Mục lục
[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Ba Đích, Đông A vội vàng đi tới bên cạnh Bích Uyên, lúc này mới hoàn toàn yên lòng. Chung Nhạc cũng theo đám người đi tới. Bích Uyên liếc nhìn hắn một cái, khẽ nhíu mày, hỏi: 

- Nhân Tộc? Ngươi là môn hạ của Viêm Hoàng? 

Đám người Ba Đích vội vàng giới thiệu lai lịch của Chung Nhạc cho hắn, nói: 

- Bích Uyên sư huynh, Dịch Phong sư huynh chính là Tiên Thiên Thần chuyển thế. Lần này nếu không nhờ có hắn ở đây, chỉ sợ chúng ta không sống tới lúc sư huynh tìm tới! 

- Tiên Thiên Thần chuyển thế? 

Trong mắt Bích Uyên đại phát tinh quang, nhìn về phía Chung Nhạc, lắc đầu, mỉm cười nói: 

- Tiên Thiên Thần sao có thể chuyển thế? Càng huống chi là chuyển thế tới Nhân Tộc? Ngươi rốt cuộc là có lai lịch gì? 

Khí tức hắn nhất thời bạo phát, không ngờ lại là một tôn Thần Hoàng. 

Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Đông A và Hi Hòa vội vàng nói: 

- Lục sư huynh, sư tôn chúng ta đã điều tra qua lai lịch của Dịch Phong! Hắn đúng là một tôn Tiên Thiên Thần chuyển thế. Vừa rồi cũng là Dịch Phong sư huynh chiến bại Binh Tổ, chống lại Thiên Huyền Tử, không phân cao thấp với Thiên Huyền Tử! 

- Tử Quang Quân Vương cũng nói như vậy? Nếu Tử Quang Quân Vương đã điều tra qua, vậy không có vấn đề gì rồi! 

Bích Uyên nhất thời kinh hãi, vội vàng thu lại khí thế, áy náy nói: 

- Dịch tiên sinh, vừa rồi đã đắc tội! Tiên sinh dùng thân thể Nhân Tộc đã có thể chiến bại Binh Tổ, chống lại Thiên Huyền Tử, không hỗ là Tiên Thiên Thần chuyển thế! 

Chung Nhạc lắc đầu, nói: 

- Kẻ không biết không có tội! 

Ánh mắt Bích Uyên chớp động, xa xa chắp tay về phía Văn Xương điện hạ, nói: 

- Hóa ra Điện hạ cũng ở chỗ này! Điện hạ, tiểu thần hữu lễ! 

- Không cần đa lễ! 

Ánh mắt Văn Xương điện hạ chớp động, thản nhiên nói: 

- Bích Uyên, chúng ta đã lâu không gặp rồi, không bằng tụ họp một chút, thế nào? 

Bích Uyên mỉm cười, nói: 

- Vốn dĩ hẳn phải tụ họp một chút với Điện hạ, chỉ là ân sư mong nhớ mấy vị sư đệ sư muội, lệnh cho ta phải lập tức đón bọn họ trở về. Bích Uyên không dám ở lâu, chỉ có thể xin phép cáo lui trước. Ngày khác Bích Uyên sẽ đăng môn bái phỏng, bồi tội với Điện hạ. Các vị sư huynh Chúc Sư Thần Tộc, Bích Uyên xin phép cáo lui trước! 

Binh Tổ đột nhiên mở miệng, nói: 

- Chúng ta tiễn các ngươi một đoạn a! 

Bích Uyên vội vàng nói: 

- Không dám làm phiền tôn giá! Dừng chân! Dừng chân! 

Hắn nháy mắt một cái với đám người Ba Đích, nhanh chóng rời khỏi. 

Sau khi ra khỏi Thánh địa Đế Khuân, Bích Uyên lấy ra một pho Thần tượng, liên lạc với Tiên Thiên Cung, nói: 

- Đại sư huynh, chúng ta đã ra khỏi Đế Khuân, đang trên đường trở về, không cần quá lo lắng! 

o0o 

Trong Thánh địa Đế Khuân, Binh Tổ khẽ nhíu mày, nhìn theo bóng lưng đám người Chung Nhạc rời đi, nghiêng đầu nhìn về phía Văn Xương điện hạ, hỏi: 

- Ý của Điện hạ là… 

Văn Xương điện hạ liếc nhìn Thiên Huyền Tử bên cạnh một cái. Thiên Huyền Tử vô cùng thức thời, cười ha hả, nói: 

- Hiện tại ta giúp đỡ thì cũng đã giúp rồi, nhân tình thì các ngươi cũng đã thu rồi, đã tới lúc nên rời đi! Cáo từ! 

Dứt lời, liền sãi bước đi ra bên ngoài Thánh địa Đế Khuân. 

Trong Thánh địa Đế Khuân, Văn Xương điện hạ than thở: 

- Ta có thể có ý gì chứ? Lần này ta tới đây làm khách, không ngờ lại nhìn thấy đám người Tiên Thiên Cung ngông cuồng ngang ngược, vậy mà lại khi dễ các ngươi. Tiên Thiên Đế Quân quyền đại thế lớn, nhưng lớn đến đâu cũng không hơn được Thiên Đế. Thật ra, Bệ hạ cũng là muốn chèn ép một chút khí thế của Tiên Thiên Cung. Về phần nên làm như thế nào, còn phải xem quyết định của bản thân Chúc Sư Thần Tộc các ngươi! 

Sắc mặt Binh Tổ âm tình bất định, quay sang nói với một tôn Thần Hoàng: 

- Đi xin chỉ thị của Lão tổ tông! 

Tôn Thần Hoàng kia rời đi, qua không bao lâu đã trở về, thấp giọng nói: 

- Ý của Lão tổ tông là, Thiên Đế Bệ hạ thuận theo Thiên ý, lúc này mới xưng Đế, hiện tại Bệ hạ đang chính trực tráng niên! 

Binh Tổ nhất thời minh bạch ý tứ của Lão tổ tông, trầm giọng nói: 

- Mặt mũi của Chúc Sư Thần Tộc không thể ném được! Các ngươi đi tiễn đám người Bích Uyên một đoạn đường a! 

Từng tôn từng tôn Thần Hoàng bên cạnh hắn hiểu ý, nhận lệnh rời đi. 

Binh Tổ nhìn về phía Văn Xương điện hạ, mỉm cười nói: 

- Điện hạ, Chúc Sư Thần Tộc ta đối với Bệ hạ tuyệt đối trung thành và tận tâm, có trời chứng giám! Còn nhờ Điện hạ nói mấy câu tốt đẹp trước mặt Bệ hạ! 

Văn Xương điện hạ cười ha hả, đứng lên nói: 

- Đây là tự nhiên! Nghe nói cảnh trí xung quanh Thánh địa Đế Khuân không tệ, sao chúng ta không đi dạo xung quanh một chút? 

Binh Tổ biết rõ hắn muốn tận mắt chứng kiến cảnh Chúc Sư Thần Tộc chém giết đám người Bích Uyên, như vậy mới có thể tuyệt đối yên tâm đối với Chúc Sư Thần Tộc, cũng đứng dậy, mỉm cười nói: 

- Điện hạ, xin mời! 

o0o 

Bên ngoài Thánh địa Đế Khuân, Thiên Huyền Tử nhanh như điện chớp phóng đi, không bao lâu đã đuổi kịp đám người Bích Uyên. Hắn gào thét xông qua bên cạnh đám người, hạ thấp giọng nói: 

- Mau chạy đi! 

Bích Uyên thoáng ngẩn người, nhưng Thiên Huyền Tử đã nghênh ngang bỏ đi. Ba Đích khẽ cau mày, nói: 

- Lục sư huynh, Thiên Huyền Tử cảnh báo chúng ta như vậy, nhất định là đã biết được cái gì rồi. Lần này Chúc Sư Thần Tộc sỉ nhục chúng ta, ta nhịn không được đã giết chết mấy tôn Thần Minh trẻ tuổi của bọn họ, hiện tại vẫn là nhanh chóng trở về Tiên Thiên Cung thì tốt hơn… 

Bích Uyên cười lạnh một tiếng, nói: 

- Giết mấy tôn Thần Minh trẻ tuổi của bọn chúng thì có gì ghê gớm? Bọn chúng còn dám chặn giết chúng ta hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK