Mục lục
[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cây Thần dược kia cũng vô cùng bất phàm, Luân Hồi Đại Thánh Đế đã từng đích thân tưới nước cho nàng, dùng Thần huyết tẩm bổ nàng, cũng từng ở dưới tàng cây của nàng tìm hiểu đại đạo, thành tựu Thánh Đế. Nàng chính là Mẫu Thụ của Bàn Đào Lâm, Đế Lâm Lão Mẫu! 

- Hóa ra là nàng! Khó trách lại hiểu được tu luyện! 

Tinh quang trong mắt Lục Đạo lão nhân biến mất, nói: 

- Bản thân nàng được trời ưu ái, lại được Đại Thánh Đế đích thân tưới nước, ở dưới tàng cây của nàng tìm hiểu đại đạo, tự nhiên là thắng được ta. Nếu ta cũng có thể có Đại Thánh Đế ở dưới tàng cây tìm hiểu đại đạo, truyền kinh thụ đạo, tưới nước tẩm bổ cho ta, thành tựu của ta chưa chắc đã kém hơn nàng! 

Cây lão thụ này có chút tự ngạo, hơn nữa tư tâm khá nặng, sát tâm rất nặng, sát khí cũng rất nặng. Chung Nhạc đã sớm biết hắn không phải hạng người thiện lương, dưới bộ rễ mai táng vô số thi cốt, hấp thu tinh khí, tinh huyết của thi thể Thần Ma, lấy trộm lực lượng Lục Đạo Luân Hồi. 

Thậm chí, thời điểm nhìn thấy cây đèn đồng, Lục Đạo lão nhân còn động sát cơ với hắn, động tham niệm với cây đèn đồng. Chỉ là Chung Nhạc trực tiếp đưa cây đèn đồng vào trong tay hắn, để cho hắn tự mình xác nhận cây đèn đồng vô dụng với chính mình, lúc này hắn mới buông bỏ tham niệm, bỏ đi sát cơ. 

Thời điểm nhìn thấy Tự Nhiên Chi Thành, cây lão thụ này cũng động tham niệm và sát tâm. Nhưng hắn muốn mượn tay Chung Nhạc rời khỏi Tổ Tinh và Tinh hệ Thái Dương, lúc này mới không trực tiếp hạ thủ với Chung Nhạc, mà chỉ đòi lấy một khối huyết nhục của Tự Nhiên Lão tổ mà thôi. 

Lục Đạo lão nhân khinh thường Đế Lâm Lão Mẫu cũng là chuyện hợp tình hợp lý. 

- Lục Đạo lão nhân, ta và ngươi sắp sửa rời khỏi Tổ Tinh, ngươi có muốn lưu lại truyền thừa của chính mình hay không? 

Chung Nhạc hỏi lại lần nữa: 

- Trong Kiếm Môn Sơn ta cũng có mấy cây Thần dược, rất có linh tính. Nếu ngươi đã sắp sửa rời đi, truyền thừa của ngươi tại Tổ Tinh và Côn Lôn Cảnh liền sẽ đoạn tuyệt, có phải có chút tiếc nuối hay không? 

- Có cái gì tiếc nuối chứ? 

Lục Đạo lão nhân cười lạnh, nói: 

- Bọn chúng không thể tự ngộ đạo tu luyện của Thần dược là do bọn chúng ngu xuẩn, vì sao ta lại phải truyền thụ pháp môn tu luyện của ta cho bọn chúng chứ? Bất quá, nếu ta đã muốn mượn lực lượng của ngươi để rời khỏi Tổ Tinh, cũng không thể không cấp cho ngươi ba phần mặt mũi, có thể chỉ điểm bọn chúng một chút. Ngươi gọi bọn chúng tới đây đi! 

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, tinh thần lực truyền âm, thông tri đám Quy Khư Lục Quân Tử bọn Hồ Tam Ông, Bản Lam lão ông và Long Quỳ tới đây. Sau một hồi, sáu cây Thần dược cao cao, thấp thấp, mập mập, ốm ốm nhao nhao chạy tới. 

- Các ngươi cũng là Thần dược trong Quy Khư sao? 

Lục Đạo lão nhân quan sát Quy Khư Lục Quân Tử một hồi, gật đầu nói: 

- Quy Khư đã hủy diệt, đám Thần dược trong đó sợ rằng chỉ còn lại mấy người chúng ta. Ta vốn dĩ dự định giấu diếm, lưu lại mấy thủ đoạn. Bất quá, nếu các ngươi đã có cùng nguồn cùng gốc với ta, hơn nữa đều đã mở ra linh trí, cũng không phải ngu xuẩn như vậy, ta liền truyền thụ cho các ngươi nhiều hơn một chút. Ta chỉ truyền thụ một lần, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu liền xem tạo hóa của bản thân các ngươi rồi! 

Quy Khư Lục Quân Tử vội vàng cắm rễ xuống, đứng đứng ngồi ngồi la la liệt liệt, không chút ngay hàng thẳng lối, nhìn tới mức cặp mày Lục Đạo lão nhân nhíu chặt, ho khan một tiếng, nói: 

- Thú vật thành tinh, hiểu được đạo tu hành, liền gọi là Yêu Tinh. Thần dược chúng ta thành tinh, mở ra trí tuệ. Hiểu được đạo tu hành… 

Củ cải lớn Hồ Tam Ông giơ lên bàn tay béo núc ních, kêu lớn: 

- Ta biết! Ta biết rồi! Thần dược chúng ta thành tinh, sẽ gọi là Thần Tinh! 

- Không phải gọi là Dược Tinh sao? 

