Trong tích tắc khi hắn mở mắt ra, ngọn lửa chín màu trong mắt Vương Lâm hóa thành hư hỏa, nhanh chóng xoay tròn, khiến cho bề ngoài hắn trông cực kỳ quỷ dị. Cũng trong tích tắc này, một luồng hư hỏa từ trong cơ thể hắn ầm ầm bộc phát. Hư hỏa này kinh thiên động địa, ầm ầm tràn ra bốn phương tám hướng.
Mái tóc Vương Lâm không gió mà tung bay, quần áo phấp phới. Hắn chậm rãi thu hồi cánh tay đang đặt ở cây hương thứ nhất, xoay người nhìn về bốn phía. Vân Lạc đại ti đang nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong nháy mắt khi mở mắt, nàng nhìn thấy mắt trái của hắn. Trong tích tắc này, hai mắt Vân Lạc đại ti trợn trừng, đồng tử co rụt lại, trong lòng dâng lên nổi sợ hãi ngập trời.
thân thể nàng run rẩy, không ngừng lùi lại phía sau, tâm thần giờ phút này như bị ngàn vạn lôi đình nổ vang, ầm ầm chấn động, cả người mất đi tất cả lực lượng, sắc mặt trắng bệch giống như người chết:
- Ánh mắt... này...
Vân Lạc đại ti vĩnh viễn không thể quên được trong hình ảnh vừa rồi, trong nháy mắt khi mình tử vong, bóng lưng mơ hồ xoay người, ánh mắt nhìn về phía mình. Người kia không rõ tướng mạo nhưng trong mắt trái có chín màu xoay chuyển. Tư Mặc Tử nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trầm mặc không nói.
Cũng nhìn về phía Vương Lâm còn có Diệu Âm đạo tôn, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, khóe miệng âm thầm hiện lên một nụ cười lạnh.
Lão Chu Tước cất tiếng cười dài, thần sắc tràn ngập vui mừng nhưng cũng rất khiếp sợ với cảnh tượng vừa rồi. Ngoài chuyện có năm đạo bổn nguyên ra, Vương Lâm lại một lần nữa khiến hắn kinh ngạc và vui sướng:
- nghiệp chứong luân hồi hóa cửu sắc, đốt lên ngọn lửa khiến Chu Tước tỉnh giấc lần thứ tư, hóa thực hỏa thành hư hỏa, hay, hay lắm!
Lão Chu Tước cười to.
Ánh mắt lão giả ngồi khoanh chân trên lưng con thằn lằn đã khác. Hắn cùng với lão Chu Tước giao chiến nhiều lần, hiểu rất rõ sự cường đại của hư hỏa. giờ phút này khi nhìn thấy Vương Lâm không ngờ có thể bước vào cảnh giới hư hỏa thì không thể không lưu ý.
Phía sau Lam Mộng đạo tôn, nữ tử kia yên lặng nhìn Vương Lâm. Ánh mắt nàng bị Lam Mộng đạo tôn thấy được, trong lòng thầm than một tiếng.
- Nếu năm đó ta không xóa đi ký ức của Nguyệt Nhi mà lưu Vương Lâm này lại, toàn lực trợ giúp hắn tu luyện... cũng không chỉ truyền có ba thức thần thông...
Lam Mộng đạo tôn trầm mặc, trong lòng lần đầu tiên nổi lên sự hối hận với quyết định ngày đó.
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua mọi người, sau đó hít sâu một hơi. Hắn ở trên người từng người đều thấy được một tia tâm tình lưu chuyển. Nếu hắn muốn thì tia tâm tình này liền hóa thành hư hỏa.
Theo ánh mắt của Vương Lâm, khi hắn nhìn về phía Vân Lạc đại ti, nữ tử này lập tức cúi đầu, thân thể chậm rãi lui về phía sau. Nhưng trên người nàng, Vương Lâm có thể thấy tâm tình nồng đậm hơn so với người khác vô số lần.
THu hồi ánh mắt, Vương Lâm hướng về phía lão Chu Tước ôm quyền, cung kính nói:
- Vãn bối không nhục mệnh, đã tỉnh giấc!
Vẻ tươi cười trên mặt lão Chu Tước càng tăng, tay phải vung lên, cầm Viêm long kia ném ra xa, cười dài nói:
- Tiểu long người được tự do rồi!
Viêm long giờ phút này đã hấp hối, máu huyết toàn thân đã bị phun ra gần hết, nhưng vừa nghe thấy câu này, hai mắt bừng sáng, gầm thét một tiếng liền gắng gượng bay vụt đi, biến mất ở chân trời xa xa.
- Thí luyện còn chưa kết thúc, trong cây Thiên phương hương cuối cùng đang có người chờ ngươi, đi đi!
Lão Chu Tước nhìn Vương Lâm đầy thâm ý nói.
- Nhân phương hương diệt, Địa phương hương gãy, nhưng Thiên phương hương sẽ không tắt không gãy. Cây hương này chính là Điên lạc đại đế - Lão tổ đầu tiên của bộ tộc ta tự mình trấn giữ, khảo nghiệm chính là tiềm lực! Thời gian duy trì càng lâu thì tiềm lực càng lớn... lão phu năm đó là mười hai nhịp thở, Chu Tước đời thứ tư là mười bốn nhịp thở... ta muốn biết ngươi có thể duy trì được bao nhiêu! Nếu ngươi có thể khiến ta một lần nữa vui mừng thì lão phu sẽ dạy ngươi phương pháp cấm chế con rồng ngốc kia cho ngươi. Đợi tới khi con rồng đó chạy ra khỏi vùng đất Điên Lạc thì người có thể dễ dàng tìm được nó. Có con rồng này thủ hộ, ngươi rời khỏi nơi này lão phu cũng an tâm.
Lời nói của lão Chu Tước truyền vào trong tâm thần của Vương Lâm, ngoài hắn ra thì không ai có thể nghe thấy.
Vương Lâm gật đầu, ánh mắt rơi vào bầu trời phía xa xa, nơi con rồng phóng đi, rời khỏi Đại đế tinh, thần sắc còn đang hưng phấn.
- Tự do rồi, rốt cục được tư do rồi!! Grao!! Lão long ta cuối cùng đã được giải thoát của bàn tay ma quái kia. Đã bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm rồi!!
Viêm long vừa gầm thét, trong mắt đầy nước mắt. Giờ phút này nó không hề biết là năm đó nó bị Chu Tước đời đầu tiên lừa, giờ lại bị Chu Tước đời thứ hai tặng cho người khác...
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, không nhìn mọi người nữa mà đi tới cây Thiên phương hương cuối cùng. trầm mặc một lát, hắn hít sâu một hơi, giơ tay phải lên đặt trên thiên phương hương.
- Chu Tước lão tổ đời đầu tiên... Là tổ của Chu Tước tộc ta... Một trong tứ đại chiến tướng dưới trướng viễn cổ tiên tôn... Nhân vật bậc này sợ là biết rất nhiều chuyện bí ẩn...
- Chu Tước tộc đã ở Thái Cổ Tinh Thần, vì sao lại còn có cả hỏa tước tộc tồn tại!
- Chu Tước tộc có thể tồn tại đến ngày nay, vậy thì Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, ba tộc còn lại ở nơi nào...
- Viễn cổ tiên tôn và người mà chủ nhân phong giới gọi là viễn cổ tiên hoàng có phải là một người hay không. nếu không thì hai người này có quan hệ gì...
Vương Lâm trầm mặc, nhắm hai mắt lại.
Thiên phương giới cùng với hai giới lúc trước hoàn toàn bất đồng. Nơi này là một thế giới tràn ngập mây trắng. Ngoài mây trắng ra thì chỉ còn một pho tượng rất lớn. Pho tượng này cực kỳ khổng lồ, từ xa nhìn lại cơ hồ chiếm gần một nửa thiên địa, khắc một lão giả tướng mạo như Chu Tước, mũi khoằm, sau lưng có một cặp cánh Chu Tước, đôi mắt nhắm lại, ở mi tâm có một ngọn lửa chín màu đang hừng hực thiêu đốt.
Tay phải pho tượng này duỗi ra, bàn tay hướng lên. Thân ảnh Vương Lâm lóe ra trong một vần sáng xanh, xuất hiện ở trên bàn tay này.
Trong Thái Cổ Tinh Thần, ở một mảnh tinh không yên tĩnh có sóng gợn quanh quẩn hiện ra, chậm rãi lan ra xa. Không lâu trước đó có u quang từ trong hư vô lóe lên, lướt qua nơi này.
Trước khi u quang lóe lên thì nơi này có một tinh cầu hoang dã. Trên tinh cầu này không có bất cứ sinh linh nào, cũng không có linh khí, hoàn toàn là một tinh cầu hoang phế.
Dù là tu sĩ tới gần thì tinh cầu này cũng không thèm liếc nhìn một cái. Chỉ là tinh cầu này tồn tại trên đường đi của u quang, trong nháy mắt khi u quang xuyên qua, tinh cầu vô thanh vô tức tan thành tro bụi, chỉ còn sóng gợn chậm rãi lan về bốn phía.
Nhưng trong một khắc này, ở vị trí tinh cầu hoang dã nọ, trong sóng gợn lại lộ ra một cái khe chừng mười trượng. Cái khe này tỏa ra từng làn tử khí, trào ra bên ngoài, khiến cho cái khe càng lúc càng lớn.
Xuyên qua cái khe có thể tháy như trong đó là một thế giới khác, tràn ngập những tảng đá vụn trôi nổi... trên mỗi tảng đá đều có một cái đầu lâu thật lớn... Hoặc là Cổ Thần, hoặc là cổ ma, hoặc cổ yêu... cái khe đó mở ra tới trăm trượng mới dừng lại, lẳng lặng lơ lửng ở nơi đó, không di động chút nào, giống như một cái miệng dữ tợn mở ra đợi thức ăn của nó tới.... nó xuất hiện trong Thái Cổ Tinh Thần này sẽ gây nên một cơn sóng gió khiến vô số tu sĩ Thái Cổ Tinh Thần khiếp sợ - Cổ Mộ đã mở ra...