Giữa tinh không, nguyên thần không còn sự thất thần mà có chút vui mừng lẫn sợ hãi, nhanh chóng lui lại phía sau. Nhưng trong tinh không, Vương Lâm bình tĩnh bước đi, tay phải nắm lại đánh ra. Nhất thời, một tiếng nổ vang lên, không gian rung chuyển xuất hiện những con sóng gợn.
- Vỡ!
Vương Lâm quát nhẹ, nguyên thần liến chấn động rồi dừng lại. Sau đó chẳng khác gì được làm bằng cát rồi bị cuồng phong thổi bay.
Ánh mắt Chu Thiên lóe lên tinh quang nhìn Vương Lâm chằm chằm. Sau đó, hắn giơ tay phải chỉ về phía Tây Tử Phượng đang đứng kinh ngạc ở phía xa. Lập tức liền có mấy cái bóng lao thẳng về phía nàng.
- Ngươi muốn cứu người con gái này, ta không cho ngươi thành công. - Âm thanh của Chu Thiên vang lên. Trong nháy mắt, mấy cái bóng đã tới gần Tây Tử Phượng.
Sắc mặt Tây Tử Phượng tái nhợt, vội vã lui lại phía sau.
Chu Thiên mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm nét mặt Vương Lâm. Chỉ có điều hắn không thể nhận ra chút vui buồn trên khuôn mặt đối phương. Từ đầu tới cuối, Vương Lâm cũng luôn bình tĩnh như vậy. Đối với hành động của Chu Thiên, sắc mặt hắn vẫn thản nhiên, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương rồi cứ thế bước đi.
Đồng tử trong mắt Chu Thiên co lại. Hắn chẳng hề nghĩ ngợi, vội vã lui lại phía sau.
Bên cạnh Tây Tử Phượng, một gợn sóng xuất hiện rồi Vương Lâm bước ra. Hắn giơ tay đấm một cái khiến cho mấy cái bóng lập tức tan biến.
- Ngươi muốn giết nàng, Hứa mỗ mặc kệ. Nhưng trước mặt ta thì không được. - Âm thanh Vương Lâm bình thản, nói xong ánh mắt lóe lên sát khí, bước thẳng về phía Chu Thiên.
Chu Thiên cười lạnh, hai tay bắt quyết. Một ngón tay chỉ lên trời, vô số cái bóng sau lưng liền ngưng tụ trước mặt rồi hóa thành một cây cự phủ màu đen. Chu Thiên nắm cây búa trong tay rồi ném mạnh về phía trước.
- Vạn hồn nuốt thần. - Trong tiếng quát của Chu Thiên, cây cự phủ đã tới trước mặt Vương Lâm.
Vương Lâm bước sang một bên, tay phải đấm thẳng về phía trước. Trong những tiếng động ầm ầm vang vọng trời đất, cây cự phủ chấn động rồi nổ tung. Vô số cái bóng tản ra xung quanh, sau đó từ bốn phương tám hướng nhanh chóng ngưng tụ về phía Vương Lâm.
Sắc mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, ngón tay phải chỉ lên trời. Nhất thời những tiếng động ầm ầm xuất hiện, toàn bộ những tia sét trong phạm vi mấy vạn trượng trong không gian liền xuất hiện. Khắp bốn phía chỉ là Lôi điện.
Những tiếng sét ầm ầm rung chuyển khắp trời đất. Trước mặt Vương Lâm từng tia chớp từ trên trời giáng xuống khiến cho hơn vạn cái bóng liền nát vụn.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Chu Thiên. Hai tay hắn bắt quyết, ngón tay điểm vào mi tâm. Ngay lập tức liền có những ký tự xuất hiện:
- Hồn sát!
Hai chữ vừa dứt, những ký hiệu giống như chui ra khỏi thân thể. Trên đỉnh đầu chợt có một vòng tròn màu đen xuất hiện rồi nhanh chóng tản ra bốn phía.
Tốc độ lan tràn của nó quá nhanh, gần như trong nháy mắt nó đã tới gần Vương Lâm. Cơ bản là Vương Lâm cũng chẳng né tránh cứ từng bước tới gần Chu Thiên.
Trong khoảng khắc cái vòng đen chạm phải thân thể Vương Lâm liền hóa thành vô số sợi tơ nhỏ rồi chui vào trong cơ thể hắn. Chỉ có điều chưa chui vào quá sâu, nó đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Tốc độ của Vương Lâm không hề chậm lại, tới gần Chu Thiên mà đánh ra một quyền.
Chu Thiên biến sắc, vừa lui lại phía sau vừa vỗ vào túi trữ vật. Ngay lập tức, trong tay hắn xuất hiện một quả cầu màu tím. Vừa bóp nát một cái, quả cầu liền tỏa ra ánh sáng màu tím, bao phủ lấy Chu Thiên.
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, ánh sáng tím biến mất, tốc độ lui lại của Chu Thiên còn nhanh hơn.
Trong khoảng khắc mới lui lại được một chút, Vương Lâm đã dung nhập vào trong trời đất rồi xuất hiện ngay bên cạnh Chu Thiên. Hắn vung chân phải, đá mạnh một cái.
Tốc độ của cú đá quá nhanh khiến cho nơi nó đi qua, không khí phát ra tiếng nổ. Giống như một cước đó có thể đá nát cả không trung. Rồi chỉ trong tích tắc, cú đá đã trúng thân thể của Chu Thiên.
"Uỳnh" một tiếng nổ vang lên, thân thể Chu Thiên liền nổ tung, những mảnh thịt vụn bắn ra xung quanh. Đúng lúc này, trong không gian chợt vang lên một tiếng cười dài. Một cái bóng màu hồng chợt xuất hiện rồi lao thẳng tới Vương Lâm.
- Chu Thiên ta muốn cái thân thể này. - Âm thanh vang vạng khắp nơi, cùng lúc đó cái bóng màu hồng nhanh chóng chui vào trong cơ thể Vương Lâm, lao thẳng tới nguyên thần.
Nhưng đúng vào lúc mà cái bóng màu hồng tới gần, nguyên thần trong cơ thể Vương Lâm chợt mở hai mắt. Bên ngoài nguyên thần có một bộ giáp cổ thần. Nó dung hợp với nguyên thần tạo nên một lực phản chấn rất mạnh.
Trong nháy mắt khi cái bóng màu hồng nhảy vào chuẩn bị đoạt xá, liền phải đối đầu với lực phản chấn đó. Một tiếng hừ bi thảm vang lên rồi xuất hiện vô số những cái bóng. Chúng giống như gặp phải thiên địch nên vội vàng lui lại, định lao ra khỏi cơ thể Vương Lâm.
Nhưng trong tích tắc khi bọn chúng định lao ra, nguyên thần của Vương Lâm liền chuyển động. Nguyên thần Thái Cổ Lôi Long há to cái miệng hút một cái. Nhất thời, liền có một số cái bóng không thể chạy ra chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi bị Vương Lâm nuốt chửng.
Vào lúc này, quanh người Vương Lâm tràn ngập một lớp sương màu tím. Từng luồng khí màu hồng nhanh chóng chui ra, ngưng tụ bên ngoài mười trượng hóa thành một bóng người.
- Mượn ngươi thử thần thông của Hứa mỗ. - Tay phải Vương Lâm bắt quyết, mở miệng nói một cách bình thản:
- Tát đậu thành binh.
Tiên nguyên trong cơ thể Vương Lâm tách ra một chút rồi vận chuyển rồi ngưng tụ ở tay phải. Sau đó nó hóa thành một vầng sáng màu vàng, rồi bị Vương Lâm ném đi chẳng khác nào một nắm đậu.
Trong nháy mắt, tinh không bỗng nhiên chấn động. Chỉ thấy vô số ánh sáng vàng trong nháy mắt biến thành những cái bóng người.
Tát đậu thành binh! Đây là lần đầu tiên Vương Lâm thi triển. Những cái bóng kia đều là người bị Vương Lâm giết chết. Tuy nhiên hồn phách của họ không thể vào luân hồi mà bị giam cầm trong mười tám tầng địa ngục.
Vào lúc này, tất cả số hồn phách đó xuất hiện, tỏa ra một bầu oán khí mạnh tới mức không thể tưởng tượng. Mỗi một người bị Vương Lâm giết chết đều mang theo một nỗi oán hận đến cùng cực.
Chu Thiên nhìn cảnh tượng trước mắt mà chấn động, ánh mắt không giấu được sự khiếp sợ.
Tuy nói tất cả những cái bóng xuất hiện, phần lớn không thể sinh ra uy hiếp đối với Chu Thiên. Nhưng có một bộ phận vẫn khiến cho hắn phải hít một hơi thật sâu.
Trong đó có một người, vẻ mặt âm trầm, toàn thân đầy khí đen. Trên người hắn có một sự dao động rất mạnh.
- Tu sĩ Khuy Niết! - Chu Thiên nhìn bốn phía, sắc mặt liền trở nên âm trầm.
Bốn phía còn có hơn một trăm linh hồn của tiên nhân. Oán khí và tiên khí kết hợp tạo ra sát khí bao phủ trời đất.
Trong khoảng khắc nhìn thấy đám tiên nhân đó, Chu Thiên không dám tin vào mắt mình, thất thanh nói:
- Đây là linh hồn của tiên nhân. - Cả đời hắn nghiên cứu về hồn phách nên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Trong đó có rất nhiều hồn phách của gia tộc họ Diêu đang tỏa ra sát khí nồng nặc.
- Đây là thứ pháp thuật gì? Thật đáng sợ. Không ngờ lại có thể giam cầm nhiều hồn phách như vậy, không để cho vào luân hồi. Thứ thần thông này đúng là thủ đoạn của ma đạo. - Cảnh tượng trước mắt làm cho sự chấn động của Chu Thiên đạt tới mức cao nhất, vô cùng hoảng sợ. Nhưng càng làm cho hắn choáng váng chính là phía sau.
Chỉ thấy sau vô số cái bóng, chợt vang lên tiếng rống của một con dã thú. Tiếng rống đó vừa vang lên, khiến cho tất cả những cái bóng xung quanh e ngại mà tránh sang một bên, để lộ ra một con đường.
Một làn khói tía ầm ầm lao đến. Không có bất cứ một cái bóng nào có can đảm ngăn cản phía trước. Đám mây tía đó quay cuồng để lộ bên trong một người.
Người đó thoáng nhìn có vẻ mặt trung niên, mái tóc màu hồng, khuôn mặt dữ tợn. Từ trên người hắn có một luồng sát khí khó có thể hình dung tản ra nhưng muốn nghịch chuyển cả trời đất.
Trong khoảng khắc người đó xuất hiện, Chu Thiên ngẩn người nhưng rồi ngay lập tức ánh mặt xuất hiện một sự hoảng sợ chưa từng có.
- Huyết Tổ của Thiên Vận tinh - Chu Thiên tái mặt, chẳng hề nghĩ ngợi vội vã lui về phía sau. Vào lúc này, hắn không còn có ý định giết chết Hứa Mộc. Không phải hắn không muốn giết mà là giết không được.
Tu vi của hắn tuy rằng đạt tới Khuy Niết trung kỳ, nhưng vẫn cảm thấy Hứa Mộc quỷ dị khó lường. Thần thông này của đối phương với kiến thức của hắn liền biết tất cả những hồn phách đó phải tự tay giết chết rồi sử dụng phương pháp nào đó, giam cầm hồn phách để sử dụng.
Mà Huyết Tổ thì hiển nhiên là hắn nhận ra. Vì vậy mà trong lòng hoàn toàn khiếp sợ.
- Huyết Tổ chính là tu sĩ Tinh Niết vậy mà bị Hứa Mộc giết chết. Người này ta không thể chống cự. Trốn nhanh.
Vương Lâm chỉ tay vào Chu Thiên, nói một cách bình thản:
- Lôi người này vào mười tám tầng địa ngục.
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Huyết Tổ liền gầm lên một tiếng rồi lao đi kéo theo đám mây đỏ như máu, bay về phía Chu Thiên.
Sắc mặt Chu Thiên tái nhợt vội vã lui lại. Nhưng vào lúc này, một trăm tiên nhân và người của Diêu gia đã tỏa ra bốn phía mà lao tới, phong kín tất cả đường lui của hắn.
Bên ngoài lại có vô số hồn phách bay quanh, phát ra những tiếng rít. Ánh mắt của Chu Thiên trở nên điên cuồng. Cả đời hắn nghiên cứu về hồn phách nên vào lúc này quát khẽ một tiếng, hay tay bắt quyết. Một ngón tay đặt trước ngực khiến cho thân thể nổ tung hóa thành vô số cái bóng bỏ chạy về bốn phương tám hướng.