Tiểu nha đầu Long Quỳ lúc lắc đóa hoa nhỏ trên đỉnh đầu, kinh ngạc hỏi. Bát Bảo Cảnh Thiên rung đùi đắc ý, nói: 

- Dược Tinh nghe không hay lắm, phải gọi là Dược Thần Tinh! 

Bản Lam lão ông lão thành ổn trọng, nói: 

- Sai rồi! Dược Thần Tinh nghe giống như bệnh thần kinh vậy, phải gọi là Thần Dược Tinh! 

Tiểu đồng Đương Quy lùn xủn không ngừng nhảy nhảy nhót nhót, há miệng ngắt lời, kêu lớn: 

- Chúng ta còn chưa biết đạo tu hành, lẽ nào chúng ta là Dược Quái sao? 

- Là Thần Dược Quái! 

Sài Hồ mở miệng cải chính. 

Lục Đạo lão nhân nhất thời trợn trắng mắt, bị bọn họ chọc cho tức chết, nhưng lại không thể làm gì với đám Thần dược vui vẻ hoạt bát suy nghĩ mở rộng này, chỉ đành quát lớn: 

- Tất cả im miệng cho ta! Không cho phép chen ngang, im lặng nghe ta nói! Kẻ nào không nghe, ta liền chơi chết kẻ đó! 

Lão Thần dược vừa tức giận, đám Tiểu Thần dược lập tức căng căng thẳng thẳng, nhất tề an tĩnh lại. 

Chung Nhạc cười ha hả một tiếng, xoay người rời đi: 

- Cây lão thụ này hẹp hòi ích kỷ, bất quá bị đám người Tam Ông quấn lấy, tuyệt đối sẽ khiến cho hắn nhức đầu một trận. Hắn hẳn là khó có thể chạy khỏi Kiếm Môn ta. Thời điểm ta cử hành Đại tế Phong Thiện, tất nhiên sẽ có Thần Ma tác loạn, phá hoại đại tế của ta, thậm chí tấn công Kiếm Môn Sơn, bức ta đình chỉ tế tự. Mà có Lục Đạo lão nhân ở đây, hắn tuyệt đối không thể không ra tay! Có Quy Khư Lục Quân Tử quấn lấy hắn, sẽ có thể giải quyết nguy cơ của Kiếm Môn! 

Dựa vào một mình Lục Đạo lão nhân thủ hộ Kiếm Môn tự nhiên là không được, lão giả này chỉ biết tư lợi, không thể toàn bộ dựa vào hắn. Trước khi Chung Nhạc đi tới Côn Lôn Cảnh, sớm đã thông tri cho Khâu Cấm Nhi, để nàng nhanh chóng trở về Tổ Tinh. Tính toán thời gian, hiện tại nàng cũng sắp về tới Kiếm Môn rồi. 

Thời điểm Khâu Cấm Nhi lưu lại Mộc Diệu Tinh vẫn chỉ là Pháp Thiên Cảnh. Mấy năm qua, tu vi cảnh giới của nàng hẳn là đã đuổi kịp Quân Tư Tà và Phương Kiếm Các. Dù sao, nàng lưu lại trên Mộc Diệu Tinh thời gian lâu nhất, tương đương với không ngừng khổ tu trong vô thượng động thiên. 

Hơn nữa, Chung Nhạc đã lưu lại một tòa Trận pháp Truyền tống trên mặt trăng, chỉ cần Khâu Cấm Nhi trở lại trên mặt trăng, sẽ có thể mượn Truyền Tống Trận quay trở lại Kiếm Môn. 

Có Mộc Diệu Linh Thể Khâu Cấm Nhi, cộng thêm Thủy Diệu Linh Thể Quân Tư Tà và Kim Diệu Linh Thể Phương Kiếm Các, cùng với đám cường giả Thủy Tử An, Tả Tương Sinh, cộng thêm rất nhiều bảo vật, Kiếm Môn Sơn đã đủ để bảo vệ rồi. 

- Thời điểm Cấm Nhi sư muội về tới, chính là ngày Đại tế Phong Thiện khởi động! 

Tâm niệm Chung Nhạc khẽ động, Long Nhạc liền rời khỏi Hắc Sơn, đi tới Bạch Trạch thị, tìm gặp Bạch Thục Nguyệt, hỏi: 

- Mọi việc chuẩn bị xong chưa? 

Bạch Thục Nguyệt gật đầu, nói: 

- Bạch Trạch thị ta đã chuẩn bị thỏa đáng, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát! 

Long Nhạc nói: 

- Xin mời các vị đi tới Tây Hoang Đại Tuyết Sơn chờ ở đó! 

Trong lãnh địa của Bạch Trạch thị, từng chiếc từng chiếc lâu thuyền thật lớn từ trên mặt đất chậm rãi bay lên. Lại có cường giả của Bạch Trạch thị vận khởi pháp lực, quan tưởng ra một đạo trường hà kéo dài qua không trung. 

Trường hà càng lúc càng kéo dài, chảy xuôi trên không trung, lan tỏa về phía Tây Hoang. Từng chiếc từng chiếc lâu thuyền chạy trên trường hà, mang theo tộc nhân Bạch Trạch thị rời đi. 

Mà lúc này, Ba Tuần đã đưa tin cho Long Hầu, cũng để cho Long Tộc đi tới Tây Hoang Đại Tuyết Sơn chờ ở đó. 

Không bao lâu sau, trong Đông Hoang cùng Đại Hoang chợt nhìn thấy một màn cực kỳ đồ sộ. Chỉ thấy từng con từng con Cự long ngang trời, từ Đông Hải bay tới, cưỡi mây đạp gió, mang theo Long Tộc to to nhỏ nhỏ, một đường thẳng tiến, bay thẳng về phía Tây Hoang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK