Mục lục
[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thiên Nguyên Luân Hồi Kính?

Ba La Giới Đế sắc mặt hơi biến đổi, không ngờ Tử Quang Quân Vương lại mượn món bảo vật này. Nếu là món khác đã đành, hắn sẽ không đến mức không nỡ, nhưng Thiên Nguyên Luân Hồi Kính thì khiến hắn có chút xót ruột.

Thiên Nguyên Luân Hồi Kính là nơi luyện khí sĩ của ba nghìn Lục Đạo Giới tỉ thí, nơi đó thần diệu vạn phương, có vô số điểm khó tin, là một bảo địa vô thượng.

Tuy có chữ “kính” nhưng Thiên Nguyên Luân Hồi Kính thực sự là một nơi thánh địa, bảo địa, chứ không phải một tấm gương.

Nơi bảo địa này được Thiên Đế trước mở ra, chứa đựng sự ảo diệu của Lục Đạo Luân Hồi, lâu dần bảo địa thành linh, có xu hướng thông linh, Ba La Giới Đế cũng nhận ra bảo địa này sắp biến thành một món thần binh cừ khôi.

Chỉ là, Thiên Nguyên Luân Hồi Kính tuy lâu dần thành linh nhưng với thủ đoạn của hắn vẫn không thể lấy đi được.

Kính linh của Thiên Nguyên Luân Hồi Kính chưa thức tỉnh hoàn toàn, ngay cả Ba La Giới Đế hiện nay cũng không thể lấy được, kính linh coi thường hắn, không muốn đi theo hắn, hắn cũng không thể làm gì được.

Đại tỉ thí luyện khí sĩ ba nghìn Lục Đạo Giới được chọn tổ chức trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính cũng là Ba La Giới Đế muốn mượn sự tài trí của các luyện khí sĩ phá giải sự ảo diệu của Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.

Nếu phá giải được thì chưa biết chừng có luyện hoá được bảo địa này.

Nhưng không ngờ Tử Quang Quân Vương vừa tới là nói lời này, muốn mượn Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, khiến hắn thật sự rất xót ruột.

Tử Quang Quân Vương nhìn sắc mặt hắn thì cũng hiểu, cười:

- Huynh yên tâm, Thiên Nguyên Luân Hồi Kính không phải ta mượn không trả, sau khi luyện hoá được nhân tộc, ta sẽ hai tay đem trả.

Ba La Giới Đế vội nói:

- Ta không có ý đó. Chỉ là, bảo địa này giờ đã thông linh, có linh tính, ta cũng không thể thu phục được nó, ta e Tử Quang sư huynh cũng…

- Thì ra là vậy. Sư huynh nghĩ nhiều rồi.

Tử Quang Quân Vương cười:

- Lần này ta tới, Đế Quân bảo ta lấy tấm thần kính này, trước khi đi đã ban cho ta một đạo phù lục để kính linh phục tùng. Chỉ cần có tấm phù này sẽ hàng phục được kính linh, có thể dùng bảo vật này. Khi nào ta trả lại Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, sư huynh coi như sẽ có một món bảo vật mới.

Ba La Giới Đế vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cảm ơn liên hồi:

- Sư huynh, ta dẫn huynh đi thu phục Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.

Tử Quang Quân Vương cùng hắn đi, từ xa thấy một nơi bảo địa lơ lửng ở giữa quần tinh. Nhìn từ xa giống như một tấm kính phẳng lặng, chiếu sáng các vì sao.

Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy bên trong có thế giới, có mây có sương, có biển có trời, có núi có sông, cái gì cũng có, chỉ không có sinh mệnh.

Ba La Giới Đế và Tử Quang Quân Vương nhìn được kỹ lưỡng hơn, có thể thấy bảo địa này được tạo thành từ sáu quầng sáng, từ xa nhìn giống như ánh sáng của gương đồng, nhưng đó không phải ánh sáng của gương mà là Lục Đạo và Luân Hồi chi lực của Thiên Đế đời trước.

Bảo địa này vốn dĩ không phải thần binh, nhưng vì là nơi Thiên Đế luyện hoá, Lục Đạo và Luân Hồi chi lực của Thiên Đế không ngừng xâm nhập, lâu dần biến thành thần binh, thậm chí còn thông linh.

Phải biết rằng rất nhiều bảo vật đều không thể thông linh, chỉ có những bảo vật cực kỳ cường đại mới có thể sinh ra linh, hơn nữa còn phải trải qua quá trình tế tự lâu dài thì linh mới xuất hiện.

Thiên Nguyên Luân Hồi Kính sinh ra kính linh, đó thực sự là may mắn.

Thiên Nguyên Luân Hồi Kính đột nhiên nổi gợn như sóng trên mặt nước, trong gương hiện lên hình ảnh một nữ tử vô cùng xinh đẹp nhưng buồn bã, người nhìn không khỏi có cảm giác thương tiếc.

Đột nhiên nữ tử trong gương biến sắc mặt, lắc mình biến thành một bộ xương khô. Ánh sáng trong gương bùng phát, định chiếu về Ba La Giới Đế và Tử Quang Quân Vương.

Ba La Giới Đế giật mình định chống cự. Kính linh đã biết hắn từ lâu, hắn cũng nhiều lần thi triển thủ đoạn muốn hàng phục kính linh, chỉ là không đủ sức đánh lại, chỉ có thể miễn cưỡng tự vệ, sau đó hắn cũng từ bỏ ý định, định đợi đến khi tu thành Đế Quân rồi tới hàng phục kính linh lần nữa.

Tử Quang Quân Vương bật cười:

- Thiên Nguyên Luân Hồi Kính quả nhiên có linh rồi, lại biết ta có thủ đoạn hàng phục nó, hạ thủ trước. Bảo bối tốt, bảo bối tốt…

Hắn tế lên một đạo phù lục, từ trong tấm phù tràn ra Tiên Thiên chi khí hùng hồn, giống như dải cầu vồng vắt ngang bầu trời, lao thẳng vào mặt gương.

Bộ xương trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính vỡ tan, rồi lại biến thành nữ tử xinh đẹp kia, được đạo Tiên Thiên chi khí vây quanh không thể động đậy được gì.

- To gan!

Nữ tử đó kêu lên: 

- Ta là thần binh do Thiên Nguyên Thiên Đế luyện ra, các ngươi chán sống mới dám động tới ta! Nếu Thiên Nguyên Thiên Đế biết được sẽ diệt cửu tộc các ngươi!

Tử Quang Quân Vương cười ha ha:

- Kính linh này thú vị, rõ ràng là thần binh do Thiên Nguyên Thiên Đế luyện hỏng, bỏ không dùng mà ăn to nói lớn vậy, dám nói mình là Đế Thần Binh. Kính linh, cho ngươi hay, đừng nói ngươi là phế binh của Thiên Nguyên Thiên Đế, cho dù là đế thần binh của Thiên Nguyên Thiên Đế thì ta cũng vẫn lấy như thường. Giờ không phải trước kia, Thiên Nguyên Thiên Đế đã băng hà, linh hồn về với hư không, không thể tru di cửu tộc ta nữa rồi!

Hắn mỉm cười:

- Hơn nữa Đế Quân nhà ta và Thiên Nguyên Thiên Đế có mối quan hệ từ xưa, cho dù Thiên Nguyên Thiên Đế vẫn còn, mượn một món phế binh chắc hẳn ngài cũng không phiền đâu.

Trong lúc nói, đạo Tiên Thiên chi khí đó liền chui vào trong khống chế kính linh.

Tử Quang Quân Vương tâm niệm khẽ động, Thiên Nguyên Luân Hồi Kính càng ngày càng nhỏ, tinh không xung quanh sụp vỡ, các ngôi sao vốn dĩ bay quanh Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, lúc này thánh địa thu nhỏ lại còn khoảng ba thước, bầu tinh không vỡ tan, các vì sao va đập, huỷ diệt, vô cùng đáng kinh hãi.

