Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc lâu sau, Vương Lâm thở dài một hơi. Hắn mặc dù có được truyền thừa ký ức của cổ thần nhưng đó chỉ là một bộ phận của truyền thừa mà thôi. Một bộ phận khác chính là truyền thừa lực lượng.

Chủ nhân huyết hải tất nhiên sẽ không cam tâm. Một khi hắn nghĩ ra phương pháp rời khỏi cơ thể của cổ thần thì nhất định người đầu tiên hắn muốn tìm chính là Vương Lâm - Kẻ đã có được truyền thừa ký ức.

Mà mất đi mọi ưu thế của truyền thừa ký ức khi còn ở trong cơ thể của cổ thần, một khi chạm trán với hồng phát nam tử kia, Vương Lâm cơ hồ không có chút cơ hội để bảo vệ tính mạng.

Chuyện này giống như một tòa núi lớn đè trong lòng hắn.

Chẳng qua Vương Lâm tính toán, hồng phát nam tử nếu muốn rời khỏi được thân thể của cổ thần cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng. Do vậy trong thời gian ngắn hắn cũng sẽ không có nguy hiểm gì từ chủ nhân huyết hải.

Cho dù là vậy thì cũng phải chuẩn bị một chút, cần phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch của Vương Lâm. Chờ sau khi ở Kỳ Lân thành chỉnh đốn lại, hắn sẽ bắt Vân Phi dẫn hắn đi tìm cổ truyền tống trận trong tu ma hải.

Cực phẩm linh thạch trong túi hắn sơ sơ cũng có hơn hai mươi khối, đủ để hắn mở truyền tống trận đi tới bất cứ địa phương nào.

Chỉ là trước đó hắn còn phải cẩn thận nghiên cứu cổ truyền tống trận. Nếu gặp phải những trận pháp mà hắn không biết thì cho dù có gặp được hắn cũng không thể mạo hiểm khởi động.

Kỳ thật đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn tới Kỳ Lân thành.

Ngoài ra, tu vi hắn đã đạt tới Kết Đan hậu kỳ, tới Kết Anh chỉ còn khoảng cách nhỏ như sợi tóc. Vậy mà hắn dù cố gắng tới đâu cũng vẫn kém một chút.

Vương Lâm không biết người khác kết anh có khó khăn như vậy hay không nhưng đối với hắn mà nói, kết anh so với tưởng tượng còn khó khăn gấp mấy lần. Dù là tủy dịch của giao long hay là đan dược giúp gia tăng tỷ lệ kết anh hắn đều đã ăn hết nhưng cuối cùng vẫn không thể kết anh.

Thậm chí một chút dấu hiệu cũng chưa từng xuất hiện.

Vương Lâm cũng từng tự phân tích, chuyện này có liên hệ chút nào với Cực Cảnh thần thức hay không. Nhưng năm đó trong thời khắc cực cảnh tiến vào thần thức, trong đầu Vương Lâm lại như có một tia minh ngộ. Chỉ biết là ở trạng thái kỳ dị đó, hắn biết rằng sau khi kết anh, đối với tu si có tu vi ngang mình, tu sĩ có Cực Cảnh thần thức hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

Thực ra hắn cũng chưa hề hiểu rõ Cực Cảnh thần thức. Do vậy một trong những nhiệm vụ lần này ở Kỳ Lân thành chính là tìm kiếm điển tịch liên quan tới Cực Cảnh thần thức.

Ánh mắt Vương Lâm chớp động. Hắn trầm mặc một lúc lâu, sau đó tay phải lấy ra mấy cai túi trữ vật. Mấy cái túi này trừ cái lấy được trong động huyệt ở Chiến Thần điện ra, đều là do thu hoạch của hắn ở chỗ của cổ thần.

Đầu tiên là túi trữ vật của Cổ Đế. Vương Lâm dùng thần thức xem xét, nhất thời một cỗ lực lượng nhu hòa xuất hiện, ngăn cản thần thức của hắn tiến vào.

