Đúng lúc này , từ cây đại thụ chợt tỏa ra một làn ánh sáng sặc sỡ. Trong làn ánh sáng đó , thân hình Vương Lâm xuất hiện. Trong nháy mắt khi xuất hiện , hắn liền vọt lên , đứng trên một cành cây. Hai mắt sáng quắc , nhanh chóng thi triển Tâm cấm thuật khiến cho hơi thở của bản thân hoàn toàn thu liễm.
Đối với bao kinh nghiệm sinh tử của Vương Lâm thì cái loại Nhất Đường thiên này vẫn còn kém so với mảnh đất Yêu Linh. Vì vậy mà sau khi hiện thân sẽ không mắc sai lầm mà tản thần thức ra để xem xét.
Vào lúc này , một đạo thần thức từ xa quét tới , khi đi qua Vương Lâm vẫn không dừng lại mà tiếp tục tản ra. Nhưng đúng vào lúc đó , thần thức đang lan tỏa chợt nhanh chóng thu lại. Chỉ trong khoảng khắc , thần thức liền tan biến , đồng thời từ xa có một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Vương Lâm.
- Nơi này nếu không có thực lực tuyệt đối thì không thể tỏa ra thần thức. Nếu không , sẽ để cho người ta nhận được vị trí mà mang tới họa sát thân.
Vương Lâm trầm ngâm một chút , nguyên lực vận chuyển quan sát bản thân mình. Vừa nhìn một cái , hắn có thể thấy được đúng như lời Viêm Lôi Tử nói. Xuất hiện ở đây chỉ có phân thân mà thôi , tuy không khác gì so với bản thể , nhưng cho dù có chết thì cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới bản thể.
- Nhất đường thiên không gặp phải tử vong thực sự. Chắc chắn rằng để cho đám tu sĩ chưa có nhiều kinh nghiệm ở đây trải qua một lần sinh tử mới là mục đích chính thức của Lôi Tiên điện , từ đó mà tạo ra được một tu sĩ chính thức. - Vương Lâm nhíu mày , thử dung nhập vào với trời đất để thi triển thần thông Súc Địa Thành Thốn. Nhưng nói đây không phải là trời đất thực sự nên không có hiệu quả. Sau khi suy nghĩ một chút , hắn liền hóa thành một làn khói rồi biến mất.
- Cửa thứ ba chỉ là khảo hạch. Chỉ có cửa Nhất Đường thiên này mới thực là cuộc chiến phong hào. Ở đây không có thiên hay ác. Muốn đoạt được ngôi vị số một chỉ có giết được nhiều nhất. - Vương Lâm vừa chạy , trong mắt vừa lóe lên một tia sáng.
Đúng lúc này, từ xa lại có một đạo thần thức xuất hiện, tỏa ra bốn phía. Ánh mắt Vương Lâm trở nên chăm chú, phi hành mà đi. Tốc độ của hắn cực nhanh, gần như chỉ trong phút chốc liền thấy được tu sĩ đang tỏa ra thần thức ở phía xa.
Đó đúng là người đã hai lần bị Vương Lâm cắt đứt khảo nghiệm , Triệu Dật Đạo. Hắn vừa mới xuất hiện nên hoàn toàn ngơ ngác với xung quanh. Do chỉ tu luyện trong gia tộc nên hắn vô thức tỏa ra thần thức muốn quan sát. Chỉ có điều , khi thần thức của hắn vừa tản ra , một cảm giác nguy hiểm rất mạnh chợt xuất hiện khiến cho hắn tái mặt , biết được mình phạm phải sai lầm tối kỵ.
Hắn liền vội vàng bỏ đi nhưng đúng lúc này , phía sau hắn một làn khói đen lan tới tỏa ra một luồng sát khí dầy đặc. Trong khoảng thời gian ngắn đã nuốt chửng Triệu Dật Đạo đang định bỏ chạy.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên , Vương Lâm dừng lại , đứng ngoài làn khói đen mà nhìn.
Sương mù nhúc nhích nuốt chửng tên tu sĩ họ Triệu , ngay cả một mảnh vải cũng không nhả ra. Một lát sau , từ trong làn khói đen xuất hiện một người. Người đó chính là Hứa Đình.
Hắn liếm liếm môi nhìn Vương Lâm chằm chằm. Hai người đứng cách nhau trăm trượng , ánh mắt va chạm phát ra những tiếng động nho nhỏ.
- Cuộc chiến của ngươi và ta để đến cuối cùng có được không? - Trong lòng Hứa Đình rất e ngại Vương Lâm. Nếu không vạn bất đắc dĩ , hắn cũng không muốn chủ động trêu chọc vì vậy mới mở miệng đề nghị.
Vương Lâm lạnh lùng liếc nhìn Hứa Đình một cái rồi xoay người biến mất. So với việc giết Hứa Đình thì bây giờ điều quan trọng hơn là phải giết cho đủ số.
Hứa Đình thở phào nhẹ nhõm , lui lại phía sau rồi chui vào trong làn sương mù , sau đó bay theo một hướng khác. Giữa hai người như lấy nơi đây làm một cái ranh giới , không xâm phạm lẫn nhau.
Vương Lâm cũng chẳng buồn đi tìm kiếm , hắn tìm kiếm một cây đại thụ rồi khoanh chân ngồi xuống. Sau đó , thần thức của hắn chợt tản ra.
Khoảng khắc thần thức của hắn lan rộng liền có hơn mười đạo thần thức bộc phát lao thẳng tới chỗ Vương Lâm.
Ở nơi đây , nếu không giết người khác thì người khác cũng tới giết mình.
Vương Lâm khoanh chân ngồi , há mồm phun ra một vật. Vật đó chính là Phong Tiên ấn. Cái ấn nhỏ trôi nổi trước mặt Vương Lâm , tỏa ra từng làn ánh sáng màu vàng.
- Năm đó , hai cái trong số mười vạn phù văn đều phong ấn nguyên thần của một tu sĩ , uy lực hoàn toàn khác biệt. Lần này ở đây , không biết với phân thân có thể phong ấn hay không? - Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh đợi người thứ nhất tới chịu chết.
Sau một nhịp hô hấp chỉ thấy một bóng người giống như một tia chớp từ đám cây cối bên phải lao tới. Chỉ có điều khi bóng người đó tới cách trăm trượng liền dừng lại. Thấy được người mà mình định giết chính là Vương Lâm , ánh mắt hắn xuất hiện một sự hoảng sợ , không hề do dự quay người bỏ chạy.
Nét mặt Vương Lâm từ đầu tới cuối vẫn bình tĩnh. Khi vị tu sĩ xuất hiện , Phong Tiên ấn trước người liền bay ra. Tốc độ của nó cực nhanh đuổi theo tu sĩ đang bỏ chạy.
Viên tu sĩ kinh hoàng , hai tay bắt quyết xuất ra thần thông. Nhưng khi thần thông bay vào Phong Tiên ấn chẳng khiến cho nó dừng lại được một chút. Gần như chỉ trong tích tắc , Phong Tiến ấn tới gần chợt phóng đại. Một tiếng nổ vang lên , nó đè mạnh xuống đầu tu sĩ. Cùng lúc đó , vô số ký hiệu màu vàng bay ra , phong kín toàn bộ đường lui của người đó.
Ánh mắt tu sĩ hoàn toàn tuyệt vọng, đưa tay vỗ vào túi trữ vật. Lập tức hơn trăm thanh phi kiếm xuất hiện định chống cự. Chỉ nghe những tiếng nổ ầm ầm vang lên, phi kiếm bị đánh nát toàn bộ. Phong Tiên ấn hạ xuống làm phát ra một tiếng hừ thảm thiết. Trong nháy mắt khi tu sĩ biến mất, một cái ký hiệu màu vàng chợt lóe lên, dung nhập vào tu sĩ. Sau một lát, ký hiệu màu vàng trở nên có linh tính, chui vào trong Phong Tiên ấn.
Ánh mắt của Vương Lâm chăm chú, thu hồi Phong Tiên ấn, cẩn thận nhìn quanh. Sau đó hắn từ từ ngẩng đầu, nhìn về đám cây cối đằng xa, nói một cách bình tĩnh:
- Các ngươi định khi nào mới ra tay?
Đám cây cối trước mặt hắn hoàn toàn yên tĩnh. Một lát sau, từ trong làn cây xuất hiện bốn người. Cả bốn đều có tu vi Dương Thực cùng tập trung lại với nhau như có ý đối kháng với Vương Lâm.
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt một người trong đó liền xuất hiện một sự tàn khốc. Hắn không nói tiếng nào vỗ vào túi trữ vật. Nhất thời trong tay xuất hiện một cái hồ lô. Tay phải hắn bắt quyết, hồ lô liền phun ra một ngọn lửa màu đỏ bay thẳng đến Vương Lâm.
Ba người bên cạnh hắn cũng cắn răng. Nếu không ra tay, chắc chắn bọn họ sẽ phải chết. Một người liền đưa hai tay bắt quyết, lập tức cây cỏ xung quanh sinh trưởng với tốc độ nhanh chóng, lan về phía Vương Lâm.
Còn một người lại há mồm phun ra hạt châu màu đen, tỏa ra một mùi tanh mà bay về phía Vương Lâm. Cuối cùng, tu sĩ còn lại cũng đưa hai tay bắt quyết. Nhất thời liền có hơn trăm con rối xuất hiện, công kích về phía Vương Lâm.
Chỉ có điều, vào lúc này, tu sĩ xuất ra hồ lô chợt lui lại phía sau. Đồng thời, trong tích tắc khi hắn lùi lại, ba người kia cũng có ý định như vậy nhanh chóng làm theo.
Bốn người chia ra thành bốn hướng mà lao đi với tốc độ thật nhanh.
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm. Phong Tiên ấn đang lơ lửng trước người chợt hóa thành một cái ấn to tới mười trượng. Tất cả những đòn công kích đao lao tới gặp phải Phong Tiên ấn liền tan vỡ. Sau đó, Phong Tiên ấn liền bay đi, đuổi theo một người.
Một tiếng nổ vang lên, Phong Tiên ấn ép xuống một người đang bỏ chạy. Hơn mười vạn ký hiệu màu vàng tỏa ra khắp đất trời. Trong số đó bây giờ có tới bốn cái ký hiệu có được linh tính.
Vương Lâm nhìn chằm chằm bốn cái ký hiệu đặc biệt đó, mà trong đầu xuất hiện một ý nghĩ lớn mật.
"Nếu để Tôn hồn phiên và Phong Tiên ấn kết hợp..." - Vương Lâm nghĩ tới đây mà rung động.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên khắp xung quanh. Một lát sau, Phong Tiên ấn quay trở lại, xung quanh nó số ký hiệu có linh tính từ bốn cái chuyển thành bảy cái.
Ôm lấy Phong Tiên ấn, Vương Lâm biến mất không còn tăm tích.
Sắc mặt Thân Công Hổ tái nhợt từ trong đám cây cối bay ra. Vừa rồi, khi hắn mới xuất hiện liền bị một luồng sát khí bao phủ. Nếu như hắn không phản ứng thật nhanh, né tránh trong nháy mắt thì chỉ sợ khi vừa xuất hiện đã bị tử vong.
Mặc dù như thế thì trong lúc hắn né tránh cũng vẫn bị thương. Khuôn mặt hắn tái nhợt không còn chút máu cứ vội vàng chạy. Phía sau hắn một tên đồng tử đầu to nhanh chóng đuổi theo.
Trên mặt hắn luôn có một nụ cười ngây ngô, nhìn chằm chằm Thân Công Hổ đang chạy phía trước. Hắn giơ tay phải lên lập tức xuất hiện một đạo ánh sáng màu tím rồi ném về phía trước. Trong nháy mắt tia sáng tím biến thành một con kiến màu tím dài mấy trượng.
Con kiến dữ tợn sau khi xuất hiện liền rít lên một tiếng. Cái miệng của nó như hai cái gọng kìm há ra rồi lao về phía trước với tốc độ cực nhanh. Nó vượt qua Thân Công Hổ rồi kẹp lấy đối phương.
Nụ cười trên mặt đồng tử càng thêm lạnh. Hắn như có thể nhìn thấy, tu sĩ trước mặt bị con kiến Thiên Minh do hắn nuôi dưỡng xé thành hai nửa.