Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trừ bản thân Vương Lâm ra, chưa ai biết được hắn đã từng vượt qua Đạp Thiên Kiều. Dù là Cổ Đạo Đại Thiên Tôn trên Cổ Đạo Sơn đã từng đi tới cây câu thứ sáu cũng không thể cảm nhận được rõ ràng.

Hắn chỉ biết rằng Vương Lâm đã đi lên Đạp Thiên Kiều một lần nữa, đã vượt qua cây cầu thứ năm! Còn về việc đối phương có vượt qua cây cầu thứ sáu hay không thì hắn không phát hiện ra được. Bởi vì cực hạn của hắn chính là cây câu thứ năm.

Bên ngoài thâm sơn trong vùng bình nguyên do biển rộng mênh mang bay lên hóa thành tầng tầng sóng gợn lan ra mấy tháng. Uy áp trong sóng gợn này tiêu tán, Vương Lâm từ trong đó bình tĩnh đi ra.

Hình dáng và thần sắc hắn so với mấy tháng trước cũng không khác nhau nhiều lắm nhưng nếu nhìn kỹ sẽ dần dần phát hiện ra, giờ phút này Vương Lâm hệt như phàm nhân, trong thân thể không hề có chút dấu vết vận chuyển.

Hắn mặc trường sam màu trắng, đứng bên ngoài vùng bình nguyên do biển rộng mênh mông biến thành, quay đầu lại nhìn thoáng qua mặt đất cổ Tộc. Sau nửa ngày bỗng nhiên xoay người, hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng về phía tiên tộc!

- Người điên, năm đó ta đã từng thề trước khi rời khỏi hoàng cung trong tổ thành là phải cứu ngươi ra! Nếu ngươi muốn cùng ta rời đi thì Tiên Cương đại lục này không ai có thể ngăn cản ngươi.

Nếu ngươi lựa chọn trở thành Tiên Hoàng thì cũng không phải là Tiên Hoàng ngủ say không thức tỉnh!

Còn cả Tư Đô, Thanh Thủy, Mười Ba, đầu to, Hồng Diệp. Các ngươi cũng ở trên Tiên Cương đại lục này nhưng lại không phải ở cổ Tộc, như vậy nhất định đã chuyển thế trên mặt đất tiên tộc. Lúc này ta sẽ tìm được các ngươi!

Còn cả... Lý Thiên Mai...

Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ một tia phức tạp, vừa than khẽ tốc độ càng lúc càng nhanh, dùng tốc độ nhanh hơn gấp trăm lần so với lần trước khi hắn qua đây mà đi, lóe lên rồi biến mất.

- Cuối cùng ta phải trở về Thất Đạo Tông, trở về Chu Tước Tinh trong động phủ giới... Nơi đó là nhà ta.

Cả đường Vương Lâm không hề dừng lại, lao nhanh đi. Sau thời gian mấy ngày hắn thấy được cơn gió lốc khôn cùng do nước biển dựng thẳng lên giữa trung tâm của biển rộng mênh mông.

Từ rất xa đã có thể nghe được tiếng ầm ầm của cơn lốc này. Càng tới gần lại càng có thể thấy được bởi sự chuyển động không ngừng trong hơn hai trăm năm của nó mà hình thành vô số vết nứt không gian.

Thậm chí còn có một luồng Uy áp từ trong cơn lốc này tràn ra, lan tỏa về bốn phương tám hướng.

Hơi nước biển từ đó lan ra. Tiếng nổ ầm ầm vang lên khắp bốn phía lại càng kinh thiên động địa. Vương Lâm đứng ở bên ngoài cơn lốc này, nhìn chín cây cột hình thành cánh cửa lớn sâu trong đó, ánh mắt lóe sáng.

Hắn biết sau ba trăm năm, vào một khắc ánh cửa này sẽ mở ra, mình sẽ trở lại, mang theo Lý Mộ Uyển tiến vào bên trong, dùng lực lượng luân hồi khiến Lý Mộ Uyển sống lại, đồng thời ra khỏi luân hồi!