Ánh mắt Vương Lâm sững lại, hắn trầm ngâm một chút. Cổ Đế rõ ràng là vẫn chưa chết.

Trong lòng hắn cười lạnh, ném vào cùng một chỗ với cái túi trữ vật lấy được trong Chiến Thần điện kia. Sau đó ánh mắt hắn nhìn vào những túi trữ vật còn lại.

Trong số đó khiến hắn không yên tâm nhất chính là cái túi chứa bổn mạng pháp khí của mười người bọn Đóa Mục. Tay phải hắn vung lên, những vật trong túi đó liền bay ra một lượt.

Mười kiện pháp khí lơ lủng trước người hắn. Trong số đó ngoại trừ thanh loan đao màu đen vẫn lóe lên từng trận huỳnh quang, chín kiện pháp khí còn lại đều ảm đạm.

Thần thức Vương Lâm vừa động, bao vây lấy chín kiện pháp bảo, sắc mặt lập tức trầm xuống. Chín kiện pháp bảo này dù chủ nhân đã chết, ánh sáng bổn mạng ảm đạm nhưng bên trong vẫn ẩn chứa một luồng thần thức khác, ngăn cản Vương Lâm chiếm lấy.

Ánh mắt hắn lóe sáng, trầm ngâm một chút, đột nhiên nghĩ tới lúc lão giả giao pháp khí cho hắn từng hạ phong ấn lên từng kiện pháp bảo.

Vương Lâm nhíu mày. Thần thức hắn lại hiện lên, bao vây chín kiện pháp khí này, cẩn thận quan sát. Mỗi một pháp khí hắn đều dùng thời gian rất lâu, xem xét thận kĩ thần thức ba động kia.

Một lúc lâu sau, Vương Lâm nhìn chăm chú một cái cổ kính bằng đồng cổ, ánh mắt đột nhiên sáng ngời. Hắn quan sát chín kiện pháp khí, ngoại trừ cổ kính này ra, những thần thức khác với tu vi Kết Đan kỳ của hắn không thể hóa giải được.

Mặt kính này là do khi chủ nhân của nó chết đi, trong nháy mắt kéo theo một tia thần thức trên đây, cuối cùng là ảnh hưởng xấu tới thần thức do lão giả lưu lại.

Do đó việc hóa giải thần thức trên pháp bảo này cũng không phải không có khả năng. Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên thu hồi lại những pháp bảo kia, chỉ lưu lại cổ kính lơ lửng trước người, thử mạnh mẽ chiếm đoạt.

Thời gian nhanh chóng trôi qua. Nửa tháng sau, Vương Lâm từ trong động phủ đi ra. Thần sắc hắn bỉnh thản, khuôn mặt như thường. Trước đây ba mươi ngày hắn đã hóa giải thành công thần thức lưu lại trên cổ kính, thành công gắn thần thức của bản thân trên đó. Sau đó lại trải qua bảy ngày tế luyện, cuối cùng có thể sơ bộ khống chế bảo vật này.

Tiếp theo hắn lại dùng đan hỏa tiếp tục tế luyện, sau bảy bảy bốn chín ngày, vật đó đã hoàn toàn thuộc về hắn.

Tác dụng của bảo vật này hắn đã cảm nhận được. Tác dụng của cổ kính này tương tự như lực lượng thần bí bên trong Loạn Tinh Hải, đều có liên quan tới phân thân.

Theo hắn nghĩ, vật này hẳn trước đây phải rất nổi danh, nếu không thì thượng cổ tu sĩ cũng không dùng làm bổn mạng pháp bảo.

Chẳng qua với hiểu biết của Vương Lâm cũng không thể nói ra tên vật đó. Cho dù là trong trí nhớ của cổ thần Đồ Ti cũng chẳng có gì liên quan tới pháp bảo này.

Dù sao thân thể cổ thần là pháp bảo mạnh nhất rồi. Cổ thần không mấy khi luyện khí, mà đã luyện khí thì những vật luyện ra uy lực lớn vô cùng.

Vương Lâm cho tới bây giờ vẫn thường xuyên nhớ tới cái đỉnh mà cổ thần Đồ Ti ném đi kia.

Sau khi nhận được truyền thừa ký ức, Vương Lâm đã biết thủ pháp chế tạo loại pháp bảo khổng lồ kia. Chẳng qua tài liệu cần thiết để chế tạo nó thì dù đem cả Chu Tước tinh hợp lại một chỗ cũng không thể chế tạo ra một kiện!

Bây giờ hắn đã biết tên của cái đỉnh kia, gọi là Huyền Tinh đỉnh. Ngoài tác dụng phong ấn, dựa theo ký ức của cổ thần, nếu chế thành đỉnh ấy thì có thể phong ấn vạn vật trên thế gian, dù là cả một tinh cầu cũng có thế bị phong ấn.

Tài liệu chế tạo đỉnh này Vương Lâm cũng nhớ được một ít, nhưng một ít này theo Vương Lâm nhận thấy cũng chỉ được khoảng năm mươi phần trăm mà thôi.

Mấy ngày nay ngoài chuyện mặt kính cổ đồng này ra, thời gian còn lại của Vương Lâm là lấy Mặc Gian thạch để chế tạo Cấm phiên.

Chẳng qua còn thiếu một ít tài liệu bình thường, đến một hôm Vương Lâm rời khỏi động phủ, mục đích là tới phường thị mua sắm tài liệu còn thiếu.

Trong thời gian hắn hóa giải cổ kính, cấm chế trong cơ thể Vân Phi phát tác mấy lần. Trong mấy lần đó hắn đều dùng đệ nhị ma đầu cách không hóa giải

Trên thực tế Vân Phi trong những ngày này đã rời động phủ mấy lần. Mỗi lần đều ra ngoài nhờ cao nhân ở Kỳ Lân thành giải cấm chế, nhưng sau đó đều thất vọng trở về.

Tu sĩ nàng tìm gặp dù kẻ nào cũng không thể hóa giải cấm chế này. Tất cả vừa thấy đã đều cau mày nhăn mặt. Theo bọn họ thấy, thủ pháp cấm chế này hoàn toàn không giống như của tu chân giới hiện nay. Cấm chế này có vẻ giống như thượng cổ cấm thuật.

Những người này cũng nghi ngờ là vậy nhưng thuật cấm chế là một loại pháp thuật quá phức tạp, thường cực kỳ ít người tổn hao tâm huyết nghiên cứu. Do vậy mặc dù cấm chế trong người nữ tử này cổ quái nhưng cũng không tìm hiểu thêm.

Mà Vân Phi khi tìm người phá giải cấm chế cũng cực kỳ cẩn thận. Nàng sợ ràng cấm chế chẳng những không bị phá giải mà mình lại để lộ thân phận Vương Lâm, cuối cùng bị hắn giết chết.

Vân Phi căn bản không biết rằng mọi việc nàng làm đều bị đệ nhị ma đầu của Vương Lâm quan sát một cách rõ ràng. Đối với những trò ma mãnh này, Vương Lâm trong lòng thầm cười lạnh. Muốn chết sao!

Lúc này Vương Lâm từ trong thạch thất đi ra, định tới phường thị. Đột nhiên cửa động phủ mở ra, Vân Phi từ bên ngoài cau mày đi vào. Mặt Vương Lâm hơi đổi sắc, tay phải bắt ấn, thân thể bỗng nhiên biến mất.

Nữ tử này sau khi tiến vào trong động phủ liền liếc về phía thạch thất của Vương Lâm một cái, sâu trong đáy mắt lóe lên một tia oán độc.

