Lời nói này truyền ra, chỉ thấy trong vùng hư không Vương Lâm vừa vái, thân ảnh Huyền La Đại Thiên Tôn trở nên rõ ràng, cuối cùng xuất hiện tinh không. Trong nháy mắt khi nhìn rõ Huyền La Đại Thiên Tôn, thần sắc Lam Mộng đạo tôn và Thác Sâm biến đổi, đồng tử trong hai mắt co rút, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng. Bọn họ đối với sự xuất hiện đột ngột của Huyền La Đại Thiên Tôn căn bản không hề phát hiện ra chút nào, dù giờ phút này ánh mắt có thể nhìn thấy hắn nhưng nếu nhắm mắt lại, chỉ dùng thần thức thì vẫn không thể phát hiện ra. Huyền La Đại Thiên Tôn cũng không nhìn tới Thác Sâm và Lam Mộng đạo tôn, khóe miệng mỉm cười nhìn Vương Lâm, chờ đợi hắn trả lời vì sao lại biết nơi ấn thân của mình. Mà điều bất ngờ hơn là hắn lại biết tên của Huyền La, điều này khiến Huyền La Đại Thiên Tôn cảm thấy khó đoán.
- Ta biết rồi, ngươi ở trong thế giới của đệ nhất hoa, trong thế giới do Bạch Hổ định quy tắc đã thu lấy thần thức của tu sĩ Ngũ Hành Tinh kia! Lúc đó ngươi âm thầm tìm tòi trong đám thần thức này, cuối cùng biết được chuyện xảy ra trên Ngũ Hành Tinh. Thế nên ngươi mới hành động như vậy!
Huyền La Đại Thiên Tôn mỉm cười, chậm rãi nói. Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, gật đầu. Trên thực tế cũng đúng như lời Huyền La Đại Thiên Tôn nó. Tên tuối của hắn đúng là Vương Lâm tìm được từ trong phân hồn của tu sĩ Ngũ Hành Tinh kia.
Ký ức trong phần thần thức đó không nhiều lắm. Cũng không đầy đủ. Chỉ có những chuyện mới phát sinh mà thôi. Trong đó có cảnh tượng sau khi Vương Lâm rời khỏi Ngũ Hành Tinh. Huyền La Đại Thiên Tôn hiện thân. Điểm này Vương Lâm sau khi nhìn thấy đám tu sĩ Ngũ Hành Tinh đã hơi nghi hoặc. Nhưng hắn lại không thấy cảnh lão già dám miệt thị Cổ Tộc chết trong tay Huyền La Đại Thiên Tôn!
Chuẩn xác mà nói, Vương Lâm tìm hiểu ký ức đó là sau khi hắn đặt mai phục Thất Thải đạo nhân, chuẩn bị lấy Mục Ngư. Cảnh Mục Ngư biến mất quỷ dị khiến cho tâm thần hắn hoảng sợ, từ đó về sau mới cẩn thận tìm hiểu lại, cuối cùng tìm được đáp án trong phân hồn kia. Trong đóa hoa thứ hai, tại Đông Lâm Tông, Vương Lâm liền có phát hiện. Từ đó về sau, ở trong vùng đất cổ mộ, hắn lại càng chứng thực được đáp án của mình. Lúc đó sau khi lùi lại ba bước, hắn đứng phía sau Huyền La Đại Thiên Tôn, một khắc đối phương ra tay, Vương Lâm liền rõ ràng chuyện mình biết là sự thật.
- Ngươi sở dĩ có thể biết được vị trí chính xác của ta, hẳn là có liên quan tới Mục Ngư....ta đúng là quên con thú này có thể cảm nhận khí tức của nhau.
Huyền La Đại Thiên Tôn lắc đầu. Điểm này đúng là hắn sơ sót. Nhưng Vương Lâm có thể phát hiện ra thân phận và vị trí của mình, điều này chứng tỏ Vương Lâm đã vượt qua thử thách của hắn. Điều này khiến hắn cực kỳ hài lòng.
- Lão phu nói đúng không?
Huyền La Đại Thiên Tôn mỉm cười, nhìn Vương Lâm. Thần sắc Vương Lâm cố quái, lại gật đầu một lần nữa.
- Nói như vậy thì ngươi chẳng nhưng biết tên lão phu mà cũng biết cả thân phận của ta rồi?
Vẻ tươi cười của Huyền La Đại Thiên Tôn càng tăng. Mấy ngày nay hắn ân thân, ở bên cạnh Vương Lâm, tâm tình sung sướng không nói lên lời. Giờ phút này hồi tưởng lại, mơ hồ nhớ lại chuyện cũ lại càng nhìn thấy Vương Lâm đúng là một nhân tài đáng quý.
- Tiên Cương đại lục, một trong Cửu Dương - Đại Thiên Tôn của Đạo Cổ nhất mạch!
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói. Hắn lúc đầu khi biết mọi chuyện trong lòng như có sóng gió ngập trời, hồi lâu mới bình tĩnh lại được. Nhưng thần sắc hắn lúc đó ân dấu rất tốt, không hề bị người ngoài nhận ra chút nào.
- Tu sĩ của Ngũ Hành Tinh sở dĩ bỏ qua không tranh đoạt hồn thứ ba vốn là mục đích của bọn cũng là bởi vì tiền bối. Thậm chí bọn họ còn giúp tại hạ. Nói tới chuyện này vãn bối còn phải cảm tạ người.
Vương Lâm nhìn Huyền La Đại Thiên Tôn, chậm rãi nói.
Huyền La Đại Thiên Tôn càng nhìn Vương Lâm lại càng thích thú. Cả đoạn đường hắn khảo sát Vương Lâm tới lúc này, trên mọi phương diện Vương Lâm đều vượt quá sự tưởng tượng của hắn, khiến hắn cực kỳ hài lòng. Nghe thấy Vương Lâm nói giọng không nóng không lạnh như vậy, hắn không khỏi cười to... hắn lại càng thích thú hơn là Vương Lâm này rõ ràng biết mình tồn tại nhưng từ đầu tới cuối chưa từng mở miệng xin mình giúp đờ. Lúc hắn đi tìm đại môn của động phủ này đều dựa vào sức lực bản thân hắn, nghịch chuyển càn khôn. Điểm này khiến Huyền La lại càng không còn chút do dự, xác định muốn Vương Lâm này trở thành đệ tử duy nhất của hắn.
- Theo ta trở về lãnh địa của Đạo Cổ nhất mạch tại Tiên Cương đại lục, trở thành đệ tử duy nhất của Huyền La ta, bảo vệ cho Đạo Cổ nhất mạch. Tên nhóc này, ngươi có nguyện ý không?
Huyền La nhìn Vương Lâm, thần sắc hòa ái, giọng nói không hề nghiêm khắc chút nào, mang theo vẻ như của người lớn trong nhà thương lượng với trẻ nhỏ. Thần sắc và giọng điệu của hắn khiến trong lòng Vương Lâm dâng lên một cảm giác ấm áp. Nhưng hắn chưa nói đồng ý mà trầm tư một lúc. Huyền La quan sát Vương Lâm đã không phải ít ngày, mơ hồ đoán ra được tâm tư của hắn. Nhướng mày, ánh mắt Huyền La nhìn kim môn, than nhẹ một tiếng. Hắn cau mày cũng không phải là vì Vương Lâm mà vì đoán ra Vương Lâm đang nghĩ tới điều gì.
- Trên Tiên Cương đại lục có rất nhiều động phủ giới. Có thể nói là cứ một tông phái có quy mô nào đều có động phủ giới của mình. Chẳng qua từ cổ chí kim rất ít sinh linh từ động phủ giới đi ra, càng không nói tới chuyện phản khách vi chủ được! Nếu không phải Thất Thải Tiên Tôn này hồn phách bị tách ra thì sẽ không thể có kết cục hắn bị phong ấn như thế.
Huyền La nhìn Vương Lâm chậm rãi nói.
Ngươi có biết đó là vì sao không? Đó chính là vì pháp tắc của Tiên Cương đại lục! Đó là một trong những bí ấn nhất trên Tiên Cương đại lục. Trong động phủ giới, những sinh linh nếu không có huyết mạch Tiên Cương đại lục thì không thể sinh sống dưới quy tắc cổ xưa của Tiên Cương đại lục. Nói là quy tắc, trên thực tế ngươi có thể xem như là một luồng áp lực đối với những gì không phù hợp, khiến cho những sinh linh không có huyết mạch trong tích tắc đi ra khỏi động phủ giới liền bị ép cho hồn phi phách tán, bị nén ép mà chết!
Giọng nói của Huyền La vang vọng, lộ ra vẻ tang thương.
- Loại quy tắc của Tiên Cương đại lục này không ai có thể chống cự! Tâm tư của ngươi ta hiểu rõ. Ngươi không muốn một mình rời khỏi nơi này. Người muốn tất cả mọi người đều có thể rời đi, toàn bộ đi tới Tiên Cương đại lục!
Huyền La than thở.
- Nếu không muốn rời khỏi nơi này thì vãn bối không miền cường. Nhưng với những người muốn rời khỏi nơi đây thì đúng là vãn bối có ý niệm này.
Vương Lâm trầm mặc nửa ngày, nhẹ giọng nói.
- Đây là chuyện không có khả năng! Đừng nói là ngươi, dù là nữ tử tên là Uyển nhi trong mộng ảo thuật của ngươi cũng không thể tới Tiên Cương đại lục!
Giọng nói của Huyền La vang lên khiến Vương Lâm ngẩng phắt đầu.
- Nàng không thể đi?
Ánh mắt Huyền La lộ vẻ phức tạp. Hắn biết nữ tử đó rất trọng yếu đối với Vương Lâm. Bất đắc dĩ gật đầu. Vương Lâm sững sờ, rất lâu, rất lâu.
- Nhưng trước đây có người nói với ta là ở Tiên Cương đại lục có tiếp dẫn giả, có khả năng giúp người ta vượt qua quy tắc kia...
- Dù là ai nói với ngươi điều đó thì đều chỉ là lừa gạt ngươi! Việc này căn bản là không thể làm được. Trừ phí là Cửu Dương đồng thời ra tay mới có thể ảnh hưởng tới quy tắc chí cao vỗ thượng của Tiên Cương đại lục kia! Quy tắc này là do Cổ Tổ và Tiên Tổ định ra, không thể thay đổi!
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, giống như vừa mất đi nửa lượng máu trong người, thân thể lảo đảo lùi lại mấy bước. Dường như lượng máu còn lại trong cơ thể hắn lúc này liền theo miệng tràn ra.
Ánh sáng trong mắt hắn lập tức ảm đạm. Một sự tuyệt vọng và đau đớn bùng lên trong lòng hắn.
- Nữ tử Uyển nhi kia ta cũng đã xem xét một chút. Có điều rất kỳ quái đó là hồn của nàng không hoàn chỉnh, có một phần đã biến mất. Ta cũng đã giúp ngươi tìm kiếm cả động phủ giới này nhưng không tìm ra chút đầu mối. Việc này rất quỷ dị. Nhưng dù là thế nào thì hồn nàng không hoàn chỉnh thì cũng không thể thức tỉnh. Nếu có thể khiến hồn nàng hoàn chỉnh thì có lẽ ta có thể giúp nàng tỉnh lại!
Ngươi có thể đi tới Tiên Cương đại lục trước, ngày sau nếu có cơ hội, tìm được phần hồn bị mất kia liền quay lại nơi này...
Đang nói tới đây. Huyền La ngừng lại. Hắn thấy trong mắt Vương Lâm tràn ngập huyết lệ.
- Thật sự... Không làm được sao...
Vương Lâm khổ sở cúi đầu.
- Ta sẽ không để Uyển nhi cô đơn ở lại nơi này, một mình tới Tiên Cương đại lục... Ta sở dĩ muốn mở cánh cửa động phủ này, muốn đi tới Tiên Cương đại lục toàn bộ là vì nàng!
Để nàng thức tỉnh, ta vốn muốn tìm cách mang nàng tới Tiên Cương đại lục, tìm cách thức tỉnh nàng... Nếu nàng không thể đi, một mình ta tới Tiên Cương đại lục, một mình cả ngàn năm. không bằng ta ở trong động phủ giới này với nàng, vĩnh viễn không ra ngoài nữa, cho tới khi chết đi...
Vương Lâm thì thào, nước mắt chảy xuống. Màu của nước mắt hồng hồng, chính là do hồn bi, thân bi, tất cả tuyệt vọng hóa thành huyết lệ.
Lời nói của Vương Lâm vọng vào tai Lam Mộng đạo tôn. Hắn trầm mặc đứng nơi đó, nghe người đàn ông nữ nhi mình yêu nói tới tình cảm đối với một người khác. Nhưng lúc này hắn lại không hề phẫn nộ, chỉ có đồng tình và bi ai. Hắn nhớ tới thê tử của mình. Huyền La nhìn Vương Lâm rất lâu. Sau đó hắn thở dài một tiếng, đột nhiên mở miệng.
- Vương Lâm, cũng không phải là không có cách! Lão phu đi ra ngoài một lần, giúp người đối kháng với pháp tắc của Tiên Cương đại lục, thi triển Thiên Dương luân hồi chuyển thế thuật. Nhưng với những bằng hữu của ngươi muốn rời khỏi nơi này thì đều phải dùng phương pháp chuyển thế, một lần nữa sinh ra tại Tiên Cương đại lục!
Sau khi chuyển thế đầu thai, bọn họ sẽ là dân chúng của Tiên Cương đại lục, có huyết mạch. Nhưng trí nhớ của bọn họ sẽ bị phủ kín, cần người ngày sau tìm tới thức tỉnh cho bọn họ!
Quá trình này có lẽ rất lâu dài, cụ thế là bao lâu thì lão phu cũng không tính ra nối. Có lẽ có người chỉ cần mấy năm là chuyển thế đầu thai, cũng có thể có người tới cả ngàn năm!
Mà địa điểm chuyển thế đầu thai lão phu cũng không thể xác định địa điểm. Tiên Cương đại lục rất lớn, ngươi phải chuẩn bị tinh thần, có thể tìm được từng người bọn họ!
- Còn về nữ tử Uyển Nhi kia... hồn phách nàng không hoàn chỉnh, không thể chuyển thế đầu thai....nhưng lão phu có thể giúp ngươi chống cự quy tắc của Tiên Cương đại lục trong tích tắc. Ngươi có năm phần cơ hội có thể mang nàng an toàn đi tới Tiên Cương đại lục!
Nhưng khả năng này chỉ có năm phần mười! Một khi ngươi thất bại vậy thì ngươi và nàng sẽ tử vong! Hãy cho ta biết lựa chọn của ngươi đi!
Những lời này của Huyền La nói ra, hắn phải trả một cái giá rất lớn. Nhưng lúc này hắn nhìn Vương Lâm, lại không chút do dự mà nói.
Trên thế gian này không có sự trợ giúp này là vỗ cớ. Điểm này Vương Lâm hiểu rõ. Chỉ là có một số người, hành động bất đồng dẫn đến kết cục bất đồng. Giống như Độn Thiên năm đó, giống như Huyền La lúc này. Hành động của bọn họ có mục đích nhưng lại khiến Vương Lâm ấm lòng chứ không cảm thấy lạnh lẽo.
Mà Vương Lâm trọng ân. Hắn năm đó mang ân Độn Thiên, giờ lại mang ân Huyền La.