Mục lục
[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Nhạc rên lên một tiếng. Diện mạo của gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia lại một lần nữa thay đổi, biến thành Tứ Diện Thần. Không gian vô lượng bùng phát, tách hắn và Chung Nhạc ra, từng bước đi xa, biến mất không thấy đâu nữa. 

Chung Nhạc cất bước muốn đuổi theo, lại đã không nhìn thấy thân ảnh của gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia đâu nữa. 

- Hắn rốt cuộc là ai? Đao pháp còn tinh diệu hơn ta, Chư Thiên Vô Đạo còn lợi hại hơn Khởi Nguyên Đạo Thần, Nhất Niệm Vạn Giới Sinh còn cao hơn Tứ Diện Thần! Hơn nữa, hắn còn biết Đại đạo Luân Hồi, đã phá vỡ Bát Đạo Luân Hồi của ta! 

Trong lòng hắn cực kỳ rung động. Kể từ khi Đạo Giới bị hủy diệt cho tới nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải đối thủ không thể địch nổi. 

- Lẽ nào đây chính là cảnh giới của Phục Mân Đạo Tôn sao? 

Gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu này sử dụng Nhất Niệm Vạn Giới Sinh, còn muốn lưu loát hơn Tứ Diện Thần, thật sự là nhất niệm vạn giới, vô lượng vô vô lượng, tuyệt không thể tả. 

Sau khi Đạo Giới bị hủy diệt, đám người Khởi Nguyên Đạo Thần cũng đều rơi xuống khỏi cảnh giới Đạo Thần, tuy có tâm cảnh Đạo Thần, nhưng không có chiến lực Đạo Thần. Nhưng gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu này lại phảng phất như vẫn bảo tồn chiến lực cấp bậc Đạo Thần, thực lực cực kỳ đáng sợ, là tồn tại khủng bố trước giờ hắn chưa từng gặp qua. 

Phục Mân Đạo Tôn cũng hẳn là ở loại cảnh giới kỳ diệu này. 

Năm xưa, Phục Mân Đạo Tôn bởi vì thân thể giới hạn, cũng không phải là Đạo Thần, nhưng cảnh giới của hắn lại là cảnh giới Đạo Thần. Mặc dù không thể tiến vào Đạo Giới, nhưng thực lực lại vô cùng cường hoành. 

Gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu này đoán chừng cũng đã đạt tới trình độ này. 

- Bệ hạ! Bệ hạ! 

Bên tai Chung Nhạc vang lên thanh âm của Hỗn Độn Lão tổ, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Hỗn Độn Lão tổ đang đứng ở nơi đó, tay nâng một cái chuông lớn do khí Hỗn Độn ngưng tụ hình thành, mặt đầy tươi cười. 

- Bệ hạ, người kia là đạo hữu của ta trong Hỗn Độn, hành động có chút lỗ mãng, đã quấy nhiễu Bệ hạ rồi! 

Hỗn Độn Lão tổ thấy hắn nhìn chằm chằm cái chuông lớn trong tay chính mình, vội vàng thu hồi cái chuông lớn, cười ha hả, nói: 

- Mời Bệ hạ ngồi! Vừa rồi lão phu đang bận tiếp đãi vị cố hữu này, bởi vậy đã có chút sơ suất, mong Bệ hạ thứ tội! 

Chung Nhạc quay người đi tới, cùng Hỗn Độn Lão tổ phân chủ khách khoanh chân ngồi xuống, mỉm cười nói: 

- Hỗn Độn Lão tổ, đây vẫn là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt a? 

- Đối với Bệ hạ đúng là lần đầu tiên, nhưng đối với lão phu, ta và Bệ hạ sớm đã gặp mặt qua rồi! 

Hỗn Độn Lão tổ khách khách khí khí, châm trà nói: 

- Bệ hạ có chỗ không biết! Hỗn Độn chúng ta quan sát chúng sinh, tra nhìn thời gian, có thể tự do rong chơi trong dòng thời gian. Vũ trụ đối với các ngươi là có không gian và thời gian, vô cùng mỹ diệu, nhưng đối với chúng ta, vũ và trụ đều không hề tồn tại. Chúng ta đã từng nhìn thấy Bệ hạ, nhưng Bệ hạ lại không thể nhìn thấy chúng ta trong Hỗn Độn, trừ phi Bệ hạ trở thành Hỗn Độn! 

Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn, tinh tế suy tư, lại không nghĩ ra đây là loại cảnh giới gì. 

- Nghe nói sinh vật Hỗn Độn sẽ không đặt chuyện nói bừa, đạo huynh tất nhiên cũng sẽ không dùng lời nói dối lừa gạt ta! Vậy vừa rồi vị kia là… 

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, hỏi. 

- Là cố hữu của lão phu! 

Hỗn Độn Lão tổ cười ha hả, nói. 

Chung Nhạc ho khan một tiếng, nói: 

- Không thể mời Lão tổ giới thiệu một phen, là ta sơ ý rồi! Vừa rồi vị cố hữu kia của Lão tổ đã tặng cho Lão tổ một kiện bảo vật, không biết có thể để cho Trẫm thưởng thức một chút không? 

Hỗn Độn Lão tổ mỉm cười, nói: 

- Nếu đây là bảo vật của ta, để cho Bệ hạ thưởng thức một chút cũng không có vấn đề gì! Chỉ là vị cố hữu kia cũng không phải là tặng cho ta, mà là tạm thời cất giữ ở nơi này của ta. Chưa được hắn cho phép, lão phu không tiện để cho Bệ hạ xem qua! 

Chung Nhạc khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nói: 

- Sinh vật Hỗn Độn thật sự sẽ không nói láo sao? Lẽ nào cái chuông kia thật sự là do Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu tạm thời lưu lại ở chỗ của hắn? 

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy bốn phía đều là khí Hỗn Độn. Nơi này và không gian của Tử Vi cơ hồ không có giới hạn, cũng không biết là Hỗn Độn Lão tổ dẫn khí Hỗn Độn tới, hay là không gian Tử Vi vốn dĩ có chỗ giao nhau với Hỗn Độn. 

- Lần này Bệ hạ tới đây, hẳn không phải là muốn gặp vị cố hữu kia của ta a? 

Hỗn Độn Lão tổ mỉm cười, nói: 

- Nếu là tới gặp hắn, vậy Bệ hạ cũng chỉ có thể cao hứng khi tới, mất hứng khi về rồi! Vị cố hữu kia cũng giống như Bệ hạ, hành sự cực kỳ bá đạo, không muốn gặp ngươi! 

Chung Nhạc lắc đầu, nói: 

- Ta là tới gặp Hỗn Độn Lão tổ! Lão tổ, thiên hạ sắp sửa một lần nữa đại loạn, sinh linh đồ thán. Trong loạn thế, ngay cả Đế Hoàng cũng khó có thể bảo toàn, tử thương vô số. Cho dù là Đạo Thần cao cao tại thượng, cho dù là Đại Tư Mệnh, cũng khó thoát khỏi đại kiếp vẫn lạc. Đạo huynh cư ngụ ở nơi này, không dám đảm bảo có thể tránh khỏi họa sát thân. Bởi vậy, Trẫm tới đây là muốn mời đạo huynh xuất sơn… 

Hỗn Độn Lão tổ vội vàng nói: 

- Bệ hạ ưu ái rồi! Chỉ là những năm qua lão phu đều ẩn cư ở nơi này, không dính vào phân tranh thế sự, ý đồ là muốn có thể quay trở về Hỗn Độn. Nếu ta đi theo Bệ hạ xuất sơn, tất sẽ có họa sát thân. Hơn nữa, cho dù tương lai có thể sống sót, cũng sẽ không thể quay về Hỗn Độn được nữa rồi. Kính xin Bệ hạ đi tìm người khác a! 

Chung Nhạc mỉm cười, nói: 

- Đạo huynh cho rằng ngươi trốn ở đây, sẽ có thể tránh thoát được trận đại kiếp này sao? Trong tổ chim vỡ sao có trứng lành? Cho dù ngươi có thể trở về Hỗn Độn, con cháu hậu đại của ngươi cũng có thể trở thành sinh vật Hỗn Độn sao? Nếu Trẫm thua rồi, chỉ sợ chủng tộc của đạo huynh cũng sẽ thua rồi, không còn tồn tại nữa! Nếu đã như vậy, sao đạo huynh không xuất sơn giúp ta một tay? 

- Sinh vật Hỗn Độn ngây ngô đần độn, không có con cháu, không có phân tranh. Sinh linh mà ta sinh ra ở nơi này, cũng không phải là sinh linh do sinh vật Hỗn Độn sinh ra. Bệ hạ không cần nói nữa! 

Hỗn Độn Lão tổ mỉm cười, nói: 

- Hồn Đôn Vũ và Hỗn Độn thị đều có thể giúp Bệ hạ, duy chỉ có ta sẽ không rời núi tương trợ. Bệ hạ, trà đã nguội rồi! 

Chung Nhạc bưng tách trà, uống một hơi cạn sạch, đứng dậy, nói: 

- Đại Tư Mệnh sắp sửa mở ra Đạo Giới! Sau khi Đạo Giới mở ra, chỉ sợ Đại Tư Mệnh sẽ chết rồi. Đạo huynh thật sự không có ý định xuất sơn nhìn một chút sao? 

Hỗn Độn Lão tổ lắc đầu, nói: 

- Ta lệnh cho Vũ nhi ghi chép lại, ta quan sát ghi chép của hắn là được rồi! 

Chung Nhạc thở dài một tiếng, ngữ khí chân thành nói: 

- Đạo huynh đã không muốn xuất sơn giúp ta, vậy tương lai cũng không cần xuất sơn a! 

Hỗn Độn Lão tổ biết rõ hắn sợ chính mình sẽ xuất sơn giúp đỡ địch nhân của hắn, gật đầu đồng ý, mỉm cười nói: 

- Bệ hạ yên tâm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK