Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Lâm mỉm cười. Đối vói quái nhân bây giờ hắn cũng không có nhiều

địch ý. Mắt thấy tốc độ của đối phương quá nhanh, Vương Lâm không nhịn

được cũng muốn thử sức một chút. Vì vậy hắn không nói hai lời, sử dụng

tốc độ cực hạn của bản thân, nhanh chóng phóng đi.

Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt thu ngắn. Quái nhân có làn da

tay màu lam thấy Vương Lâm đang vọt về phía mình, trong mắt ẩn chứa

chiến ý liền cười cạp cap. Lão thấy trong tay đối phương không có thanh

tiểu kiếm màu xanh, trong mắt cũng nổi lên chiến ý. Vì vậy, lão quên mất

mục đích của mình, nhanh chóng dừng lại, kéo ngay tấm phù màu vàng trên

người xuống. Trong nháy mắt, làn khí màu xanh hiện ra bên ngoài cơ thể.

Quái nhân há mồm hít một cái, làn khí màu xanh liền chui vào trong thân

thể. Trong nháy mắt khí thế trên người quái nhân bộc phát.

Hai mắt lão lộ vẻ ngưng trọng, há miệng phát ra mấy thanh âm quái dị, giống như định nói với Vương Lâm cái gì đó.

Vương Lâm biết rõ chín tấm phù vàng trên người quái nhân rất cổ quái.

Nếu bị trọng thương, đối phương chỉ cần kéo nó xuống lập tức khỏi ngay.

Từ sau lần dó, Vương Lâm cảm thấy rất hiếu kỳ đối với mấy tấm phù màu

vàng đó.

Bây giờ, đối phương vừa mới kéo tầm phù xuống, thực lực lập tức tăng gấp đôi.

Vương Lâm không nói hai lời, vung hai tay lên, linh lực phân khắp toàn

thân. Vào lúc này, khí thế của Vương Lâm có sự thay đổi rất lớn.

Một chút năng lượng màu lam lượn lờ quanh thân thể hắn. Từ trên người

hắn tỏa ra hơi thở âm hàn nồng nặc, lộ ra vạn vật chung cực băng hàn.

Trong mắt quái nhân có da tay màu lam chợt lóe lên tinh quang, miệng khẽ nhúc nhích. Vương Lâm nghe có thể hiểu được một chữ:

- Kính. - Nói xong, quái nhân nắm chặt hai tay lại. Ký hiệu quỷ dị trên

cánh tay hắn chợt lóe lên, những mạch máu nổi lên chằng chịt. Hắn dùng

tốc độ nhanh như lưu tinh, đánh ra một quyền.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên một chút, linh lực âm hàn tuôn ra, hóa

thành một nắm tay thật to, va chạm với quái nhân. Lúc hai bên tiếp xúc

với nhau, quái nhân sử dụng một tư thế cổ quái, một chân đứng trên mặt

đất, trọng tâm toàn thân lệch sang bên trái. Hô hấp không đồng nhất. Bất

chợt từ bốn phía, cuồng phong gào thét tạo thành một con suối. Tất cả

những hòn đá ở xung quanh đều bị thổi dạt ra xa, tạo thành một khoảng

trống.

Nét mặt Vương Lâm ửng hồng, thân thể không tự chủ được lùi lại ba thước. Hắn ngẩng đầu nhìn về vị trí của quái nhân.

Trong lòng quái nhân so với Vương Lâm còn khiếp sợ hơn nhiều. Hắn có thể

cảm giác được linh lực của đối phương theo nắm tay chui vào trong cơ

thể, sau đó lan ra toàn thân, tỏa ra hơi lạnh kinh người.

Nếu không nhờ đám ký hiệu trên thân thể lóe lên mấy lần mới có thể khống

chế được hơi lạnh đó thì chỉ sợ lúc này toàn thân hắn đã bị đóng băng.

Nhìn xuống cánh tay màu lam của mình, hắn sợ hãi phát hiện huyết nhục

trên cánh tay đã hoàn toàn thay đổi. Hắn nhìn cánh tay, mặt tái nhợt,

liếc mặt nhìn Vương Lâm một cái rồi phun ra một câu... Vương Lâm chỉ có

thể nghe thấy một chữ

- Cực.

Vương Lâm không nói gì. Hắn cũng không hiểu ý của quái nhân là gì nên lắc đầu.

Quái nhân ngẩn người sau đó kéo tấm phù trên người xuống, hai luồng khí

xanh trắng hiện lên, rồi biến mất khi cánh tay phải trở lại bình thường.

Nhưng Vương Lâm vẫn nhận ra, tay phải của hắn vẫn còn đang run nhè nhẹ.

Quái nhân liếc mặt nhìn Vương Lâm một cái, hừ một tiếng rồi rống loạn

lên, sau đó nhanh chóng rời đi. Vương Lâm nhìn theo bóng của đối phương

liền khoanh chân ngồi xuống, nhớ lại cuộc chiến đấu vừa rồi.

Trong một quyền của quái nhân ẩn chứa một thứ lực đạo hết sức cổ quái.

Nó tựa như không phải linh lực, mà là một loại năng lượng đặc biệt nào

đó.

- Kính? - Hắn nhớ tới trước khi quái nhân xuất quyền đã nói một chữ đó.

Không quan tâm tới lực đạo của quái nhân nữa, Vương Lâm cảm thấy rất hài

lòng đối với uy lực của linh lực biến dị. Đối với thứ linh lực biến dị

có thể làm thay đổi kết cấu của vật chất, Vương Lâm đặt tên cho nó là

Cực Âm linh lực.

- Cực? - Là từ mà sau khi quái nhân nhìn thấy linh lực của hắn, nói ra.

- Có lẽ đã đến lúc rời đi. Sau khi Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết của

mình đạt tới tầng thứ năm sẽ rời khỏi đây. - Vương Lâm thì thào nói.

- Địa âm chi địa nhất định phải tìm được. - Vương Lâm biết rõ bản thân

phải tìm được Địa Âm chi địa thì Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết mới có

thể tu luyện tiếp được. Nếu chỉ dựa vào bản thân để trùng khiếu, xác

suất thành công quá thấp. Chỉ có thể tìm được cực âm chi địa có phẩm

chất cao thì mới tăng được xác suất thành công.

Nơi đây, mặc dù khí âm hàn dầy đặc nhưng Vương Lâm đoán nơi này cao nhất

thì cũng chỉ tới được trầm âm thập phẩm mà thôi. Cho dù có sai thì cũng

chỉ đạt tới tuyệt phẩm một, hai phẩm là cùng.

Phải biết rằng Thiên Địa Huyền Hoàng, tứ đại cực âm chi địa thì Huyền,

Hoàng chi địa chênh lệch với nhau không nhiều. Nhưng hai cái Thiên, Địa

thì lại hoàn toàn khác. Địa âm chi địa ở nơi thượng giai nhất phẩm đã

tương đương với Huyền, Hoàng chi địa Tuyệt âm nhất phẩm.

Còn về Thiên âm chi địa, thì cho dù là phổ thông nhất phẩm cũng vượt qua Huyền, Hoàng chi địa tuyệt âm.

Trong lúc đang suy nghĩ, Vương Lâm chợt ngẩng đầu lên, thấy quái nhân đã

quay lại. Sau khi hắn đi tới đây, nhìn Vương Lâm một lúc rồi chỉ vào

bốn phía, làm động tác hít thở sau đó lắc đầu liên tục.

Tiếp sau đó, hắn lại chỉ vào Vương Lâm, vừa chỉ vào chính mình. Vương

Lâm dần dần hiểu được đối phương muốn mình làm theo ý hắn. Vương Lâm

liền gật đầu.

Tốc độ của quái nhân rất nhanh. Hắn hoàn toàn thuộc đường nên né tránh những chỗ nguy hiểm rất dễ dàng.

