năm, hắn đã cường đại tới trình độ như thế này…

Chu Vũ Thái dù sao cũng là Chu Tước Tử, rất nhanh áp chế sự rung động trong lòng, thầm than một tiếng, cách không ôm quyền hướng về phía Vân Tước Tử rồi xoay lưng dẫn người đi.

Vẻ phức tạp trong mắt Vân Tước Tử càng đậm. Thần niệm của Vương Lâm đồng dạng khiến cho tâm thần hắn kịch chấn. Hồi tưởng lại tiểu tử nay năm đó, hiện tại đã đạt tới trình độ không thể tưởng tượng được. Hắn thở dài, như nhìn thấy lại thân ảnh người thanh niên trẻ tuổi giúp trả tiền rượu cho mình ở trong tửu lâu năm nào.

Hồi tưởng lại sự tranh đua với Chu Tước Tử, cuộc chiến giữa Tiên Di Tộc và Chu Tước Quốc năm đó, lúc này nhìn lại như gió thoảng mây bay, thật sự quá nhỏ nhặt không đáng kể…

Không ai bảo ai, cả Chu Vũ Thái và Vân Tước Tử đều phong toả tin tức Vương Lâm trở về. Trừ bỏ một số tu sĩ còn thanh tỉnh trước trận chiến, tuyệt đại bộ phận mọi người cũng không biết rằng ở Chu Tước Tinh này, Vương Lâm đã trở lại…

Sở dĩ hai người bọn hắn làm như thế là bởi vì phát hiện ra trong đạo thần niệm của Vương Lâm lộ ra sự phiền muộn. Hắn cần sự yên tĩnh, không muốn bị người ta quấy rầy.

Nhiều ngày sau, trên một quan đạo uốn lượn, Vương Lâm nhìn cảnh tượng quen thuộc xung quanh, chậm rãi đi về phía trước. Hắn bước đi không nhanh, cả người lộ ra một cỗ cảm giác rất cô độc. Bầu trời đã về chiều, khiến cho bóng nắng của hắn dài ra trên mặt đất. Trên người Vương Lâm bị ánh trời chiều chiếu rọi, lộ ra một cỗ cô độc. Từ xa nhìn lại, Vương Lâm không giống như một thanh niên, mà trông giống như một lão nhân tang thương đã nhiều năm bôn ba xa xứ.

Phía sau hắn, Tháp Sơn và đồng tử đầu to lẳng lặng đi theo. Thần sắc của Tháp Sơn không có nửa điểm biến hoá. Chức trách của hắn là thủ hộ Vương Lâm, nếu có người có địch ý với Vương Lâm, hắn sẽ là người đầu tiên xuất thủ.

Trái lại đồng tử đầu to lại trầm mặc, nội tâm phức tạp, suy nghĩ không ngừng.

Vương Lâm thong thả đi về phía trước, hết thảy xung quanh khiến hắn từ chỗ xa lạ này nhìn ra một chút quen thuộc. Trong trí nhớ của hắn, quan đạo này vốn là một con đường nhỏ đi về gia hương hắn, nhưng lúc này cũng là thế sự xoay vần, mọi thứ đã không thuộc về mình nữa !

Cứ đi tới như thế, sự phiền muộn trong lòng Vương Lâm càng đậm, trong mơ hồ, hắn nhìn đến tận cuối cùng quan đạo này.

Nơi đó có một toà thành khổng lồ, bên trong đầy những âm thanh huyên náo. Bên trên cổng thành có gắn một cái biển chắc chắn, trên đó viết ba chứ rất lớn: “Hoàng Tổ Thành”.

Cách thành trì này xa xa, Vương Lâm dừng bước, kinh ngạc nhìn lại. Cảnh tượng gia hương năm đó hiện lên trong mắt. Giọng nói, dáng điệu, nụ cười của cha mẹ xâm chiếm toàn bộ tâm thần hắn.

- Đổi thay…

Trên mặt Vương Lâm lộ ra một tia bi ai, thành trì trước mắt hắn khiến cho hết thảy những gì hắn ghi nhớ của hắn đều tan biến.

Một trận âm thanh vó ngựa và bánh xe dằn lên mặt đường vang lên phía sau khi Vương Lâm đang trầm mặc khiến cho mặt đất hơi chấn động. Không lâu sau, một đội xe ngựa chậm rãi đi đến.

Đội xe ngựa này rất bình thường, phía trước có mấy người cưỡi ngựa mở đường, nhanh chóng chạy đi, phía sau là mấy cái xe ngựa. Trước thùng xe trên một chiếc xe ngựa có ngồi một lão già đầu bạc. Lão già này hai huyệt Thái Dương nhô cao, hai mắt như điện, hiển nhiên là một cao thủ chốn võ lâm.