Những vì sao kia vốn dĩ có tới hàng triệu triệu sinh linh, lúc này đều không kịp chạy trốn, đều trở về với hư không.

Tử Quang không bận tâm, vung tay áo cuốn lấy Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, cười:

- Bảo kính à bảo kính, ngươi vốn là phế binh, giờ Đế Quân dùng một đạo Tiên Thiên chi khí của mình bổ khuyết cho ngươi hoàn chỉnh, ngươi nên cảm tạ ta mới phải.

- Đa tạ!

Trong gương xuất hiện vị nữ tử xinh đẹp kia, thi lễ cảm tạ.

Ba La Giới Đế cũng không bận lòng về những sinh linh đã chết trên các vì sao kia, thấy thế tán thưởng:

- Đế Quân đúng là có bản lĩnh cao cường, Đạo Minh khâm phục sát đất!

- Vừa rồi sư huynh nói Tiên Thiên chi khí của Đế Quân bổ khuyết cho món bảo vật này, vậy là sao?

Ba La Giới Đế tò mò hỏi.

- Năm xưa khi Thiên Nguyên Thiên Đế luyện chế món bảo vật này, Đế Quân ở bên cạnh quan sát, sau đó nó luyện hỏng, biến thành Thiên Nguyên Đại Lục, Đế Quân nhận ra Thiên Nguyên Thiên Đế sở dĩ luyện hỏng nó là vì Lục Đạo Luân Hồi trong đó có một đạo có sơ hở, nên hỏng toàn bộ.

Tử Quang Quân Vương giải thích:

- Thiên Nguyên Thiên Đế dù sao cũng là Thiên Đế, vô cùng kiêu ngạo, bảo vật bị hỏng chắc chắn sẽ không muốn luyện lại, vì thế bỏ nó ở đây không dùng tới. Tấm gương này tuy lâu dần thành linh nhưng vẫn còn sơ hở, không thể viên mãn, Đế Quân biết điều đó nên ban cho ta một tấm phù lục này, dùng Tiên Thiên chi khí trong đó bổ khuyết cho nó, đồng thời có thể hàng phục kính lính, như vậy vật vô dụng lại có thể hữu dụng rồi.

Ba La Giới Đế cảm khái:

- Đế Quân đúng là kỳ tài!

Tử Quang Quân Vương cáo từ:

- Hai đồ nhi của ta đã tới Uy Thần Lục Đạo Giới, ta cũng đã thu phục được Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, có thể nhân lúc hai đồ nhi của ta giao đấu với Chung Nhạc, dùng tấm gương này chiếu hắn để xem lai lịch. Nếu hắn thật sự có bí mật thì vị Địa Hoàng Thiên Đế kia cũng không thể bảo vệ được hắn. Sư huynh, ta không ở lại thêm nữa, chính sự cần kíp.

Ba La Giới Đế cũng không giữ hắn, Tử Quang Quân Vương lập tức đem theo Thiên Nguyên Luân Hồi Kính và các vị mỹ quyến lên bảo loan, đi vào truyền tống trận tới Uy Thần Lục Đạo Giới.

- Lão gia, dùng Luân Hồi Kinh chiếu tên nhân tộc đó có phải là dùng dao mổ trâu giết gà không?

Một vị thần nữ cười nói.

- Không.

Tử Quang Quân Vương lắc đầu: Nếu thực sự là Phục Hy thì sẽ không phải dùng dao mổ trâu đi mổ gà. Nữ tử Phục Hy trước đây không lâu đã khiến Tử Vi Tinh Vực náo loạn chó chạy gà bay, không bắt được nàng ta, tất cả những kẻ Phục Hy đang trong đường cùng đều không thể coi thường, vẫn phải sẵn sàng ở mọi phương diện. Ngoài ra ta vẫn còn lo lắng chính là nếu ta vạch trần hắn, giết chết hắn, thì vị Địa Hoàng Thiên Đế kia bên ngoài không nói gì nhưng chắc chắn sẽ giở trò với ta, Đế Quân chắc chắn cũng sẽ từ bỏ ta để không đối đầu với nàng ta.

Hắn mỉm cười:

- Ta dùng tới Thiên Nguyên Luân Hồi Kính sẽ dính dáng tới Thiên Nguyên Thiên Đế. Nếu nàng ta muốn động đến ta chắc chắn sẽ phải cân nhắc Thiên Nguyên Thiên Đế chi linh trong Hư Không Giới. Nếu nàng ta động tới ta, ta sẽ tế tự Thiên Nguyên Thiên Đế để Thiên Đế chi linh hạ giới nói chuyện với nàng ta. Như vậy là ta có thể bảo toàn tính mạng rồi.

- Lão gia anh minh!

Các vị thần nữ tán thưởng.

Lúc này tại Uy Thần Lục Đạo Giới, chấn động khi Chung Nhạc ăn Thuần Dương Đạo Quả cuối cùng cũng lắng xuống, các luyện khí sĩ trẻ của Thanh Phong truyền tụng chuyện này như một truyền kỳ. Còn tại Thiên Đình, Vân Sơn Giới Đế trầm lặng hồi lâu, lại phong thưởng lớn cho Chung Nhạc, tỏ ra vô cùng trịnh trọng, chư thiên đâu biết Vân Sơn Giới Đế rất coi trọng vị hầu gia trẻ tuổi này.

- Nhân tộc Chung Nhạc, không thể giữ lại. Giữ lại hắn, địa vị sau này của ta sẽ không giữ được.

Trên Kim Loan Điện, Vân Sơn Giới Đế lại đang khẽ gõ gõ tay tựa của bảo tọa, nghĩ ngợi:

- Hắn tư chất đặc biệt, còn trên cả ta, sau này chắc chắn sẽ phản lại ta, buộc ta nhường ngôi cho hắn, chưa biết chừng còn muốn ta chết. Nếu ta ra tay trừ bỏ hắn chắc chắn vị Tiên Thiên Thần kia sẽ ghi hận, giết ta đối với nàng ta dễ như trở bàn tay… Xem ra phải mượn tay của Tử Vi Tinh Vực để trừ bỏ hắn.

- Tử Vi Đế Tinh rất dè chừng nhân tộc, không bằng hãy đưa thư tới Tử Vi Đế Tinh, mượn đao giết người, như vậy vị Tiên Thiên Thần kia sẽ không tìm tới ta.

Vân Sơn Giới Đế nghĩ tới đây, định hạ bút thì đột nhiên có thần tướng tới báo:

- Bệ hạ, có hai vị luyện khí sĩ trẻ xông vào Thiên Đình, tự xưng khách từ Tử Vi Đế Tinh, là gì mà đế tử của Tử Quang Quân Vương, muốn gặp bệ hạ.

- Khách từ Đế Tinh? Tử Quang Quân Vương?

Sắc mặt Vân Sơn Giới Đế biến đổi, vội đứng dậy:

- Mau mời vào!

Vị thần tướng đó mời Đông A và Hy Hòa vào, hai vị luyện khí sĩ này đã từng gặp Vân Sơn Giới Đế, cúi người nói:

- Uy Thần bệ hạ, sư huynh đệ ta phụng mệnh của Tử Quang Quân Vương, tới Uy Thần Lục Đạo Giới gặp nhân tộc Chung Nhạc.

Vân Sơn Giới Đế sắc mặt lại biến đổi, có chút khó hiểu, hỏi dò:

- Hai vị tới tìm Nhạc Hầu có việc gì?

Đông A, Hy Hòa nhìn nhau, Hy Hòa cười:

- Nghe nói hắn là đệ nhất luyện khí sĩ của ba nghìn Lục Đạo Giới, bọn ta muốn tới chỉ điểm cho hắn.

Đông A cười:

- Nhân tộc trở thành đệ nhất luyện khí sĩ, thật quá khiến thần tộc và ma tộc mất mặt. Bọn ta chỉ muốn tới lấy lại danh dự, tiện thể chỉ điểm các sư đệ sư muội ở Lục Đạo Giới cách tu luyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK