Nữ tử áo tím kia nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy, cùng với thiếu nữ kia thân thể nhoáng lên một cái, liền rời khỏi chiếc thuyền này. Trước khi đi, nàng xoay người nhìn Vương Lâm một cái thật sâu, như thể muốn đem hình dáng của đối phương ghi nhớ thật sâu trong lòng.
Khi đang chuẩn bị rời khỏi, nữ tử áo tím này do dự một chút, thiếu nữ áo xanh kia đã rời khỏi thuyền, đang dùng dẫn lực thuật để phi hành.
- Sư tỷ, chúng ta đi thôi…
Thanh âm của thiếu nữ này trong cơn mưa truyền đến.
Trong lúc do dự, nữ tử áo tím này quay đầu lại nhìn Vương Lâm đang ngủ ở góc thuyền, dường như thân thể lạnh run lên. Nàng nhẹ nhàng bước tới, tay phải vỗ lên túi trữ vật, liền có một cái áo khoác dày xuất hiện trong tay. Sau khi nàng nhẹ nhàng đặt chiếc áo lên người Vương Lâm, thanh âm yếu ớt thì thào nói.
- Đúng là từ kiếp trước…
Nữ tử này than nhẹ, xoay người rời khỏi.
Mưa càng lúc càng lớn.
Trên mặt sông nước mưa rơi xuống ào ạt, trong thiên địa tối đen này chiếc thuyền cô độc chòng chành bơi đi, toát lên một hương vị không nói nên lời, một khí tức tịch mịch…
Mặt nước nổi sóng, làm rối loạn hướng đi của con thuyền. Trong cơn mưa, con thuyền đi càng ngày càng xa, cuối cùng trong sự cô độc này, dần dần ẩn vào trong cơn mưa không ngớt, chỉ có ngọn đèn yếu ớt từ trong thuyền lộ ra, trong màn đêm này chớp tắt không ngừng.
Từ xa nhìn lại, ngọn đèn này lóe lên, con thuyền kia dường như là một chiếc lá bay đi trong một giấc mộng, với sự chiếu sáng của ngọn đèn này, dần dần đã đi tới cuối con đường .
Tiếng mưa rơi xuống con thuyền vẫn liên tục vang lên, nhưng bên trong con thuyền này Vương Lâm vẫn ngủ rất say sưa.
Chiếc áo khoác ở trên người hắn lờ mờ có một mùi thơm truyền vào mũi hắn, nhập vào trong giấc mộng của hắn.
- Từ Phi… Chu sư tỷ… Vương Trác… Vương Hạo… Trương…
Hổ…
Vương Lâm ngủ mơ thì thào, nếu hai nữ tử kia chưa rời khỏi, thì khi nghe được những lời này nhất định sẽ thất kinh.
Nhưng lúc này bọn họ cũng không thể nghe thấy được.
Giấc mơ của Vương Lâm giống như là một cuộc đời khác, trong giấc mơ đó, hắn ở trong Hằng Nhạc Phái đã nhìn thấy Từ Phi, nhìn thấy Chu sư tỷ kia… Trên Hằng Nhạc Sơn kia còn có một con chim màu trắng lóe lên trong giấc mộng…
Ngọn đèn lờ mờ sáng trong màn đêm kéo dài này dần dần bị dập tắt, dung hợp với đêm tối.
Trời sáng, mưa tạnh, chân trời dần dần tỏa ra ánh sáng, nhưng vẫn con chưa hoàn toàn xua đi được màn đêm, khiến cho trong thiên địa này vẫn còn một chút u ám khiến cho người ta trong lòng cảm thấy ảm đạm.
Cơn mưa suốt một đêm khiến cho nước sông như dâng lên một ít, mắt thường tuy rất khó phát hiện ra nhưng nếu nhìn hai bên bờ sông thì sẽ có thể thấy rõ được.
Nước mưa thấm vào bùn đất, tạo thành những vũng lầy rất lớn. Ở đằng xa trên sông có một con thuyền chậm rãi đi tới, chiếc thuyền này bị nước cuốn chậm rãi hướng về phía bờ sông, không bao lâu sau, càng ngày càng tới gần.
Cuối cùng phịch một tiếng, con thuyền này đã mắc vào trong một vũng bùn ở bên bờ sông, như thể kẹt ở đó, bất động.
Bên trong thuyền, ngay khi thuyền dừng lại, đầu Vương Lâm đã đập vào vách thuyền, đau đớn mở mắt ra. Mang theo một vẻ mê man nhìn bốn phía một lúc, lúc này hắn mới chậm rãi nhớ lại được chuyện hôm qua, nhưng vừa đưa mắt nhìn, hai nữ tử kia đã sớm biến mất không còn.
Nhớ lại đêm qua, giống như là một giấc mộng, hình bóng hai nữ tử xinh đẹp tuyệt trần kia in sâu vào trong tâm trí Vương Lâm rất lâu không tiêu tan.
- Là ảo giác sao…
Vương Lâm có chút không phân biệt được, hắn cúi đầu nhìn thấy được chiếc áo mà nữ tử áo tím kia khoác cho hắn, dần dần hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Nhưng trong đầu hắn ngoài hình ảnh của hai nữ tử đêm qua, còn có một cảnh tượng cực kỳ chân thực. Trong giấc mộng hắn lại một lần nữa quay về Hằng Nhạc Phái, không ngờ ở nơi đó cũng nhìn thấy hai nữ tử này.
Hết thảy chuyện này khiến cho Vương Lâm rất mê man. Ngọn đèn bên cạnh đã không còn sáng nữa, không biết đã tắt khi nào, khiến cho bên trong con thuyền này cũng chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ.
Hồi lâu sau, Vương Lâm trầm mặc đi ra khỏi mui thuyền, nhìn thiên địa u ám; nhìn tất cả mọi thứ mông lung ở bốn phía, không nhìn rõ được đằng xa. Nhưng nhờ những cơn gió thổi tới, hắn cũng cảm nhận được cái lạnh sau cơn mưa, đồng thời cũng ngửi thấy được hương vị của bùn đất, hít vào một hơi thật sâu.
- Chẳng lẽ thực sự là ngày nghĩ sao, đêm chiêm bao làm vậy…
Vương Lâm đứng ở đầu thuyền. Sau khi mưa tạnh, dưới ánh bình minh bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, sự yên tĩnh này không có bất cứ một tiếng động gì, dường như trong thiên địa này chỉ còn lại có một mình Vương Lâm.
Trong lúc đứng nhìn, một cảm giác cô độc mà ngay cả chính Vương Lâm cũng không biết là tại sao, từ trong cơ thể yên lặng tràn ngập, khuếch tán khắp toàn thân hắn. Hắn kinh ngạc nhìn bầu trời u ám ở phía trước, cảm giác cô độc này càng ngày càng đậm.
Gió từ từ thổi qua, thổi mái tóc đen của hắn bay ra đằng sau, bộ quần áo màu xanh có một vài nếp nhăn, bị cơn gió này thổi tới, nhưng cũng không thể là phẳng những nếp nhăn này.
- Hơi lạnh…
Vương Lâm cúi đầu, chính hắn cũng không hiểu vì sao cái cảm giác cô đơn tịch mịch này lại nồng đậm như vậy, khiến cho hắn mơ hồ cảm thấy nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nhớ hết thảy.
Còn có một nữ nhân mà hắn không thể nhớ rõ…
Giống như bỗng nhiên có một sức mạnh vô hình ngưng tụ lại ở giữa thiên địa, dung nhập vào trong cơ thể của hắn, khiến cho hai mắt hắn chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt.
- Tại sao ta lại… khóc…
Vương Lâm giơ tay lên lau nước mắt, nhìn nước mắt như thể là nước mưa ở trong tay, trong mắt hắn nổi lên một vẻ bi ai vô tận mà hắn không phát hiện ra.
- Ta làm sao vậy…
Vương Lâm cúi đầu, không để ý tới nước mưa đọng lại ở trên thuyền, ngồi xuống, trong sự yên tĩnh dưới ánh bình binh, từng giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào trong thuyền, hòa tan với những giọt nước mưa này.
Cái cảm giác chỉ còn lại một mình trong thiên địa khiến cho hắn có một ấn tượng rất quen thuộc, dường như đã từ rất lâu hắn vẫn một mình như vậy mà yên lặng đi trong thiên địa, yên lặng thưởng thức hết thảy, trong sự tịch mịch này nhìn lại sự cô độc của mình.
Dần dần, trước mắt Vương Lâm hiện lên một sự hoảng hốt. Hắn mơ hồ như thấy được một vực sâu vạn trượng, ở trong vực sâu này tràn ngập lực hút vô tận, lực hút này rất mạnh, dường như có thể lôi cả bầu trời xuống. Ở trong vách đá có một cái khe, trong cái khe này có một thân ảnh đang ngồi cô độc.
Ở nơi đó cũng rất yên tĩnh, chỉ có lực hút này gào thét tràn ngập. Thân ảnh cô độc kia quay lưng về phía hắn, không nhìn thấy mặt mũi, nhưng từ trên tấm lưng kia Vương Lâm cũng có thể cảm nhận được sự tịch mịch và vẻ bi thương.
Trong lúc hoảng hốt, hắn nhìn thấy một thanh niên áo trắng, một đầu tóc trắng ngang vai, ở trong tinh không yên lặng đi về phía trước. Bóng lưng hắn cũng mang theo một vẻ cô độc.
Hắn nhìn thấy được rất nhiều, nước mắt dần dần chảy xuống. Sự bi ai này như đến từ trong linh hồn, như đến từ trong thiên địa, dường như thiên địa chính là linh hồn của hắn, chính là giấc mộng của hắn. Lúc này ở trong giấc mộng, trong cảm giác cô độc và tịch mịch quen thuộc này, hắn tìm thấy một sự thương cảm lưu lại ở nơi này.
Dưới bầu trời u ám, Vương Lâm ở trong mui thuyền một mình nhìn mặt nước, rất lâu, rất lâu…
Cho đến khi lại có gió lạnh thổi qua, khiến cho thân thể hắn run lên. Hắn bất giác giơ tay trái lên, chỉ về phía ngọn đèn ở cách đó không xa, ngọn đèn chợt lóe lên, chậm rãi cháy.
Bản thân Vương Lâm cũng không phát hiện ra cảnh tượng này, mắt hắn mang theo vẻ mê man cùng với sự bi ai không biết từ đâu mà có, nhìn mặt nước như thể là vĩnh hằng.
Trong sự yên tĩnh này, trong sự u ám này, ngọn đèn kia cháy lên dần dần hình thành một ánh lửa bao phủ bốn phía, lúc sáng lúc tối. Ánh lửa này mặc dù yếu ớt, nhưng lại lộ ra một sự ấm áp, ở trong thiên địa này bập bùng thiêu đốt.
Từ xa nhìn lại, thân ảnh trên chiếc thuyền kia, dưới ánh nến này dần dần lộ ra sự hiu quạnh.
Thời gian trôi qua, bầu trời dần dần càng ngày càng sáng lên, sự u ám trên bầu trời, mặt đất, trên sông, trên con thuyền đều bị xua đi toàn bộ, dần dần mọi thứ trở nên rõ ràng. Ngọn núi mông lung đen kịt ở đằng xa cũng dần trở nên có màu xanh.
Chỉ có mây đen cuồn cuộn ở trên không trung vẫn chậm rãi chuyển động ở trên đó. Một con chim từ trong núi kia bay lên, trong một thanh âm như một tiếng kêu to nhảy vào trong đám mây đen cuồn cuộn, trực tiếp xuyên qua, vỗ cánh bay lượn ở trên tầng mây đó. Sau khi bay lượn vài vòng, nó bất ngờ bay về hướng Vương Lâm.
Con chim này rất nhanh đã tới gần, theo ánh mặt trời dần dần sáng rõ, Vương Lâm chậm rãi ngẩng đầu nhìn con chim kia. Nó kêu lên bay lướt qua người Vương Lâm, giống như cúi đầu nhìn Vương Lâm một cái, ánh mắt lộ ra một vẻ bi ai mà Vương Lâm có thể phát hiện ra. Trong lúc hắn đang sửng sốt, con chim này dần dần biến mất ở đằng xa.
Khi nó rời khỏi, sự bi ai trong lòng Vương Lâm cũng chậm rãi tiêu tan. Ngọn đèn trong thuyền cũng chậm rãi tắt, quay trở về trạng thái ban đầu.
-Ta… làm sao vậy?
Vương Lâm dường như tỉnh lại, cúi đầu nhìn những giọt nước mắt đọng ở trên ngón tay. Trong lúc hắn chăm chú nhìn, nhưng giọt nước mắt trong suốt này chậm rãi từ trên ngón tay rơi xuống.
Hồi lâu sau, Vương Lâm đứng dậy, mang theo một vẻ mê man cùng với sự bi ai khó hiểu lưu lại trong lòng, thu lấy hành trang, đem chiếc áo của nữ tử áo tím kia cất vào trong túi, khoác lên người, rồi đi ra khỏi mui thuyền này.
Ngay khi xuống thuyền, hắn quay đầu lại nhìn con thuyền một cái, rồi xoay người từng bước đi về phía trước.
Nhưng đúng lúc này đột nhiên giữa không trung, trong đám mây đen cuồn cuộn vô tận kia có một trận tiếng gào thét ầm ầm vang lên. Thanh âm này kinh thiên động địa, Vương Lâm bất giác ngẩng đầu, hắn nhìn thấy một cảnh tượng mà hắn không thể tin được.
Trong đám mây này, hai đạo cầu vồng giống như là có thể phá tan thiên địa từ trong đám mây kia lóe lên. Một đạo cầu vồng trong đó lộ ra một gợn sóng, ngay khi bay qua khoảng không phía trên Vương Lâm đột nhiên dừng lại, cầu vồng tiêu tan, một nữ tử mặc quần áo màu lam, cúi đầu nhìn Vương Lâm đang ngẩng đầu nhìn lên ở dưới mặt đất.
- Ôi…
Ánh mắt nữ tử kia lộ ra vẻ mê man.
- Sao vậy, sư muội?
Đạo cầu vồng kia cũng tiêu tan, từ bên trong một thanh niên anh tuấn đi ra, hắn dịu dàng nhìn nữ tử kia, nhẹ giọng nói.
- Không có gì. Thư sinh kia hình như ta đã gặp ở đâu rồi…
Nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu, rồi lại hóa thành một đạo cầu vồng bay đi.
Một phàm nhân thôi mà, chúng ta hãy mau đi tụ họp với sư môn, cùng đi tới nơi phát ra kim quang đó.
Thanh niên kia cúi đầu nhìn Vương Lâm ở phía dưới một cái, rồi thu ánh mắt lại theo nữ tử kia bay đi.