Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng kiếm múa trên không, tất cả những quả cầu lửa lập tức chuyển động, từng tiếng nổ vang lên, rồi bất ngờ chém xuống.

Tư Đồ Nam không đợi cho Vương Lâm phân bua mắng vài câu, rồi mang theo Vương Lâm biến mất, sau đó xuất hiện ở một nơi rất xa.

Đằng Lệ nhíu mày hét một tiếng lạnh lùng, tay phải chỉ vào phi kiếm, phi

kiếm nhanh chóng quay đầu rồi rơi xuống chân hắn, hắn nhặt lên rồi lập

tức đuổi theo.

Như hai tia chớp lao đi trong không trung. Hơn một trăm đệ tử của Đằng

Gia lập tức đuổi theo, nhưng cũng không thể nào đuổi theo được hai người

ở phía trước, nên đành dừng lại bất lực nhìn hai người biến mất.

Đằng Lệ càng đuổi theo, trong lòng càng kinh hãi, tuy tốc độ của Trúc Cơ

đã nhanh vô cùng, nhưng mỗi lần chuẩn bị đuổi kịp người phía trước thì

hắn lập tức thoát đi.

Đối thủ càng như vậy, sát khí trong lòng Đằng Lệ càng nặng, dịch chuyển

tức thời là chiêu thức độc của Nguyên Anh Kỳ, đối thủ Liên Trúc Cơ cho

dù có thể dịch chuyển tức thời nhưng vẫn chưa đạt được cảnh giới cao

nhất. Trong ý nghĩ của Đằng Lệ, đối thủ nhất định có pháp bảo gì đó.

Nghĩ đến đây, hắn nghiến răng, trong đầu hắn nặng trĩu ý nghĩ giết người cướp pháp bảo.

Hắn và Trần Trung đại đệ tử của Tức Mặc Lão Nhân là bạn tri kỷ, vài ngày

trước hắn nhận được phi kiếm truyền âm của đối thủ, muốn hắn giúp đuổi

giết hai người, trong đó một người tên là Trương Hổ, chính là đệ tử của

Trần Trung.

Tên Trương Hổ này liên thủ với người ngoài giết sư phụ, trong khi Ngũ sư

đệ của hắn chết , Tức Mặc Lão Nhân lập tức cảm nhận được, nhưng Trương

Hổ không biết, cơ thể của Ngũ Đệ ngoài trúng thuốc độc, còn có một bí

kíp mà Tức Mặc Lão Nhân dùng để khống chế các đệ tử, chỉ cần thông qua

bí kíp này Tức Mặc Lão Nhân có thể biết mọi chuyện rõ như trong lòng bàn

tay. Trong cơn giận giữ, dùng bí kíp này lần ra hiện giờ đối thủ đang ở

Đằng Gia thành, lập tức phái Trần Trung xuống núi đi bắt tên Trương Hổ.

Chỗ của Trần Trung cách khá xa, thế là hắn dùng kiếm truyền thư cho Đằng Lệ , nhờ Đằng Lệ thay mình ngăn chặn việc này.

Khi Đằng Lệ kiểm tra, phát hiện ra Trương Hổ quả nhiên đang ở Đằng Gia

thành, tên đi cùng hắn chắc chắn là đồng bọn, thế là hắn liệu tính trước

mọi việc.

Hắn vốn chỉ muốn hỗ trợ một chút, nhưng bây giờ Đằng Lệ đã hạ quyết tâm,

bất kể thế nào cũng phải giết bằng được Vương Lâm, đoạt lấy bảo bối

giúp hắn dịch chuyển tức thời.

Nghĩ đến đây, hắn tăng tốc đuổi theo.

Vương Lâm uống một hớp linh khí, mặt hắn như lóe lên, há miệng phun ra

một dải màu xanh, dải màu xanh vừa xuất ra xung quanh nồng nặc mùi tanh

của máu.

Ngay sau đó hắn phóng tia màu xanh ra phía sau. Vương Lâm vẫn không dừng lại, vẫn bay nhanh về phía trước.

Đằng Lệ ở phía sau nhìn được rất rõ, hắn không để ý đến dải sáng màu

xanh, cười nhạt, ngón tay trỏ phải vung lên, lập tức một quả cầu lửa

xuất hiện lao thẳng về phía dải sáng màu xanh.

Trong khoảnh khắc quả cầu lửa và dải sáng màu xanh chạm vào nhau, vang lên một tiếng nổ rất lớn.

Đằng Lệ khinh miệt không thèm nhìn nữa, nhưng ngay lúc đó phía trước hắn

mười mét bỗng lóe lên dải sáng màu xanh, lập tức đâm vào người hắn,

quần áo của hắn rách tan không còn một mảnh, để lộ ra quần áo giáp bằng

vàng ở bên trong.

Dải sáng màu xanh vừa chạm vào bị bộ áo giáp chặn lại, liền bật ngược trở lại rồi tan biến mất.

Vương Lâm khẽ kêu lên tiếc nuối, tay phải vung lên, thanh lục kiếm liền

xuất hiện giữa hai ngón tay của hắn, đầu không thèm ngoảnh lại tiếp tục

chạy.

Đằng Lệ mồ hôi ra đầm đìa trên trán, những cảnh vừa rồi quá ư nguy hiểm,

cho dù Trúc Cơ có tu luyện đến mấy, nhưng nếu như bị phi kiếm đâm phải,

chắc chắn sẽ bị trọng thương, mà thanh phi kiếm này không phải tầm

thường, bản thân mình mà bị kiếm đâm phải sẽ chết ngay tại chỗ.

Đằng Lệ sờ lên bộ giáp trên người mà ông nội để lại cho hắn, hắn thấy

thật may mắn, nhưng ý đồ truy sát Vương Lâm càng mạnh mẽ, ánh mắt hắn

lạnh lùng, miệng lẩm bẩm: “ ngoài bảo bối giúp dịch chuyển tức thời, còn

có phi kiếm tuyệt diệu, thằng ranh này, tất cả những thứ trên người

ngươi sẽ là của ta.”

Ba ngày sau, ở một nơi trên sa mạc, Vương Lâm mặt mũi đầy bụi cát, hắn

ngửa cổ một hơi hết linh khí trong chiếc hồ lô, đau lòng lẩm bẩm: “linh

khí thần kỳ đã không còn nhiều nữa, cứ như thế này, chẳng mấy chốc sẽ

hết sạch, cần phải bổ xung nhanh chóng.”

“ Tiểu tử, lão phu không đi được nữa, ba ngày qua đã dịch chuyển tức

thời quá nhiều, Nguyên Anh ta bị tổn thương rất nhiều.” Giọng nói của

Tư Đồ Nam đã vô cùng suy yếu.

Vương Lâm quay đầu lại nhìn xa xăm, trong mắt lộ ra sát khí, hắn lạnh

lùng buông một câu: “ hắn đã đuổi tới nơi rồi.” Nói rồi, hắn vỗ vào túi

bảo bối, một thanh Lục kiếm bỗng nhiên xuất hiện.

Ánh sáng của Lục Kiếm hơi mờ, trên bề mặt có một số vết thương tích. Ba

ngày qua, Vương Lâm nhiều lần rút kiếm ra, nhưng Đằng Lệ đã có sự cảnh

giác, nên việc đánh lén càng thêm phần khó khăn, nhất là áo giáp hộ thân

của hắn có lực cản vô cùng lớn, cho dù là Lục Kiếm sắc nhọn đến mấy

cũng không thể đâm được vào người hắn.

Sau khi lau phi kiếm, hắn nhìn xung quanh, bỗng nhiên phát hiện ở phía

Tây có cánh rừng kéo dài bất tận, phía trên cánh rừng là một màn sương

khói dày đặc, không thể nhìn rõ bên trong.

Hắn có vẻ trầm ngâm, không nói một lời, liền chuyển hướng bay về phía

Tây. Trong nháy mắt đã đến bìa ngoài của cánh rừng, hắn hạ mình xuống

đất, đi thẳng vào trong rừng.

Vương Lâm biết rõ, chất lỏng thần kỳ của mình đã dùng hết, khả năng dịch

chuyển tức thời của Tư Đồ Nam hiển nhiên cũng không còn, nếu như tiếp

tục bay trên không, sớm muộn cũng bị đối phương đuổi kịp.

Chi bằng đi bộ trong rừng, cho dù không biết vì sao bên trên cánh rừng

này lại dày đặc một màn sương khói, nhưng lúc trước hắn nhìn màn sương

khói này phát hiện khi nhìn vào màn sương này giống như rơi vào vũng

bùn, khả năng cử động nhỏ dần xuống còn vài chục mét.

Vương Lâm vào rừng không lâu, một dải cầu vồng lao đến, bay lượn phía

trên cánh rừng vài vòng sau đó từ từ hạ xuống đất, lộ ra Đằng Lệ với bộ

giáp bằng vàng sáng chói. Lúc đó trên khuôn mặt của Đằng Lệ lộ ra vẻ mệt

mỏi, ba ngày truy sát không ngừng nghỉ, nguyên khí bị tổn thương rất

nhiều, nếu như trong túi của hắn không có linh dược thì có lẽ đã sớm bỏ

quay về rồi.

Nhưng bảo bối trong tay của đối phương, cứ dày vò tâm can hắn, làm hắn

hận không thể lập tức đuổi theo giết chết Vương Lâm, cướp bảo bối của

hắn, khi hắn bắt đầu truy sát Vương Lâm hắn cũng không tưởng tưởng được

lại khó khăn như vậy, nhất là khi đối phương thi chuyển dịch chuyển tức

thời, hắn mặc dù giật mình, nhưng hắn tự nhủ Liên Trúc Cơ vẫn chưa đến,

bay lâu như vậy nhất định sẽ tổn hao nguyên khí, dựa vào sức lực lúc sau

của Trúc Cơ, bây giờ có thể dễ dàng giết được Vương Lâm.

Thế nên mặc dù liên tục đuổi theo, nhưng Đằng Lệ không hề vội vàng, bình

tĩnh đợi đến khi nguyên khí và sức lực của đối phương hao tổn sẽ chỉ

cần một nhát kiếm giết chết Vương Lâm.

Nhưng ngày thứ hai khi đuổi giết Vương Lâm hắn đã phải từ bỏ hoàn toàn

suy nghĩ này, tốc độ của đối phương không những không hề giảm đi, mà

càng ngày càng nhanh, điều này làm hắn không thể nào giải thích được,

cùng với sự quan sát của mình, hắn cảm thấy kinh ngạc.

Hắn nhiều lần nhìn thấy Vương Lâm cầm ra một cái hồ lô, mổi lần uống hết chất lỏng trong hồ lô, tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều.

Ý nghĩ phải giết chết Vương Lâm càng lớn hơn.

Đằng Lệ đứng ở phía ngoài cánh rừng, mắt không ngừng quan sát, trong đầu

có chút do dự, hắn nghĩ thầm trong lòng: “cánh rừng hoang dã này thật

thần bí, quanh năm bị sương mù bao phủ, ông nội hắn đã từng dặn không

nên đi vào khu rừng này, bây giờ có nên truy đuổi theo nữa hay không

đây….”

Trầm ngâm một lát, Đằng Lệ nghiến răng, những bảo bối trong tay của

Vương Lâm làm hắn quyết tâm hơn, không nói không rằng xông thẳng vào

trong rừng.

Trong rừng này, cây cổ thụ chen nhau mọc, trên mặt đất mọc đầy những đám

cỏ cao hơn nửa thước, rất nhiều rắn rết độc bò lổm ngổm, chỗ nào cũng

có thể nhìn thấy cây cổ thụ ngàn năm tuổi, rất nhiều loài hoa cỏ lạ,

thỉnh thoảng lại nhìn thấy những mãnh thú đang đấu với nhau, không những

vậy, mùi hôi thối từ xác lá cây, xác động vật bốc lên nồng nặc đến mức

có thể giết chết người.

Nơi đây quanh năm bị sương mù bao phủ, nhiều cây cổ thụ cũng nhiều mãnh

thú có thể so sánh với mãnh thú ở chỗ của Nguyên Anh Kỳ, có thể nói nguy

hiểm lúc nào cũng rình rập, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là mất

mạng.

Vương Lâm nhìn xung quanh, thân thủ hắn bay nhanh trong rừng, đột nhiên Tư Dồ Nam vội vàng gọi: “dừng lại, mau dừng lại!”

Vương Lâm ngay lập tức dừng lại.

Tư Đồ Nam thở gấp nói: “nơi đây là nơi quỷ quái nào vậy? Tại sao lại có

dây mây màu xanh tồn tại, lạo này nhỏ thì có thể phá nát cây cỏ, đã từng

có rất nhiều nước vì nó mà bị diệt vong.”

“Dây mây màu xanh”, Vương Lâm ngây người.

Trước mặt ngươi có một dây mây, trên dây mây có một đường màu xanh…à

không, đây không phải là dây mây màu xanh, kỳ lạ….Vương Lâm, đây là mầm

dây mây màu xanh, uy lực của nó có thể không lớn như lời đồn đại, nhưng

ngươi tốt nhất tránh nó ra, dây mây xanh trưởng thành chính là cơn ác

mộng của những người tu luyện, loại cây này rất khát máu, mối làn nuốt

một người đang tu luyện thì sẽ tiến hóa, mà theo như truyền thuyết tiến

hóa đến mức cao nhất chính là dây mây xanh này, cho dù là lúc còn mới

biến đổi thì cao thủ cũng không thể nào địch lại. Không những vậy loài

cây này còn rất nhạy cảm với pháp thuật, nhất định không được dùng pháp

thuật để tấn công nó” Tư Đồ Nam như ngưng lại.

Vương Lâm nhìn xung quanh, hắn như chăm chăm nhìn vào dây mây màu xanh

mọc trên một cây đại thụ ở phía xa, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.

Thoạt nhìn dây mây này hết sức bình thường, ngoài có một đường màu xanh ra, không có khác biệt nào với nhứng loại dây mây khác.

Vương Lâm trầm ngâm một lúc, không nghe hết lời của Tư Đồ Nam, liền chầm

chậm tiến lên phía trước,không dùng một chút công lực nào cẩn thận dùng

ngón tay cái và tay trỏ nhẹ nhàng kéo dây mây xanh ra, lúc đó hắn dùng

hết sức tập trung của mình. Khi kéo được dây mây ra khoảng ba thước, hắn

nhẹ nhàng buông tay ra, rồi lùi lại vài chục thước, nhanh chóng cắt qua

đầu ngón tay, một giọt máu rơi xuống trên thân dây mâu xanh.

Dây mây bị giọt máu đâm phải lập tức bật lên như con rắn chồm đầu lên,

ngay sau đó từ chỗ rễ của nó liền mọc ra vài dây mây nữa kết lại với

nhau rồi mấp máy vài cái, sau đó dần dần hạ xuống mặt đất

Trên trán Vương Lâm lấm tấm mồ hôi, khóe miệng hơi nhếch lập tức rời khỏi chỗ đó.

Vương Lâm rời khỏ đó không lâu, Đằng Lệ đuổi đến chỗ đó, hắn vì muốn

đuổi kịp Vương Lâm, nên vẫn dùng pháp thuật để di chuyển, mà không hề để

ý đến vài dây mây trên mặt đất.

Mặc dù ở trong rừng sâu bị hạn chế tầm nhìn và cảm giác, nhưng hắn cảm

nhận rất rõ rằng đã rất gần Vương Lâm, miệng nhếch lên cười lạnh, sau đó

lại xông lên phía trước, nhưng khi hắn băng qua những dây mây trông có

vẻ tầm thường này, bất ngời sinh chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
20 Tháng ba, 2023 19:14
Thanh niên đọc lướt
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 23:32
Truyện viết ko logic tí nào cả. Main nó ngưng khí kì tầng 3, còn thằng Chu Bằng hơn tầng 10 mà lại để 1 quả đạn thối của main làm choáng? Trong khi nó 1 hit đánh văng thằng tầng 8 bên Hằng Nhạc phái, mà lại để quả đạn vớ vẩn mua từ thằng đệ tử bên kia bán.
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 10:40
Các bác cứ đọc ở trang khác đến chap 154 có thể quay về đây đọc. Em kiểm tra thì thấy từ 154 đổ đi thì không bị ngắt dòng linh tinh nữa.
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 10:29
Ài giờ biết vì sao lại chửi trans rồi, tưởng dịch cùi ai dè do ngắt dòng tè le mà không chỉnh lại. Đọc khó chịu thật :/
ntkien400
08 Tháng hai, 2023 17:18
Hi vọng là hay, mới đọc thấy kiểu khinh thường nhau mong là nhân vật không não tàn.
luongducanh
19 Tháng mười một, 2022 13:29
Đọc đến khoảng c1500 là hiểu mà, Phù Tộc Tổ là con của Chưởng Tôn ở giới ngoại, lúc trước thì chỉ có 1 tiên giới, sau mới chia 4, sau lại được VL ghép lại thành tân tiên giới đó
luongducanh
19 Tháng mười một, 2022 13:21
Cái đó là thất phách của Thất Thải TT mà nhỉ, còn 1 miếng la bàn là bổn tôn của Thiên Vận Tử, cái còn thiếu là 1 phần của Thiên Đạo, nên khi U Minh Thú nuốt cứ thấy thiếu thiếu
Hieu Le
15 Tháng mười một, 2022 15:55
truyện cũng được. nhưng ghét cái thằng dịch và post truyện nên đọc vài trăm chương rồi bỏ.
Thanh Lâm
29 Tháng mười, 2022 00:21
đọc hết truyện cảm phục mỗi lão Độn Thiên với Chu Tước Thánh Hoàng đời 5. Hai lão vì tông phái của mình mà đến những năm tháng cuối đời vẫn cống hiến, không tiếc hết thảy bồi dưỡng VL vì tương lai của cả tông. Rồi cuối cùng ra đi trong sự thanh thản.
ace06
09 Tháng mười, 2022 18:49
Truyện hay mà dịch không nhai nổi.
Đặng Hoàng
02 Tháng mười, 2022 13:23
Dịch ngu học thật sự,
Hieu Le
23 Tháng chín, 2022 12:24
chưa tới bước 3 mà đánh không linh như đúng rồi hơi ảo quá ấy
Hieu Le
21 Tháng tám, 2022 20:22
Chap 339 đéo hiểu là ntn luôn. Ai giải thích hộ cái.
xuanbau
18 Tháng sáu, 2022 10:40
xin link cv truyện này với
xuanbau
18 Tháng sáu, 2022 10:39
dịch như con kẹc. đọc mà cứ như văn của trẻ lớp 3
Hieu Le
02 Tháng sáu, 2022 11:38
bộ này nhảy sang truyện full dịch dễ hiểu hơn
Nguyễn Hoàng Bủm
14 Tháng hai, 2022 07:18
Dịch dốt như bò
lategoto
05 Tháng hai, 2022 04:22
mấy năm r vẫn bị chửi thấy cũng tội,nhưng t vẫn phải chửi m ngu. đọc chưa đc 1/10 truyện đã đi phán xét.ngu thì im mẹ đi cho ng ta đừng biết,đằng này còn la làng sợ ng ta ko biết m ngu à.
TTBTừKhuyết
22 Tháng mười hai, 2021 15:28
.
Thanh Lâm
24 Tháng mười một, 2021 15:38
Đoạn gần cuối truyện có tả một người tóc đen rất dài trong hư vô thức tỉnh. chắc là Lục Mặc sau khi có ý thức riêng đã can thiệp vào Mộng Đạo để giúp VL
Thanh Lâm
24 Tháng mười một, 2021 15:35
Nếu nói vậy 6 phách đỏ cam vàng lục lam chàm đều là người có liên quan tới VL. vậy phách thứ 7 màu tím ko nhìn rõ mặt phẫn nộ với trời có phải là VL hay không
An Nguyễn
24 Tháng chín, 2021 17:59
thế bác có bộ nào hậu cung ko bác gt giùm vs nhưng đừng kiểu bình hoa nhé
Hieu Le
07 Tháng chín, 2021 19:42
audio cứ vấp liên tục, nghe cứ khó chịu méo tả đc
kiu kiu
29 Tháng tám, 2021 06:49
audio ấp a ấp úng như ông Guest vậy, cv cho thính giả có tâm chút đê
TuKii
01 Tháng bảy, 2021 21:50
Truyện gì ngược vãi dị các bác???
BÌNH LUẬN FACEBOOK