Thậm chí có lúc, đối phương tiến vào một vết nứt dài trên mặt đất. Sau

khi đi ra khỏi đầu bên kia, Vương Lâm chợt phát hiện ra mình vừa đi qua

một vùng đầy xương thú.

Hai ngày sau, hai người tới được một nơi vô cùng hẻo lánh của ngôi thành đổ nát. Lúc này, hai người mới dừng chân tạm nghỉ.

Vương Lâm đưa mắt nhìn xung quanh. Cách đó không xa có một tòa kiến trúc

hình tháp còn nguyên vẹn. Trên đỉnh tháp có một viên thạch châu đường

kính khoảng hai thước.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, viên thạch châu của hắn cùng với cái trong đống đổ nát kia giống nhau như đúc.

Lúc này, quái nhân nhanh chóng leo lên đứng bên cạnh thạch châu. Hai tay

hắn nhanh chóng kết ấn, đặt bên ngoài. Một lúc sau, từ thạch châu,

quang mang tỏa ra bốn phía. Một cột sáng thẳng tắp lập tức chiếu về phía

trung tâm của đống đổ nát.

Từ xa nhìn lại, cột sáng nhìn không thấy đầu hay cuối ở đâu.

Làm xong việc đó, quái nhân nhảy xuống, vung tay lên với Vương Lâm một cái, sau đó hai người rời đi.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Vương Lâm theo quái nhân tới chỗ một

viên thạch châu khác. Phần lớn nơi này đã bị sụp đổ, nhưng viên thạch

châu vẫn còn nguyên vẹn.

Sau đó, thạch châu lại được mở ra, phát lên một cột sáng chỉ về hướng trung tâm thành thị.

Sau khi cái thạch châu cuối cùng được mở ra, dưới con mắt của Vương Lâm, cả thành thị trong nháy mắt trở nên bất đồng.

Trên đường đi, Vương Lâm thầm tính toán có tất cả tám viên thạch chau.

Quái nhân ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, lộ vẻ lo lắng sau đó tốc độ tăng

lên nhanh hơn, dẫn Vương Lâm đi về hướng trung tâm của đống đổ nát. Hai

người đi không ngừng nghỉ, cuối cùng tới chiều ngày thứ tư đã tới được

khu vực trung tâm của thành thị.

Tám cột sáng từ xa chiếu lại, hội tụ tất cả tại đây. Khi đến chỗ này,

quái nhân liền dừng lại, phủ phục trên mặt đất. Ánh mắt có phần tang

thương, trong miệng phát ra những tiếng ngâm xướng.

Thanh âm của hắn càng lúc càng cao, mặt đất dần có chút rung rung. Sau

đó một pho tượng cao ước chừng trăm thước chầm chậm nhô lên từ dưới lòng

đất.

Đó là pho tượng của một nam tử có mái tóc dài, tướng mạo chân chất. Ánh

mắt hiện lên một sự cơ trí. Trong tay pho tượng đang nắm một thanh

trường thương dài chừng trăm thước. Một con cự long quấn quanh thân thể

pho tượng, cái miệng há ra, hiện rõ nét mặt dữ tợn. Lân phiến trên người

nó nửa thật nửa ảo khiến cho người ta thấy mà giật mình.

Tám cột sáng hội tụ vào pho tượng, phản xạ hàng vạn tia sáng. Hai mắt

pho tượng dần sáng lên. Trong nháy mắt, Vương Lâm có cảm giác nam tử tóc

dài đó như sống lại.

Đi ra sau lưng pho tượng, ánh mắt của quái nhân càng thêm tiều tụy. Hắn

phất phất tay với Vương Lâm, chỉ vào đầu cự long, tỏ ý thúc dục.

Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi nhanh chóng leo lên. Thoáng cái, hắn đã

tới đỉnh đầu cự long. Vừa đặt chân lên đó, hắn liền cảm nhận được dưới

chân truyền tới một luồng khí âm hàn.

Vương Lâm lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt quyết, đanh ra một cái

quang cầu. Quang cầu vừa mới xuất hiện liền lập tức biến đổi. Hồng quang

đậm đặc đến cực hạn. Cuối cùng một tiếng nổ vang lên, quang cầu liền

biến mất. Vương Lâm giật mình. Hắn biết điều đó chứng tỏ phẩm chất của

Cực âm chi địa tại đây đã đạt tới cực hạn của Hoàng âm chi địa - Tuyệt

âm thập phẩm.

Vừa vui mừng, vừa sợ hãi, hắn lập tức thổ nạp. Dòng suối trong cơ thể

nhanh chóng tăng trưởng. Nhưng có điều lần nay có cũng không có khuếch

tán diện tích hấp thu mà chi bao phủ trong phạm vi vài thước. Từ xa nhìn

lại, xung quanh Vương Lâm, xuất hiện một cái vòng tròn màu đỏ, bao lấy

cả đầu cự long.

Thoáng cái, Vương Lâm ngồi đó đã được năm ngày.

Trong năm ngày đó, quái nhân vẫn đứng ở dưới ngẩng đầu lên theo dõi.

Thời gian trôi đi, sự lo lắng của hắn càng lúc càng nhiều, giống như pho

tượng sẽ mang tới một điều rắc rối gì đó. Chín là phù trên người hắn

không có gió, chợt động.

Vào ngày thứ ba cuối cùng thì huyệt Khí Hải cũng bị đột phá, sau đó tái

lập. Vào rạng sáng ngày thứ năm, Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết tầng thứ

năm đã đại thành.

Chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể ngưng kết được quả hàn đan thứ

hai. Đến lúc đó, cho dù là Trúc Cơ hậu kỳ, Vương Lâm cũng dám đánh một

trận. Còn bây giờ, Trúc Cơ trung kỳ bình thường, Vương Lâm cũng không

thèm để ý.

Kế tiếp, hắn bắt đầu thử nâng phẩm chất linh lực, dung hợp với khí âm hàn của Tuyệt âm thập phẩm.

Hắn vừa khống chế dung hợp, vừa quan sát linh lực. Dần dần, hắn phát

hiện màu sắc của linh lực càng lúc càng đậm. Trước đó là màu lam nhạt

thì bây giờ đã hóa thành màu lam đậm.

Hắn không biết rằng, linh lực của mình đã gần tới Cực cảnh.

Lúc này, ngoại giới đột nhiên biến đổi, mặt đất trở nên âm u. Những đám

mây vần vũ trên bầu trời. Một làn hắc vụ hiện lên dần ngưng tụ lại một

chỗ, hình thành một cái quan tài to, từ từ hạ xuống.

Một bóng người hư ảo, chẫm rãi xuất hiện trên quan tài.

Một thanh âm khàn khàn vang vọng trong trời đất.

- Ngươi nói là Nguyên anh của chủ nhân trốn trong pho tượng này?

Sắc mặt quái nhân đang đứng trên mặt đất đại biến...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
20 Tháng ba, 2023 19:14
Thanh niên đọc lướt
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 23:32
Truyện viết ko logic tí nào cả. Main nó ngưng khí kì tầng 3, còn thằng Chu Bằng hơn tầng 10 mà lại để 1 quả đạn thối của main làm choáng? Trong khi nó 1 hit đánh văng thằng tầng 8 bên Hằng Nhạc phái, mà lại để quả đạn vớ vẩn mua từ thằng đệ tử bên kia bán.
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 10:40
Các bác cứ đọc ở trang khác đến chap 154 có thể quay về đây đọc. Em kiểm tra thì thấy từ 154 đổ đi thì không bị ngắt dòng linh tinh nữa.
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 10:29
Ài giờ biết vì sao lại chửi trans rồi, tưởng dịch cùi ai dè do ngắt dòng tè le mà không chỉnh lại. Đọc khó chịu thật :/
ntkien400
08 Tháng hai, 2023 17:18
Hi vọng là hay, mới đọc thấy kiểu khinh thường nhau mong là nhân vật không não tàn.
luongducanh
19 Tháng mười một, 2022 13:29
Đọc đến khoảng c1500 là hiểu mà, Phù Tộc Tổ là con của Chưởng Tôn ở giới ngoại, lúc trước thì chỉ có 1 tiên giới, sau mới chia 4, sau lại được VL ghép lại thành tân tiên giới đó
luongducanh
19 Tháng mười một, 2022 13:21
Cái đó là thất phách của Thất Thải TT mà nhỉ, còn 1 miếng la bàn là bổn tôn của Thiên Vận Tử, cái còn thiếu là 1 phần của Thiên Đạo, nên khi U Minh Thú nuốt cứ thấy thiếu thiếu
Hieu Le
15 Tháng mười một, 2022 15:55
truyện cũng được. nhưng ghét cái thằng dịch và post truyện nên đọc vài trăm chương rồi bỏ.
Thanh Lâm
29 Tháng mười, 2022 00:21
đọc hết truyện cảm phục mỗi lão Độn Thiên với Chu Tước Thánh Hoàng đời 5. Hai lão vì tông phái của mình mà đến những năm tháng cuối đời vẫn cống hiến, không tiếc hết thảy bồi dưỡng VL vì tương lai của cả tông. Rồi cuối cùng ra đi trong sự thanh thản.
ace06
09 Tháng mười, 2022 18:49
Truyện hay mà dịch không nhai nổi.
Đặng Hoàng
02 Tháng mười, 2022 13:23
Dịch ngu học thật sự,
Hieu Le
23 Tháng chín, 2022 12:24
chưa tới bước 3 mà đánh không linh như đúng rồi hơi ảo quá ấy
Hieu Le
21 Tháng tám, 2022 20:22
Chap 339 đéo hiểu là ntn luôn. Ai giải thích hộ cái.
xuanbau
18 Tháng sáu, 2022 10:40
xin link cv truyện này với
xuanbau
18 Tháng sáu, 2022 10:39
dịch như con kẹc. đọc mà cứ như văn của trẻ lớp 3
Hieu Le
02 Tháng sáu, 2022 11:38
bộ này nhảy sang truyện full dịch dễ hiểu hơn
Nguyễn Hoàng Bủm
14 Tháng hai, 2022 07:18
Dịch dốt như bò
lategoto
05 Tháng hai, 2022 04:22
mấy năm r vẫn bị chửi thấy cũng tội,nhưng t vẫn phải chửi m ngu. đọc chưa đc 1/10 truyện đã đi phán xét.ngu thì im mẹ đi cho ng ta đừng biết,đằng này còn la làng sợ ng ta ko biết m ngu à.
TTBTừKhuyết
22 Tháng mười hai, 2021 15:28
.
Thanh Lâm
24 Tháng mười một, 2021 15:38
Đoạn gần cuối truyện có tả một người tóc đen rất dài trong hư vô thức tỉnh. chắc là Lục Mặc sau khi có ý thức riêng đã can thiệp vào Mộng Đạo để giúp VL
Thanh Lâm
24 Tháng mười một, 2021 15:35
Nếu nói vậy 6 phách đỏ cam vàng lục lam chàm đều là người có liên quan tới VL. vậy phách thứ 7 màu tím ko nhìn rõ mặt phẫn nộ với trời có phải là VL hay không
An Nguyễn
24 Tháng chín, 2021 17:59
thế bác có bộ nào hậu cung ko bác gt giùm vs nhưng đừng kiểu bình hoa nhé
Hieu Le
07 Tháng chín, 2021 19:42
audio cứ vấp liên tục, nghe cứ khó chịu méo tả đc
kiu kiu
29 Tháng tám, 2021 06:49
audio ấp a ấp úng như ông Guest vậy, cv cho thính giả có tâm chút đê
TuKii
01 Tháng bảy, 2021 21:50
Truyện gì ngược vãi dị các bác???
BÌNH LUẬN FACEBOOK