Mục lục
[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Nhạc tiến vào trong điện, đi tới trước giường, đột nhiên ánh mắt ửng đỏ, khom người bái lễ vị lão giả trên giường kia. 

- Đạo Tôn, ta là tới từ mười vạn năm sau, kế thừa phúc ấm và di chí của ngươi! Ngươi là sư tôn của ta, là người dẫn đường của ta. Nhưng chúng ta chưa từng gặp nhau… Hiện tại, ta tới thăm ngươi a! 

Chung Nhạc đứng dậy, rút đao huy vũ, thấp giọng nói: 

- Ngươi nhìn kỹ đao pháp của ta, xem có hài lòng không? 

Đao quang cực kỳ kinh diễm, chấn động thời không. Cặp mắt của lão giả kia đã già nua mờ đục tới mức không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, nhưng vẫn có thể cảm ứng được đao quang của Chung Nhạc, cảm ứng được chiến ý khôn cùng và tín niệm vô địch uẩn tàng trong đao quang kia, cảm ứng được tinh thần đại khí bàng bạc bá đạo vô song kia của Chung Nhạc. 

Một lúc sau, đao quang dần dần ảm đạm xuống, hai cái đầu lăn xuống trước giường, chính là đầu của Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế. 

- Hảo đao pháp! Hảo đao pháp! 

Trong cặp mắt già nua đục ngầu của lão giả kia chảy ra hai dòng nước mắt già nua, miệng thì thào lẩm bẩm: 

- Tương lai vẫn còn Phục Hy còn sống! Vẫn còn Phục Hy! Những hậu thủ mà ta lưu lại kia hữu dụng a! Có thể sử dụng a! 

Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của hắn lộ ra nụ cười, thanh âm càng lúc càng thấp: 

- Ta đời này chết cũng không tiếc! 

Mi mắt của hắn chậm rãi khép lại, đột ngột qua đời. 

Chung Nhạc quỳ hai chân xuống, khom người lễ bái, nói: 

- Cung tiễn sư tôn quy thiên! 

Lão giả trên giường mỉm cười mà qua đời. Vị tồn tại vô địch khoáng tuyệt cổ kim cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được thời gian tập kích. Linh hồn của hắn chậm rãi bay lên, phiêu phù về phía Hư Không Giới. 

Ánh mắt hắn nhìn xuống dưới, loáng thoáng nhìn thấy hư ảnh một vị Thiên Đế Phục Hy đang quỳ lạy trước giường của chính mình, đang lễ bái cỗ nhục thân héo rũ đã chết kia. 

Hắn triệt để an tâm, có thể yên tâm rời đi, tiến vào Hư Không Giới chờ đợi Thiên Đế Phục Hy tương lai sinh ra. 

Chỉ là bản thân hắn lại không ngờ, lần này xuyên qua thời không gặp mặt cũng chính là vĩnh biệt, về sau phong vân biến ảo, đột biến xảy ra liên tục, một trận đại huyết tẩy ập tới, vô số Phục Hy Thần Tộc táng thân trong tràng đại đồ sát mênh mông hạo hãn nhưng vô cùng huyết tinh kia. 

Mà linh hồn của hắn cũng hồn phi phách tán trong trận hạo kiếp chưa từng có này. 

Hắn đã từng gặp mặt vị truyền nhân cách đời này trong Thiên Hoàng Đế Đạo, nhưng làm cách nào cũng không thể nhìn thấy dung mạo của đối phương. 

Lịch sử giống như một dòng hồng lưu cuồn cuộn, bao phủ lấy hắn, bao phủ cả Phục Hy Thần Tộc, phá hủy thời đại cũ. Vô số vị Phục Hy Chiến Thần vui buồn lẫn lộn đã soạn ra một khúc tán ca bi tráng, sau đó giống như một cái bọt nước nổi lên trên mặt sông, cuối cùng cũng tan biến mất đi, dòng hồng lưu lịch sử lại bình tĩnh trở lại. 

Dòng hồng lưu bình tĩnh đáng sợ này kéo dài mãi cho tới mười vạn năm sau, mãi tới khi một gã thiếu niên từ trong một cái sơn thôn nhỏ đi ra, ở trong Ma Hồn Ma Chướng nhặt lên một cây đèn đồng rách nát tả tơi, toàn thân phủ đầy gỉ sét. Ánh đèn sáng lên, dần dần rọi sáng tuế nguyệt hắc ám mười vạn năm, rọi sáng một đoạn tuế nguyệt chua xót gian khổ lập nghiệp. 

Phục Hy a! Không có Thiên Đế vạn năng, chỉ có tinh thần bất diệt, tinh thần này đã được truyền thừa xuống. 

Chung Nhạc chậm rãi đứng dậy, mang theo thi thể của Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế. 

Trong lòng hắn thoáng có chút nhẹ nhõm. Mười vạn năm hưng suy, hiện tại cuối cùng cũng đã có lời bàn giao với Phục Mân Đạo Tôn rồi. 

- Chạy đi! Chạy đi! 

Chung Nhạc ngẩng đầu lên, bảy đạo quang luân sau đầu dần dần sáng lên: 

- Để xem các ngươi có thể chạy trốn tới đâu? Cho dù có chạy tới điểm cùng tận của thời gian, cũng trốn không thoát khỏi sự truy sát của ta! 

Ông! 

Trụ Quang Luân sau đầu hắn chuyển động, thân hình nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa. 

- Hận này miên mang, vô cùng vô tận! Dốc tận thời gian thời không, ta cũng phải tìm được các ngươi! 

o0o 

Ở một điểm thời gian nào đó, Khởi Nguyên Đạo Thần điên cuồng thôi động Vũ Thanh Trụ Quang, dùng tu vi hùng hậu chống đỡ Hỗn Độn Liên không ngừng quay ngược thời gian, trong khoảng thời gian ngắn chính là mấy chục vạn năm. 

- Khụ khụ khụ… 

Hắn đột nhiên kịch liệt thổ huyết, tu vi có chút không chịu nổi, vươn tay kéo Hắc Đế tới, lạnh lùng nói: 

- Hắc Đế, đồ nhi ngoan! Tạo nghệ của ngươi trên Vũ Thanh Trụ Quang cũng không kém, tiếp tục đưa chúng ta quay ngược thời gian đi thôi! 

Thương thế của Hắc Đế còn nặng hơn Khởi Nguyên Đạo Thần, nhưng hắn nào dám cự tuyệt? Chỉ đành kiên trì thôi động Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, mang theo đám người chạy về phía tuế nguyệt càng cổ lão hơn. 

Qua không bao lâu, toàn thân Hắc Đế đẫm máu, ngã xuống mặt đất, không thể động đậy. 

- Đồ vô dụng! 

Khởi Nguyên Đạo Thần đá đá Hắc Đế mấy cước, phát hiện Hắc Đế đúng là đã tiêu hao hết toàn bộ lực lượng, lâm vào hôn mê, chỉ đành phải nói: 

- Bạch Đế, tới phiên ngươi! Trụ Quang cũng là ánh sáng, ngươi hẳn cũng biết Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh a? 

Bạch Đế khẽ cắn răng, chỉ đành bất đắc dĩ tiến lên, thôi động Trụ Quang quay ngược thời gian, không bao lâu sau đồng dạng cũng kiệt lực bất tỉnh. 

- Thiên, ngươi tinh thông hết thảy thần thông Hậu Thiên, hẳn cũng tu luyện qua Vũ Thanh Trụ Quang a? 

Khởi Nguyên Đạo Thần nhìn về phía Thiên. Thiên thoáng do dự một chút, nói: 

- Chúng ta đã trở về tới một trăm vạn năm trước, Đế Nhạc chưa chắc đã có thể đuổi tới nơi này… 

- Đế Nhạc nhất định sẽ đuổi tới nơi này! 

Tứ Diện Thần trầm giọng nói: 

- Đây là cơ hội duy nhất hắn có thể đánh chết chúng ta, hắn tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua! 

Thiên chỉ đành bất đắc dĩ liều mạng thôi động Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, tiếp tục quay ngược thời gian, Hỗn Độn Liên tiếp tục chạy trở về tuế nguyệt quá khứ. Đám người lại trở về quá khứ thêm hai mươi vạn năm nữa, Thiên cũng hao hết pháp lực, chỉ đành dừng lại. 

Càng quay ngược trở về niên đại càng cổ lão, lại càng tiêu hao pháp lực. Một trăm hai mươi vạn năm trước đã là cực hạn của bọn họ. 

- Sư tôn, lẽ nào chúng ta còn muốn trở về tới khởi điểm của vũ trụ sao? 

Lúc này Hắc Đế chợt tỉnh lại, nhìn thấy Khởi Nguyên Đạo Thần vẫn đang cố gắng tu dưỡng, hiển nhiên chuẩn bị khôi phục một chút pháp lực, một lần nữa mang theo bọn họ chạy về phía niên đại càng cổ lão hơn, không khỏi hỏi: 

- Đế Nhạc hiện tại chẳng biết tại sao lại không bị hai giới sụp đổ ảnh hưởng, tu vi thực lực của hắn trái lại nhảy một cái trở thành tồn tại cường đại nhất hùng hậu nhất. Chúng ta liều mạng quay ngược thời gian với hắn, chỉ sợ liều mạng không qua được hắn a… 

- Khởi Nguyên đạo huynh muốn liều mạng với hắn, không phải là pháp lực, mà là một cơ hội! 

Bên ngoài Hỗn Độn Liên, Luân Hồi Thánh Vương đột nhiên lên tiếng. Hắn vậy mà thủy chung vẫn luôn đi theo bên cạnh Hỗn Độn Liên. Mặc dù đám người Hắc Đế, Bạch Đế đã dốc tận hết thảy mọi lực lượng, dốc tận hết thảy toàn bộ mọi khả năng, cũng không thể bỏ hắn lại phía sau. 

So với đám tồn tại bọn Khởi Nguyên Đạo Thần, Tứ Diện Thần chật vật không chịu nổi, Luân Hồi Thánh Vương vẫn còn bảo trì ở trạng thái đỉnh phong. Mặc dù hắn đã bị Chung Nhạc chặt đứt một cái đầu, đánh cho trọng thương, nhưng Đại đạo Luân Hồi quả thật vô cùng tinh diệu, khiến cho hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn kinh lịch tầng tầng Luân Hồi, khôi phục lại như lúc ban đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK