Đây, đây là cái gì?!
- Tinh cầu này quả nhiên thật sự là một con mãnh thú! Làm sao chúng ta có khả năng giết nó được!
- Con quái thú này chắc là tồn tại từ trước khi Tiên giới sụp đổ, tên Hứa Mộc cố tính dẫn chúng ta tới là muốn mượn đao giết người!
- Con quái thú này quyết không thể kháng cự, mau lui!
Từng trận kinh hô truyền ra, những tu sĩ bốn phía đã có hơn phân nửa không chút do dự nhanh chóng lùi về phía sau. Dưới con mắt của bọn chúng, con mãnh thú này cũng không chỉ là tu vi Áng Phong (?) của bước thứ hai tu đạo, căn bản là không thể kháng cự!
Giờ phút này, Vọng Nguyệt cực kỳ phẫn nộ. Đau đớn từ trong cơ thể truyền đến không nghiêm trọng lắm, chỉ có làm cho hắn thức tỉnh mà thôi. Mà chân chính khiến nó phẫn nộ chính là đang ngủ say không ngờ sớm thế đã bị quấy rầy!
Mấy chục năm đối với nó thực tế không khác gì một cái chớp mắt cả! Trong ý thức của nó, nó như chỉ mới ngủ đã bị đánh thức.
Loại cảm giác này khiến cho nó bạo nộ. Lúc này đây, mắt thấy bốn phía có vô số sinh mệnh bé nhỏ nhanh chóng thối lui, từ trong miệng nó lập tức truyền ra một tiếng gầm rống. Tiếng gầm này còn mạnh hơn trước đó vô số lần, khiến cho tinh không vỡ ra cả một tảng lớn, hình thành vô số cái khe, điên cuồng truyền ra, tràn ngập toàn bộ La Thiên Bắc Vực.
Trong đó có một số tu sĩ dưới tiếng rống này, thân thể lập tức bị chấn nát, nguyên thần cũng không thể thoát ra, lập tức sụp đổ.
Sự oán hận của Vọng Nguyệt vẫn chưa tiêu tan, chỉ mới bắt đầu mà thôi. Thân mình khẽ động về phía trước. Đúng là thân mình của nó mới chỉ khẽ động mà thôi nhưng những tu sĩ từ phía trước nhìn lại cũng chính là nhìn thấy con mãnh thú này mang theo tiếng gầm rít, đang điên cuồng đánh tới.
Tất cả những tu sĩ phía trước, đồng tử trong hai mắt đều co rút lại…
Những tu sĩ phía trước Vọng Nguyệt chỉ cảm thấy một cỗ cuồng phong ập thẳng vào mặt, sau đó là toàn thân chấn động, mất đi tri giác.
Thân mình khổng lồ của Vọng Nguyệt, với tốc độ kinh khủng trực tiếp đánh về phía trước. Với va chạm này, tinh không dường như cũng sụp đổ, phát ra âm thanh bang bang không dứt.
Tuyệt đại bộ phận vây bắt Vương Lâm đều có tu vi Vấn Đỉnh đại viên mãn hoặc cảnh giới Âm Hư, người có tu vi Dương Thật không nhiều lắm, còn Khuy Niết kỳ tu sĩ thì lại rất ít.
Trong số những người này, ai mà không may mắn thì bị Vọng Nguyệt đụng thẳng vào người, thân thể tan nát hoá thành một đoàn huyết nhục, còn nguyên thần cũng không thể thoát được, trực tiếp bị chấn nát.
Trong khoảng thời gian ngắn, từng trận tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, những tu sĩ bốn phía hoảng sợ, chạy trốn cực nhanh.
- Đây tuyệt không phải là thứ mà chúng ta có thể kháng cự. Vì phần thưởng của Diêu gia mà mất mạng quả không đáng!
- Thôi, tên Hứa Mộc này không ngờ có thể mượn sức của thứ này. Nhân vật bậc này quả không thể động tới, thừa dịp hắn vẫn chưa chú ý đến mình, ly khai sớm là tốt nhất!
- Lão Tổ nói đúng, đuổi giết tên Hứa Mộc này chỉ cho phép tu sĩ tu vi dưới cảnh giới Âm Hư tham dự, dù sao tên Hứa Mộc này cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ…!
Trong đầu một đám tu sĩ dâng lên đủ loại ý niệm, nhanh chóng thối lui.
Thân thể khổng lồ của Vọng Nguyệt hơi dừng lại. Cái mồm to của nó mở rộng ra, như thể đem thân mình từ một phân thành hai. Một tiếng gầm rống bén nhọn từ trong miệng nó điên cuồng truyền ra.
Thanh âm này quá mạnh mẽ , hình thành một cỗ xuyên thấu lực khó có thể tưởng tượng được, lấy thân mình của Vọng Nguyệt làm trung tâm, điên cuồng hướng ra bên ngoài. Âm thanh bang bang bang lại như vô số tiếng sấm đánh không ngừng nổ vang khắp nơi. Dưới âm thanh này, những tu sĩ chưa kịp chạy ra xa lập tức có người nổ tung, chấn nát cả thân thể và nguyên thần!
Mang theo tiếng rống kịch liệt, thân mình của Vọng Nguyệt du động trong tinh không. Vô số xúc tu cực dài của nó trở thành pháp bảo cường đại. Thường thường, chỉ cần tu sĩ đụng phải nó, sắc mặt lập tức tái nhợt. Nếu liên tục bị đánh trúng thì nguyên thần lập tức tiêu tan mà chết!
Cảnh tượng này cực kỳ kinh người. Thân mình hình trứng, không chút nào nhỏ hơn so với cả một tinh cầu lay động vô số xúc tu dài đến vạn trượng. Những tu sĩ xung quanh, không quản là lùi lại bao xa nhưng cũng không có cách nào thuấn di mà đi được!
Gần như có thể nhìn ra khuôn mặt của tất cả đám tu sĩ này đều tràn ngập vẻ sợ hãi và kinh hoàng!
Đây là một tràng đồ sát, một hồi diệt tuyệt tu sĩ của Vọng Nguyệt. Theo tức giận bùng nổ, những tu sĩ xung quanh chỉ hận tốc độ của mình quá chậm. Sự hối hận vô cùng dâng lên trong lòng đám tu sĩ này!
Những tu sĩ bên trong ngũ đại chủ tinh của La Thiên Bắc Vực, lúc này đều từ tu chân tinh của mình bay ra, sắc mặt cực kỳ hoảng sợ, đều mở ra trận pháp hộ tinh, không ai dám ra ngoài tương trợ.
Âm thanh gầm rống qua đi, thân mình Vọng Nguyệt đột nhiên dừng lại. Một tiếng gầm nhẹ từ bên trong cơ thể nó truyền ra. Chỉ thấy từng đạo ô quang loé ra, vô số quái thú có hình dáng như Vọng Nguyệt với kích thước nghìn trượng, trăm trượng, mấy chục trượng lớn nhỏ từ trong miệng nó lao ra.
Với việc Vọng Nguyệt chủ thể có thể so với cả một toà tinh cầu mà nói thì dù nhỏ hơn vô số lần so với nó, trong mắt của đám tu sĩ này vẫn vô cùng khổng lồ!
Theo những Vọng Nguyệt loại nhỏ xuất hiện, tràng chém giết này đã đạt tới đỉnh!
Vô số Vọng Nguyệt hướng về tu sĩ đang lui về bốn phía tám hướng cắn nuốt.
Những tộc nhân Diêu gia bỏ chạy, ngoại trừ vài người đã đạt tới Khuy Niết kỳ mới may mắn tránh thoát, còn lại đều toàn bộ tử vong! Người của những tu chân gia tộc trong La Thiên Tinh Vực đến trợ chiến, dưới lửa giận của Vọng Nguyệt đã chết đi hơn phân nửa.
Toàn bộ tinh không đều tràn ngập một mùi máu tanh nồng đậm.
Chỉ có điều, lửa giận của Vọng Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan. Dưới sự di chuyển của thân mình khổng lồ, từng trận thanh âm ngôn ngữ phức tập từ trong miệng nó truyền ra.
Cảnh tượng này lập tức khiến cho những tu sĩ còn sống sót ở xung quanh gần như hồn bay phách lạc. Bọn bọ khó có thể tưởng tượng ra được, con mãnh thú khổng lồ này không ngờ còn có thần thông. Một khí nó thi triển thần thông thì sợ rằng hết thảy những tu sĩ xung quanh sẽ hoàn toàn bị diệt sạch. Vọng Nguyệt thức tỉnh đó là một hồi hạo kiếp!
Ở giờ khắc này, trong La Thiên Bắc Vực, cách mười vạn dặm nơi Vọng Nguyệt tàn sát, có ba người đang đứng! Bóng dáng của ba người này khá mơ hồ. Phảng phất như tuổi của ba người này khác nhau nhiều nhưng không có ngoại lệ, đều lộ ra một cỗ khí tức đáng sợ
Viêm Lôi Tử rõ ràng ở trong ba người đó!
- Không nghĩ tới tiểu gia hoả này lại đem bọn người kia dẫn tới bên cạnh Nguyệt Thú! Tuy nhiên nếu hắn không làm thế thì cũng không khiến ta nhìn trúng!
Khoé miệng của Viêm Lôi Tử lộ ra một nụ cười, chậm rãi nói.
- Hai vị đạo hữu, kế hoạch này lão phu đã sắp đặt rất nhiều năm, nhìn trúng đầu Nguyệt Thú này. Lúc này đến đây, đó là để cho các ngươi nhìn thấy thực lực của con nó!
Hiện tại đã nhìn thấy, đối với kế hoạch của lão phu còn có ý kiến gì không?
Viêm Lôi Tử thu hồi ánh mắt, cười nói.
- Viêm Lôi Tử, kế hoạch của ngươi rất điên cuồng!
Một người đàn ông trung niên mặc hắc bào bên cạnh Viêm Lôi Tử, trên ngực có đồ án âm dương cau mày, bình tĩnh nói.
- Nhưng Hướng mỗ thật ra cảm thấy kế hoạch này tuy có điên cuồng, nhưng khi thành công lại có thể có thêm một thành chiến thắng!
Người còn lại trong ba người là một lão già mặc hồng bào. Người này thoạt nhìn từ mi thiện mục nhưng trong mắt lại hiện lên hàn quang, cũng làm cho người ta biết lão già này không phải là người lương thiện gì!
Người đàn ông trung niên mặc hắc bào hừ nhẹ một tiếng, cũng không nói gì nữa!
- Đúng là điên cuồng! Nhưng lấy tu sĩ của La Thiên Tinh Vực, muốn khai chiến với Liên Minh Tinh Vực, nếu không đủ thực lực thì căn bản là không có chút phần thắng nào!
Tu sĩ của La Thiên Tinh Vực, những người trải qua sinh tử kiếp nạn quá ít. Đây là điểm hạn chế của việc tu luyện trong gia tộc. Ngược lại Liên Minh Tinh Vực, mặc dù là thầy trò trong cùng môn phái nhưng thường xuyên lục đục, hơi vô ý sẽ bị tính kế mà bỏ mình. Một đám sinh tồn trong hoàn cảnh như thế, đều là cáo già, hung ác, quyết đoán! Điểm này, các ngươi nhìn tên Hứa Mộc này, hẳn là so với lão phu còn rõ ràng hơn!
Nam tử mặc hắc bào lộ vẻ trầm tư. Còn lão già mặc hồng bào bên cạnh hắn lại khẽ mỉm cười, nói:
- Tên Hứa Mộc này quả không tồi, rất thích hợp trở thành người của Đông Lâm Tinh ta!
- Lần này chúng ta cần một trăm lẻ tám tiên, đều phải là những kẻ sát phạt quyết đoán! Lấy bọn họ tiên phong mới khiến cho tất cả tu sĩ của La Thiên Tinh Vực tiến hành một hồi huyết tẩy!
Ánh mắt của Viêm Lôi Tử bắn ra tinh quang, cười nói.
- Như vậy xem ra vẫn là lão già Huyết Thần Tử quyết đoán. Vì khiến cho tộc nhân thích ứng với trận chiến với Liên Minh Tinh Vực mà không ngờ không tiếc kiện bảo bối kia, đổi lấy một lần huyết tẩy cho tộc nhân của gia tộc!
Lão già hồng bào nghe vậy mỉm cười.
- Huyết Thần Tử chẳng qua là muốn trong trận chiến với Liên Minh Tinh Vực đạt được càng nhiều chỗ tốt mà thôi! Mặc dù là ta, cũng không nghĩ tới lão lại quyết đoán như thế! Kiện pháp bảo kia chỉ còn có tác dụng một lần, không nghĩ tới còn không lưu lại cho chính mình…
Viêm Lôi Tử lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng bên trong cũng loé ra một tia bội phục!