Thiên Thai lão nhân thở sâu, lắc đầu nói:
- Là lão phu lỗ mãng mới đúng. Mấy ngày trước, nếu không phải do lão đạo không tuân thủ quy củ tiến nhập vào phạm vi ngàn dặm quanh Thông Thiên Tháp, kinh động đến Khuất thú thì Sứ giả đại nhân đã dàng thu phục được con thú này hơn.
- Không sao cả!
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, nhìn về Thiên Thai lão nhân. Tu vi của người này dĩ nhiên đã đến bước này! Đối với một Anh Biến kỳ tu sĩ mà nói, một bước này chính là tối trọng yếu, lựa chọn sống hay chết!
- Sứ giả đại nhân không phải tới để khiển trách lão đạo mạo phạm xâm nhập vậy thì tìm tới lão nhân mà nửa chân đã bước vào quan tài này là có chuyện gì?
Hai mí mắt của Thiên Thai lão nhân hơi khép lại, trầm giọng nói.
- Vương Lâm nhìn về phía xa xa, chậm rãi nói:
- Địa Tinh này có có nơi nào có yêu thú tụ tập không?
Ánh mắt của Thiên Thai lão nhân nhíu lại, trầm ngâm một lúc, tay phải chụp một cái vào hư không, lập tức xuất hiện một khối ngọc giản, nói:
- Nơi mà yêu thú tụ tập thì Địa Tinh có ba chỗ, toàn bộ đều ở bên trong ngọc giản này, Sứ giả đại nhân nhìn qua là biết!
Tiếp nhận ngọc giản, thần thức của Vương Lâm đảo qua, hướng về Thiên Thai lão nhân gật đầu một cái, không nói thêm nữa, trực tiếp hoá thành một đạo tàn ảnh biến mất tại chỗ.
Thiên Thai lão nhân nhìn thoáng qua chỗ Vương Lâm vừa biến mất, hai mắt lại lần nữa nhắm lại, lẩm bẩm tự nói:
- Người này giữa hai mi tâm ẩn ẩn sát khí. Chuyến này hẳn là vì để giết chóc đi. Dọc đường này hy vọng không có ai tới trêu chọc hắn.
Cực Bắc của Địa Tinh. Bên trong phạm vi trăm vạn dặm của Tùng Mãng Sơn tụ tập vô số yêu thú. Nơi này tồn tại cả Hoang thú thực lực tương đương tu vi Vấn Đỉnh. Đây là nơi để đệ tử của các tông phái thí luyện. Nhưng phạm vi ba mươi vạn dặm ở trung tâm được gọi là cấm địa, không thể dễ dàng đi vào.
Vương Lâm thu ngọc giản trong tay vào trong túi trữ vật, nhắm chuẩn phương hướng. Tay phải hắn vẽ lên không trung trước mặt, lập tức trong vòng mấy trượng xung quanh thân thể hắn nổi lên ngân mang. Trong ngân mang này, Vương Lâm đưa chân bước về phía trước. Một bước, hai bước, ba bước… như là bước trên bậc thang hướng lên trời. Hắn liên tiếp bước ra mười bước.
Mười bước này cũng chính là cực hạn thuấn di mà hắn có thể chịu đựng được lúc này.
Sau khi bước ra mười bước, ánh mắt Vương Lâm chớp lên, cả người nhoáng lên một cái. Giờ phút này, bóng dáng hắn từ một hoá thành mười, bắt đầu loé lên dữ dội.
Cuối cùng chỉ nghe một tiếng sét đánh vang lên. Tiếng vang qua đi, tại chỗ cũng không còn thân ảnh nào nữa.
Cực Bắc của Địa Tinh, dưới bầu trời bỗng nhiên xuất hiện đại lượng ngân mang. Chân trời xanh thẳm không một gợn mây lúc này bỗng nhiên xuất hiện dị tượng. Chỉ thấy một gợn sóng vô thanh vô tức xuất hiện, trong nháy mắt đã khuếch tán ra bốn phía.
Thời gian tầm ba tức qua đi, vị trí trung tâm của gợn sóng này bỗng loé lên một tia ngân mang chói loá, đột nhiên trở nên lóng lánh. Lúc này đây, những tia sáng màu bạc có thể tương đương với ánh sáng mặt trời. Như thể trên bầu trời xuất hiện một một mặt trời phát ra ánh sáng màu bạc vậy.
Bên trong những tia sáng màu bạc này, bóng dáng của Vương Lâm cũng từng bước bước ra.
Sắc mặt hắn có chút tái nhợt. Sau khi hiện thân, hắn hít thở thật mạnh, vỗ túi trữ vật xuất ra một quả đan dược. Sau khi ăn vào mới dần trở nên tốt hơn.
Khi hắn xuất hiện những tia ngân mang này cũng chậm rãi biến mất. Dị tượng ở phía chân trời cũng dần khôi phục lại nguyên trạng.
Vương Lâm không dừng lại, trực tiếp hoá thành một đạo tử hồng, hướng về Tùng Mãnh Sơn trăm vạn dặm phía trước.
Phía trước hắn, đất không còn có màu vàng nữa mà tản mát ra một tầng u quang màu lam. Một tấm bia đá thật lớn, cao ngất bị người nào đó sử dụng đại pháp lực cắm trên mặt đất. Mặt trên của nó có mẫy chứ lớn màu đỏ, chứa đầy sát khí.
- Địa Ma Bắc Giới!
Bốn chữ này lộ ra một cỗ khí tức cường đại, gần như đập thẳng vào mắt. Bốn phía xung quanh hình thành một cỗ quái phong dày đặc, gào thét liên miên không dứt!
Vương Lâm đứng trước tấm bia đá thật lớn này, sau đó lẳng lặng nhìn nhìn phía sau tấm bia hồi lâu. Một mảnh sương mù mỏng manh che mắt nhưng cũng không trở ngại tầm nhìn. Vương Lâm nhìn kỹ, thần thức cũng đảo qua liền có thể nhìn tới được tận cùng của nơi này!
Nơi đây là một dãy núi liên miên không dứt, dài đến vô cùng. Trên mặt đất không có đường lối mà chỉ có những lớp lá cây dày, tràn ngập mùi thối rữa.
Trừ bỏ điều này ra, bên trong là một mảnh yên tĩnh, không chút tiếng động.
Dù là ban ngày nhưng cảm giác âm hàn vẫn không ngừng khuếch tán ra, tràn ngập khắp nơi.
Vương Lâm cẩn thận nhìn hồi lâu, sau đó nâng chân bước về phía trước.
- Sát Lục Tiên quyết, phải ở trong giết chóc mới có thể lĩnh ngộ được những chỗ huyền diệu bên trong. Hôm nay ta sẽ tại Địa Ma Bắc Giới tiến hành tu luyện Sát Lục Tiên quyết này!
Đúng lúc này, từ phía chân trời xa xa có mấy đạo kiếm quang phá không mà tới. Những đạo kiếm quang này có nhiều màu sắc, truyền ra từng trận dao động pháp lực sung mãn, hiển nhiên đều là những người có tu vi không kém.
- Đại sư huynh, chúng ta tới rồi!
Kiếm quang chưa đến nhưng đã có thanh âm vọng lại.
Bước chân của Vương Lâm không vì có người xuất hiện mà có nửa điểm dừng lại. Hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn những kiếm quang từ phía sau, trực tiếp bước vào trong phạm vi Địa Ma Bắc Giới, thân mình biến mất bên trong làn sương mù mỏng manh kia.
Không lâu sau khi hình bóng hắn biến mất, những đạo kiếm quang đều hạ xuống dưới chân tấm bia đá phân định Địa Ma Bắc Giới, hoá thành năm người.
Năm người này có hai nữ ba nam, quần áo chia làm hai phương. Một đám có quần áo tươi xinh, tướng mạo xinh đẹp, linh khí bức người.
- Đại sư huynh, vừa rồi hình như ta nhìn thấy một người tiến nhập vào nơi đây!
Một thiếu nữ mặc quần lụa mỏng, miệng rất xinh đẹp trong số hai nữ tử lên tiếng.
Nữ tử này thoạt nhìn không nhiều tuổi nhưng tu vi đã đạt đến Kết Đan hậu kỳ.
Trong ba nam tử có một người tướng mạo đường hoàng, tuổi độ trung tuần, mặc một bộ trường sam hai màu trắng xanh, mái tóc được buộc lại bởi một sợi dây tơ tằm. Sau lưng người này còn đeo một thanh trường kiếm có phong cách cổ xưa.
Hắn nghe thiếu nữ nói, khẽ mỉm cười:
- Đây vốn cũng không phải là cấm địa, không ít người của các môn phái tới đây rèn luyện. Thấy người tiến vào thì có gì kỳ quái chứ! Chờ một lúc, mấy người Sư bá đến thì chúng ta hãy tiến vào. Những tu sĩ gặp chúng ta tất nhiên sẽ đều né tránh, không cần để trong lòng.
- Vâng! Môn phái của Quách huynh chính là Đại La Kiếm Tông, môn phái số một số hai trên Thiên Vận Tinh. Dù là đệ tử của Thiên Vận Tông, nếu tu vi còn thấp cũng sẽ lập tức tránh đi. Càng không cần phải nói những môn phái nhỏ trên Địa Tinh này.
Một nam tử khác trong số ba người cười xu nịnh, nói. Người này thoạt nhìn khoảng hai bảy, hai tám tuổi, mặc áo quàn màu lam.
Còn một nam một nữ khác đều im lặng không nói gì. Mặt khác, nữ tử còn lại khi nhìn sang ba người kia còn kèm theo một tia thù hận. Nhất là khi đối mặt với nam tử họ Quách kia thì vẻ thù hận trong mắt không che dấu chút nào.
Trong hai nữ tử thì cô gái này có tướng mạo xinh đẹp hơn. Nàng mặc một cái quần lụa mỏng màu trắng, bên hông thắt một cái nơ hình một con bướm trang nhã bằng tơ tằm, trên mái tóc cài chéo một cái linh soạn nhẹ. Da thịt nàng trong suốt như ngọc, không chút son phấn trang điểm. Nếu không phải khuôn mặt chứa đầy vẻ thù hận thì phong tư của nàng chắc chắn sẽ xinh đẹp thêm vài phần.
Nam tử họ Quách khẽ mỉm cười, không chút để ý đến ánh mắt của nữ tử kia, nhẹ giọng ôn hoà nói:
- Thiên Cầm cô nương, ngươi yên tâm, Diệu Kim quả ta sẽ để lại cho cô một quả, cũng đủ để ngươi mang về cho sư môn!
Nữ tử tên là Thiên Cầm kia cười nhạt, căm hận nhìn chằm chằm về phía người họ Quách, lạnh lùng nói:
- Lấy danh vọng của Đại La Kiếm Tông không ngờ cũng sử dụng những thủ đoạn đê tiện bậc này! Thiên Cầm ta đúng là đã bị mù mắt, nhìn lầm ngươi!
Nam tử họ Quách lắc đầu nói:
- Thiên tài địa bảo, nếu có chút cơ duyên thì ai cũng có thể biết được. Diệu Kim quả này sư thúc ta rất coi trọng. Ngươi mời ta đến trợ trận, ta tự nhiên phải báo cho sư môn biết!
Ở bên trong Địa Ma Bắc giới, bóng dáng Vương Lâm như điện, nhanh chóng bay đi, trong mắt hắn loé ra hàn mang.
- Đại La Kiếm Tông! Thú vị! Đúng lúc có thể tìm ra được tung tích của Chu Dật tiền bối… Chỉ là không biết Diệu Kim quả này là vật như thế nào?!
Phía dưới tấm bia “Địa Ma Bắc giới”, ba nén hương sau đó, chỉ thấy từ phía chân trời xa xa vang lên âm thanh xé gió, ba đạo trường hồng mạnh mẽ lao đến. Nó như ba thanh lợi kiếm, như khí thế của vạn quân, từ trên trời giáng xuống, trực tiếp dừng lại bên cạnh bảy người đứng sẵn dưới tấm bia.
Từng trận ầm ầm vang lên, một cỗ khí lãng đột ngột từ nền đất phát ra, hướng về bốn phía. Ngoại trừ nam tử họ Quách ra thì những người còn lại đều bị thổi mạnh, phải thối lui hơn mười trượng ra ngoài. Cả đám sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Khí lãng qua đi, dưới tấm bia đá lộ ra bóng dáng của ba người.
Ba người này đều là những lão già tóc bạc trắng, mặc hắc y, phát ra kiếm khí dày đặc. Sau lưng ba người này đều đeo một thanh bảo kiếm có phong cách cổ xưa. Từng trận kiếm uy từ ba thanh kiếm này khuếch tán ra.
Tu vi của ba người này, một người là Hoá Thần hậu kỳ, còn hai người kia đều là Anh Biến sơ kỳ.
Nháy mắt khi nhìn thấy ba người này, tâm thần của nam tử họ Quách lập tức đại chấn, vội vàng xoay người, cung kính nói:
- Lục đại đệ tử Quách Tà Dật tham kiến sư thúc.
Người hắn bái lạy chính là lão gìa Hoá Thần kỳ duy nhất trong ba lão già đó. Thần thái trên mặt của Quách Tà Dật cực kỳ tôn kính.
Lão già Hoá Thần kù khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Quách Tà Dật, đến ra mắt hai vị Kiếm Các Trưởng lão!
Nói xong hắn lui qua một bên, đánh mắt cho Quách Tà Dật.
Quách Tà Dật vội vàng quỳ một gối xuống, so với vừa rồi tư thế càng thêm cung kính, nói”
- Đệ tử tham kiến Trưởng lão.