Mục lục
[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Thần Vĩnh cười mà như không cười:

- Bảo Chính, đừng nói vậy, sau này chúng ta là thần tử cùng triều, đều làm việc cho Đế Quân, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy, đừng để quan hệ quá gay gắt. Nhưng bồi thường thì vẫn nên có. Dịch Quân Vương, bọn ta sống khổ ở thế ngoại chi địa bấy lâu, nơi thế giới phồn hoa lâu rồi không được tới. Mong Dịch Quân Vương chuẩn bị hành cung, mỹ tửu, kỳ trân dị thú và cả tám nghìn đồng nữ cho bọn ta.

Phù Bảo Chính cười hề hề:

- Đúng vậy. Tốt nhất là mỗi tộc một đôi nữ tử.

Chung Nhạc liếc nhìn hai người họ, thản nhiên nói:

- Vừa rồi Đế Quân đã dặn dò các ngươi mọi thứ phải nghe lời ta. Các ngươi còn chưa có tư cách là thần tử cùng triều với ta. Các ngươi chỉ có thể xưng thần dưới trướng của ta, nghe mệnh lệnh của ta, làm gì có chỗ cho các ngươi ra lệnh?

Phù Bảo Chính đại nộ, Phong Thần Vĩnh cũng không khỏi động nộ khí, cười hà hà:

- Đúng là gan to thật, giờ tiểu bối có chút tài là không coi ai ra gì rồi.

- Tiểu bối? Chúa công nhà ta tiền thế là Tiên Thiên Thần, đã sống mấy chục vạn năm, các ngươi mới là tiểu bối của chúa công nhà ta!

Phù Kỳ Chi tiến lại, trầm giọng nói:

- Hơn nữa, ngay cả Tiên Thiên Đế Quân cũng phải tôn trọng gọi chúa công nhà ta một tiếng tiên sinh. Hai tên cẩu nô tài nhà ngươi cũng to gan quá rồi thì phải!

Phù Bảo Chính và Phong Thần Vĩnh nhìn hắn với ánh mắt đầy sát khí:

- Phục Hy dư nghiệt!

Phù Kỳ Chi nghiến răng:

- Phản đồ!

Phù Viêm Sơn cũng tiến lại, sát khí đằng đằng, đứng cạnh Phù Kỳ Chi hầm hầm nhìn hai người kia.

Phong Thần Vĩnh và Phù Bảo Chính nhìn nhau, Phong Thần Vĩnh cười khảy:

- Hai người các ngươi, ta vẫn nhớ ta từng truy sát các ngươi, năm đó các ngươi như chó nhà có tang chạy trốn khắp nơi, không ngờ lại vẫn còn sống tới giờ.

Phù Bảo Chính lạnh lùng nói:

- Năm đó để các ngươi chạy mất, giờ vừa hay có thể xử chết các ngươi. Ủa, đám tiểu tạp chủng mà các ngươi bảo vệ cũng ở đây, rất tốt, rất tốt!

Ánh mắt hắn âm hiểm nhìn phía sau Phù Kỳ Chi và Phù Viêm Sơn, thấy đông đảo Thần Hoàng Ma Hoàng và Tạo Vật Chủ của Tinh Hồng Bảo tiến lại đứng phía sau hai vị nhân tộc lão Đế Quân.

Phù Liệt, Phù Sơn, Phù Chấn, Phù Việt, Phù Văn, các Tạo Vật Chủ mặt lặng như nước, mỗi người đều cầm vũ khí, không nói không rằng.

Không khí đột nhiên vô cùng nặng nề.

Thủ quân của Trấn Thiên Quan thấy thế lập tức tiến lại, Mục Tô Ca nói lớn:

- Dịch tiên sinh, hai vị tiền bối, xảy ra chuyện gì vậy?

- Chúa công, hai lão già này lai lịch thế nào?

Xích Tùng bay tới cùng tám nghìn Phục Hy, hỏi.

Chung Nhạc trầm mặc không nói, nghĩ bụng

- Nếu ta giết chúng.

Phong Thần Vĩnh không bận tâm tới bọn Phù Kỳ Chi, nhin Chung Nhạc nửa cười nửa không:

- Dịch Quân Vương, ngươi dám chứa chấp Phục Hy dư nghiệt, thật to gan. Ngươi có biết đã xúc phạm thiên điều? Năm xưa thiên mệnh tuyệt diệt Phục Hy, chắc hẳn ngươi cũng biết thiên mệnh. Nhưng giờ ngươi dám chứa chấp dư nghiệt của Phục Hy, còn nói bọn ta xưng thần dưới trướng ngươi, ta sợ là ngươi cũng không biết bản thân chết thế nào!

Phù Bảo Chính cười khảy:

- Năm đó bọn ta đã giết nhiều dư nghiệt như vậy, giết đến mỏi cả tay nhưng vẫn không hết! Không ngờ vừa xuất quan thì lại gặp đám dư nghiệt ở đây, đúng là trời xanh có mắt, giết chúng chính là đại công!

Phù Kỳ Chi cười khảy:

- Năm đó tử tôn của các ngươi chết trong tay bọn ta cũng không ít nhỉ? Ta còn nhớ Phong Thần Vĩnh ngươi hồi đó gọi là Thần Dũng, nữ nhi ngươi yêu nhất truy sát ta bị lão tử bóp nát cái đầu xinh đẹp. Lão tử bóp nát đầu nàng ta trước mặt ngươi mà ngươi không đuổi theo, có đúng không?

Phong Thần Vĩnh khóe mắt co giật.

Phù Viêm Sơn cười hề hề:

- Phù Bảo Chính, nhi tử của ngươi chết trong tay ta cũng không đếm xuể, lão tử thích nhất là giết con trai ngươi, tiếng kêu thét của chúng là thứ khiến ta thoải mái nhất.

Thù không quá ba đời, họ là đời thứ nhất, trải qua trận huyết tẩy đó thù hận hai bên sâu như biển, thấy đối phương là đỏ mắt!

- Đồ không biết sống chết!

Phù Bảo Chính và Phong Thần Vĩnh phẫn nộ gầm lên, khí tức bùng phát, động thiên trên đỉnh đầu biến thành chư thiên. Dù gì họ cũng là Đế Quân đại viên mãn, trên đỉnh đầu họ xuất hiện các tòa chư thiên, mỗi người có bảy tòa, uy năng bùng nổ, không hổ là thượng cổ đại thần thông giả!

Chư thiên được diễn hóa từ động thiên, đôgnj thiên của Tạo Vật Chủ tiếp tục được hoàn thiện thành chư thiên, nhưng cần có lục đại động thiên mới luyện được một tòa chư thiên, vì thế trong chư thiên chứa Lục Đạo Luân Hồi.

Tuyệt đại đa số các Đế Quân chỉ có thể luyện được một tòa chư thiên, rất khó để luyện được cái thứ hai thứ ba. Nhưng Phù Bảo Chính và Phong Thần Vĩnh thì luyện được thất đại chư thiên, rõ ràng công pháp truyền thừa họ có được vô cùng lợi hại!

Đương nhiên thất đại chư thiên của họ không phải nhất đẳng chư thiên, mà là tam đẳng. Nhưng dù là tam đẳng thì cũng bất phàm rồi.

Mười bốn tòa chư thiên được tế lên, chư thiên chi lực cuồn cuộn tiếp sức cho hai người khiến khí thế của họ tăng vọt!

Phù Bảo Chính và Phong Thần Vĩnh cùng bước tới, khí thế tăng mạnh khiến không gian phía trước uỳnh uỳnh chấn động, bầi trời vỡ ra và lùi về sau!

Các Tạo Vật Chủ Phù Liệt, Phù Sơn, Phù Chấn, Phù Việt cùng Thần Hoàng không chịu nổi, cùng hự một tiếng, thân bất do kỷ bị đẩy lùi xa mấy trăm dặm, cảm thấy có trọng lực vô hình đánh lên người, mất mũi mồm tai đều chảy máu!

Phù Kỳ Chi, Phù Viêm Sơn bùng phát khí thế, uỳnh uỳnh các quầng sáng hiện ra, chặn lại khí thế của hai người kia. Nhưng chư thiên của họ cũng không hoàn chỉnh, chỉ là nhị đẳng chư theien, chỉ luận khí thế thì thua kém Phù Bảo Chính và Phong Thần Vĩnh rất nhiều.

Công pháp họ tu luyện tuy là đế cấp công pháp của Lôi Trạch thị nhưng dù sao bản thân họ cũng không phải Lôi Trạch thần tộc, trong cơ thể chỉ có một nửa Lôi Trạch thần huyết.

Cho dù có kích phát hoàn toàn Lôi Trạch thần huyết thì cũng không thể chống cự được với Phù Bảo Chính và Phong Thần Vĩnh.

Họ chỉ luyện được Lôi Trạch chư thiên, tất cả cũng chỉ có hai tòa chư thiên, hai tòa nhị đẳng chư thiên căn bản không thể chống đỡ được mười bốn tòa tam đẳng chư thiên!

Mà Phù Bảo Chính và Phong Thần Vĩnh lại tu luyện công pháp chính tông của Phục Hy thị. Phục Hy thị đế cấp công pháp thích hợp cho Phục Hy thần tộc tu luyện nhất, đủ để phát huy hết ưu thế về nhục thân và nguyên thần!

- Khởi động Tinh Hồng Bảo!

Phù Văn hét lớn:

- Hôm nay xử chết hai tên phản đồ này!

Các vị Tạo Vật Chủ, Thần Hoàng Ma Hoàng của nhân tộc lập tức bay về phía Tinh Hồng Bảo. Phù Bảo Chính và Phong Thần Vĩnh cười khảy. Phong Thần Vĩnh lao về phía fjc và Phù Viêm Sơn, hai tay vòng một cái xuất hiện một chiếc chuông lớn, chính là Thiếu Hạo Chung!

Công pháp của Thiếu Hạo Chung gọi là Cảnh Thế Đạo Âm Tâm Kinh, dùng Cảnh Thế Đạo Âm Tâm Kinh thi triển thần thông, đó là hình thái của Thiếu Hạo Chung!

Chung Nhạc từng nghiên cứu chiếc chuông này, biết rõ uy năng của nó. Thiếu Hạo Chung kêu vang một tiếng thì chỉ e tất cả nhân tộc trong Tinh Hồng Bảo đều bị hồn bay phách tán!

Phù Kỳ Chi và Phù Viêm Sơn, hai vị lão Đế Quân cùng bạo phát thần thông lao về phía Phong Thần Vĩnh. Phù Viêm Sơn hét lớn:

- Không được dùng công pháp thần thông của Phục Hy thần tộc ta!

Phù Bảo Chính cười ha hả, nghênh đón Phù Viêm Sơn, chế nhạo:

- Không được dùng công pháp thần thông Phục Hy thần tộc? Đám phế vật các ngươi, công pháp tổ truyền cũng mất, phải học công pháp của tộc khác, mà còn mặt mũi bảo ta không được dùng? Hôm nay ta cứ dùng đấy!

Hắn thi triển Diệt Độ Ma Công của Tượng Đoàn Đế. Ma công này cũng là âm luật, khác với Cảnh Thế Đạo Âm của Thiếu Hạo Chung, Diệt Độ Ma Công của Tượng Đoàn Đế đi theo con đường ma đạo!

Dưới chân Phù Bảo Chính xuất hiện một chiếc trống Tượng Đoàn Cổ, tiếng trống vang lên tùng tùng chấn động khiến Phù Viêm Sơn thổ huyết, ngã ngửa bay ra sau!

Cùng lúc đó Phong Thần Vĩnh vung tay đánh lên Thiếu Hạo Chung, chuông kêu một tiếng, Phù Kỳ Chi cũng thổ huyết, nhưng sợ tiếng chuông phá hủy Tinh Hồng Bảo nên không lùi một bước, vẫn gắng gượng chống đỡ.

Mái tóc trắng của hắn tung bay, mặt đỏ ửng.

- Dừng tay!

Chung Nhạc lạnh băng nói.

Phong Thần Vĩnh coi như không nghe thấy, tiến tới lại tung chưởng đánh lên Thiếu Hạo Chung, cười ha ha:

- Hôm nay ta sẽ giết hết đám dư nghiệt các ngươi! Đem đầu các ngươi đi lĩnh thưởng!

Phù Bảo Chính cười:

- Dịch Quân Vương, Đế Quân bảo bọn ta dạy ngươi thiên phú chủng tộc Phục Hy, giờ ta sẽ cho ngươi thấy!

Sát ý trong lòng Chung Nhạc không thể kìm nén, đưa tay giật lấy Phù Tang Thần Thụ trong tay Hỗn Độn Vũ, vung lên cắm vào chiếc chuông trong tay Phong Thần Vĩnh, hét lớn:

- Ta nói dừng tay!

Keng!

Tiếng chuông đánh lên Phù Tang Thần Thụ, uy năng của cây thần thụ lập tức được kích phát, đế uy đánh nổ tung chiếc chuông của Phong Thần Vĩnh. Cánh tay hắn bị các chùm sáng từ thần thụ xung kích, huyết nhục tan ra, lộ xương trắng, rồi xương trắng cũng tan vụn.

Phong Thần Vĩnh thổ huyết, bay ngửa ra sau, rầm một tiếng đập lên tường thành của Trấn Thiên Quan, lún cả vào tường.

Chung Nhạc cầm Phù Tang Thần Thụ, nhìn Phù Bảo Chính, lạnh băng nói:

- Dừng tay!

Phù Bảo Chính đánh trống khiến Phù Kỳ Chi và Phù Viêm Sơn hộc máu, cười khảy:

- Dịch Quân Vương, bọn ta niệm tình ngươi tiền thế là Tiên Thiên Thần, lại là sủng thần của Tiên Thiên Đế Quân nên mới không tính toán với ngươi. Ngươi bày mưu hại chết Phục Bảo Khởi, Phục Bảo Nhi và Phong Chính Thanh, bọn ta còn chưa tính sổ với ngươi! Nếu ngươi còn dám ngăn cản, ta giết cả ngươi!

- Giết hắn đi!

Phong Thần Vĩnh rống lên phẫn nộ, tường thành đất đá bay loạn, lão giả này bay vù tới, bị uy năng của Phù Tang Thần Thụ ung kích tới phát điên:

- Giết hắn đi là xong! Chúng ta cầm đầu hắn đi đầu hàng Thiên Đế, không theo cái tên Tiên Thiên Đế Quân gì nữa. Thiên Đế thấy đầu của tiểu tử này chắc chắn sẽ rất vui!

Phù Bảo Chính sáng mắt lên, có chút lưỡng lự, nói nhỏ:

- Đằng sau Tiên Thiên Đế Quân là vị đó…

Phong Thần Vĩnh rùng mình, rồi cười khảy:

- Thiên Đế thì không có sao? Nếu hắn không có người đứng đằng sau thì có ngồi lên được bảo tọa Thiên Đế không? Giết hắn rồi giết đám dư nghiệt Phục Hy này, chúng ta có thể lĩnh thưởng ở chỗ “thiên”, còn lĩnh thưởng cả chỗ Thiên Đế!

Phù Bảo Chính nghe thế, bất giác động tâm, nhìn Chung Nhạc:

- Lão phu tung hoành vũ trụ càn khôn này bao năm, giờ lại bị một tên Chân Thần bắt nạt, càng sống càng sai rồi. Dịch Quân Vương, ngươi nói xem có đúng không?

- Hai Đế Quân cũng muốn làm càn ở Trấn Thiên Quan của ta?

Mục Tô Ca cười khảy:

- Ta chính là Tiên Thiên Cung Tô Ca tam thái tử, nếu các ngươi còn biết vương pháp thì hãy bó tay chịu trói đi! Hổ Giao Tiêu Kỵ nghe lệnh, bố trận!

Tám trăm vạn Hổ Giao Tiêu Kỵ cùng đáp lời, tạo thành một tòa sát trận. Mục Tô Ca đứng bên trong, uy phong lẫm liệt:

- Mau mau chịuu trói!

Phù Bảo Chính nhìn Mục Tô Ca, không bận tâm sát trận đó, nụ cười càng thêm rõ, nói nhỏ:

- Không làm thì thôi đã làm thì làm đến cùng. Đầu của thái tử của Tiên Thiên Đế Quân, mang tới trước Thiên Đế sẽ có giá cao hơn!

Mục Tô Ca lòng lạnh lại:

- Cha ta đã mang tới Trấn Thiên Quan thứ yêu ma quỷ quái gì vậy? Nói phản bội là phản bội ngay được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK