Mục lục
[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kế hoạch của Hắc Đế đã sắp sửa thành công rồi. 

Kim Ô Thần Đế sắp sửa triệt để vẫn lạc. Tịch Cốc và Thang Cốc chính là tương khắc. Ở loại địa phương này, Kim Ô Thần Đế tử vong tuyệt đối không có khả năng một lần nữa phục sinh trong Thang Cốc. Nếu hắn chết, vậy thì thật là chết rồi, thế gian sẽ lại thiếu đi một tôn Tiên Thiên Thần, mà Lạc Nhật Thần Vương cũng sẽ bởi vậy mà phục sinh. 

- Lạc Nhật Thần Vương nghĩ muốn phục sinh sao? Nằm mơ đi! 

Chung Nhạc tức giận không kềm nổi, vươn tay chụp về phía Thiên Dực Cổ Thuyền, mạnh mẽ chụp gã thiếu niên đầu to Hình Thiên từ trong khoang thuyền ra, dùng sức ném vào trong tòa Đại miếu, quát lớn: 

- Hình Thiên, vận mệnh của ngươi đã tới rồi! Hấp thu toàn bộ Tiên Thiên Ma Đạo nơi này cho ta! 

Hình Thiên vừa rơi vào trong Đại miếu, liền cảm thấy Tiên Thiên Ma Đạo thiên địa bát phương chen chúc lao tới. Giữa hắn và đám Tiên Thiên Ma Đạo này có sự cảm ứng kỳ diệu, không ngừng điên cuồng phóng vọt về phía trong cơ thể hắn. 

Không chỉ như vậy, còn có Tiên Thiên Ma Khí cũng đang điên cuồng phóng vọt tới. Chỉ trong một thoáng đã khiến cho tu vi của hắn tăng mạnh thêm một mảng lớn. 

Hình Thiên vừa mừng vừa sợ, ngay sau đó sắc mặt chợt kịch biến, cao giọng nói: 

- Thúc thúc, ma khí và Ma đạo nơi này thật sự quá mạnh mẽ! Ta không chịu nổi! 

- Cố chịu đựng đi! 

Sắc mặt Chung Nhạc âm trầm, lạnh lùng nói: 

- Liều mạng hấp thu cho ta! 

Hình Thiên nghiến răng nghiến lợi, liều mạng hấp thu Tiên Thiên Ma Đạo và Tiên Thiên Ma Khí. Nhục thân và Nguyên thần hắn biến thành vừa căng vừa tròn, cái đầu bị căng cứng lớn lên gấp mười lần, nhục thân cũng kịch liệt bành trướng lên gấp mười lần, gần như biến thành một cái đống thịt căng tròn, chỉ là cái đầu thoáng lớn hơn một chút mà thôi. 

Sắc mặt hắn lại đột nhiên kịch biến, vội vàng hét lớn: 

- Thúc thúc, dưới lòng đất có đồ vật gì đó đang tranh đoạt ma khí và đại đạo nơi này với ta! 

Chung Nhạc quát lớn: 

- Cố gắng ăn nhiều một chút, khiến cho hắn chết đói cho ta! 

Hình Thiên buồn bực không nói lời nào, tiếp tục điên cuồng thôn phệ đại đạo thiên địa và ma khí. 

Tới lúc này, Trường Sinh Đế vẫn chưa tới đây. Khóe mắt Chung Nhạc nhảy lên, nắm lấy một mũi hắc tiễn trên lưng Kim Ô Thần Đế, cắn răng dùng sức rút ra. Một dòng máu đen từ trong miệng vết thương trên lưng Kim Ô Thần Đế chảy ra. 

Chung Nhạc vươn tay liên tiếp nhổ tên, rút toàn bộ hắc tiễn ra, ngay sau đó rạch một cái trên lồng ngực, lộ ra trái tim của chính mình. Thần huyết của hắn chảy ra, theo từng đạo từng đạo vết thương trên người Kim Ô Thần Đế chảy vào trong cơ thể Kim Ô Thần Đế. 

Hắn đang nỗ lực mượn dùng Thần huyết của chính mình, tạm hoãn thời gian tử vong của Kim Ô Thần Đế, khiến cho Kim Ô Thần Đế có thể chống đỡ thời gian dài hơn. 

Hắn ở chỗ của Nguyên Nha Thần Vương đã ăn không biết bao nhiêu linh đan diệu dược, dược lực vẫn luôn chưa hoàn toàn hóa đi, trong Thần huyết cũng ẩn chứa tinh hoa dược lực bàng bạc. Đám dược lực này tiến vào trong cơ thể Kim Ô Thần Đế, sẽ có thể tạm hoãn thời gian tử vong của hắn. 

- Trường Sinh Đế! 

Chung Nhạc vươn tay ra, nâng thân thể Kim Ô Thần Đế lên, đặt hắn lên trên Thiên Dực Cổ Thuyền. Trường Sinh Đế vẫn luôn không xuất hiện, hắn quyết định không chờ đợi thêm nữa, mà thừa dịp hiện tại thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền rời khỏi Tịch Cốc. 

Chỉ cần rời khỏi phạm vi bao phủ của Tịch Cốc, Kim Ô Thần Đế sẽ còn có hy vọng. Cho dù hắn có thân tử đạo tiêu, cũng có thể phục sinh trở lại trong Thang Cốc. 

Đây là cử động bất đắc dĩ nhất! 

Thần huyết trong lồng ngực hắn vẫn đang cuồn cuộn không ngừng chảy ra, giống như từng đạo từng đạo trường long hồng sắc không ngừng chảy vào trong cơ thể Kim Ô Thần Đế. Cho dù hắn đã là Thần Hoàng, nhưng bởi vì Thần huyết xói mòn quá nhanh, cũng có chút đầu váng mắt hoa. 

Chung Nhạc đang định vận khởi tu vi pháp lực thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền rời khỏi Hắc động Tịch Cốc, đột nhiên một cỗ dược hương thơm ngát bay tới. Trường Sinh Đế đáp xuống trên Thiên Dực Cổ Thuyền, nhìn thấy thương thế của Kim Ô Thần Đế, sắc mặt kịch biến, trầm giọng nói: 

- Thương thế của Kim Ô đạo huynh thật sự nghiêm trọng! Cứu sống Kim Ô đạo huynh, chỉ sợ sẽ lấy đi nửa cái mạng của ta, khiến cho ta mấy trăm năm cũng không thể khôi phục lại được… 

Mái tóc trên đầu hắn đột nhiên biến thành vô số cành cành lá lá, không ngừng diễn sinh, trong khoảnh khắc đã biến thành một tán cây rậm rạp, trong tán cây nở hoa kết trái. Sau một lúc lâu, trong tán cây trên đầu Trường Sinh Đế đã kết xuất ra một khỏa quả thực đỏ hừng hực. 

- Sư đệ, hiện tại ngươi có thể đình chỉ cung ứng Thần huyết cho hắn rồi! 

Trường Sinh Đế hái xuống quả thực, đặt lên bên mép Kim Ô Thần Đế, đút cho hắn ăn trọn, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: 

- May mà sư đệ thông minh, dùng dược lực của Thần huyết trong cơ thể giúp hắn giữ lại tính mạng. Bằng không, cho dù là Đạo quả của ta cũng cứu không được hắn! 

Chung Nhạc phong ấn vết thương của bản thân, nhìn về phía Trường Sinh Đế, phát hiện Trường Sinh Đế quả nhiên đã dùng năng lượng của bản thân kết xuất ra khỏa quả thực này, khiến cho khí tức của hắn suy giảm thật lớn, có chút ủ rũ không phấn chấn. 

- May mà có Trường Sinh sư huynh ở đây! Nếu ngươi tới trễ một bước, ta cũng không thể kiên trì nổi, nhiều nhất chỉ có thể mang theo Kim Ô Thần Đế bay ra khỏi Tịch Cốc, để cho hắn phục sinh trở lại trong Thang Cốc rồi! 

Chung Nhạc cẩn thận quan sát Kim Ô Thần Đế. Chỉ thấy sinh cơ của hắn đã khôi phục lại, đại đạo trọng sinh, trái tim đã một lần nữa nhảy lên, Thần Nhân Bàn Cổ cũng đang chậm rãi vững chắc trở lại, từ hư chuyển thực, cuối cùng cũng có thể nhất thời yên lòng, nói: 

- Lần này Trường Sinh sư huynh tổn hao rất nhiều tinh khí, ta và Kim Ô Thần Đế đều thiếu nợ sư huynh một cái nhân tình a! 

Trường Sinh Đế vội vàng nói: 

- Không cần nói như vậy! Giữa ta và ngươi cần gì khách khí chứ? Ta cứu Kim Ô đạo huynh, về tình về lý đều là chuyện đương nhiên. Tương lai nếu ta gặp nạn, các ngươi còn không phải cũng sẽ dốc hết khả năng cứu ta sao? 

Chung Nhạc mỉm cười, nói: 

- Đây là tự nhiên! 

Trường Sinh Đế đảo mắt quan sát bốn phía, nghi hoặc hỏi: 

- Vị tiểu cô nương Phục Hy chưởng khống Lục Đạo Thiên Luân kia đâu rồi? Nàng một mình chống lại Dương Hầu Ma Đế, có khi nào sẽ gặp phải hung hiểm hay không? 

- Nàng đã đi rồi! 

Chung Nhạc mỉm cười, nói: 

- Dương Hầu Ma Đế cũng đã đào tẩu rồi. Sư huynh yên tâm! Dương Hầu Ma Đế tuyệt đối sẽ không dám trở về nữa! 

Trường Sinh Đế nhất thời yên lòng, nói: 

- Nơi này không tiện ở lâu! Đại đạo thiên địa Tịch Cốc vẫn đang trong lúc trọng tố, đoán chừng hẳn không bao lâu nữa, chỉ sợ Lạc Nhật Thần Vương sẽ phục sinh trở lại. Vị tiểu huynh đệ mà ngươi mang tới này, hẳn là có quan hệ với Ba Tuần a? Hắn căn bản không hấp thu được bao nhiêu đại đạo của Tịch Cốc đâu. Ta, ngươi và Kim Ô Thần Đế đều không còn lại bao nhiêu chiến lực nữa, lưu lại chỗ này sẽ càng nguy hiểm hơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK