Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn cánh chim càng ngày càng bay xa trên bầu trời, Vương Lâm thu hồi ánh mắt, nhìn về ngọn núi lửa đã tắt ở phía xa. Hồi lâu, rất lâu sau hắn xoay người, bước chân già nua chậm rãi mà đi.

Ngày đó đã là chín năm sáu tháng hắn rời khỏi Triệu quốc. Đó cũng đã là năm mươi bảy năm kể từ khi hắn ở trong nhà trọ cạnh quan đạo uống hai chén liền say mà mộng.

Năm nay Vương Lâm còn chưa tới tám mươi.

Ngoài Hỏa Phần quốc ra, trên đại lục này còn có một vài quốc gia. Chẳng qua Vương Lâm không đi nữa, Hỏa Phần quốc là nơi cuối cùng hắn chu du.

Ở nơi này, bên ngoài tông phái của Lý Mộ Uyển, ở trong một ngọn núi có một căn phòng hoang tàn. Đây vốn là do người giữ núi xây nên không biết từ bao giờ, hiện tại đã không còn người ở.

Vương Lâm liền ở tại nơi này.

Ở nơi này hắn có thể nhìn thấy xa xa là sơn môn của Lý Mộ Uyển, có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng.

Cái gì là nhân quả, ta không cần phải suy nghĩ, không cần phải cân nhắc nữa. Chỉ cần nhìn mặt trời mọc rồi lặn, ngắm tuyết trắng tung bay, bốn mùa thay đổi, cần gì phải quản đâu là thật giả, chẳng biết tới mê mang trong sinh tử, ta chỉ muốn vượt qua quãng đời còn lại một cách yên bình...

Mỗi một lần mặt trời lên, rồi mặt trời lặn, dù là lúc bình minh hay buổi hoàng hôn, ở trên sườn núi đều có một thân ảnh già nua ngồi trên một tảng đá xanh lam, yên lặng nhìn về phía ngọn núi xa xa.

Nhân quả tuần hoàn trên thế giới này, ngươi nói nó là nhân thì chính là nhân, ngươi nói nó là quả thì chính là quả... cần gì phải cố chấp, cần gì phải suy nghĩ tìm tòi...

Thần sắc Vương Lâm an tường, trong một năm này thân ảnh hắn dường như trở nên vĩnh hằng, ngồi ở nơi đó nhìn về ngọn núi phía trước.

Hắn không ăn uống gì, cũng không có thức ăn. Hắn đã quên cả đói, quên hết thảy.

Vương Lâm nhìn thiên địa, khuôn mặt lộ một nụ cười mà thế nhân không thể hiểu được. Trong một năm này hắn đã thấy ở sơn môn xa xa có rất nhiều tu sĩ bay ra. Trong số đó có Lý Mộ Uyển.

- Thế gian này, tinh không này, tất cả đều là do nhân duyên của con người ngưng tụ mà thành. Đây chính là duyên...

Vương Lâm mỉm cười, ngày ngày tháng tháng năm năm đều là như mộng.

Thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua bảy năm. Trong bảy năm này Vương Lâm minh ngộ rất nhiều. Hắn ngồi trên tảng đá đó cảm ngộ thiên địa.

Trong bảy năm này, tông phái của Lý Mộ Uyển hiển nhiên cũng phát hiện ra Vương Lâm. Từ từ, có rất nhiều người từ trong đó ra quan sát Vương Lâm. Trạng thái của hắn lúc này và những tiếng lẩm bẩm của hắn khiến tất cả bọn họ đều động dung.

Dần dần ở trên ngọn núi này, gần tảng đá đó đã không còn có mình Vương Lâm mà bốn phía xung quanh là một đám lão già, một đám tu sĩ.

Hễ là những tu sĩ đã tới nơi này thì không ai còn rời đi nữa.

Bọn họ yên lặng bao quanh Vương Lâm, giống như đang nghe hắn giảng đạo.

Năm tháng trôi qua, càng có nhiều tu sĩ giống như nghe theo lời kêu gọi trong tâm mà từ bốn phương tám hướng của Hỏa Phần Quốc, từ đủ mọi tu chân quốc, từ đủ mọi tông phái đi tới nơi này.

Trong những tu sĩ này có Trúc Cơ, cũng có người đã đạt tới Anh Biến, thậm chí đã có người vượt không gian mà tới, tu vi đã vào Vấn Đỉnh. Chẳng qua dù có tu vi gì, thì trong mắt Vương Lâm đang ngồi trên tảng đá tại ngọn núi này, họ đều không tồn tại.

Mặc kệ là có tu vi gì thì khi tới ngọn núi này đều chỉ cần một chỗ đặt chân, không ít không nhiều, không tranh không đoạt, yên lặng ngồi ở đó nghe Vương Lâm, có khi một năm mới mở miệng nói một lần.

Khi Vương Lâm không mở miệng, bọn họ dường như nhập định, giống như ở nơi này có một luồng lực lượng vô hình, mang theo suy nghĩ của bọn họ, truy tìm một loại cảm ngộ trong thiên địa.

Nhân duyên ngưng tụ ở một nơi, cuối cùng trở thành quả. Đây chính là nhân quả. Ta trong vài chục năm tìm kiếm và cảm ngộ, cuối cùng đã hiểu ở trung gian của nhân và quả, trên thực tế tồn tại một vật, đó là duyên.

Nếu không có duyên thì sẽ không có nhân quả.

Khuôn mặt Vương Lâm nở nụ cười không nói lên lời, một năm lại mở miệng nói một lần nữa.

Tu sĩ ngồi khoanh chân dưới núi càng ngày càng nhiều, tới cuối cùng thậm chí cả chân núi cũng không còn chỗ, vây vòng quanh ngọn núi của Vương Lâm tạo thành một vùng mười dặm, toàn tu sĩ ngồi đả tọa.

Hầu hết tu sĩ trên đại lục này trong mấy năm nay đều đã bị cảm giác kỳ dị nọ lôi kéo tới nơi này. Từ từ, trong vòng mấy trăm dặm, nhìn một cái thấy vô số tu sĩ. Bọn họ ngồi đó, mặt hướng về phía Vương Lâm giống như đang cúng bái.

Dần dần, càng có nhiều tu sĩ từ đại lục khác vượt biển tới đây, hoặc là dùng truyền tống trận. Trong số đó có cả Độn Thiên của Luyện Hồn tông. Cũng có rất nhiều đệ tử của Luyện Hồn tông.

Còn có tu sĩ của Tuyết Vực, dưới sự dẫn đầu của nữ tử lạnh lùng kia, theo cảm giác nọ tới nơi này, yên lặng ngồi xuống khoanh chân, đợi nghe giảng đạo.

Trong lòng nữ tử lạnh lùng kia đã không còn ôm đứa bé gái dường như vĩnh viễn không bao giờ lớn kia.

Trong tứ quốc liên minh, Chu Vũ Thái và những gương mặt Vương Lâm quen thuộc trong mộng cũng đều đã tới.

Vân Tước Tử bộ dáng lôi thôi ngồi trên mặt đất phía xa.

....Thậm chí cả Đằng Hóa Nguyên, cả Hoàng Long Chân Nhân, cả Từ Phi, Chu Nhị, thậm chí đám người Vương Trác cũng không biết đã xuất hiện từ khi nào, ở xa xa nhìn Vương Lâm ngồi trên tảng đá nơi đỉnh núi, cuối cùng khoanh chân ngồi xuống. Ngay cả Chu Tước Tử cũng phá không mà tới, trầm mặc trên bầu trời chỗ Vương Lâm hồi lâu, sau đó đi tới một vùng đất trống mà ngồi xuống.

Ta và Liễu Mi có thể gặp nhau, có thể kết thành nhân quả đó là do duyên...

Ta và Luyện Hồn tông có thể gắn thành một khối cũng là do duyên.

Hồng Điệp cũng vậy. Tất cả mọi chuyện trên thế gian này, cả nhân quả cũng đều như thế. Thậm chí trong thế giới mộng ảo này, cũng đều là do duyên, duyên, duyên....

Cái gọi là duyên này là một lực lượng của ngoại giới. Nó thay đổi liền tạo thành nhân, sau khi hai người kết hợp liền xuất hiện quả. Giống như nam nữ, ở cùng một chỗ thì sẽ sinh con. Nam nữ chính là nhân, bọn họ có duyên ở cùng nhau thì liền sinh hài tử, đó là quả.

Vương Lâm mỉm cười, nhẹ nhàng thở dài.

Giờ phút này trong mắt hắn, ở trong tông phái đi ra một người. Người này có bề ngoài giống như năm đó, y phục màu trắng, mái tóc dài quá vai, thần sắc ôn nhu. Đó chính là Lý Mộ Uyển.

Đến đây.

Vẻ mặt Vương Lâm già nua nhưng trên người hắn lúc này dường như lại có một luồng khí tức của thiên địa, dường như trong mấy năm cảm ngộ, hắn đã trở thành thiên, hắn đã trở thành địa.

Vương Lâm vươn tay phải vẫy gọi Lý Mộ Uyển. Ánh mắt hắn lộ vẻ nhu hòa, giọng nói cũng lộ vẻ nhớ nhung.

Thần sắc Lý Mộ Uyển lộ vẻ mê mang nhưng lại có một cảm giác không nói lên lời tràn ngập trong lòng nàng, khiến nàng cảm thấy Vương Lâm rất quen thuộc. Cảm giác quen thuộc này dường như khắc sâu trong linh hồn, khắc sâu trong xương cốt, khắc cả vào luân hồi.

Cho dù là ngàn vạn lần luân hồi, cho dù là uống xong canh Mạnh Bà(l) thì nàng cũng sẽ không quên! Chẳng qua dường như lại có một đạo phong ấn ở trong suy nghĩ của nàng, ngăn cản nàng nhớ lại mọi việc, dường như muốn ngăn cách nàng và hắn.

(1): Theo truyền thuyết, sau khi con người chết đi, linh hồn của họ sẽ bị đưa đến các điện địa ngục để chịu tội cho đến khi đi đến điện thứ 10, là khu Vong Đài của Mạnh Bà. Tại đây họ trải qua quá trình chuẩn bị đầu thai sang kiếp khác. Ở đây họ được uống món canh quên lãng, có thể xóa hết ký ức về những đời trước của một người.

Món canh Quên Lãng của Mạnh Bà được nấu bằng thảo mộc của thế giới con người. Nó giống như rượu và có 5 vị: ngọt, đắng, cay, mặn và chua. Bất cứ ai muốn chuyển sinh sang kiếp khác cũng phải uống món canh này. Với những linh hồn tìm cách bỏ trốn và không chịu uống canh Mạnh Bà, lập tức sẽ xuất hiện hai cái móc trồi lên từ dưới đất giữ chặt chân họ và một cái ống đồng sắc nhọn sẽ cứa vào cổ họng để bắt họ uống món canh.

Không hay không biết, nàng đã tới bên cạnh Vương Lâm, bị Vương Lâm nắm lấy tay kéo ngồi xuống cạnh hắn. Ánh mắt vô số tu sĩ trong phạm vi mấy trăm dặm này đều nhìn về phía tảng đá.

Chỉ là duyên tạo nhân quả, cuối cùng lại biến mất trên thế gian. Đây chính là không. Sở dĩ nói là biến mất vì nhân mới là tồn tại đầu tiên. Duyên đã không tồn tại thì không biến mất, đó chính là không... đây cũng chính là giải thích của ta, kết thúc nhân quả này. Nhưng kết thúc cũng không có thứ gì. Nó không phải là chấm dứt mà trở lại thành không...

Vương Lâm mỉm cười, tay trái điểm lên mi tâm của Lý Mộ Uyển.

Một chỉ này dường như không có chút lực lượng gì nhưng trong tích tắc khi hạ xuống, phong ấn ngăn cản Lý Mộ Uyển suy nghĩ liền sụp đổ. Thân thể nàng run lên, là người đầu tiên trong thế giới được tạo ra này tỉnh lại.

Vương Lâm....

Đôi mắt Lý Mộ Uyển tràn ngập nước mắt, chạy xuống gương mặt. Nàng kinh ngạc nhìn vẻ mặt già nua của hắn, giơ bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, nước mắt tuôn ra ngày càng nhiều.

Chỉ là trong nước mắt này lại ẩn chứa một cảm giác hạnh phúc và ấm áp, không hề để ý tới vẻ già nua của hắn chút nào mà ôm chặt lấy hắn.

Ta vốn không tồn tại. Tất cả đều là không tồn tại, cho nên mới có biến mất... phương diện này ẩn chứa thật giả, ẩn chứa sinh và tử...

Nhân quả, thật giả, sinh tử, trên thực tế đều là do tính chất không của duyên... nếu nói tiếp thì ta sẽ nói, một này là kết...

Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển, nhẹ giọng nói.

Giấc mộng không dứt, từ năm đó say rượu trong nhà trọ ở Triệu quốc cho tới nay đã hơn sáu mươi năm.

Ở bên ngoài tảng đá, trong gió núi, tại phạm vi mấy ngàn dặm này, tu sĩ ngày càng nhiều. Cho tới cuối cùng, tất cả những người mà Vương Lâm đã gặp một lần trong mộng đều toàn bộ xuất hiện. Bọn họ ngồi yên tĩnh ở nơi đó, yên lặng nhìn tảng đá trên đỉnh núi, nhìn hai người đang ngồi trên đó.

Thời gian dường như trở thành vĩnh hằng. Vương Lâm ôm Lý Mộ Uyển. Bọn họ ngồi ở đó, cùng nhau ngắm bình minh, cùng nhau tâm tình.

Nhân quả chém không đứt, vốn đã là không... nhân quả, đó là nhân quả. Duyên ngưng tụ, rồi tán thành không.

Giọng nói của Vương Lâm vang vọng khắp thiên địa, hóa thành vô số tơ liễu. Đám tơ liễu này không biết từ đâu bay tới, cũng không biết là tới nơi nào.

Chúng bay kín đặc bầu trời, chậm rãi lượn theo gió, rơi xuống phía dưới. Trong phạm vi ngàn dặm này, trên người mỗi một tu sĩ đều có, dường như ghi lại cả cuộc đời họ.

Hai đám tơ liễu dính chặt vào nhau từ từ bay xuống trước Vương Lâm và Lý Mộ Uyển, vẻ dính chặt vào nhau kia giống như hai người đang nắm tay, vĩnh viễn cũng không tách rời.

Ngày đó chàng nhìn thiếp nhắm mắt, vẻ mặt bi ai của chàng trong nháy mắt khi thiếp nhắm mắt đã khắc sâu trong lòng.... Giấc mộng này thiếp muốn ở cùng chàng, nhìn chàng rời đi, nhìn chàng tỉnh lại... thiếp vẫn ở trong mộng chờ chàng...

Lý Mộ Uyển nhìn Vương Lâm, đôi mắt lộ vẻ ôn nhu như nước, vuốt ve khuôn mặt đầy nếp nhăn của hắn, nhẹ giọng thầm thì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
20 Tháng ba, 2023 19:14
Thanh niên đọc lướt
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 23:32
Truyện viết ko logic tí nào cả. Main nó ngưng khí kì tầng 3, còn thằng Chu Bằng hơn tầng 10 mà lại để 1 quả đạn thối của main làm choáng? Trong khi nó 1 hit đánh văng thằng tầng 8 bên Hằng Nhạc phái, mà lại để quả đạn vớ vẩn mua từ thằng đệ tử bên kia bán.
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 10:40
Các bác cứ đọc ở trang khác đến chap 154 có thể quay về đây đọc. Em kiểm tra thì thấy từ 154 đổ đi thì không bị ngắt dòng linh tinh nữa.
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 10:29
Ài giờ biết vì sao lại chửi trans rồi, tưởng dịch cùi ai dè do ngắt dòng tè le mà không chỉnh lại. Đọc khó chịu thật :/
ntkien400
08 Tháng hai, 2023 17:18
Hi vọng là hay, mới đọc thấy kiểu khinh thường nhau mong là nhân vật không não tàn.
luongducanh
19 Tháng mười một, 2022 13:29
Đọc đến khoảng c1500 là hiểu mà, Phù Tộc Tổ là con của Chưởng Tôn ở giới ngoại, lúc trước thì chỉ có 1 tiên giới, sau mới chia 4, sau lại được VL ghép lại thành tân tiên giới đó
luongducanh
19 Tháng mười một, 2022 13:21
Cái đó là thất phách của Thất Thải TT mà nhỉ, còn 1 miếng la bàn là bổn tôn của Thiên Vận Tử, cái còn thiếu là 1 phần của Thiên Đạo, nên khi U Minh Thú nuốt cứ thấy thiếu thiếu
Hieu Le
15 Tháng mười một, 2022 15:55
truyện cũng được. nhưng ghét cái thằng dịch và post truyện nên đọc vài trăm chương rồi bỏ.
Thanh Lâm
29 Tháng mười, 2022 00:21
đọc hết truyện cảm phục mỗi lão Độn Thiên với Chu Tước Thánh Hoàng đời 5. Hai lão vì tông phái của mình mà đến những năm tháng cuối đời vẫn cống hiến, không tiếc hết thảy bồi dưỡng VL vì tương lai của cả tông. Rồi cuối cùng ra đi trong sự thanh thản.
ace06
09 Tháng mười, 2022 18:49
Truyện hay mà dịch không nhai nổi.
Đặng Hoàng
02 Tháng mười, 2022 13:23
Dịch ngu học thật sự,
Hieu Le
23 Tháng chín, 2022 12:24
chưa tới bước 3 mà đánh không linh như đúng rồi hơi ảo quá ấy
Hieu Le
21 Tháng tám, 2022 20:22
Chap 339 đéo hiểu là ntn luôn. Ai giải thích hộ cái.
xuanbau
18 Tháng sáu, 2022 10:40
xin link cv truyện này với
xuanbau
18 Tháng sáu, 2022 10:39
dịch như con kẹc. đọc mà cứ như văn của trẻ lớp 3
Hieu Le
02 Tháng sáu, 2022 11:38
bộ này nhảy sang truyện full dịch dễ hiểu hơn
Nguyễn Hoàng Bủm
14 Tháng hai, 2022 07:18
Dịch dốt như bò
lategoto
05 Tháng hai, 2022 04:22
mấy năm r vẫn bị chửi thấy cũng tội,nhưng t vẫn phải chửi m ngu. đọc chưa đc 1/10 truyện đã đi phán xét.ngu thì im mẹ đi cho ng ta đừng biết,đằng này còn la làng sợ ng ta ko biết m ngu à.
TTBTừKhuyết
22 Tháng mười hai, 2021 15:28
.
Thanh Lâm
24 Tháng mười một, 2021 15:38
Đoạn gần cuối truyện có tả một người tóc đen rất dài trong hư vô thức tỉnh. chắc là Lục Mặc sau khi có ý thức riêng đã can thiệp vào Mộng Đạo để giúp VL
Thanh Lâm
24 Tháng mười một, 2021 15:35
Nếu nói vậy 6 phách đỏ cam vàng lục lam chàm đều là người có liên quan tới VL. vậy phách thứ 7 màu tím ko nhìn rõ mặt phẫn nộ với trời có phải là VL hay không
An Nguyễn
24 Tháng chín, 2021 17:59
thế bác có bộ nào hậu cung ko bác gt giùm vs nhưng đừng kiểu bình hoa nhé
Hieu Le
07 Tháng chín, 2021 19:42
audio cứ vấp liên tục, nghe cứ khó chịu méo tả đc
kiu kiu
29 Tháng tám, 2021 06:49
audio ấp a ấp úng như ông Guest vậy, cv cho thính giả có tâm chút đê
TuKii
01 Tháng bảy, 2021 21:50
Truyện gì ngược vãi dị các bác???
BÌNH LUẬN FACEBOOK