Thỉnh thoảng lão già nâng roi ngựa lên, khiến cho tốc độ của xe chạy lại nhanh hơn.

Khi đi qua người Vương Lâm, lão già tuỳ ý quay đầu nhìn ba người Vương Lâm một cái rồi thu hồi ánh mắt, ngênh ngang đi qua.

Thần sắc Vương Lâm phức tạp, sau khi đoàn xe đi qua vẫn chậm rãi đi về phía trước. Bên trong cổng thành có hộ vệ phụ trách tra xét lộ dẫn. Nếu không có lộ dẫn thì không thể đi vào.

Việc này tự nhiên sẽ không bị Vương Lâm để ý, đi qua thủ vệ tiến vào trong thành mà không ai có thể phát hiện được. Sau khi đi vào, đường xá xung quanh đông đúc, các loại cửa hàng cửa hiệu san sát nhau, nhìn qua rất ồn ào.

Mang theo vẻ cô độc, Vương Lâm chậm rãi đi tới. Cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn cảm thấy rất xa lạ !

- Hết thảy… đều đã thay đổi…

Vương Lâm đứng trước một cửa hàng, trong mắt hiện lên vẻ ngẩn ngơ.

Hắn nhớ rõ năm đó nơi này có một cây hoè cổ thụ, dưới tàng cây có một tảng đá. Thời còn thiếu niên hắn thường ngồi ở chỗ này đọc sách.

Hắn còn nhớ rõ người đã thay đổi cả cuộc đời mình, Tứ thúc, khi mang cho hắn hy vọng tu tiên là ngày mà hắn đang ngồi trên tảng đá đó, ngẩn người nhìn bầu trời xanh thẳm.

Khi đó hắn rất muốn biết thế giới bên ngoài ra sao…

Nhìn cửa hàng nơi đây, Vương Lâm trầm mặc…

Thời gian mấy trăm năm nháy mắt qua đi. Đối với người tu chân mà nói có lẽ cũng không lâu, nhưng đối với phàm nhân thì chính một cuộc bể dâu…

Chắc là do hắn đứng chỗ này lâu quá, một tiểu nhị ở bên trong cửa hàng cau mày đi ra, đang muốn quát tháo khiển trách. Nhưng hắn liếc mắt một cái đã thấy tráng hán Tháp Sơn phía sau Vương Lâm nên không khỏi hoảng sợ. Một đại hán như Tháp Sơn ở nơi này cũng không xuất hiện nhiều. Ánh mắt hắn đảo qua thấy được người thứ hai là đồng tử đầu to.

Tướng mạo của đồng tử đầu to quái dị, rất kinh khủng. Chỉ cần liếc mắt một cái mà tiểu nhị này sắc mặt đã tái nhợt, lui về sau hai bước, nhìn Vương Lâm, tự trấn định nói:

- Tiểu ca à, trong quán chúng ta bán Ngọc khí, ngươi muốn mua thì hãy đi vào, nếu không mua thì hãy rời đi, đứng ỳ chỗ này là làm gì !?

Vương Lâm biến mất không một tiếng động, đến khi xuất hiện đã ở phía trong tường thành. Giờ phút này trời chiều hạ xuống, bóng đêm bao phủ mặt đất. Vương Lâm quan sát tất cả, nhất là những ngôi mộ do hậu nhân xây lên kia. Hắn quỳ xuống trên mặt đất, trong mắt không biết từ khi nào đã chảy ra hai hàng lệ.

- Cha, mẹ, Thiết Trụ đã trở về.

Nước mắt chảy đầy mặt Vương Lâm, trong mắt hắn chỉ có một sự nhung nhớ và đau đớn. Khoảnh khắc này như vĩnh hằng, thời gian chậm rãi trôi đi.

Tháp Sơn và đồng tử đầu to lần đầu tới nơi này, Tháp Sơn vẫn lạnh lùng như trước, nhưng Đầu To quan sát tất cả trong mắt cũng lộ ra vẻ phức tạp. Hắn không biết đây là nơi nào nhưng nhìn những hành động của Vương Lâm thì cũng biết được nơi đây chính là tổ trạch của Hứa Mộc. Đồng tử đầu to khi còn sống chưa từng biết tời một chút tình thân, nhưng lúc này giữa sự tĩnh lặng, trong lòng hắn không khỏi nhớ tới thời thơ ấu của chính mình.

Vương Lâm nhìn linh bài một hồi lâu rồi chậm rãi đứng lên nhìn vào một không gian quen thuộc.

Căn phòng trước mặt, như quay ngược về tới nghìn năm trước kia, cái nơi mà hắn trân trọng khắc sâu trong trí nhớ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
20 Tháng ba, 2023 19:14
Thanh niên đọc lướt
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 23:32
Truyện viết ko logic tí nào cả. Main nó ngưng khí kì tầng 3, còn thằng Chu Bằng hơn tầng 10 mà lại để 1 quả đạn thối của main làm choáng? Trong khi nó 1 hit đánh văng thằng tầng 8 bên Hằng Nhạc phái, mà lại để quả đạn vớ vẩn mua từ thằng đệ tử bên kia bán.
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 10:40
Các bác cứ đọc ở trang khác đến chap 154 có thể quay về đây đọc. Em kiểm tra thì thấy từ 154 đổ đi thì không bị ngắt dòng linh tinh nữa.
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 10:29
Ài giờ biết vì sao lại chửi trans rồi, tưởng dịch cùi ai dè do ngắt dòng tè le mà không chỉnh lại. Đọc khó chịu thật :/
ntkien400
08 Tháng hai, 2023 17:18
Hi vọng là hay, mới đọc thấy kiểu khinh thường nhau mong là nhân vật không não tàn.
luongducanh
19 Tháng mười một, 2022 13:29
Đọc đến khoảng c1500 là hiểu mà, Phù Tộc Tổ là con của Chưởng Tôn ở giới ngoại, lúc trước thì chỉ có 1 tiên giới, sau mới chia 4, sau lại được VL ghép lại thành tân tiên giới đó
luongducanh
19 Tháng mười một, 2022 13:21
Cái đó là thất phách của Thất Thải TT mà nhỉ, còn 1 miếng la bàn là bổn tôn của Thiên Vận Tử, cái còn thiếu là 1 phần của Thiên Đạo, nên khi U Minh Thú nuốt cứ thấy thiếu thiếu
Hieu Le
15 Tháng mười một, 2022 15:55
truyện cũng được. nhưng ghét cái thằng dịch và post truyện nên đọc vài trăm chương rồi bỏ.
Thanh Lâm
29 Tháng mười, 2022 00:21
đọc hết truyện cảm phục mỗi lão Độn Thiên với Chu Tước Thánh Hoàng đời 5. Hai lão vì tông phái của mình mà đến những năm tháng cuối đời vẫn cống hiến, không tiếc hết thảy bồi dưỡng VL vì tương lai của cả tông. Rồi cuối cùng ra đi trong sự thanh thản.
ace06
09 Tháng mười, 2022 18:49
Truyện hay mà dịch không nhai nổi.
Đặng Hoàng
02 Tháng mười, 2022 13:23
Dịch ngu học thật sự,
Hieu Le
23 Tháng chín, 2022 12:24
chưa tới bước 3 mà đánh không linh như đúng rồi hơi ảo quá ấy
Hieu Le
21 Tháng tám, 2022 20:22
Chap 339 đéo hiểu là ntn luôn. Ai giải thích hộ cái.
xuanbau
18 Tháng sáu, 2022 10:40
xin link cv truyện này với
xuanbau
18 Tháng sáu, 2022 10:39
dịch như con kẹc. đọc mà cứ như văn của trẻ lớp 3
Hieu Le
02 Tháng sáu, 2022 11:38
bộ này nhảy sang truyện full dịch dễ hiểu hơn
Nguyễn Hoàng Bủm
14 Tháng hai, 2022 07:18
Dịch dốt như bò
lategoto
05 Tháng hai, 2022 04:22
mấy năm r vẫn bị chửi thấy cũng tội,nhưng t vẫn phải chửi m ngu. đọc chưa đc 1/10 truyện đã đi phán xét.ngu thì im mẹ đi cho ng ta đừng biết,đằng này còn la làng sợ ng ta ko biết m ngu à.
TTBTừKhuyết
22 Tháng mười hai, 2021 15:28
.
Thanh Lâm
24 Tháng mười một, 2021 15:38
Đoạn gần cuối truyện có tả một người tóc đen rất dài trong hư vô thức tỉnh. chắc là Lục Mặc sau khi có ý thức riêng đã can thiệp vào Mộng Đạo để giúp VL
Thanh Lâm
24 Tháng mười một, 2021 15:35
Nếu nói vậy 6 phách đỏ cam vàng lục lam chàm đều là người có liên quan tới VL. vậy phách thứ 7 màu tím ko nhìn rõ mặt phẫn nộ với trời có phải là VL hay không
An Nguyễn
24 Tháng chín, 2021 17:59
thế bác có bộ nào hậu cung ko bác gt giùm vs nhưng đừng kiểu bình hoa nhé
Hieu Le
07 Tháng chín, 2021 19:42
audio cứ vấp liên tục, nghe cứ khó chịu méo tả đc
kiu kiu
29 Tháng tám, 2021 06:49
audio ấp a ấp úng như ông Guest vậy, cv cho thính giả có tâm chút đê
TuKii
01 Tháng bảy, 2021 21:50
Truyện gì ngược vãi dị các bác???
BÌNH LUẬN FACEBOOK