Chung Nhạc cười lạnh:
- Ngươi là con trai của Phục Mân Đạo Tôn, đường đường là con trai của Địa Hoàng, không ngờ còn không bằng ta, một tên Phục Hy bán huyết nho nhỏ, sau khi chủng tộc đã đại diệt tuyệt, may mắn còn tồn tại này! Ngươi quá khiến cho ta thất vọng rồi, khiến cho tổ bối thất vọng rồi. Ta còn dám đảm đương, mà ngươi ngay cả điểm đảm đương này cũng không có!
Sắc mặt Phục Thương càng thêm tuyệt vọng, lẩm bẩm:
- Đảm đương? Nếu ta có đảm đương, sớm đã tự sát tạ tội rồi! Ta là tội nhân! Là kẻ nhu nhược…
Chung Nhạc vạn phần thất vọng. Đế cấp duy nhất còn tồn tại của Phục Hy thị lại là cái dạng này, quả thật khiến cho hắn thương tâm. Hắn vốn cho rằng mình sẽ gặp được một đại nhân vật đỉnh thiên lập địa, nâng lên gánh nặng chủng tộc sinh tồn. Hiện tại xem ra, gã Phục Thương này chỉ là một kẻ điên tâm tình thất thường, một kẻ đáng thương tự than tự oán.
- Cha anh hùng con khốn kiếp! Loại chuyện này cũng không hiếm gặp!
Tân Hỏa lắc đầu, chán nản nói:
- Đế tử của Phục Mân Đạo Tôn chẳng qua là một tên khốn kiếp bị làm hư mà thôi! Uổng công hắn có Đế cấp tu vi, lại sống vô ích nhiều năm như vậy. Hắn đã hơn mười vạn tuổi rồi a? Vẫn còn giống một hài tử chưa trưởng thành, tâm trí cũng không kiện toàn, không có nửa phần đảm đương. Loại khốn kiếp này nên bị phong ấn, bị trấn áp. Nhạc tiểu tử, ngươi không thể trông cậy vào loại khốn kiếp bậc này. Trông cậy vào hắn sẽ chỉ khiến cho ngươi lao tâm lao lực, còn có thể bị hắn liên lụy tới chết nữa. Cái này là trí tuệ sinh tồn!
Sắc mặt Phục Thương xám ngắt, thân thể run rẩy. Chung Nhạc thở dài một tiếng, xoay người rời đi, thấp giọng nói:
- Mặc kệ nói thế nào, hắn dù sao cũng là Đế tử của Phục Mân Đạo Tôn! Phục Mân Đạo Tôn bởi vì chủng tộc đã liều mạng tới hồn phi phách tán, con trai hắn hẳn là nên có được sự bình an lúc tuổi già. Hiện tại phong ấn đã bị phá giải hơn phân nửa, để cho hắn ở nơi này bình an sống hết quãng đời còn lại đi thôi!
Phục Thương quỳ rạp trên mặt đấy khóc lớn. Lão nhân này khóc hu hu giống như một đứa bé con vậy. Đột nhiên, Tân Hỏa chợt nói:
- Bất quá, hắn không thể mang luôn Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh hoàn chỉnh vào trong phần mộ. Nếu môn công pháp này cũng bị mai táng cùng với hắn, vậy tâm huyết của Phục Mân Đạo Tôn liền hoàn toàn uổng phí. Phục Thương, truyền Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh xuống đi, ngươi cứ việc lưu lại chỗ này tự sinh tự diệt!
Toàn thân Phục Thương run rẩy, tinh thần lực ba động, truyền thụ Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh hoàn chỉnh cho Chung Nhạc, kể cả tất cả mọi lĩnh ngộ của chính mình. Phong ấn vẫn còn, tinh thần ba động của hắn lập tức xúc động phong ấn, một lần nữa xé hắn ra thành từng mảnh nhỏ.