Thân hình Vương Lâm đã biến mất, nhìn chằm chằm vào nữ tử này. Những trò ma mãnh của nữ tử này gần đây đã khiến hắn động sát ý. Đợi đối phương trở lại thạch thất, thân thể Vương Lâm nhoáng lên, ra khỏi động phủ. Hắn bay lên, dựa theo Kỳ Lân thú bộ tiến vào trong thành.

Kỳ Lân thành rất rộng lớn, đủ loại cửa hàng, đều bán vật phẩm tu chân. Đi trong thành Vương Lâm gặp rất nhiều tu sĩ. Những tu sĩ này tu vi còn chưa tới Kết Đan hậu kỳ, thậm chí còn có kẻ mới đạt ngưng khí kỳ tầng ba.

Vương Lâm vừa đi vừa đánh giá các cửa hàng ven đường, tìm kiếm vật phẩm mình cần. Cùng lúc đó thần thức hắn vẫn liên hệ với đệ nhị ma đầu. Hắn thấy rõ ràng Vân Phi từ trong một góc của thạch thất mở ra một phiến đá, rồi lôi từ trong đó ra một cái lò luyện đan, trên mặt lộ vẻ chần chừ, sau đó đặt lò luyện đan xuống, ngồi bên cạnh, vẻ mặt đầy do dự.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Vương Lâm cười lạnh. Nữ tử này mạng nằm trong tay hắn, hắn cũng chẳng nóng lòng ra tay sát hại mà muốn xem một chút, xem bên trong Kỳ Lân thành có người nào có thể phá giải được cấm chế của mình hay không, qua đó kiểm nghiệm uy lực cấm chế của mình.

Vì có ý định như vậy nên hắn vừa theo dõi nữ tử này từ xa, vừa tìm kiếm tài liệu.

Đang đi, ánh mắt Vương Lâm đột nhiên ngừng lại, nhìn vào một cửa hàng. Cửa hàng này khoảng năm tầng, bên ngoài trạm trổ long phượng, toả ra linh khí nhè nhẹ. Ở phía trước cửa hàng có một tấm ngọc bài thật lớn, có khắc ba chữ thật lớn như rồng bay phượng múa ----- Luyện khí các!

Nhìn những chữ này, khoé Vương Lâm nở nụ cười cổ quái. Hắn nhớ rõ ràng năm đó khi còn ở Nam Đấu thành, lấy da giao long đổi lấy đan lô, không ngờ bị nhìn trộm, bị đuổi giết cả ngàn dặm, dẫn phát một hồi gió tanh mưa máu trên cả ngoại vi tu ma hải.

Đan lô đó cuối cùng lại được hắn đưa cho Lý Mộ Uyển.

Nghĩ tới đây trong đầu Vương Lâm không khỏi hiện lên hình ảnh một nữ tử ôn nhu. Hắn thầm than một tiếng. Lý Mộ Uyển đối với hắn có tình, điểm ấy hắn có thể nhận ra. Nhưng hắn mang huyết hải thâm cừu, không thể khiến bản thân vướng bận. Nếu không khi mình gặp đại hoạ cũng sẽ khiến nữ nhân đó bị liên quan.

Trải qua một lần như vậy, trái tim Vương Lâm trở nên lãnh khốc. Hắn không cho phép bản thân khi còn chưa có thực lực bảo vệ thân nhân mà lại vướng vào những chuyện tình như thế.

Hơn nữa thời gian thoáng chốc đã trôi qua hai trăm năm, Lý Mộ Uyển có còn nhớ hắn hay không cũng còn phải xem xét.

Hình ảnh Lý Mộ Uyển trong đầu liền bị hắn lập tức xoá nhoà. Ánh mắt Vương Lâm lại trở nên lạnh như băng. Hắn nhấc chân, bước vào trong Luyện khí các.

Luyện khí các này so với Nam Đấu thành cũng không khác nhau là mấy, chỉ có nhiều hơn một tầng mà thôi.

Sau khi Vương Lâm đi vào, tuỳ ý nhìn quanh một lượt, sau đó đi lên tầng hai. Vừa bước lên tầng hai, bước chân Vương Lâm chợt chững lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên vách tường bên trái.

Ở đó có một bộ da giao long thật lớn. Đây là một bộ da đầy đủ, nhìn qua như còn sống vậy.

Ngồi ở tầng hai luyện khí các là một cô gái mặc quần áo tơ tằm màu lam. Cô gái này đang cắn hạt dưa, nhìn thấy Vương Lâm sau khi đi lên, nhìn chằm chằm vào tấm da giao long trên vách tuờng, liền lợi dụng thần thông đặc thù của luyện khí tông nhìn qua Vương Lâm vài lần, đại khái đoán tu vi của đối phương đạt tới Kết Đan hậu kỳ.

Vì vậy liền cất tiếng nói thanh thuý êm tai:

- Bộ da này là do luyện khí tông chúng tôi để trưng bày, không bán. Trừ phi các hạ có thể đưa ra vật phẩm có giá trị ngang hàng thì mới có thể đổi được.

Bộ da giao long này Vương Lâm nhìn cực kỳ quen mắt. Nhất là thủ pháp xử lý chỗ tiếp xúc, có chút tương tự với tấm da khi trước hắn đổi lấy đan lô.

- Tại hạ mạo muội hỏi một câu, vật này từ đâu mà có?

Vương Lâm trầm ngâm một chút, hỏi.

Lời này nếu như là lúc Vương Lâm còn ở Kết Đan sơ kỳ hỏi thì tất nhiên sẽ không có đáp án. Nhưng lúc này hắn có tu vi Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn, chỉ tu vi đó cũng đủ để thiếu nữ trả lời.

Vì thế nàng nói:

- Ngài cũng không phải là người đầu tiên hỏi việc này. Một bộ da giao long hoàn chỉnh thực sự là vô cùng khó kiếm. Hơn nữa bộ da này hiển nhiên là ngay khi giao long mới chết liền bị lột da.

Vương Lâm gật đầu, ánh mắt rời khỏi bộ da giao long, nhìn về phía thiếu nữ.

Thiếu nữ bỏ hạt dưa trong tay xuống, thản nhiên cười nói:

- Nói thực, vật này từ đâu mà có vãn bối cũng không biết. Vật này là do hai trăm năm trước phân bộ của tệ tông ở Nam Đấu thành dùng một đan lô đổi lấy. Tu sĩ có được bộ da này hai trăm nay trước ở ngoại vi tu ma hải cũng có uy danh cực đáng sợ. Nguời này sau khi từ luyện khí các ở Nam Đấu thành rời đi liền bị mấy tu sĩ Kết Đan kỳ truy sát. Trong đó có một người là Kết Đan trung kỳ. Mà khi đó tu vi người nọ mới chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn mà thôi. Vốn dĩ mọi chuyện chẳng có gì đáng nói, người đó hẳn phải bỏ mạng. Nhưng sự thật lại không phải vậy. Người này lần lượt giết chết mấy tu si Kết Đan kỳ, sau đó không ai ngờ nổi lại có thể đột phá Trúc Cơ, đạt tới Kết Đan kỳ. Sau đó hắn quay lại phản kích, giết sạch những kẻ đã truy sát, thậm chí bức vị tu sĩ Kết Đan trung kỳ kia phải dùng tới Vạn Ma Bách Nhật tru sát lệnh!

Vẻ mặt Vương Lâm bình thản nghe mọi chuyện, ánh mắt không có chút biểu tình. Mãi cho tới khi cô gái nói xong hắn mới gật đầu nhẹ, sau đó không hỏi đến việc này nữa.

Dạo quanh luyện khí các một vòng, Vương Lâm lấy ba mươi khối trung phẩm linh thạch mua một ít tài liệu và một ngọc giản ghi lại về cổ truyền tống trận, sau đó liền rời khỏi nơi này.

Tấm da giao long kia vẫn an tĩnh đặt trên vách tường như cũ.

Về mặt tài liệu, Vương Lâm cũng đã hài lòng. Tất cả tài liệu luyện chế Cấm phiên hắn đều đã chuẩn bị đủ. Trên thực tế ngoài Mặc Gian thạch ra thì những tài liệu khác đều là loại bình thường, mua rất dễ dàng.

Ngoài tài liệu, đối với ngọc giản về truyền tống trận, Vương Lâm hơi cau mày. Mặc dù là trong luyện khí các những cũng không có những tu liệu thâm ảo về phương diện cổ truyền tống trận. Trong ngọc giản này chẳng qua cũng chỉ ghi lại một vài thông tin rải rác mà thôi.

Về phần những tư liệu có liên quan tới cực cảnh thần thức thì Vương Lâm cũng không tiện trực tiếp dò xét, đành phải dò hỏi bâng quơ, cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.

Trở lại động phủ một lần nữa, Vân Phi vẫn còn đang trong thạch thất. Vương Lâm nhìn thoáng qua một chút liền trở về thạch thất của mình, khoanh chân ngồi xuống, chẩn bị chế tạo Cấm phiên.

Tu vi của hắn so với đối phương quá chênh lệch, khi tiến vào động phủ Vân Phi cũng chẳng hề phát hiện.

Hắn xuất ra ngọc giản chế tạo Cấm phiên lấy được ở cổ thần đệ nhị quan, cẩn thận xem xét một lần nữa, sau đó bóp nát ngọc giản.

Sau đó hắn xuất ra Mặc Gian thạch, dùng linh lực thúc dục, đem tất cả tài liệu chế tạo Cấm phiên ra, kết hợp lại với nhau.

Sau đó dùng phương pháp trong ngọc giản ghi chép, lấy một phần linh khí tinh huyết, bắt đầu tế luyện.

Quá trình này trong ngọc giản có ghi lại, gọi là qúa trình dưỡng khí.

Có thể nói, chế tạo Cấm phiên khác hoàn toàn so với phương pháp luyện khí của Chiến Thần điện. Hai phương pháp này là hai hệ thống lý luận hoàn toàn bất đồng.

Thời gian dưỡng khí có thể dài ngắn khác nhau, tùy thuộc vào yêu cầu ban đầu của cấm phiên mà gia tăng.

Cấm phiên này nếu bên ngoài sử dụng chín mươi chín vạn, chín ngàn, chín trăm chín mươi mốt cấm chế vậy thì coi như là đại thành. Thực tế cấm phiên phân ra thành bốn đẳng cấp.

Bốn cấp này là dựa vào số lượng cấm chế trên nó mà phân chia. Trong đó số lượng từ chín trăm chín mươi chín chín ngàn chín trăm chín mươi chín chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín và chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín.

Mục tiêu đầu tiên của Vương Lâm chính là chín trăm chín chín mốt cấm chế.

Đêm ngày hôm đó, Vương Lâm khoanh chân ngồi trong phòng, hai tay không ngừng biến hóa. Trước người hắn lơ lửng một cây tiểu kỳ, trên đó có tám mươi mốt điểm đen nhỏ.

Thần thái Vương Lâm ngưng trọng, hai tay biến hóa pháp quyết, sau đó đột nhiên điểm vào tiểu kỳ. Lập tức một loạt tàn ảnh từ hai tay bay ra, hình thành một vòng cấm chế trên tiểu kỳ.

Cấm chế này vừa hạ xuống liền lập tức biến mất, hóa thành một điểm đen trên cây cờ. Lúc này bên trên đó đã có tám mươi hai điểm. Đợi tới khi số điểm đen này đạt chín trăm chín mốt thì xem như hắn chế tạo thành công.

Trong quá trình này, Vương Lâm cực kỳ cẩn thận, gần nửa đêm nay hắn đã đánh ra mấy chục cấm chế mà không thành công.

Sau nhiều lần thử nghiệm, Vương Lâm phát hiện, cấm chế giống nhau cấm phiên này chỉ có thể hấp thu chín lần. Một khi xuất hiện cấm chế giống nhau thứ mười thì chín cái trước đó sẽ biến mất.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Vương Lâm lại chuẩn bị cấm chế thứ tám ba. Lúc này hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía thạch thất của Vân Phi, ánh mắt lộ hàn mang.

Thông qua đệ nhị ma đầu, hắn thấy rõ ràng Vân Phi lại mở phiến đá trong phòng, lấy ra đan lô nọ. Đan lô này thoạt nhìn rất cổ xưa, bên trên dán giấy vàng nhợt nhạt.

Trên mặt nữ tử này lại lộ vẻ băn khoăn nhưng rất nhanh nàng liền cắn răng một cái, không cho đan lô vào túi trữ vật mà mang theo người, lặng lẽ ra khỏi phòng, đến bên ngoài thạch thất của Vương Lâm. Nàng quay đầu nhìn lại, ánh mắt lộ vẻ oán hận, nhưng rất nhanh bị che dấu đi.

Nữ tử này đứng trước thạch thất của Vương Lâm, cung kính kêu:

- Tiền bối, ngài có trong đó không? Sau đó nàng không nhúc nhích, lẳng lặng chờ đợi.

Khoảng sau một nén nhang, nữ tử này lại cung kính nói một lần nữa:

- Tiền bối, vãn bối có việc phải ra ngoài một chuyến, mong tiền bối cho phép.

Nói xong nàng chậm rãi lùi lại, không nhanh không chậm đi tới cửa động phủ. Thạch thất của Vương Lâm vẫn không có nửa điểm động tĩnh.

Ánh mắt nữ tử này lóe lên, tay phải vỗ nhẹ lên tường đá của động phủ một cái, thân thể lùi về phía sau, rời khỏi động phủ.

Trong thời gian Vương Lâm bế quan hơn một tháng, nữ tử này mỗi lần ra ngoài đều làm như vậy. Vương Lâm trong thạch thất khóe miệng lộ nụ cười lạnh, đợi đối phương rời khỏi động phủ, hắn đứng lên, đi ra ngoài.

Nữ tử này đem đan lô ra ngoài hẳn là có chuyện. Mặt khác Vương Lâm cũng hơi tò mò với đan lô này. Phải biết rằng hắn trước khi tiến vào động phủ này đã dùng thần thức cẩn thẩn dò xét, không hề phát hiện ra bất cứ điều gì dị thường.

