Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Đại Hồng hung ác nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên, hung hăng gật đầu, cười hung dữ, cắn răng nói:

- Không sai, chính là hắn!

Sắc mặt nam ử trung niên trong nháy mắt tái nhợt. Hắn hầu như không chút do dự, thân thể lùi vụt lại phía sai, hai tay vung len bắt quyết. Lập tức tộc ấn hình bọ cạp ở mi tâm liền nhúc nhích, dường như là sống vậy, tỏa ánh sáng yêu dị.

Ngay trong tích tắc này, thần sắc Vương Lâm bình tĩnh điểm một ngón tay về phía trước. Một chỉ này điểm ra, thiên địa biến sắc, phong vân xoay chuyển, từng đợt tiếng sấm rền vang kinh thiên động địa. Trên bầu trời này đột nhiên xuất hiện vô tận lôi vân.

Theo ngón tay Vương Lâm hạ xuống, trong nháy mắt khi nam tử trung niên vừa lui lại từ trên bầu tời đánh thẳng xuống vào đầu hắn.

Một luồng lực lượng mang tính hủy diệt lập tức từ thiên linh cái của nam tử trung niên này ầm ầm tràn vào cơ thể. Trong tiếng sấm động, thân thể người này truyền ra tiếng nổ bang bang, da thịt tan nát, xương cốt vỡ vụn, nguyên thần trực tiếp bị diệt vong!

Tiếng sấm trôi đi, nam tử trung niên này biến mất không còn dất vết, dường như chưa từng tồn tại trên đời vậy.

Tiếng sấm tắt dần, bốn phía trong thời gian ngắn vô cùng yên tĩnh. Ánh mắt đông đảo tu sĩ vừa thoát khỏi thành trì bị tàn phá này đều lộ ra vẻ vô cùng sợ, nhìn về phía Vương Lâm với vẻ mặt kinh hãi.

Nâng tay phong vân biến động, lôi đình giáng xuống trực tiếp đánh cho một tu sĩ Âm hư hình thần cầu diệt, không để lại nửa điểm dấu vết. Loại thần thông này đủ để kinh thiên động địa, chấn kinh tâm thần tất cả tu sĩ tại đây, tạo nên sóng gió ngập trời!

Sắc mặt lão giả khô gầy đang bị giam cầm lại càng tái nhợt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng dừng hẳn, ngơ ngác nhìn moi chuyện, khuôn mặt lộ ra sự sợ hãi không thể tưởng tượng nổi.

Ngay cả Chung Đại Hồng thân thể cũng run lên. Hắn ở Thiểm Lôi Tộc tuy đã chứng kiến Vương Lâm phát uy nhưng lúc này khi một lần nữa chứng kiến vẫn có cảm giác sự cường đại của Vương Lâm là không thể đoán nổi.

Thần sắc Vương Lâm không có nửa điểm biến hóa. Kể cả lúc này hắn đang bị truy sát, tạm thời phải tránh né ở nơi này, nếu là người khác thì sẽ cố gắng nhẫn nhịn, khó có khả năng dễ dàng ra tay.

Nhưng Vương Lâm tu vi thông thiên, cả đời trả qua quá nhiều gian khổ, nhiều lần trải qua sống chết rồi. Cho dù là bị kẻ truy sát phát hiện mấy lần thì đã sao? Cho dù là có khiến kẻ địch cường đại tới thì cũng không phải bởi vậy mà khi người của mình bị đả thương, Vương Lâm lại không hỏi tới!

Cũng giống như lời của hắn trước kia: Ngươi có thể nhịn nhưng ta thì không!

Thế gian này cũng hiếm có người khiến hắn có thể nhịn! Lúc này Vương Lâm đã sớm không còn như trong quá khứ. Hắn đã trở thành cường giả, càng có được trái tim của cường giả!

Có câu hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, rồng vào bãi cạn tôm nhờn mặt. Nhưng nói rõ ràng ra thì đó là hổ cam tâm để bị khinh, rồng nguyện ý bị nhờn mặt. Nếu chúng không muốn thì ai dám tiến lên?

Giết nam tử trung niên, việc này cũng chưua kế thúc. Nếu đã ra tay thì phải như lôi đình, diệt toàn bộ những kẻ liên quan. Chân phải Vương Lâm dẫm một cái về phía mặt đất.

Bảo tháp liền ầm ầm chấn động, những khe nứt lấy nơi chân phải hắn đạp làm trung tâm ầm ầm lan về bốn phía. Trong thời gian ngắn, khắp mặt đất toàn là khe nứt.

Một tiếng nổ ầm vang, đỉnh bảo tháp liền sụp đổ. Chung Đại Hồng đỡ lấy lão già họ Chương.

Hai người bay lên không trung, ngơ ngác nhìn xuống phía dưới.

Vương Lâm đứng tại nơi tần đỉnh của báo tháp vừa sụp đổ, thân thể trầm xuống, trực tiếp tiến vào tầng hai của bảo tháp. Thên thể hắn vừa hạ xuống, bốn phía còn đang tràn ngập đá vụn thì đột nhiên một luồng khí tức hung ác ngập trời bùng lên, sát khí điên cuồng bộc phát. Một tiếng gầm nhẹ từ sâu trong bảo tháp truyền ra. Cùng lúc đó, một đạo u quang lao thẳng về phía Vương Lâm.

Thần sắc Vương Lâm như thường, trong nháy mắt khi u quang tới gần, tay phải tùy ý giờ về phía trước chụp một cái. Lập tức trước người hắn có một bàn tay khổng lồ biến ảo ra, chụp gọn lấy u quang, mặc cho u quang có giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát được.

Trong bàn tay hư ảo kia, u quang lóe lên kịch liệt, trong đó xuất hiện một hạt châu màu tím. Hạt châu này tỏa ra sát khí kinh người, theo quang mang tỏa ra lại càng bộc phát mãnh liệt.

- Ám hạt châu, nổ!!!

Một tiếng gầm nhẹ truyền ra, từ trong hạt châu liền có một lực lượng hủy diệt trào ra, ngay lúc muốn nổ tung thì tay phải Vương Lâm hung hăng vuốt một cái.

Ầm một tiếng, hạt châu trực tiếp nổ tung, bộc phát ra một lục trùng kích cường đại khiến cả tầng bảo tháp này hoàn toàn bị hủy diệt.

Trong khói bụi, thanh niên được nam tử trung niên gọi là thiếu chủ kia sắc mặt tái nhợt, thân thể vội vàng lui lại phía sau, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, trong mắt lộ ra vẻ rung động

- Hạt châu này cũng có chút huyền diệu!

Tiếng nói lạnh lùng của Vương Lâm từ trong khói bụi truyền ra, thân thể không có chút thương tích chậm rãi đi ra.

Trong nháy mắt khi hắn xuất hiện, thanh niên lộ ra thần sắc không thể tin nôi, da đầu tê dại, cơ hồ hồn phi phách tán. Hắn cực kỳ rõ ràng uy lực của Ám hạt châu, nếu bị đánh lén thì đủ để một tu sĩ Khuy Niết bị thương. Nhưng đối phương chỉ tùy ý sờ một cái, nhận lấy toàn bộ lực lượng của hạt châu, không ngờ lông tóc cũng chẳng tổn hao gì. Loại chuyện này khiến cho thân thể thanh niên run lẩy bẩy.

Hắn trong tâm trạng hoảng sợ muốn bỏ chạy thì tay phải Vương Lâm vung lên. Lập tức một tấm lưới điện chợt xuất hiện, tràn ngập toàn thân thanh niên này. Người này kêu lên thảm thiết mất đi khả năng chống cự, không thể thoát ra, dường như bị phong ấn vậy, lơ lững giữa không trung.

Vương Lâm cũng chẳng thèm nhìn hắn một cái, chân phải lại dẫm lên mặt đất một lần nữa, đi xuống tầng tiếp theo. Vừa mới bước nào, tay hắn liền vùng lên một cái. Một biển lửa ầm ầm tràn ra, cuốn lấy hai lão già đang muốn xông lên ở tầng này. Hai lão già này bị ngọn lửa táp qua, lập tức thân thể kịch chấn, phun một ngụm máu tươi, cũng bị ngọn lửa xâm nhập vào cơ thể, hình thành phong ấn lơ lửng giữa không trung.

- Đúng là giống loài bọ cạp, chỉ thích sinh hoạt ở những cái khe âm u. Lần này còn không chịu chui ra toàn bộ cho ta…

Vương Lâm bình tĩnh đi tường bước tiến tới, tiến vào tầng tháp tiếp theo.

Cứ như vậy, từng tầng một, trong bảo tháp này không ngừng vang lên những tiếng độn ầm ầm và tiếng kêu thảm thiết thê lương, càng nhiều tộc nhân Ám Hạt Tộc bị phong ấn, vứt vào giữa không trung. Không lâu sau, đám người Ám Hạt Tộc lơ lững giữa không trung đã không dưới mười người.

- Các hạ khinh người quá đáng!!!

Ngay lúc Vương Lâm đang không ngừng tiến vào thì từ tầng cuối cùng chôn sâu trong lòng đất của bảo tháp có một tiếng gầm giận dữ vang lên.

Đồng thời một lực lượng mạnh mẽ âm ầm từ dưới đó hình thành một cơn lốc lao thẳng tới Vương Lâm.

Cơn lốc này thế như chẻ tre, không tiếc hủy diệt bảo tháp này, từ tầng cuối cùng ầm ầm oanh kích lên, trong thời gian ngắn đã có nhiều luồng khí tức dung nhập vào trong đó, hình thành một lực trùng kích cường đại, đảo mắt một cái đã trực tiếp phá vỡ mặt đất của tầng tháp mà Vương Lâm đang đứng, ầm một tiếng đánh lên!

Cơn lốc này hiện ra rõ ràng trước mắt Vương Lâm nhưng lại là một con bọ cạp màu đen hư ảo lớn gần mười trượng. Con bọ cạp này là do thần thông biến thành, sau khi xuất hiện liền lao thẳng tới Vương Lâm. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể không lui lại. Tay phải hắn nắm quyền, Cổ Thần lực toàn thân điên cuồng ngưng tụ, ngay trong nháy mắt khi con bọ cạp mười trượng kia tới gần thì tay phải hắn ầm ầm đấm tới!

Nắm đấm vừa vung lên, lập tức một hư ảnh Cổ Thần liền xuất hiện, đồng thời đánh ra một quyền, ầm ầm va chạm với con bọ cạp.

Một tiếng nổ vang thật lớn trong tích tắc này chấn động thiên địa, hóa thành một làn sóng xung kích không cách nào hình dung được quét về bốn phương tám hướng. Mặt đất ầm vang, ngay cả tu chân tinh này cũng run rẩy, vô số bụi đất bốc lên. Ầm một tiếng, bộ phận của tòa bảo tháp lộ ra trên mặt đất dưới chấn động quá mạnh, vô số khe nứt xuất hiện, mở rộng, toàn bộ sụp đổ, hóa thành vô số mảnh nhỏ nổ tung

Thậm chí ngay cả một phần vẫn ẩn dưới mặt đất trong tiếng ầm vang này cũng sụp đổ, bắn tung lên mặt đất, khiến cho mặt đất dường như bị địa long chuyển mình, tạo thành cuộn sóng cuốn về bốn phía, ầm ầm tràn ra.

Cũng trong sự sụp đổ này, hơn mười tu sĩ từ trong tòa bảo tháp bị cuốn ra. Đám người này sắc mặt tái nhợt, phun máu tươi, ánh mắt nhìn Vương Lâm tràn ngập hoảng sợ.

Tu sĩ bốn phía đang quan chiến lại vàng vội vàng lui về phía sau. Đám người bị cảnh tượng mà cả đời chưa từng gặp lần này làm cho hoàn toàn chấn động

Trong trung tâm của báo tháp, quần áo Vương Lâm toàn thân dường như bị cuồng phong thổi qua, mái tóc tung bay, nhưng thân thể vẫn không di chuyển, thu hồi tay phải, cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất, tiếng nói lạnh lùng nói:

- Đả thương người của ta, lại còn dám nói khinh người quá đáng sao? Người quá yếu ớt rồi!

Phía dưới mặt đất chỗ Vương Lâm đứng, giờ phút này lộ ra một lỗ hổng ước chừng ngàn trượng. Bên trong lỗ hổng này đen kịt, vốn là chỗ của bảo tháp. Lúc này bảo tháp sụp đổ khiến cho hết thảy ở phía dưới lộ ra trong mắt mọi người.

Sâu trong lỗ thủng này, trên một tảng đó nứt nẻ có một lão già đang ngồi khoanh chân. Lão già này thân mặc hắc bào, trên áo có một con bọ cạp dữ tợn. Con bọ cạp này hơi quỷ dị, không ngờ có chín đuôi!

Ở mi tâm hắn cũng có ấn ký hình bọ cạp. Chẳng qua nếu so sáng với con bọ cạp trên áo thì không giống. Tộc ấn chỉ có bốn đuôi!

Bốn đuôi của con bọ cạp đang rũ xuống, tràn ngập mặt lão giả, khiến hắn trong có hơi đáng sợ. Nhưng giờ phú này sắc mặt hắn tái nhợt, phun một ngụm mắt tươi, ngẩng phắt đầu, ánh mắt lộ ra hung hăng, cả người lập tức lao tới hướng thẳng phía Vương Lâm.

- Ám Hạt Tộc ta cho dù là một tiểu tộc nhưng cũng là một trong ba trăm bảy mươi hai tộc của Điên Lạc. Ngươi hôm nay đối kháng với tộc của ra chính là đối kháng với toàn bộ Điên Lạc! Đến lúc đó thì Điên Lạc đại đế tất nhiên tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!

- Chỉ là thiên nhân đệ nhị suy mà cũng dám nói vậy trước mặt ta.

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, ánh mắt như điện, rơi vào trong mắt của lão giả. Lôi quang trong mắt phải hắn chợt lóe lên, thiên địa liền ầm vang.

Sắc mặt lão giả địa biến, trong mắt hắn đã không còn thấy đối phương mà chỉ còn là một đạo lôi đình. Đạo lôi đình này từ trên trời giáng xuống, xuyên thẳng qua hai mắt mình, trực tiếp đánh vào trong tâm thần.Thanks nhiều sẽ có bi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
20 Tháng ba, 2023 19:14
Thanh niên đọc lướt
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 23:32
Truyện viết ko logic tí nào cả. Main nó ngưng khí kì tầng 3, còn thằng Chu Bằng hơn tầng 10 mà lại để 1 quả đạn thối của main làm choáng? Trong khi nó 1 hit đánh văng thằng tầng 8 bên Hằng Nhạc phái, mà lại để quả đạn vớ vẩn mua từ thằng đệ tử bên kia bán.
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 10:40
Các bác cứ đọc ở trang khác đến chap 154 có thể quay về đây đọc. Em kiểm tra thì thấy từ 154 đổ đi thì không bị ngắt dòng linh tinh nữa.
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 10:29
Ài giờ biết vì sao lại chửi trans rồi, tưởng dịch cùi ai dè do ngắt dòng tè le mà không chỉnh lại. Đọc khó chịu thật :/
ntkien400
08 Tháng hai, 2023 17:18
Hi vọng là hay, mới đọc thấy kiểu khinh thường nhau mong là nhân vật không não tàn.
luongducanh
19 Tháng mười một, 2022 13:29
Đọc đến khoảng c1500 là hiểu mà, Phù Tộc Tổ là con của Chưởng Tôn ở giới ngoại, lúc trước thì chỉ có 1 tiên giới, sau mới chia 4, sau lại được VL ghép lại thành tân tiên giới đó
luongducanh
19 Tháng mười một, 2022 13:21
Cái đó là thất phách của Thất Thải TT mà nhỉ, còn 1 miếng la bàn là bổn tôn của Thiên Vận Tử, cái còn thiếu là 1 phần của Thiên Đạo, nên khi U Minh Thú nuốt cứ thấy thiếu thiếu
Hieu Le
15 Tháng mười một, 2022 15:55
truyện cũng được. nhưng ghét cái thằng dịch và post truyện nên đọc vài trăm chương rồi bỏ.
Thanh Lâm
29 Tháng mười, 2022 00:21
đọc hết truyện cảm phục mỗi lão Độn Thiên với Chu Tước Thánh Hoàng đời 5. Hai lão vì tông phái của mình mà đến những năm tháng cuối đời vẫn cống hiến, không tiếc hết thảy bồi dưỡng VL vì tương lai của cả tông. Rồi cuối cùng ra đi trong sự thanh thản.
ace06
09 Tháng mười, 2022 18:49
Truyện hay mà dịch không nhai nổi.
Đặng Hoàng
02 Tháng mười, 2022 13:23
Dịch ngu học thật sự,
Hieu Le
23 Tháng chín, 2022 12:24
chưa tới bước 3 mà đánh không linh như đúng rồi hơi ảo quá ấy
Hieu Le
21 Tháng tám, 2022 20:22
Chap 339 đéo hiểu là ntn luôn. Ai giải thích hộ cái.
xuanbau
18 Tháng sáu, 2022 10:40
xin link cv truyện này với
xuanbau
18 Tháng sáu, 2022 10:39
dịch như con kẹc. đọc mà cứ như văn của trẻ lớp 3
Hieu Le
02 Tháng sáu, 2022 11:38
bộ này nhảy sang truyện full dịch dễ hiểu hơn
Nguyễn Hoàng Bủm
14 Tháng hai, 2022 07:18
Dịch dốt như bò
lategoto
05 Tháng hai, 2022 04:22
mấy năm r vẫn bị chửi thấy cũng tội,nhưng t vẫn phải chửi m ngu. đọc chưa đc 1/10 truyện đã đi phán xét.ngu thì im mẹ đi cho ng ta đừng biết,đằng này còn la làng sợ ng ta ko biết m ngu à.
TTBTừKhuyết
22 Tháng mười hai, 2021 15:28
.
Thanh Lâm
24 Tháng mười một, 2021 15:38
Đoạn gần cuối truyện có tả một người tóc đen rất dài trong hư vô thức tỉnh. chắc là Lục Mặc sau khi có ý thức riêng đã can thiệp vào Mộng Đạo để giúp VL
Thanh Lâm
24 Tháng mười một, 2021 15:35
Nếu nói vậy 6 phách đỏ cam vàng lục lam chàm đều là người có liên quan tới VL. vậy phách thứ 7 màu tím ko nhìn rõ mặt phẫn nộ với trời có phải là VL hay không
An Nguyễn
24 Tháng chín, 2021 17:59
thế bác có bộ nào hậu cung ko bác gt giùm vs nhưng đừng kiểu bình hoa nhé
Hieu Le
07 Tháng chín, 2021 19:42
audio cứ vấp liên tục, nghe cứ khó chịu méo tả đc
kiu kiu
29 Tháng tám, 2021 06:49
audio ấp a ấp úng như ông Guest vậy, cv cho thính giả có tâm chút đê
TuKii
01 Tháng bảy, 2021 21:50
Truyện gì ngược vãi dị các bác???
BÌNH LUẬN FACEBOOK