Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù là Thiên Ngưu thất huyệt hay là đệ tử thường trú tại Đan Hải cùng đều là những quân bài chưa lật của Đại Hồn Môn!

Nếu Đại Hồn Môn muốn thì thậm chí việc luyện chế Đan Hải cũng không đơn giản như vừa rồi! Lục Ma Châu dù có mạnh mẽ hơn nữa thì về phương diện tính toán dự đoán cũng không cách nào sánh được với lão tổ đời đầu tiên của Đại Hồn Môn trong vô số năm về trước!

Bởi vì lão tổ chính là truyền nhân của Đạo Thống, cùng sư môn với đương kim quốc sư Tiên Tộc hiện nay!

Ngọc giản của Thanh Ngưu lão tổ cũng không phải chỉ chuyển tới mình Vương Lâm mà còn đưa tới tổng cộng bốn vị trưởng lão trong Đại Hồn Môn!

Thu hồi ngọc giản, Vương Lâm đứng dậy, phất nhẹ tay áo, thong dong rời khỏi ngọn núi. Trong nháy mắt khi hắn đi ra ngoài, biển lửa bên ngoài ngọn núi lập tức ngưng tụ lại phía sau hắn, hóa thành hỏa bổn nguyên chân thân, chậm rãi dung hợp với cơ thể, không còn nhìn thấy nữa.

Bước tới nửa bước, thân thể Vương Lâm hóa thành một đạo cầu vồng hướng về phía sơn môn của Đại Hồn Môn.

Phía sau hắn cũng có một đạo cầu vồng gào thét, cùng với Vương Lâm một trước một sau bay thẳng tới sơn môn.

Tốc độ hai người đều cực nhanh, không bao lâu sau. Đạo cầu vồng kia liền lướt qua bên người Vương Lâm, đi tới ngoài sơn môn trước, hóa thành một nam tử trung niên mặc lục y.

Tướng mạo người này tầm thường, xoay người nhìn về phía Vương Lâm.

Vương trưởng lão, tại hạ là Lữ Văn Nhiễm!

Nam tử trung niên nhìn Vương Lâm đầy thâm ý, chậm rãi nói.

Thân thể Vương Lâm hạ xuống, thần sắc bình tĩnh nhìn về phía nam tử trung niên.

Lữ trưởng lão trông rất lạ.

Vương Lâm ở Đại Hồn Môn thời gian này ngoài những lão quái tu vi cao thâm ra thì hầu như đã có chút ấn tượng với tất cả trưởng lão. Mà nam tử trung niên này hắn lại mới gặp lần đầu tiên.

Ha ha, tại hạ trước đây được lão tổ an bài xuất ngoại nhiều năm, hôm nay cũng mới trở về không lâu, Vương trưởng lão tất nhiên là thấy ta lạ mặt.

Nam tử trung niên kia mỉm cười.

Đang nói chuyện thì lại có hai đạo cầu vồng từ trong sơn môn gào thét bay ra, ở trước mặt hai người hóa thành một nam một nữ. Nữ tử nọ chính là Viêm Loan, còn nam tử là một thanh niên mặc đạo bào.

Viêm Loan ra mắt Lữ trưởng lão. Không ngờ lần này lại được đồng hành với Lữ trưởng lão.

Viêm Loan dường như có quen biết với Lữ Văn Nhiễm, mỉm cười chào hỏi.

Có Viêm Loan trưởng lão và Hứa Đông Đức trưởng lão cùng đi là vinh hạnh của Lữ mỗ.

Lữ Văn Nhiễm cười ha hả nói.

Ra mắt Lữ trưởng lão.

Thanh niên mặc đạo bào kia thần sắc bình tĩnh, hướng về phía Lữ Văn Nhiễm ôm quyền, sau đó không hề nói thêm gì nữa, có vẻ là một người tính tình trầm mặc ít nói.

Vương Lâm nhìn ba người. Trong ba người này tu vi yếu nhất cũng là Không Kiếp sơ kỳ. Còn về Lữ Văn Nhiễm nọ thì đã đạt tới Không Kiếp trung kỳ, so với Thất Thải Tiên Tôn năm đó cùng tu vi nhưng cảm giác vẫn không bằng!

Có mặt ba người này sẽ tạo thành lực lượng vô cùng cường đại. So với bọn họ thì Vương Lâm với tu vi Không Linh đỉnh phong thật sự không đáng là gì.

Đồng thời khi Vương Lâm đánh giá ba người, ngoài Viêm Loan ra thì hai người khác cũng đang quan sát Vương Lâm. Mấy ngày nay Vương Lâm cũng có danh tiếng nhất định trong Đại Hồn Môn.

Người có thể liên tục xông lên hai tầng bảy, tám của Tàng Hồn Các không thể xem thường!

Ánh mắt Hứa Đông Đức đảo qua người Vương Lâm, nội tâm thầm nhủ.

Người này có thể an toàn thoát khỏi Đan Hải. Cũng dẫn động Đan Hải nổ sớm. Nhân vật như vậy tuyệt đối không thể nhìn bề ngoài...mà người này lại có thể từ Đan Hải trở về nhanh như vậy, tốc độ thật quá kinh người!

Ánh mắt Lữ Văn Nhiễm đảo qua người Vương Lâm. Hắn cũng là từ Đan Hải trở về, chẳng qua đó là do sử dụng Hành Đan trên tay Mạnh sư bá do lão tổ đời đầu tiên lưu lại. Hành Đan nọ là chí bảo của lão tổ, cực kỳ huyền diệu, tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi.

Tốt lắm, mọi người đã đến đầy đủ. Chư vị, nhiệm vụ của chúng ta lần này là tới Thiên Ngưu đệ tam huyệt, đóng ở đó đối kháng với đợt xâm lấn này của Lục Ma Châu. Chuyến này ra đi sinh tử khó lường... Tất cả mọi người phải cẩn thận hành động!

Lữ Văn Nhiễm hít sâu một hơi, hướng về phía ba người Vương Lâm ôm quyền nói.

Vương Lâm trầm mặc. Viêm Loan và Hứa Đông Đức kia cũng không mở miệng, chỉ gật đầu. Sau đó bốn người hóa thành bốn đạo cầu vồng hướng về phía xa bay đi, rời khỏi Đại Hồn Môn.

Đội ngũ như bọn họ trong mấy ngày này bay ra khỏi Đại Hồn Môn không ít, toàn bộ đều nhận lệnh của lão tổ, đi tới thủ tại các điểm khác nhau!

Tốc độ bốn người cực nhanh, đứng đầu là Lữ Văn Nhiễm, tu vi đạt tới Không Kiếp trung kỳ, lao đi như có tiếng sấm vang lên, ầm ầm truyền ra.

Còn về Viêm Loan và Hứa Đông Đức thì tu vi cũng không tầm thường, tốc độ không chậm.

Chỉ có mình Vương Lâm là tốc độ về lâu dài không thể so sánh với ba người này. Ánh mắt hắn lóe lên, triệu hồi Văn Thú, khoanh chân ngồi trên lưng nó, xé gió lao đi.

Văn Thú vừa xuất hiện liền khiến ba người nhìn lại. Đều nhận thấy Văn Thú bất phàm.

Tốc độ của mãnh thú này của Vương trưởng lão có thể so với một tu sĩ Không Kiếp rồi, không biết lấy được từ nơi nào?

Lữ Văn Nhiễm mỉm cười hỏi.

Lời nói của hắn cũng khiến hai người Viêm Loan và Hứa Đông Đức chú ý.

Có được từ quê hương ta.

Vương Lâm nói năng ngắn gọn. Bình tĩnh nói.

Hả? Không biết quê hương Vương trưởng lão ở nơi nào?

Lữ Văn Nhiễm như cảm thấy hứng thú hỏi.

Lữ trưởng lão!

Vương Lâm nhướng mày, nhìn Lữ Văn Nhiễm một cái.

Lữ Văn Nhiễm biết là mình lỡ lời, mỉm cười không hỏi tới nữa nhưng trong lòng lại thầm hừ lạnh. Bốn người trầm mặc bay đi, toàn lực phi hành. Sau bảy ngày phi hành, Lữ Văn Nhiễm vung tay, trong tay có thêm một ngọc giản, cẩn thận quan sát vài sau đó liền chỉ xuống phía dưới.

Chính là nơi này rồi. Nơi là địa điểm năm đó lão tổ đời đầu tiên của Đại Hồn Môn ta dùng đại thần thông tạo thành một truyền tống trận, có thể trực tiếp truyền tống người tới rất gần Thiên Ngưu đệ tam huyệt, rất dễ sử dụng. Lúc này Lữ mỗ mang mệnh lệnh của lão tổ, có thể dùng trận pháp này.

Lữ Văn Nhiễm vừa nói, thân thể liền nhoáng một cái lao thẳng xuống phía dưới.

Nơi này là một vùng núi non tràn ngập, bên trong có một sơn cốc. Lữ Văn Nhiễm theo vị trí ghi trong ngọc giản, bước vào trong sơn cốc. Ba người Vương Lâm tùy ý đi theo.

Một lát sau, bên trong sơn cốc truyền ra uy áp mênh mông, có những tiếng ầm vang ngập trời vọng ra. Một vùng ánh sáng chói mặt chợt bùng lên, duy trì nửa canh giờ mới từ từ tiêu tán.

Bên trong sơn cốc lúc này không còn một bóng người, ở cách nơi này một đoạn đường phải phi hành mấy tháng, bên cạnh Cực Thiên thảo nguyên, thiên địa vặn vẹo, tầng mây cuồn cuộn, trong nháy mắt có ánh sáng chói mắt tỏa ra. Trong ánh sáng này, thân ảnh mấy người Vương Lâm từ từ huyễn hóa ra.

Ánh sáng kia biến mất, Vương Lâm xoay người nhìn về hướng Đại Hồn Môn, ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng.

Loại truyền tống trận này nguyên lý cực kỳ thâm ảo...

Tiên Cương đại lục có truyền tống trận, điểm này Vương Lâm cũng không kinh ngạc. Dù sao thì Tiên Cương đại lục rất lớn, nếu không có truyền tống trận mà chỉ phi hành thì thời gian sẽ rất lâu.

Chỉ là không biết có loại truyền tống trận giữa các châu lục hay không. Nhưng theo đạo lý mà nói thì truyền tống trận loại này dù có cũng rất khó mở ra!

Ngọc giản trong tay Lữ Văn Nhiễm hóa thành từng điểm sáng tiêu tán. Vương Lâm dù không biết trong ngọc giản này tồn tại lực lượng gì nhưng đủ để chống đỡ một lần truyền tống ở khoảng cách xa như vậy thì hẳn thứ này ở Đại Hồn Môn cũng không nhiều lắm!

Đó cũng là lý do chỉ ở thời khắc mấu chốt mới có thể vận dụng truyền tống trận này. Loại tiêu hao này sợ là một tông môn cũng không thể thừa nhận được.

Trên thực tế Vương Lâm đoán cũng chính xác. Đại Hồn Môn không phải không có truyền tống trận mà mỗi lần sử đụng đều phí tồn cực lớn, khó có thể tưởng tượng nổi. Cho nên Đại Hồn Môn dù có nhiều tích trữ thì cũng không thể dùng vượt quá trăm lần trong một ngàn năm!

Lúc bốn người xuất hiện đã là lúc hoàng hôn, ánh mặt trời vàng óng ả chiếu trên thảm cỏ xanh khiến cho Cực Thiên thảo nguyên tươi đẹp kỳ dị.

Nơi này chính là Thiên Ngưu đệ tam huyệt, ở nơi này Đại Hồn Môn ta bố trí một tòa Địa Cung, giờ phút này có không ít tu sĩ các tông phái phụ cận chạy tới, còn có rất nhiều tán tu ở nơi này.

Lữ Văn Nhiễm chậm rãi nói, thân thể nhoáng lên một cái, hạ xuống mặt đất, đảo mắt một cái liền biến mất. Dung nhập vào trong nền đất.

Viêm Loan và Hứa Đông Đức theo sau, cùng nhau biến mất. Vương Lâm hơi trầm ngâm, cũng dung nhập vào mặt đất, biến mất hoàn toàn.

Bốn người ở sâu trong nền đất lao đi. rất nhanh đã đi tới sâu không biết bao nhiêu trượng trong nền đất. Chỉ thấy ở nơi này có một tòa động phủ khổng lồ. Mà gọi là động phủ thì thà gọi là một quần thể cung điện còn hơn!

Bên ngoài quần thể cung điện này có tầng tầng lớp lớp cấm chế phòng hộ. Nếu không phải bốn người là trưởng lão Đại Hồn Môn, có lệnh bài tiến vào thì sợ rằng một bước cũng khó đi.

Chiếm cứ một phạm vi lớn trong quần thể cung điện này là gần một vạn tu sĩ. Đám tu sĩ này phần lớn đều là tán tu phụ cận, sau khi nhận được lệnh của Đại Hồn Môn liền lập tức mang người tiến vào.

Bốn người Vương Lâm vừa mới tới gần, lập tức từ trong cung điện truyền ra từng tràng cười sang sảng. Chỉ thấy mấy đạo cầu vồng gào thét lao ra, hóa thành ba lão già. Mấy lão già này vội vàng ôm quyền.

- Lữ huynh, ngàn năm từ biệt, ngươi rốt cuộc cũng tới rồi!

- Chu huynh, sau khi nhận lệnh của lão tổ, Lữ mỗ đã dùng tốc độ nhanh nhất để tới đây, sợ rằng chậm trễ. Cũng may nơi này còn chưa xuất hiện tu sĩ Lục Ma Châu.

Lữ Văn Nhiễm có quen biết với lão già này, nghe vậy mỉm cười trả lời.

Hai lão già khác cũng đều hướng về phía Viêm Loan và Hứa Đông Đức ôm quyền, giống như đã từng gặp mặt, thần sắc có vẻ khách khí.

Chỉ có mình Vương Lâm là tu vi kém hơn, mấy lão già này không mấy coi trọng, chỉ hơi gật đầu rồi không nhìn tới nữa.

Thần sắc Vương Lâm bình thản. Ba lão già này tu vi hơn hắn, trong đó có hai người đạt tới Không Huyên trung kỳ. Lão già họ Chu kia tu vi hơi cao hơn, mơ hồ đạt tới trình độ sáu bảy lên Huyền Kiếp, không sai biệt lắm so với Đỗ Thanh.

Viêm Loan và Hứa Đông Đức trưởng lão các người đã gặp rồi. Vị này chính là Vương trưởng lão mới gia nhập Đại Hồn Môn ta, lúc này tới đây góp sức chống Lục Ma Châu xâm lấn.

Lữ Văn Nhiễm chỉ về phía Vương Lâm, giới thiệu với ba người.

Đám tu sĩ các tông môn phụ cận đều nhìn về hướng đám người Lữ Văn Nhiễm, thần sắc cung kính.

Nghe thấy Lữ Văn Nhiễm giới thiệu như vậy, ba lão già kia trong lòng thầm kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía Vương Lâm. Ba người vốn cho rằng Vương Lâm chỉ là một đệ tử, không ngờ rằng hắn lại là một trưởng lão.

Giờ phút này họ mỉm cười ôm quyền, thoạt nhìn cực kỳ khách khí nhưng trên thực tế sau khi ôm quyền thì quên luôn Vương Lâm, tiếp tục bắt chuyện với đám người Viêm Loan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
20 Tháng ba, 2023 19:14
Thanh niên đọc lướt
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 23:32
Truyện viết ko logic tí nào cả. Main nó ngưng khí kì tầng 3, còn thằng Chu Bằng hơn tầng 10 mà lại để 1 quả đạn thối của main làm choáng? Trong khi nó 1 hit đánh văng thằng tầng 8 bên Hằng Nhạc phái, mà lại để quả đạn vớ vẩn mua từ thằng đệ tử bên kia bán.
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 10:40
Các bác cứ đọc ở trang khác đến chap 154 có thể quay về đây đọc. Em kiểm tra thì thấy từ 154 đổ đi thì không bị ngắt dòng linh tinh nữa.
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 10:29
Ài giờ biết vì sao lại chửi trans rồi, tưởng dịch cùi ai dè do ngắt dòng tè le mà không chỉnh lại. Đọc khó chịu thật :/
ntkien400
08 Tháng hai, 2023 17:18
Hi vọng là hay, mới đọc thấy kiểu khinh thường nhau mong là nhân vật không não tàn.
luongducanh
19 Tháng mười một, 2022 13:29
Đọc đến khoảng c1500 là hiểu mà, Phù Tộc Tổ là con của Chưởng Tôn ở giới ngoại, lúc trước thì chỉ có 1 tiên giới, sau mới chia 4, sau lại được VL ghép lại thành tân tiên giới đó
luongducanh
19 Tháng mười một, 2022 13:21
Cái đó là thất phách của Thất Thải TT mà nhỉ, còn 1 miếng la bàn là bổn tôn của Thiên Vận Tử, cái còn thiếu là 1 phần của Thiên Đạo, nên khi U Minh Thú nuốt cứ thấy thiếu thiếu
Hieu Le
15 Tháng mười một, 2022 15:55
truyện cũng được. nhưng ghét cái thằng dịch và post truyện nên đọc vài trăm chương rồi bỏ.
Thanh Lâm
29 Tháng mười, 2022 00:21
đọc hết truyện cảm phục mỗi lão Độn Thiên với Chu Tước Thánh Hoàng đời 5. Hai lão vì tông phái của mình mà đến những năm tháng cuối đời vẫn cống hiến, không tiếc hết thảy bồi dưỡng VL vì tương lai của cả tông. Rồi cuối cùng ra đi trong sự thanh thản.
ace06
09 Tháng mười, 2022 18:49
Truyện hay mà dịch không nhai nổi.
Đặng Hoàng
02 Tháng mười, 2022 13:23
Dịch ngu học thật sự,
Hieu Le
23 Tháng chín, 2022 12:24
chưa tới bước 3 mà đánh không linh như đúng rồi hơi ảo quá ấy
Hieu Le
21 Tháng tám, 2022 20:22
Chap 339 đéo hiểu là ntn luôn. Ai giải thích hộ cái.
xuanbau
18 Tháng sáu, 2022 10:40
xin link cv truyện này với
xuanbau
18 Tháng sáu, 2022 10:39
dịch như con kẹc. đọc mà cứ như văn của trẻ lớp 3
Hieu Le
02 Tháng sáu, 2022 11:38
bộ này nhảy sang truyện full dịch dễ hiểu hơn
Nguyễn Hoàng Bủm
14 Tháng hai, 2022 07:18
Dịch dốt như bò
lategoto
05 Tháng hai, 2022 04:22
mấy năm r vẫn bị chửi thấy cũng tội,nhưng t vẫn phải chửi m ngu. đọc chưa đc 1/10 truyện đã đi phán xét.ngu thì im mẹ đi cho ng ta đừng biết,đằng này còn la làng sợ ng ta ko biết m ngu à.
TTBTừKhuyết
22 Tháng mười hai, 2021 15:28
.
Thanh Lâm
24 Tháng mười một, 2021 15:38
Đoạn gần cuối truyện có tả một người tóc đen rất dài trong hư vô thức tỉnh. chắc là Lục Mặc sau khi có ý thức riêng đã can thiệp vào Mộng Đạo để giúp VL
Thanh Lâm
24 Tháng mười một, 2021 15:35
Nếu nói vậy 6 phách đỏ cam vàng lục lam chàm đều là người có liên quan tới VL. vậy phách thứ 7 màu tím ko nhìn rõ mặt phẫn nộ với trời có phải là VL hay không
An Nguyễn
24 Tháng chín, 2021 17:59
thế bác có bộ nào hậu cung ko bác gt giùm vs nhưng đừng kiểu bình hoa nhé
Hieu Le
07 Tháng chín, 2021 19:42
audio cứ vấp liên tục, nghe cứ khó chịu méo tả đc
kiu kiu
29 Tháng tám, 2021 06:49
audio ấp a ấp úng như ông Guest vậy, cv cho thính giả có tâm chút đê
TuKii
01 Tháng bảy, 2021 21:50
Truyện gì ngược vãi dị các bác???
BÌNH LUẬN FACEBOOK