Thạch Cơ nương nương cứ nhìn chằm chằm vào hắn, cười khảy:
- Đánh nhạc mẫu mà ngươi còn định bỏ đi? Vừa rồi các ngươi kẻ nào đã phá phong ấn của ta? Chắc không phải tên Lục Thiên Vương. Hắn tuy mạnh, nhưng lâu như vậy mà không phá giải được, có thể thấy cũng là phế vật, sau này cũng đừng hòng phá. Kẻ phá giải phong ấn của ta chắc không phải ngươi đấy chứ?
Chung Nhạc gật đầu:
- Là ta phá giải phong ấn của nương nương. Nương nương tha tội, bọn ta không thể ở lại lâu, nếu không chắc chắn sẽ nguy hiểm tới tính mạng, mong nương nương tạo điều kiện.
Thạch Cơ nương nương kinh ngạc, đánh giá hắn một lượt, có phần thích thú nói:
- Ngươi làm thế nào phá giải phong ấn của ta?
Chung Nhạc thể hiện đồ đằng văn vừa rồi phá giải phong ấn ra. Thạch Cơ nương nương nhìn một lúc, gật gù.
Chung Nhạc ra hiệu cho mấy người Lục Thiên Vương, Thiên Vân Thập Bát Hoàng hiểu ý, di chuyển về phía truyền tống trận. Thạch Cơ nương nương nói:
- Sau này nếu ngươi làm xong việc, ngươi định sắp xếp cho Âm Cơ thế nào?
Mấy người Lục Thiên Vương căng thẳng, nếu Chung Nhạc hứa điều gì mà không hợp ý Thạch Cơ nương nương thì chỉ e vị nữ tử này sẽ lập tức ra tay, giết sạch bọn họ!
Chung Nhạc nghiêm nghị nói:
- Nếu sau này ta vẫn còn sống, mà nàng cũng không phụ ta thì đương nhiên ta cũng không phụ nàng!
Thạch Cơ nương nương ánh mắt lay động, trầm ngâm không nói, mấy người Lục Thiên Vương trong lòng bất an, không biết nữ tử này nghĩ gì.
Chung Nhạc thì không chút sợ hãi, Thiên Nguyên Luân Hồi Kính do hắn điều khiển tuy khó làm gì được Tạo Vật Chủ nhưng nếu là do mấy người Lục Thiên Vương điều khiển thì cho dù Thạch Cơ nương nương có thật sự hạ sát thủ thì cũng không thể làm gì họ, thậm chí chưa biết chừng họ còn có thể giết được Thạch Cơ nương nương.
Chỉ là, hắn không muốn tình hình lại rơi vào bước đường đó, như vậy thì hắn mãi mãi không gặp được Thạch Âm Cơ nữa.
Một lúc sau, Thạch Cơ nương nương khẽ gật đầu, nói:
- Ta muốn một món tín vật, tín vật của ngươi, để tránh ngươi sau này nuốt lời.
Chung Nhạc trầm ngâm một lúc, đột nhiên một đạo Tiên Thiên Thái Dương chi khí bay ra từ trong cơ thể, rơi vào tay Thạch Cơ nương nương, hắn nói:
- Tín vật này có được không?
Thạch Cơ nương nương thu đạo Tiên Thiên Thái Dương chi khí đó lại, quay người rời đi:
- Các ngươi cứ tự nhiên!
Chung Nhạc thở phào, cùng Thiên Vân Thập Bát Hoàng đi vào truyền tống trận, ánh sáng truyền tống bùng lên, đưa họ vào vũ trụ hư không, ngày một rời xa Uy Thần Lục Đạo Giới.
Thạch Cơ nương nương trở lại Thiên Đình, thấy Vân Sơn Giới Đế điều binh khiển tướng, bố trí thiên binh thiên tướng mai phục tại Thiên Giới, chuẩn bị phục giết Chung Nhạc. Thạch Cơ nương nương hỏi rõ nguyên nhân, tới gặp Vân Sơn Giới Đế, nói:
- Bệ hạ, gần đây ngài có thấy Thạch Âm Cơ có gì khác lạ không?