- Ở nơi đó có lẽ ta sẽ tìm ra được một sự thật...

Vương Lâm thì thào, cất bước chuẩn bị xuyên qua cơn lốc này. Nhưng ngay trong nháy mắt khi hắn giơ chân lên, đột nhiên Vương Lâm ngẩng đầu.

Bầu trời u ám, bởi cơn lốc này không ngừng chuyển động tạo thành. Bốn phía vẫn ầm vang như trước, giống như không có tiếng động nào khác.

Tất cả đều vô cùng bình tĩnh, giống như không có gì dị thường nhưng Vương Lâm lại nhìn lên bầu trời, không cất bước rời đi mà đứng đó như chờ đợi điều gì.

Mười nhịp thở trôi qua, trên bầu trời u ám kia bỗng nhiên truyền ra tiếng răng rắc. Âm thanh này chói tai, kinh thiên động địa, át cả tiếng cơn lốc đang rít gào nơi này, khiến cho thiên địa chấn động mãnh liệt.

Chỉ thấy một khe hở rất lớn bất ngờ bị xé ra trên bầu trời. Rất nhiều sương mù từ trong cái khe điên cuồng lan tràn ra bốn phía. Đồng thời một thân ảnh mơ hồ từ trong cái khe bước ra.

- Cổ Đạo!

Thần sắc Vương Lâm vẫn bình tĩnh như trước, nhìn sương mù đang quay cuồng trên bầu trời, khiến bâu trời u ám lúc này trở thành một thế giới của sương mù, nhìn thân ảnh đang bước ra, chậm rãi nói.

- Vương Lâm!

Thân ảnh trong sương mù dần dần đi ra nhưng mãi vẫn không rời khỏi đám sương mù mà ở bên trong, cất tiếng khàn khàn nói.

Cảnh tượng này có ý nghĩa vô cùng trọng yếu trên Tiên Cương đại lục. Đây là hai người cực mạnh của Tiên Cương đại lục lần đầu tiên đối mặt!

Đây là tuyệt thế cường giả cùng ở cảnh giới nửa bước đạp thiên lần đầu tiên chạm mặt nhau.

Còn về chuyện năm đó trên Cổ Đạo Sơn, bởi vì tu vi bất đồng cho nên chỉ ở xa xa, còn lâu mới giống như giờ phút này.

- Ngươi đã biết trước là ta sẽ tới?

Thân ảnh trong sương mù trầm mặc một lát rồi nói.

Vương Lâm thong dong đứng đó, y phục tung bay trong gió, mái tóc bạc phất phơ, nhìn thân ảnh trong sương mù, gật đầu.

- Lần thứ hai ngươi đi lên Đạp Thiên Kiều đã đi qua được mấy cây cầu?

Cổ Đạo trong sương mù trầm mặc lần nữa, hồi lâu than khẽ, chậm rãi nói.

- Việc này không quan trọng. Quan trọng là mục đích ngươi tới là gì.

Vương Lâm mỉm cười, thần sắc vô cùng bình tĩnh.

- Ngươi có thể giết hậu nhân của Cổ Tổ là Diệp Đạo, có thể tùy ý đưa người khác lên làm hoàng tôn, thậm chí có thể làm tất cả mọi việc ngươi muốn ở cổ Tộc... Nhưng ngươi không thể rời Cổ Tộc!!

Thân ảnh Cổ Đạo trong sương mù bao phủ cất giọng khàn khàn nói.

- Không thể rời khỏi cổ Tộc sao?

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên.

- Trừ phi ta ngăn không được, nếu không ngươi sẽ không thể rời khỏi cổ Tộc.

Thân ảnh trong sương mù truyền ra giọng nói già nua.

- Ta sẽ không ngăn cản ngươi lâu đâu. Ba trăm năm. Ngươi chỉ cần tiếp tục ở lại Cổ Tộc ba trăm năm, đợi khi Thái cổ Thần Cảnh mở ra thì ngươi có thể tùy ý rời đi.

- Cho ta một lời giải thích đi!

Vương Lâm hơi trầm ngâm, chậm rãi nói.

- Không có giải thích gì. Ta không cho ngươi đi thì ngươi nhất định phải lưu lại. Nếu không thì thắng ta đi!

Cổ Đạo trong sương mù cất giọng âm trầm.

Vương Lâm nhướng mày, nhìn thoáng qua thân ảnh trong sương mù.

- Trên Cổ Đạo Sơn ngươi mượn uy áp giúp ta dung hợp tiên cổ... Đây là một!

Trong Đạo cổ Hoàng thành, ta giết Diệp Đạo. Với tu vi của ta lúc đó, nếu ngươi ra tay thì ta không có phần thắng. Nhưng ngươi lại trầm mặc, đó là hai!

Ở Thủy Cổ Nhất Mạch, Kế Đô trở thành tân hoàng tôn, ngươi không ngăn cản, đó là ba!

Vương Lâm ta cả đời ân oán rõ ràng. Bởi ba lần này ta có thể không cần ngươi giải thích, tiếp tục ở lại Cổ Tộc một trăm năm. Nhưng hai trăm năm còn lại ta sẽ rời đi!

Vương Lâm chậm rãi nói.

Thân ảnh trong sương mù trầm mặc hồi lâu, sau đó nói.

- Một trăm năm không đủ... Phải chờ tới khi Thái cổ Thần Cảnh mở ra.... Vương Lâm, ta không muốn giao chiến với ngươi. Lão phu đã rất lâu không ra tay với người khác rồi.

Ta chỉ cần ngươi tiếp tục lưu lại ba trăm năm, từ đó về sau ngươi có thể rời đi, thậm chí ta còn có thể báo đáp!

Cổ Đạo trong sương mù cất giọng khàn khàn nói.

Vương Lâm cũng không muốn ra tay với Cổ Đạo. Quan hệ của hai người rất là phức tạp. Vương Lâm không muôn ra tay, trừ phi đúng là đối phương đã hoàn toàn quyết định, muốn mình lưu lại. không còn cách nào thương lượng.

- Ta có một nghi vấn. Với tu vi của ngươi có thể quét ngang tất cả cường giả tiên tộc, nếu vậy tại sao lại còn để tiên tộc tồn tại.

Vương Lâm đột nhiên mở miệng.

Cổ Đạo trong sương mù lại trầm mặc một lần nữa, vấn đề này là nghi vấn của rất nhiều cường giả Cổ Tộc, cùng là nghi vấn của rất nhiều tu sĩ tiên tộc.

Vô số năm qua chưa ai biết được đáp án, cũng không ai đám tự mình đi hỏi Cổ Đạo.

- Cổ Tổ ban thưởng cho ta... Không giống ngươi...

Hồi lâu sau, giọng nói của Cổ Đạo truyền ra từ sương mù, mang theo vẻ phức tạp.

Vương Lâm nhìn Cổ Đạo trong sương mù, ánh mắt lộ vẻ suy tư, hình như đã hiểu ra điều gì.

- Được rồi Vương Lâm, không chiến thắng ta thì ngươi phải lưu lại. Không có lựa chọn thứ ba đâu!

Sương mù bao phủ Cổ Đạo bỗng nhiên quay cuồng, truyền ra tiếng nổ ầm ầm, dung hợp cùng với tiếng ầm vang của cơn lốc hóa thành sóng âm kinh thiên động địa, giống như phối hợp với lời nói này, hình thành một luồng uy nghiêm vô thượng trong thiên địa.

- Ngươi muốn đánh vậy thì đánh đi!

Vương Lâm ngẩng phắt đầu, hai mắt bừng sáng. Nếu đã không tránh được vậy thì hôm nay hắn muốn biết mình và Cổ Đạo, ai mói là kẻ mạnh nhất tiên cương!

Trận chiến này là trận chiến đỉnh cao đầu tiên trên Tiên Cương đại lục sau khi Tiên Tổ, Cổ Tổ biến mất!

Cổ Đạo - Cường giả mạnh nhất tiên cương, vô số năm trước đã bước vào đạp thiên cảnh, tuy rằng dừng lại ở cây cầu thứ sáu nhưng chiến lực tuyệt đối không tầm thường. Hắn cũng là người duy nhất từng đánh chết Đại Thiên Tôn!

Vương Lâm - Tiên cổ dung hợp. Con đường tu hành của hắn còn chưa tới tận cùng, gần như ngay sau khi hai chân thân hoàn chỉnh đã tiến vào nửa bước đạp thiên cảnh. Chính hắn cũng không biết sau khi hư bổn Nguyên chân thân hoàn chỉnh thì hắn sẽ đạt tới trình độ gì!

Mà hắn còn có phân thân trong hư vô, trải qua thời gian mấy năm này đã gần như trường thành, một khi dung hợp với Vương Lâm sẽ bộc phát ra lực lượng vô cùng kinh khủng!

Trong nháy mắt khi thân ảnh Cổ Đạo trong sương mù quay cuồng, phát ra tiếng nổ ầm ầm. Cổ Đạo Đại Thiên Tôn bỗng nhiên bước từng bước tới hướng Vương Lâm. Vừa bước đi, sương mù bên ngoài thân thể hắn tràn ra ngập trời, không ngừng khuếch tán về bốn phía, hóa thành một vụ thú khổng lồ, ngửa mặt lên trời gầm rống kinh thiên động địa.

Hình dáng vụ thú này kỳ dị, có chín đầu, thoạt nhìn khá giống Cát Cùng mà Vương Lâm nhìn thấy ở vùng đất cổ Thần năm xưa!

Chín đầu gầm rống, lộ vẻ hung tợn đồng thời một khí tức tang thương xa xưa bỗng nhiên tràn ra, giống như vụ thú này có linh hồn đã tồn tại qua vô số năm tháng vậy.

Cổ Đạo Đại Thiên Tôn trong vụ thú cất bước, giơ tay phải lên điểm một chỉ, đầu ngón tay cũng có sương mù bao phủ nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy móng tay tỏa ra hàn quang.

Một chỉ này điểm ra khiến Vương Lâm nhìn thấy cả thiên địa bỗng nhiên đại biến, trên thiên không có vô số sợi tơ nhỏ bao phủ, mặt đất cũng như vậy. Toàn bộ thiên địa lúc này tràn ngập quy tắc.

Những sợi tơ quy tắc này giống như bị dẫn dắt, điểu khiển đồng loạt quấn về phía Vương Lâm. Thần thông thuật Phong Vân Lôi Điện thậm chí Kim Mộc Thủy Hòa Thổ ngũ hành bất ngờ biến ảo ra bốn phía Vương Lâm, ầm ầm lao thằng về phía hắn!!

Khi tới gần, vô số thần thông này ngưng tụ lại, hình thành một ngón tay hư ảo do vô số sợi tơ quy tắc tạo thành, mang theo lực lượng hủy diệt của móng tay điểm vào mi tâm Vương Lâm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
20 Tháng ba, 2023 19:14
Thanh niên đọc lướt
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 23:32
Truyện viết ko logic tí nào cả. Main nó ngưng khí kì tầng 3, còn thằng Chu Bằng hơn tầng 10 mà lại để 1 quả đạn thối của main làm choáng? Trong khi nó 1 hit đánh văng thằng tầng 8 bên Hằng Nhạc phái, mà lại để quả đạn vớ vẩn mua từ thằng đệ tử bên kia bán.
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 10:40
Các bác cứ đọc ở trang khác đến chap 154 có thể quay về đây đọc. Em kiểm tra thì thấy từ 154 đổ đi thì không bị ngắt dòng linh tinh nữa.
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 10:29
Ài giờ biết vì sao lại chửi trans rồi, tưởng dịch cùi ai dè do ngắt dòng tè le mà không chỉnh lại. Đọc khó chịu thật :/
ntkien400
08 Tháng hai, 2023 17:18
Hi vọng là hay, mới đọc thấy kiểu khinh thường nhau mong là nhân vật không não tàn.
luongducanh
19 Tháng mười một, 2022 13:29
Đọc đến khoảng c1500 là hiểu mà, Phù Tộc Tổ là con của Chưởng Tôn ở giới ngoại, lúc trước thì chỉ có 1 tiên giới, sau mới chia 4, sau lại được VL ghép lại thành tân tiên giới đó
luongducanh
19 Tháng mười một, 2022 13:21
Cái đó là thất phách của Thất Thải TT mà nhỉ, còn 1 miếng la bàn là bổn tôn của Thiên Vận Tử, cái còn thiếu là 1 phần của Thiên Đạo, nên khi U Minh Thú nuốt cứ thấy thiếu thiếu
Hieu Le
15 Tháng mười một, 2022 15:55
truyện cũng được. nhưng ghét cái thằng dịch và post truyện nên đọc vài trăm chương rồi bỏ.
Thanh Lâm
29 Tháng mười, 2022 00:21
đọc hết truyện cảm phục mỗi lão Độn Thiên với Chu Tước Thánh Hoàng đời 5. Hai lão vì tông phái của mình mà đến những năm tháng cuối đời vẫn cống hiến, không tiếc hết thảy bồi dưỡng VL vì tương lai của cả tông. Rồi cuối cùng ra đi trong sự thanh thản.
ace06
09 Tháng mười, 2022 18:49
Truyện hay mà dịch không nhai nổi.
Đặng Hoàng
02 Tháng mười, 2022 13:23
Dịch ngu học thật sự,
Hieu Le
23 Tháng chín, 2022 12:24
chưa tới bước 3 mà đánh không linh như đúng rồi hơi ảo quá ấy
Hieu Le
21 Tháng tám, 2022 20:22
Chap 339 đéo hiểu là ntn luôn. Ai giải thích hộ cái.
xuanbau
18 Tháng sáu, 2022 10:40
xin link cv truyện này với
xuanbau
18 Tháng sáu, 2022 10:39
dịch như con kẹc. đọc mà cứ như văn của trẻ lớp 3
Hieu Le
02 Tháng sáu, 2022 11:38
bộ này nhảy sang truyện full dịch dễ hiểu hơn
Nguyễn Hoàng Bủm
14 Tháng hai, 2022 07:18
Dịch dốt như bò
lategoto
05 Tháng hai, 2022 04:22
mấy năm r vẫn bị chửi thấy cũng tội,nhưng t vẫn phải chửi m ngu. đọc chưa đc 1/10 truyện đã đi phán xét.ngu thì im mẹ đi cho ng ta đừng biết,đằng này còn la làng sợ ng ta ko biết m ngu à.
TTBTừKhuyết
22 Tháng mười hai, 2021 15:28
.
Thanh Lâm
24 Tháng mười một, 2021 15:38
Đoạn gần cuối truyện có tả một người tóc đen rất dài trong hư vô thức tỉnh. chắc là Lục Mặc sau khi có ý thức riêng đã can thiệp vào Mộng Đạo để giúp VL
Thanh Lâm
24 Tháng mười một, 2021 15:35
Nếu nói vậy 6 phách đỏ cam vàng lục lam chàm đều là người có liên quan tới VL. vậy phách thứ 7 màu tím ko nhìn rõ mặt phẫn nộ với trời có phải là VL hay không
An Nguyễn
24 Tháng chín, 2021 17:59
thế bác có bộ nào hậu cung ko bác gt giùm vs nhưng đừng kiểu bình hoa nhé
Hieu Le
07 Tháng chín, 2021 19:42
audio cứ vấp liên tục, nghe cứ khó chịu méo tả đc
kiu kiu
29 Tháng tám, 2021 06:49
audio ấp a ấp úng như ông Guest vậy, cv cho thính giả có tâm chút đê
TuKii
01 Tháng bảy, 2021 21:50
Truyện gì ngược vãi dị các bác???
BÌNH LUẬN FACEBOOK