Mục lục
[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thái tử Thạch Vân đã chết rồi? 

Bạch Thương Hải nhất thời kinh hô thất thanh. Khâu Cấm Nhi và Quân Tư Tà cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía Thái tử Thạch Vân. Chỉ thấy Thái tử Thạch Vân vẫn như cũ đang đứng ở nơi đó, không chút cử động. Trên thân thể hắn không có bất kỳ vết thương gì, không nhìn thấy một tia vết thương nào. 

Thậm chí, khí tức của Thái tử Thạch Vân vẫn như cũ nồng đậm mà cường đại, khí huyết vẫn như cũ ngập trời như thác. Bên ngoài cơ thể hắn thậm chí còn có văn lộ Đồ đằng do tinh thần lực và pháp lực cường đại ngưng tụ ra, vẫn như cũ đang xoay quanh thân thể hắn. 

Bất quá, ngay sau đó, Khâu Cấm Nhi, Quân Tư Tà và Bạch Thương Hải cũng nhìn ra có chỗ nào đó không đúng. Mặc dù trên thân thể Thái tử Thạch Vân không có vết thương, nhưng đám hoa văn Đồ đằng xoay tròn quanh người hắn đã có một đạo vết rách tinh tế, từ trên xuống dưới. Vết cắt đã cắt ra đám hoa văn Đồ đằng đang chuyển động vờn quanh thân thể hắn. 

- Sao lại không có vết thương nào cả? 

Bạch Thương Hải kinh ngạc nói: 

- Đã không có thương tổn, hắn như thế nào lại chết? 

Chung Nhạc có chút tiếc hận nói: 

- Nếu hắn không khinh xuất, không nhường ta ba chiêu, còn có thể thống thống khoái khoái đại chiến một trận với ta, sau đó mới bị ta chém chết. Nhưng hắn lại xem thường ta, muốn nhường ta ba chiêu. Chính là loại tâm tính này khiến cho xảy ra vấn đề. Thời điểm ta xuất chiêu, thần thông của hắn còn chưa bắt đầu tích súc. Đợi tới lúc hắn muốn thôi động thần thông thì đã muộn rồi. Ta trong bốn năm qua tích súc ba thức đao ý, đao ý vừa ra, xâm nhập tới chỗ nào, đao của ta sẽ xuất hiện ở chỗ nào. Hắn đã muộn một bước, cho nên liền phải chết! 

Bốn năm, ngưng luyện ra ba chiêu đao ý. Đao ý tới chỗ nào, đao liền tới chỗ đó, cho nên mới gọi là Trảm Thần. 

- Tổn thương của hắn ở chỗ nào? 

Bạch Thương Hải hỏi. 

- Nguyên thần! 

Chung Nhạc tiến lên phía trước. Quân Tư Tà, Khâu Cấm Nhi và Bạch Thương Hải vội vàng chạy theo. Bốn người đi vòng qua sau đầu Thái tử Thạch Vân. Chung Nhạc chỉ vào năm đạo quang luân sau đầu Thái tử Thạch Vân, nói: 

- Các ngươi nhìn xem! 

Ba người vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy năm đạo quang luân này cũng xuất hiện một đạo vết rách tinh tế, nếu không tận lực quan sát, căn bản là không thể phát giác ra. 

Toàn thân ba người không khỏi run rẩy, lập tức nhìn ra được chỗ đáng sợ. Đạo vết rách này xé rách năm Bí cảnh Nguyên thần của Thái tử Thạch Vân, cắt ra hết thảy Bí cảnh Nguyên thần của hắn. 

Quan sát càng sâu bên trong Nguyên thần của Thái tử Thạch Vân, bọn họ nhìn thấy toàn bộ văn lộ Đồ đằng Thái tử Thạch Vân đều bị một đao cắt ra, hết thảy đứt đoạn. Bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía khí huyết giống như thác nước ngập trời của Thái tử Thạch Vân, cũng nhìn thấy một đạo vết đao. Một đao này cũng đã cắt khí huyết của hắn thành hai nửa. 

Mà tiếp tục nhìn tiếp, bọn họ hoảng sợ phát hiện, pháp lực của Thái tử Thạch Vân cũng bị một đao chặt đứt. Quân Tư Tà phân ra một tia tinh thần tiến vào Thức hải của hắn, nhìn thấy Thức hải cũng đã nứt đôi. Mà ở trên không Thức hải còn có một tôn Thanh Long Thần. Chỗ mi tâm, lồng ngực, phía sau lưng, hạ thân của tôn Thanh Long Thần này cũng có một đạo vết đao tinh tế. 

Một đao kia của Chung Nhạc chém xuống, sau khi đao ý xâm nhập, Thái Dương Thần Đao cũng ngay sau đó phóng tới, chém hắn một đao hai đoạn, nhưng bề ngoài lại không nhìn thấy bất kỳ đạo vết thương nào, bất quá Nguyên thần đã chết. 

- Nguyên đan của hắn cũng bị chém làm đôi rồi! 

Khâu Cấm Nhi thất thanh nói. Sắc mặt Quân Tư Tà ngưng trọng, tiếp lời: 

- Chân Linh cũng là như vậy! 

Ba người không khỏi rùng mình một cái, nghĩ tới cảnh đao ý của Chung Nhạc xâm nhập và trong cơ thể. Đao ý đi tới đâu, đao quang liền đi tới đó. Nói cách khác, một bộ vị thân thể nào đó vừa cảm giác được đao ý, thì Thái Dương Thần Đao cũng đã chém tới nơi đó. Đợi thời điểm cảm giác được đao ý, cũng đã bị chém ra làm đôi, chết oan chết uổng, thật sự khiến người ta không rét mà run. 

- Chung huynh, vừa rồi ngươi nói một thức này của ngươi gọi là gì? 

Bạch Thương Hải hỏi. Chung Nhạc nói: 

- Nhật Diệu! 

Bạch Thương Hải thở dài, nói: 

- Nhật Diệu bạo phát, vô cùng huyễn lệ! Thời điểm nhìn thấy Nhật Diệu, thật ra Nhật Diệu đã phát sinh xong rồi. Thần thông quá mạnh! Thật sự quá mạnh mẽ! Thái tử Thạch Vân hẳn không nên nhường ngươi ba chiêu. Hắn vốn dĩ đã không thể so được với ngươi, lại nhường ngươi xuất thủ trước, liền thật sự là nhường luôn tính mạng của chính mình! 

- Cao thủ giao đấu, nếu đã chênh lệch không bao nhiêu, sao có thể nhường được? 

Chung Nhạc mỉm cười, nói: 

- Hai tồn tại thực lực tương đương, tới thời điểm chiến đấu sinh tử, có khả năng chỉ một chiêu đã phân ra sinh tử. Các ngươi cũng nên ghi nhớ, nếu đã giao đấu, bất cứ lúc nào cũng không thể có ý niệm xem thường đối thủ, nhường đối thủ mấy chiêu! 

Quân Tư Tà thở dài, nói: 

- Sư đệ, tu dưỡng chiến đấu của ngươi đã là cấp bậc Thần Ma rồi! 

Khâu Cấm Nhi cũng liên tục gật đầu. 

Sau đó, ba người tiếp tục nghiên cứu Nguyên thần của Thái tử Thạch Vân, từ trong vết thương của hắn nghiền ngẫm trí tuệ và thần thông mà Chung Nhạc đã vận dụng trong trận chiến này. Mỗi người đều thả ra tinh thần, thôi diễn xem nếu như chính mình gặp phải một đao này, sẽ phải ứng phó như thế nào. 

Hơn nữa, nghiên cứu Nguyên thần của Thái tử Thạch Vân đối với bọn họ cũng vô cùng hữu ích. Mặc dù Thái tử Thạch Vân bị Chung Nhạc một đao chém chết, nhưng sự cường đại của kẻ này vẫn là viễn siêu bọn họ. Nhất là văn lộ Đồ đằng trời sinh của Thanh Long Thần Tộc cũng ẩn chứa đủ các loại thần diệu. 

Tiến hành nghiên cứu, đối với bọn họ cũng là vô cùng có lợi. 

Ba người lại tiến vào trong Bí cảnh của Thái tử Thạch Vân cướp đoạt một phen, thu hoạch đủ các loại bảo vật rực rỡ muôn màu, nhiều đếm không xuể. Không chỉ có các loại linh đan diệu dược, các loại Thần Kim Thần Liệu, thậm chí ngay cả các loại bảo vật Thần Ma cũng có rất nhiều, khiến cho người ta nhìn tới mức hai mắt sáng ngời. 

- Vị Thái tử này, lai lịch tựa hồ rất không tầm thường a? 

Trong lòng Bạch Thương Hải máy động, khẽ lẩm bẩm: 

- Gia tài hậu hĩnh như thế, khẳng định là có lai lịch không nhỏ! 

Chung Nhạc cũng nhìn ra điểm này, khẽ nhíu mày, nói: 

- Ta cũng không chém chết linh hồn hắn, cũng tính là chừa cho hắn một đường lui, không có làm quá tuyệt! 

- Chỉ sợ tồn tại sau lưng hắn sẽ không niệm sự thủ hạ lưu tình của ngươi a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK