Cho nên hắn mới lần lượt thi triển thần thông, cuối cùng là tới Định Thần thuật này, dùng Định Thần thuật này khóa Thần thức của cả hai, khóa suy nghĩ, cũng là phong kín toàn bộ suy nghĩ của mình, không để kẻ này cảm ứng được.
Thừa dịp trong nháy mắt này, trong đầu hắn cấp tốc tính toán, cuối cùng tính ra một kết quả.
Vương Lâm không dám xác định là nếu thời gian suy nghĩ quá dài, đối phương có thể thấy được hay không. Cho nên chỉ trong tích tắc hắn lại làm cho đầu óc trống rỗng, không còn chút ý niệm nào tồn tại.
Hai người cùng rơi xuống, ngay trong chớp mắt khi sắp chạm mặt đất thì Định Thần thuật trên cơ thể hai người đồng thời tiêu tán. Trong nháy mắt này, hai người đồng thời thực hiện một động tác, hai mắt lóe lên hàn quang, trực tiếp điên cuồng triển khai công kích đối phương.
Tiếng ầm ầm vang lên. Hai người chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã thi triển hơn mười loại thần thông hoàn toàn giống nhau, trong đó có tiên thuật của Bạch Phàm, có tiên thuật của Thanh Thủy, có đạo thuật Vương Lâm tự nghĩ ra.
Đủ loại thần thông này ầm ầm tràn ra, chấn động thiên địa, vang vọng bát phương, khiến cho bầu trời trở nên hôn ám, tiếng vang dội không ngừng truyền tới.
Trong đó thậm chí có cả hỏa bổn nguyên, lôi bổn nguyên đều được hai người toàn lực thi triển ra. Nhưng kết quả cuối cùng là đều lưỡng bại câu thương, hai người phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc lại càng thêm âm trầm, vẻ mặt vô cùng uể oải.
Trong tiếng nổ ầm ầm, thân thể Vương Lâm nhanh chóng lui lại phía sau. Hắn thở hổn hển. Thời gian chiến đấu ngắn ngủi này khiến hắn cảm thấy cực kỳ gian nan. Thậm chí hắn mơ hồ cảm nhận được cảm giác khó khăn khi người khác gặp phải bản thân.
Thân thể hắn là cổ Thần, thanh niên tóc bạc kia cũng thế. Hắn là tu sĩ bước thứ ba Không
Linh trung kỳ, thanh niên tóc bạc cũng vậy.
Thậm chí Vương Lâm xuất pháp bảo ra nhưng hắn lại càng khiếp sợ chính là thanh niên tóc bạc không ngờ cũng xuất ra pháp bảo y hệt. Do đó Vương Lâm lập tức không xuất ra bất cứ pháp bảo nào nữa. Hắn mơ hồ hiểu ra đối phương có tất cả đều là từ bản thân mình.
-Vô dụng. Ta chính là ngươi, ngươi không giết nổi ta!
Thanh niên tóc bạc lui lại phía sau, lau máu tươi trên khóe miệng, ha hả cười dữ tợn. Vương Lâm không nói gì, chỉ là hàn quang và sát khí trong mắt ngày càng đậm, không lùi lại phía sau nữa mà lại lao về phía trước, tốc độ như cầu vồng, ầm ầm tiến tới.
Ánh mắt thanh niên tóc bạc kia lộ vẻ châm chọc, cũng từng bước tiến về phía trước, lao thẳng tới Vương Lâm.
Ầm một tiếng, hai người lại một lần nữa tới gần, cùng thi triển thần thông liên tục, chưởng chưởng va chạm, đổi lấy thương thế tương đương, sau đó lại bị đánh văng ra nhưng vừa mới tách ra Vương Lâm liền gầm nhẹ một tiếng, lại một lần nữa lao tới.
Cứ lặp lại như vậy, một lần, hai lần, ba lần, cho tới hơn mười lần thì trong đầu hai người đã không còn chút ý niệm gì, chỉ còn một cỗ sát khí điên cuồng. Hai mắt Vương Lâm đã đỏ bừng. Hai mắt thanh niên tóc bạc kia cũng điên cuồng màu máu.
-Sát sát sát sát!!
Vương Lâm gầm nhẹ, hai tay bắt quyết, lôi đình bổn nguyên tràn ra, hóa thành những tia chớp vô tận ầm vang.
Thanh niên tóc bạc gầm nhẹ, cũng gầm lên y hệt Vương Lâm, đồng thời phóng ra tia chớp vô tận, cũng lao về phía hắn.
Trong phút chốc, hai người đụng nhau lần thứ mười chín. Trong tiếng ầm vang, lôi đình của song phương đụng nhau, tạo nên tiếng chấn động cuồn cuộn kinh thiên, khiến cho thân thể hai người run rẩy, mắt phải dường như tan nát.
Lui lại phía sau. Vương Lâm ngửa mặt lên trời rống lớn. hai mắt nhắm lại, toàn thân tỏa ra
Chân Giả Đạo. Hai mắt nhắm lại, tất cả mọi thứ trong thiên địa đều là giả dối.
Thanh niên tóc bạc cũng ngửa mặt lên trời rống lớn, nhắm hai mắt lại, thân thể chìm vào trong Chân Giả Đạo.
Nhưng ngay trong tích tắc khi hắn nhắm hai mắt, Vương Lâm mở bừng đôi mắt, trong mắt không hề chứa chút điên cuồng nào mà hoàn toàn tỉnh táo, giống như mọi chuyện vừa rồi đều là do hắn cố ý tạo ra, thậm chí cả sự điên cuồng đó cũng đều là giả dối.
Tâm thần thanh niên tóc bạc chấn động, có cảm ứng, sắc mặt lần đầu tiên đại biến, thân thể lần đầu tiên có động tác không giống Vương Lâm, cấp tốc lui lại phía sau. Trong lúc lui lại hắn vội vàng muốn mở hai mắt ra.
Nhưng Vương Lâm chờ đợi cơ hội này đã rất lâu, làm sao có thể để hắn thành công được. Thân thể hắn bước về phía trước, tay phải giơ lên thành chưởng trực tiếp đặt lên ngực thanh niên tóc bạc, túm mạnh một cái.
-Nhân Quả ấn!
Bổn nguyên bị rút ra, thanh niên tóc bạc phát ra một tiếng kêu thảm thiết, phun một ngụm máu tươi, miễn cưỡng mở hai mắt. Nhưng trong nháy mắt khi hắn mở mắt ra, tay trái Vương Lâm ẩn chứa sinh cơ ầm ầm điểm lên mi tâm thanh niên tóc bạc.
Trong tích tắc này, tay phải Vương Lâm đã hấp thu xong bổn nguyên vừa rút ra, ầm một tiếng cũng đánh lên mi tâm của thanh niên tóc bạc này. Một chưởng này ẩn chứa khí tức tử vong!
-Sinh Tử Ấn!
-Không có khả năng!!!
Sắc mặt thanh niên tóc bạc tái nhợt, mở hai mắt lộ vẻ không thể tin nổi, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể không ngừng lui lại phía sau.
Tất cả mọi chuyện diễn ra trong thời gian cực ngắn. Trong nháy mắt khi thanh niên tóc bạc bị trọng thương dưới Nhân Quả Ấn, hai mắt Vương Lâm trực tiếp nhắm lại, thân thể cất bước đuổi
theo, trong nháy mắt khi đôi mắt còn mở ra, Ánh mắt lộ vẻ tỉnh táo đáng sợ.
Ánh mắt này rơi vào trong mắt thanh niên tóc bạc khiến cho tâm thần hắn chấn động, không ngờ lại dâng lên cảm giác sợ hãi. Hắn do dự không biết là có nên nhắm mắt theo hay không. Một khi nhắm mắt lại đối phương lại dùng phương pháp quỷ dị giống như vừa rồi làm tiêu tan cảm ứng của mình. Nếu như thế thì đối với hắn đúng là một thảm họa!
Nhưng nếu không nhắm mắt lại, một khi Chân Giả Đạo của đối phương hoàn thành thì hắn cũng sẽ bị trọng thương. thời gian do dự như vậy, hai mắt Vương Lâm mở ra, trong tích tắc nhắm lại liền khiến tất cả thiên địa trong tâm thần đều là giả dối. Tay phải hắn giơ lên, hướng về phía trước vung mạnh một cái.
Thanh niên tóc bạc kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể nhanh chóng lui lại phía sau, toàn thân ầm ầm chấn động, không ngừng phun máu tươi, toàn thân bạch y đã bị nhiễm hồng, thân thể lui một mạch về tấm màn ngăn phía sau kia.
Trên thân thể hắn có chút mơ hồ biến ảo ra. giống như tùy thời có thể tiêu tán nhưng lại bị hắn mạnh mẽ kiềm chế, tuy vậy tiếng kêu thảm thiết vẫn vang lên.
-Không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng. Tất cả mọi thứ của ngươi ta đều có khả năng phục chế, trí nhớ của ngươi, suy nghĩ của ngươi trước mặt ta không thể nào ẩn trốn. Không có gì ta không biết, không có gì ta không biết!!!! ngươi không có khả năng lừa được ta. Ngươi không thể lừa được ta. Ta chính là ngươi...trừ phi ngươi có thể ... Ngươi có thể lừa gạt bản thân trước...ta hiểu rồi...Đạo lừa gạt! đáng chết, đây là Đạo lừa gạt của Lưu Kim Bưu!
Thanh niên tóc bạc kia hiểu ra, gầm thét liên tục nhưng thân thể lại lùi lại phía tấm màn ngăn nhanh hơn. Chỉ cần hắn có thể về phía sau tấm màn thì sẽ không còn phải sợ Vương Lâm nữa. Hắn biết đối phương chỉ cần không giết chết được mình thì sẽ không thể tiến vào bên trong tấm màn như mặt nước kia.
Đích xác giống như lời thanh niên tóc bạc này nói, Vương Lâm trước tiên lừa gạt bản thân!
Hắn đầu tiên công kích không ngừng, đổi lấy một lần thi triển Định Thần thuật khiến đối phương không chút hoài nghi, lấy thần thông này mà có được thời gian trong tích tắc, trong lòng thầm tính toán hết thảy.
Sự tính toán này không phải trọng điểm, mà chỉ là cho Vương Lâm trong thời gian ngắn âm thầm thi triển Mộng Đạo, lấy Mộng Đạo hóa thành Đạo lừa gạt, giống như thôi miên bản thân, sau khi giải trừ Định Thần thuật liền lừa gạt chính mình.
Qua trận chiến vô cùng thảm thiết kia, hai người không ngừng va chạm. Vương Lâm cũng không ngừng chìm trong Đạo lừa gạt. Hắn giống như phân tâm thần thành hai nửa. Một nửa lừa gạt chính mình điên cuồng chiến đấu với thanh niên tóc bạc kia, một nửa thì thong dong tỉnh táo, sẵn sàng chờ đợi một cơ hội giết hắn!
Cơ hội này chính là lúc thanh niên tóc bạc tưởng Vương Lâm sắp thi triển Chân Giả Đạo, cũng nhắm mắt lại vừa rồi!
Tất cả mọi chuyện này đều là trong khoảnh khắc Vương Lâm dùng Định Thần thuật, nhắm mắt lại tính toán ra, không chút do dự áp dụng, cuối cùng đạt được kết quả như ngày hôm nay.
Nếu không có như vậy, muốn hoàn toàn giết chết kẻ bản ngã kiếp giống hệt hắn thì sẽ gian nan vô cùng. Mặc dù là vậy, Vương Lâm cũng không có cách nào trong thời gian ngắn giết chết thanh niên tóc bạc kia. Sự khó khăn khi kết liễu hắn Vương Lâm nhận thức vô cùng sâu sắc, chiến đấu với bản thân, cảm giác này làm cho hắn không thể thích ứng nổi.
Lúc này thanh niên tóc bạc trong nháy mắt đã hiểu ra mọi nguyên do lại càng khiến cho đồng tử trong mắt Vương Lâm co rút lại. Hắn thấy đối phương đang nhanh chóng lui lại phía tấm màn ngăn.
Một khi đối phương tiến vào bên trong, hiểu rõ thủ đoạn vừa rồi của Vương Lâm, người này sẽ càng khó chịu hơn. Sai lầm lần này chỉ có một, thanh niên tóc bạc kia tuyệt đối sẽ không phạm tới lần thứ hai!
Nhìn chằm chằm vào thân ảnh thanh niên tóc bạc đang nhanh chóng lui lại, hai mắt Vương
Lâm lóe lên hàn quang. Hắn quyết không cho phép đối phương đào tẩu. người này hắn muốn giết!
Không thi triển thần thông ngăn cản đối phương. Cho dù là thần thông, cho dù là Định Thần thuật cũng không có tác dụng gì. Trong nháy mắt khi thanh niên tóc bạc sắp sửa đi vào bên trong màn ngăn, Vương Lâm cắn răng một cái, Ánh mắt lộ vẻ quyết đoán, không chút do dự trực tiếp ầm ầm đánh lên đùi phải.
Một chưởng này hạ xuống khiến cho đùi phải chấn động, huyết nhục mơ hồ, xương cốt phát ra tiếng răng rắc, giống như sắp gãy nát. Cùng lúc đó, thanh niên tóc bạc kia phát ra tiếng kêu thảm thiết. Chỉ thấy đùi phải của hắn vặn vẹo, huyết nhục tan nát, bất ngờ bị thương thế giống hệt Vương Lâm.
Cảnh tượng này giống như một chưởng của Vương Lâm cũng đánh lên đùi hắn vậy.
-Ngươi làm sao lại hiểu nhanh như thế, ngươi...
Ánh mắt thanh niên tóc bạc lộ vẻ hoảng sợ, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn vốn đã trọng thương, lúc này đùi phải tan nát, thân thể lảo đảo, tốc độ không khỏi chậm lại.
Trong tích tắc khi tốc độ hắn chậm lại, thân thể Vương Lâm nhoáng lên vọt về phía trước. Thân ảnh hắn như một đạo thiên lôi, trong tiếng ầm ầm kinh thiên trực tiếp lao vào thanh niên tóc bạc, va chạm với thân thể hắn.
Ầm một tiếng, thân thể thanh niên tóc bạc trực tiếp tan nát, tứ phân ngũ liệt, hoàn toàn tiêu tán. Tấm màn ngăn cách Vương Lâm tiến vào trong vặn vẹo, cuối cùng tan rã.
Vương Lâm không nóng lòng bước vào mà đứng đó nhắm mắt, tu vi vận chuyển, cổ Thần lực ngưng tụ ở chân phải, dựa vào tu vi cường hãn của bước thứ ba toàn năng Không Linh trung kỳ vào lực khôi phục kinh người của cổ Thần mà nhanh chóng chữa thương.
Một lát sau, hai mắt Vương Lâm bỗng nhiên mở ra, bước về phía trước đi vào trong tấm màn ngăn vừa mới tan rã. Nhưng ngay lúc hắn bước nửa bước vào trong đó, thân thể Vương Lâm sững lại. Hắn thấy!