Theo lý mà nói thì Diệp Vô Ưu đối với Tư Đồ Nam giống như là đại ca, có mối quan hệ vừa là thầy vừa là bạn. Tư Đồ Nam tuy rằng kiệt ngạo nhưng lại trọng ân tình, Diệp Vô Ưu đối với hắn có ân rất nhiều, có một số việc hắn không thể nói thành lời mà chỉ ghi tạc trong lòng. Vì vậy, với tính tình của hắn, rõ ràng là muốn rời khỏi Chu Tước Tinh, nhưng chỉ vì một câu của Diệp Vô Ưu, hắn tình nguyện bỏ qua lý tưởng, trở thành đệ nhị Chu Tước Tử.
Làm Chu Tước Tử đối với hắn cùng lắm chỉ là giúp Diệp Vô Ưu bảo vệ Chu Tước Tinh.
Từ lần đầu tiên hắn gặp Diệp Vô Ưu, trên mặt Diệp Vô Ưu đã có dáng vẻ này, mãi cho tới lúc Diệp Vô Ưu chết, hắn vẫn trước sau đều rất kiêu ngạo.
Từ một đệ tử bậc thấp của một tu chân quốc cấp bốn, từng bước hướng tới đỉnh, trở thành người đứng đầu một tông phái, sau đó lại vươn lên nắm giữ tất các tông phái trong nước, trở thành người đứng đầu một quốc gia.
Tiếp đó với nghị lực rất lớn, làm cho một tu chân quốc cấp bốn tăng lên thành cấp năm, rồi lại cố gắng hơn nữa nâng cao lên tới cấp sáu.
Đạt tới được tu chân quốc cấp sáu, được ban cho Chu Tước Tinh, tất cả những điều này đều là nhờ vào Diệp Vô Ưu. Nếu không có hắn, lúc này Chu Tước Tinh vẫn chỉ là một tu chân quốc cấp bốn bình thường ở Tứ Thánh Tinh mà thôi, thậm chí còn có thể đã bị diệt vong.
Lúc này, Tư Đồ Nam thấy ở Vương Lâm cũng có biểu hiện giống như vậy, trong lòng hắn cực kỳ phức tạp, thầm than một tiếng, nói:
- Quên đi, nói những chuyện này hãy còn quá sớm. Trước mắt, chuyện quan trọng nhất là đưa người vào Chu Tước Tinh rút mệnh hồn ra khỏi Tu Tinh Chi Tinh. Vương Lâm, bên trong Chu Tước Tinh được một sức mạnh kỳ dị của Tu Tinh Chi Tinh bao phủ, ngoại trừ Chu Tước Tử, Vấn Đỉnh tu sĩ không thể tiến vào, chỉ có Anh Biến tu sĩ mới có mới có thể vào, vì vậy lúc này đây ta không thể trợ giúp ngươi. Tuy nhiên ngươi yên tâm, cho dù ngươi lấy mệnh hồn thất bại, lão phu cũng có cách lấy lại mệnh hồn cho ngươi, chẳng qua là hơi phiền toái một chút nên nếu ngươi có thể tự mình lấy được là tốt nhất.
Tư Đồ Nam nói.
Vương Lâm gật đầu, nhìn về hướng Chu Tước Tinh, bình thản nói:
- Việc ở Chu Tước Tinh nên kết thúc. Sau lấy được mệnh hồn, ta sẽ rời khỏi Chu Tước Tinh. Tư Đồ Nam, tinh không rất lớn, hy vọng ngươi và ta sau này còn có ngày gặp lại!
Nói xong, Vương Lâm hóa thành cầu vồng, hướng về phía xa bay đi. Tư Đồ Nam cười ha hả, thân mình khẽ động đuổi theo Vương Lâm cùng bay với hắn, trong miệng cười nói:
- Bây giờ nói chuyện đó hãy còn quá sớm, đợi sau này đến lúc từ biệt nói cũng không muộn. Tuy nhiên ta tin rằng
nếu không xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì ta và ngươi sẽ gặp lại nhau. Ta sẽ đến Phong Loan Tinh hưởng thụ cái chức thân vương.
- Tư Đồ Nam, trên Vấn Đỉnh là cảnh giới gì?
Trong lúc đang bay, Vương Lâm đột nhiên hỏi.
- Trên Vấn Đỉnh… …
Tư Đồ Nam trong lúc bay thân mình dừng lại một chút, nhìn về phía Vương Lâm.
- Cảnh giới phía trên Vấn Đỉnh, tu sĩ bình thường sẽ không biết được. Cái này không giống như mấy loại Nguyên Anh, Hóa Thần mà tất cả tu sĩ đều biết, bởi vì tu sĩ đạt tới cảnh giới trên Vấn Đỉnh thật sự không nhiều lắm.
Tư Đồ Nam trầm giọng nói.
- Vấn Đỉnh là một đỉnh, đồng thời cũng là một ngưỡng, tuyệt đại bộ phận tu sĩ có đại thần thông đều dừng lại ở ngưỡng này, không thể tiến lên cho đến khi hết tuổi thọ mà chết. Chỉ khi nào đột phá được ngưỡng này, tiến sang được cảnh giới tiếp theo, tuổi thọ sẽ kéo dài gấp vô số lần, tuy không có thể thọ ngang trời đất nhưng cũng gia tăng lên rất nhiều. Lão phu năm đó trước khi nhập vào Thiên Nghịch Châu đã có một chút lĩnh ngộ, sau này nhờ có một sức mạnh kỳ lạ bên Thiên Nghịch Châu mới có thể tồn tại được mấy vạn năm. Nhưng tuổi thọ của lão phu cũng không phải là vô hạn, đến lúc này, nếu lão phu không còn có sự đột phá thì cũng không thể thoát khỏi thiên địa luân hồi. Thông thường những tu sĩ khi đạt tới Vấn Đỉnh Kỳ, nếu muốn thoát khỏi luân hồi thật sự vô cùng khó khăn. Thiên đạo luân hồi tất cả đều căn cứ vào bản lãnh tu luyện, sinh ra sức mạnh luân hồi khác nhau. Vì vậy nên lúc trước ta mới nói, cơ hội để những tu sĩ bậc thấp tránh né luân hồi lớn hơn rất nhiều, nhưng với điều kiện tiên quyết là phải có tu sĩ bậc cao trợ giúp.
Vương Lâm gật gật đầu. Hắn nghĩ tới năm đó giúp Lý Mộc Uyển đối phó với luân hồi sứ giả.
- Sau Vấn Đỉnh là Toái Niết Tam Cảnh.
Tư Đồ Nam hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên.
- Toái Niết tam cảnh?
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe.
- Không sai, Toái Niết tam cảnh. Đây là điều mà đệ nhất Chu Tước Tử Diệp Vô Ưu sau khi từ tu chân liên minh trở về biết được đã nói với ta. Nếu không, điều này chỉ sau khi lão tử trở thành Chu Tước Tử mới có thể biết được.
Tư Đồ Nam than nhẹ, lộ ra một vẻ phiền muộn và hồi tưởng.
- Toái Niết tam cảnh, nhất cảnh Khuy Niết, nhị cảnh Tịnh Niết, tam cảnh Toái Niết. Tam cảnh này chính là cảnh giới tối cao sau Vấn Đỉnh.
Từ Đồ Nam trầm giọng nói.
Vương Lâm hít sâu, nhíu mày, nói:
- Sau Toái Niết tam cảnh là gì? Có thể đạt tới đỉnh điểm không?
Tư Đồ Nam lắc đầu, nói:
- Đâu có dễ dàng như vậy. Toái Niết tam cảnh này chỉ là cái đích thứ hai của quá trình tu tiên mà thôi. Tuy nhiên đại viên mãn Toái Niết tu sĩ trong tu chân liên minh cũng có thể là cao thủ một thời, cực ít người dám động tới. Nghe đồn một vài lão quái trong tu chân liên minh cũng chưa ai thực sự đột phá được Toái Niết tam cảnh.
Vương Lâm trầm ngầm ít lâu, nhìn về phía Tư Đồ Nam, nói:
- Hiện giờ ngươi đã đạt tới Khuy Niết chưa?
Từ Đồ Nam cười khổ, lắc đầu nói:
- Đâu có dễ vậy, từ Vấn Đỉnh lên Khuy Niết có hai cửa ải, phân làm âm dương nhị ý.
Âm dương nhị ý này chính là biến hóa của ý cảnh, cũng không khác nhau như hư và thực, mà là một loại nhận thức rất cao. Điểm này mỗi người đều không giống nhau, ta cũng không có cách nào nói được tỉ mỉ, chỉ biết là phải trải qua gột rửa âm dương nhị ý mới có thể đạt tới bản lãnh Khuy Niết Sơ Kỳ.
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, nói:
- Bản lãnh của Chu Tước Tử là gì? Hắn đã đạt tới âm dương nhị khí trước Khuy Niết chưa?
Tư Đồ Nam nghiêm nghị trên mặt hiện lên một vẻ khinh thường, nói:
- Hắn à? Vấn Đỉnh Hậu Kỳ, sợ là không có tư cách cảm thụ âm dương, lại càng không thể đạt tới Khuy Niết. Tuy nhiên hắn cũng là loại Vấn Đỉnh tu sĩ đặc biệt, đối với tu sĩ cảm ngộ được âm dương nhị ý thì hắn địch không lại nhưng những tu sĩ Vấn Đỉnh Hậu Kỳ bình thường thì đấu không lại hắn.
Vương Lâm ánh mắt chớp động, nói:
- Danh hiệu Chu Tước Tử là do tu chân liên minh phong cho?
Tư Đồ Nam trong mắt hơi lộ một chút tán thưởng, gật đầu nói:
- Đúng vậy, hắn là Vấn Đỉnh tu sĩ được phong danh hiệu. Trong đámVấn Đỉnh tu sĩ thì loại tu sĩ này đứng ở trên đỉnh, bởi vì bọn họ nắm giữ thần thông đặc biệt do tu chân liên minh ban cho.
Diệp Vô Ưu năm đó sau khi từ tu chân liên minh trở về có nắm giữ một thần thông thuật, đó là một ấn quyết tên gọi là Chu Tước Ấn, uy lực kinh người, nếu sử dụng sẽ làm tiêu hao tuổi thọ, không thể sử dụng liên tục. Vì vậy nếu không phải là tu sĩ đã cảm ngộ được âm dương nhị ý thì trong đám Vấn Đỉnh tu sĩ ít người có thể là đối thủ.
Tuy nhiên thần thông thuật do tu chân liên minh ban cho cũng giống như tiên bảo, cũng được phân chia cấp bậc. Chu Tước Ấn là một thần thông bậc thấp, nhưng chỉ cần như vậy cũng có thể khiến cho thực lực của tu sĩ được phong danh hiệu Chu Tước Tử tăng lên rất nhiều.
Đáng tiếc Chu Tước Ấn này chỉ sau khi kế thừa Tu Tinh Chi Tâm mới có thể thi triển, nếu ngươi có thể học được thì thực lực sẽ tăng lên rất nhiều.
Chu Tước Quyết mà các đời Chu Tước Tử tu luyện chính là từ Chu Tước Ấn của đệ nhất Chu Tước Tử mà ra. Tu luyện pháp quyết này chẳng những làm cho tốc độ tu luyện nhanh hơn, mà nhất là sau khi nắm giữ được Tu Tinh Chi Tâm, lại có thể tăng cường được sự hợp nhất với Tu Tinh Chi Tâm đó, đạt tới thực lực thật sự của Vấn Đỉnh tu sĩ được phong hiệu.
Vương Lâm trầm ngâm ít lâu, ánh mắt chợt lóe, hỏi:
- Ngươi vừa nói tiên bảo cũng chia cấp bậc?
- Đương nhiên. Tiên bảo là một bảo vật chiến đấu điển hình, chúng được chia làm ba cấp thấp, cao, trung.
Tư Đồ Nam ánh mắt ngưng một chút, nói:
- Nghe đồn trên tiên bảo còn có một loại bảo vật, loại bảo vật này chỉ có Toái Niết tu sĩ mới có, hùng mạnh vô cùng. Ta nghĩ Thiên Nghịch Châu chính là loại bảo vật này.
Vương Lâm xoa xoa giữa lông mày, trầm mặc một chút, vỗ túi trữ vật, cầm tiên kiếm trong tay nhìn Tư Đồ Nam nói:
- Ngươi xem chuôi thanh tiên kiếm này có phải loại bảo vật đó không.
Nhìn đến tiên kiếm, Tư Đồ Nam bỗng hai mắt sáng ngời, tay phải hất một cái, tiên kiếm này bay vào tay hắn. Hắn cầm thanh kiếm này, tay trái vuốt một cái, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng cảm nhận.
Vẻ mặt Vương Lâm bình tĩnh, hắn đối với Tư Đồ Nam cực kỳ tín nhiệm, nếu không cũng sẽ không đưa tiên kiếm ra cho đối phương xem xét.
Một lúc sau, Tư Đồ Nam mở hai mắt, trong mắt lóe sáng mãnh liệt. Hắn cầm tiên kiếm, lưu động tiên lực trong cơ thể, kiếm trong tay hắn lập tức phát ra một đạo kiếm quang ngập trời, so với khi ở trong tay Vương Lâm hùng mạnh hơn gấp vô số lần.