Vân Sơn Giới Đế ngạc nhiên:
- Âm Cơ làm sao?
- Ta nghi ngờ nó kết đôi với Nhạc Hầu rồi.
Sắc mặt Vân Sơn Giới Đế biến đối, rồi mừng rỡ cười ha hả:
- Xem ra công bắt Phục Hy vẫn là rơi vào tay ta rồi! Tốt tốt, không hổ là con gái ta. Nương nương, nàng bảo Âm Cơ tiếp tục ở lại Vi Hư Thiên Thánh Cảnh, tên Chung Nhạc đó chắc chắn sẽ quay lại gặp nó, hắn có tình có nghĩa, con gái ta và hắn vui vẻ với nhau, chắc chắn hắn không nhịn được mà tới gặp tình nhân, sau đó ta có thể bắt hắn rồi! Đến lúc ấy, vị Tiên Thiên Đế Quân của Tử Vi Tinh Vực chắc chắn sẽ sẽ phong thưởng lớn cho ta!
Thạch Cơ nương nương thất vọng, gật đầu, nói:
- Việc này vẫn là bệ hạ sắp xếp thì thỏa đáng.
Vân Sơn Giới Đế có phần phấn khích, cười:
- Đúng, vẫn là để ta sắp xếp, tránh nàng sai sót điều gì.
Thạch Cơ nương nương rời đi, trong lòng càng thêm thất vọng:
- Năm xưa thấy hắn là khoáng thế kỳ tài, khởi gia từ tay trắng, trở thành người chỉ đứng sau Giới Đế, vì thế rất ngưỡng mộ nên mới gả cho hắn, trợ giúp hắn bình định Lục Đạo Giới chư thiên, trấn áp Trường Canh vương gia. Nhưng giờ mới thấy được bộ mặt thật của hắn, người năm xưa ta ngưỡng mộ đã không còn lâu rồi…
Thạch Cơ nương nương buồn bã rời khỏi Thiên Đình về Thạch tộc bế quan.
Vân Sơn Giới Đế phái đi rất nhiều Thần Ma thầm trông coi Thạch Âm Cơ, đợi một hai năm mà Chung Nhạc không hề xuất hiện, Vân Sơn Giới Đế không kìm được phẫn nộ:
- Tiểu tử khốn kiếp, cũng quá vô tình vô nghĩa, ngủ với con gái ta mà không thèm quay lại gặp một lần, đúng là lương tâm bị chó gặm, lợi dụng xong bỏ chạy!
…
Ba nghìn Lục Đạo Giới lặng lẽ lơ lửng trong vũ trụ hư không, mỗi nơi có sắc thái khác nhau. Một tấm gương bán kính dăm ba trượng bay trong vũ trụ, vô thanh vô tức trôi qua các Lục Đạo Giới.
Trong tấm gương đó lại có không gian rộng lớn vô tận, Y Uyển Quân, Sư Bất Dịch, Bạch Thương Hải, Lục Đạo Lão Nhân bọn họ mỗi người đều tìm được cơ duyên cho mình trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.
Đây thật sự là một không gian thời gian độc lập, các cơ duyên mà Thiên Nguyên Thiên Đế để lại nhiều vô số kể, giá trị cực cao, không hề thua kém trong Thần Tàng Cổ Địa Vực, mức độ nguy hiểm lại thấp hơn rất nhiều.
Không chỉ như vậy, Tân Hỏa điều khiển Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, nếu họ thật sự gặp nguy hiểm thì cũng có thể biến dữ thành lành.
- Nhạc tiểu tử, trong cốt lõi Thiên Nguyên Luân Hồi Kính còn có vài vạn Thần Ma chưa xử lý.
Đột nhiên Tân Hỏa nói.
Chung Nhạc khựng người, nhớ lại khi hắn đại náo Ba La Lục Đạo Giới, đúng là đã cất mấy chục vạn thiên binh thiên tướng vào Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, sau đó ném vào mê cung ở cốt lõi Luân Hồi Kính, cũng là nơi hắn đã ở ba mươi tỷ năm hồi đó.