Rất hiển nhiên là đan lô nọ có một số pháp thuật để tránh bị thần thức dò xét. Đồng thời nữ tử này đem vật đó ra đây, Vương Lâm cũng mơ hồ đoán ra nguyên nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
20 Tháng ba, 2023 19:14
Thanh niên đọc lướt
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 23:32
Truyện viết ko logic tí nào cả. Main nó ngưng khí kì tầng 3, còn thằng Chu Bằng hơn tầng 10 mà lại để 1 quả đạn thối của main làm choáng? Trong khi nó 1 hit đánh văng thằng tầng 8 bên Hằng Nhạc phái, mà lại để quả đạn vớ vẩn mua từ thằng đệ tử bên kia bán.
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 10:40
Các bác cứ đọc ở trang khác đến chap 154 có thể quay về đây đọc. Em kiểm tra thì thấy từ 154 đổ đi thì không bị ngắt dòng linh tinh nữa.
ntkien400
12 Tháng hai, 2023 10:29
Ài giờ biết vì sao lại chửi trans rồi, tưởng dịch cùi ai dè do ngắt dòng tè le mà không chỉnh lại. Đọc khó chịu thật :/
ntkien400
08 Tháng hai, 2023 17:18
Hi vọng là hay, mới đọc thấy kiểu khinh thường nhau mong là nhân vật không não tàn.
luongducanh
19 Tháng mười một, 2022 13:29
Đọc đến khoảng c1500 là hiểu mà, Phù Tộc Tổ là con của Chưởng Tôn ở giới ngoại, lúc trước thì chỉ có 1 tiên giới, sau mới chia 4, sau lại được VL ghép lại thành tân tiên giới đó
luongducanh
19 Tháng mười một, 2022 13:21
Cái đó là thất phách của Thất Thải TT mà nhỉ, còn 1 miếng la bàn là bổn tôn của Thiên Vận Tử, cái còn thiếu là 1 phần của Thiên Đạo, nên khi U Minh Thú nuốt cứ thấy thiếu thiếu
Hieu Le
15 Tháng mười một, 2022 15:55
truyện cũng được. nhưng ghét cái thằng dịch và post truyện nên đọc vài trăm chương rồi bỏ.
Thanh Lâm
29 Tháng mười, 2022 00:21
đọc hết truyện cảm phục mỗi lão Độn Thiên với Chu Tước Thánh Hoàng đời 5. Hai lão vì tông phái của mình mà đến những năm tháng cuối đời vẫn cống hiến, không tiếc hết thảy bồi dưỡng VL vì tương lai của cả tông. Rồi cuối cùng ra đi trong sự thanh thản.
ace06
09 Tháng mười, 2022 18:49
Truyện hay mà dịch không nhai nổi.
Đặng Hoàng
02 Tháng mười, 2022 13:23
Dịch ngu học thật sự,
Hieu Le
23 Tháng chín, 2022 12:24
chưa tới bước 3 mà đánh không linh như đúng rồi hơi ảo quá ấy
Hieu Le
21 Tháng tám, 2022 20:22
Chap 339 đéo hiểu là ntn luôn. Ai giải thích hộ cái.
xuanbau
18 Tháng sáu, 2022 10:40
xin link cv truyện này với
xuanbau
18 Tháng sáu, 2022 10:39
dịch như con kẹc. đọc mà cứ như văn của trẻ lớp 3
Hieu Le
02 Tháng sáu, 2022 11:38
bộ này nhảy sang truyện full dịch dễ hiểu hơn
Nguyễn Hoàng Bủm
14 Tháng hai, 2022 07:18
Dịch dốt như bò
lategoto
05 Tháng hai, 2022 04:22
mấy năm r vẫn bị chửi thấy cũng tội,nhưng t vẫn phải chửi m ngu. đọc chưa đc 1/10 truyện đã đi phán xét.ngu thì im mẹ đi cho ng ta đừng biết,đằng này còn la làng sợ ng ta ko biết m ngu à.
TTBTừKhuyết
22 Tháng mười hai, 2021 15:28
.
Thanh Lâm
24 Tháng mười một, 2021 15:38
Đoạn gần cuối truyện có tả một người tóc đen rất dài trong hư vô thức tỉnh. chắc là Lục Mặc sau khi có ý thức riêng đã can thiệp vào Mộng Đạo để giúp VL
Thanh Lâm
24 Tháng mười một, 2021 15:35
Nếu nói vậy 6 phách đỏ cam vàng lục lam chàm đều là người có liên quan tới VL. vậy phách thứ 7 màu tím ko nhìn rõ mặt phẫn nộ với trời có phải là VL hay không
An Nguyễn
24 Tháng chín, 2021 17:59
thế bác có bộ nào hậu cung ko bác gt giùm vs nhưng đừng kiểu bình hoa nhé
Hieu Le
07 Tháng chín, 2021 19:42
audio cứ vấp liên tục, nghe cứ khó chịu méo tả đc
kiu kiu
29 Tháng tám, 2021 06:49
audio ấp a ấp úng như ông Guest vậy, cv cho thính giả có tâm chút đê
TuKii
01 Tháng bảy, 2021 21:50
Truyện gì ngược vãi dị các bác???
BÌNH LUẬN FACEBOOK