Tinh thần lực của hắn bát ngát giống như vũ trụ hồng hoang, đó là tinh thần lực của tồn tại Đế cấp, vô biên vô tận vô nhai. Vừa va chạm với với tinh thần lực của Chung Nhạc, thời không trước mắt Chung Nhạc nhất thời biến ảo, hắn đã tiến vào trong ký ức cổ lão mà dài dằng dặc của Phục Thương.
Hắn phảng phất như đã trở về đoạn năm tháng cổ lão hơn mười vạn năm trước kia. Hắn phảng phất như đã biến thành Phục Thương, Đế tử của Phục Mân Đạo Tôn, là một gã thiếu niên thanh xuân, hào hoa phong nhã, hăng hái bừng bừng.
Chung Nhạc đã nhìn thấy cái Thần triều huy hoàng nhất, hoành đại nhất trong lịch sử này đang bước vào thời kỳ xế chiều. Thời điểm này, Phục Mân Đạo Tôn mặc dù đã già nua, nhưng Thần triều vẫn như cũ ở trong trạng thái đỉnh cao nhất, có được lực lượng vô cùng đáng sợ. Cỗ lực lượng này chấn động cổ kim, là loại lực lượng mà đặt ở bất luận một thời đại nào cũng đều chưa từng đạt tới, siêu việt tiền nhân, rung động thời không.
Lục Đạo Luân Hồi xác lập, các tộc bộc phát ra sinh mệnh lực trước giờ chưa từng có. Dưới sự thống trị của Thiên Đế cổ lão, cường giả xuất hiện lớp lớp, tồn tại Đế cấp nhiều tới hàng ngàn vị, phảng phất như những ngôi sao chói mắt nhất treo trên không trung Tử Vi.
Ngay cả Vũ trụ Cổ lão cũng dưới sự thống trị của Thần triều này. Ba ngàn Lục Đạo Giới vẫn chưa hoàn toàn xác lập, hoàn toàn khác biệt với ba ngàn Lục Đạo Giới hiện tại. Đại năng Thượng Cổ, từng tôn từng tôn tồn tại Đế cấp dùng thân làm Lục Đạo, chưởng khống Luân Hồi, sáng tạo ra ba ngàn Lục Đạo Giới. Những tồn tại Đế cấp này tay nâng Lục Đạo Luân Hồi, chưởng khống lực lượng vô biên vô tận. Đó là một màn đồ sộ bao la tới mức nào, một màn hùng vĩ tới mức nào? Thậm chí ngay cả các Tiên Thiên Thần, Tiên Thiên Ma Thần cũng thần phục dưới sự thống trị của Thần triều huy hoàng này.
Đây là năm thứ mười một vạn Phục Mân Đạo Tôn lên làm Thiên Đế. Hắn một vạn tuổi thành Đế, lúc này thọ nguyên đã đi tới điểm cuối. Phục Thương thân là Thái tử nhỏ tuổi, trạch tâm nhân hậu, đối xử tử tế các tộc, kết giao Thủ lĩnh các tộc. Bản thân hắn có nhân tâm, luôn cho rằng Vạn Tộc bình đẳng, các tộc không có tôn ti, cần phải được đối xử bình đẳng. Dưới điều kiện Lục Đạo Luân Hồi đại nhất thống, giới hạn chủng tộc vốn là không nên tồn tại, các tộc đại dung hợp, không phân ngươi ta. Bởi vậy, hắn có chút không ưa thích đối với một chút hành vi xử sự của Phục Mân Đạo Tôn.
Thanh danh của Phục Thương cực cao, thời điểm Phục Mân Đạo Tôn tuổi già, thanh danh của hắn lại càng lúc càng cao hơn. Thậm chí, có rất nhiều Thủ lĩnh các tộc còn kiến nghị để cho hắn con kế nghiệp cha, lập Đế tử Phục Thương làm Thiên Đế đời tiếp theo, tiếp chưởng vũ trụ, thống ngự Chư Thiên. Hắn nhất định sẽ là vị Thiên Đế tốt nhất lịch sử.
Nhưng Phục Mân Đạo Tôn đã cự tuyệt lời đề nghị của các tộc. Hắn nói: Thiên Đế, kẻ có đức có tài mới được ngồi. Đế tử Phục Thương tàn cạn đức mỏng, không nên vì hắn mà hủy bỏ tổ huấn. Phục Hy thị không thể độc chiếm thiên hạ. Một đời Địa Kỷ Thiên Đế tiếp theo, tự nhiên là tồn tại có tài có đức nhất sẽ đảm đương.
Thời điểm biến cố phát sinh, Thần triều Phục Hy vẫn là ở thời kỳ cường thịnh nhất, huy hoàng nhất. Tràng biến cố này ập tới vô cùng đột nhiên, vô cùng mãnh liệt.
Một ngày này, Phục Mân Đạo Tôn triệu Phục Thương tới, trong lòng lo lắng, nói với hắn, Thiên đã sinh ra! Hắn có chút không hiểu, không rõ ràng sự sầu lo của phụ thân.
Lại qua mấy ngày nữa, một tôn Tiên Thiên Thần cường hoành đã đánh lén, giết chết một tôn Tiên Thiên Ma Thần. Mâu thuẫn Thần Ma vẫn luôn bị Phục Mân Đạo Tôn áp chế, lúc này toàn diện bạo phát. Đây là một trận chiến vô cùng thảm liệt. Vô số tồn tại Đế cấp trong Tiên Thiên Thần Ma nhao nhao táng thân trong trận đại chiến, chấn động thế cục toàn thể vũ trụ, khiến cho càng nhiều tồn tại Đế cấp nhao nhao gia nhập vào trận ác chiến này. Thần triều Phục Hy cổ lão có xu thế sụp đổ vỡ thành từng mảnh.
Từng tôn từng tôn tồn tại Đế cấp nhao nhao vẫn lạc, số lượng Đế cấp nhanh chóng giảm mạnh. Toàn thể vũ trụ xao động, máu tươi chảy khắp nơi, chiến đấu giữa các tộc không ngừng bùng phát, khiến cho cả vũ trụ bị nhuộm thành một mảnh huyết hồng sắc.
Phục Mân Đạo Tôn già nua đích thân giáp trụ xuất chinh, suất lĩnh đám cựu thần của hắn chinh chiến Nam Bắc, giết chết từng tôn từng tôn Đế, nỗ lực vãn hồi Thần triều sắp sửa bị sụp đổ.
Nhưng hắn đã già rồi, đã hồ đồ rồi, không còn là vị Đại Đế anh minh thần võ vô song năm xưa nữa. Phục Mân Đạo Tôn lão niên trở nên tàn nhẫn, nhất nhất xử tử Chư Hầu Chư Đế đã từng có công với Lục Đạo, có công với Luân Hồi, có công với thiên hạ xã tắc, cướp đoạt Thần Nhân Bàn Cổ của bọn họ, đánh vào trong Lục Đạo Luân Hồi, để cho Thần Nhân Bàn Cổ chủ chưởng Lục Đạo Luân Hồi.
Đế của các tộc trong Thần triều, có một nửa trong số đó đã bị hắn chinh phạt chém chết. Thần Nhân Bàn Cổ trong ba ngàn Lục Đạo Giới, có một nửa là do hắn đích thân chém đôi Bí cảnh Nguyên thần của các tồn tại Đế cấp, lột ra Thần Nhân Bàn Cổ chế tạo thành. Đây là một trận gió tanh mưa máu vô cùng đáng sợ, thổi quét khắp vũ trụ hồng hoang.
Chung Nhạc nương theo thị giác của Phục Thương, chứng kiến trận đại chiến thảm liệt này. Tràng chiến dịch đáng sợ thổi quét toàn thể vũ trụ hồng hoang này chính là trận ác chiến khiến cho Thần Hậu nương nương kinh sợ.