Mục lục
[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đẩu chuyển tinh di Thiên Hà lạc, tuyên cổ bất động đạo tâm truyền! 

Sáu bàn tay hắn mạnh mẽ vỗ một cái về phía đám quái nhân đang lúc hỗn chiến. Không gian ầm một tiếng chấn động. Hết thảy cảnh tượng trước mắt biến mất, chỉ còn lại có một gã Hồn Đôn Vũ ở nơi đó đang lúc đối chiến với không khí. 

Chung Nhạc dùng Tuyên Cổ Bất Động Ấn trấn trụ đạo tâm Hồn Đôn Vũ, dị tượng trước mắt biến mất, mệt mỏi vù vù thở dốc. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Chung Nhạc, chỉ thấy diện mạo Chung Nhạc đã khôi phục như lúc ban đầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. 

Tâm cảnh Hồn Đôn Vũ khôi phục, trầm giọng nói: 

- Dịch tiên sinh, ta hoài nghi cửa ải này khảo nghiệm chính là đạo tâm! Nếu đạo tâm bất ổn, liền có khả năng sẽ… Hửm? Hỗn Độn Thần Quả! 

Trên mặt hắn lộ ra thần sắc mừng rỡ như điên, đột nhiên nhanh chân điên cuồng phóng chạy, kêu lên: 

- Thật nhiều Hỗn Độn Thần Quả! Ta chưa từng ăn qua loại Thánh dược này… 

- Không xong! 

Chung Nhạc phóng người bay lên, đuổi theo hắn. Vừa mới đuổi theo được mấy trăm bước, Hồn Đôn Vũ đã biến mất không thấy đâu nữa, vô tung vô ảnh. Chung Nhạc nhíu mày, liên tục thôi động Tuyên Cổ Bất Động Ấn, trong lòng thầm nghĩ: 

- Tà tính của Thánh dược chí tà còn đáng sợ hơn so với ta tưởng tượng! Hỗn Độn đạo tâm của Vũ sư huynh cũng không thể chống đỡ nổi. Nơi này cực kỳ hung hiểm, bất quá chỉ cần tìm được cây Thánh dược kia, luyện hóa nó, sẽ có thể phá vỡ tà tính của nó, tìm được Vũ sư huynh! 

Hắn dựa theo ký ức tiến về phía trước, cũng không lâu lắm đã đi tới trung tâm của phiến thiên sơn vạn thủy, leo lên Thần sơn trung ương. Cây Cửu Mệnh Hắc Oa Cô kia đen đủi xấu xí, đang đứng sừng sững trên đỉnh núi. 

Đi tới đây, tà tính lại càng mãnh liệt hơn. Chung Nhạc liều mạng thôi động Tuyên Cổ Bất Động Ấn trấn trụ đạo tâm, không để cho tà tính xâm nhập, tiến lên nhổ tận gốc Cửu Mệnh Hắc Oa Cô, pháp lực thần thức điên cuồng tiến nhập vào trong đó, luyện hóa Cửu Mệnh Hắc Oa Cô. Nhất thời, hết thảy huyễn cảnh biến mất. 

Hắn tìm được Hồn Đôn Vũ, lại được Thánh dược, hai người đại hỉ, một đường xông quan, chiến bại quần hùng, rốt cuộc tìm được truyền thừa liên quan tới Bí cảnh thứ bảy do Phục Mân Đạo Tôn lưu lại. 

Thời gian thong thả trôi qua, mấy trăm năm sau, Chung Nhạc phụ tá Tiên Thiên Đế Quân đăng lâm bảo vị Thiên Đế. Kết quả bị Tiên Thiên Đế Quân phát hiện thân phận chân chính của hắn, song phương nhất thời quyết liệt. Cửu Mệnh Hắc Oa Cô thay hắn nhận lấy cái chết, giúp cho Chung Nhạc tránh thoát một kiếp. 

Lại trải qua nhiều lần chém giết sinh tử, Bí cảnh thứ bảy của Chung Nhạc đại thành, giết chết Tiên Thiên Đế Quân, tự mình đăng lâm bảo vị Thiên Đế. 

Sau đó, thế lực đối địch trong Vũ trụ Cổ lão và Tử Vi xuất hiện. Chư Đế Thượng Cổ hiện thân, thảo phạt Phục Hy Thiên Đế. Chung Nhạc tuyên cáo thiên hạ, các bộ hạ cũ của Phục Hy thị tụ tập đông đúc xung quanh hắn, song phương mở ra một trận huyết chiến. 

Một trận đại chiến thổi quét toàn thể vũ trụ kéo ra tấm màn lớn. Đám tồn tại Hắc Đế, Tà Đế nhao nhao gia nhập chiến cuộc. Thế lực của Chung Nhạc không địch lại, vì vậy hắn giết lên Hư Không Giới, mời Linh của Chư Đế Phục Hy thị hạ giới. Tân Hỏa mở ra bảo khố của các đời Kẻ thừa kế, song phương một lần nữa quyết chiến. 

Thời điểm Chung Nhạc đại chiếm thượng phong, Thiên đã xuất hiện, tình huống nhất thời nghịch chuyển. Chung Nhạc tập hợp lực lượng Chư Đế, luyện ra chí bảo Thiên đạo, lật bàn trong tuyệt cảnh, chuyển bại thành thắng. 

Về sau, tồn tại khai sáng Chư Thiên Vô Đạo xuất hiện, cơ hồ phá hủy toàn bộ thế lực của hắn. Một trận đại giết chóc đại thanh tẩy thổi quét vũ trụ Hồng Hoang bùng phát, muốn một lưới bắt hết toàn bộ thế lực của Chung Nhạc. 

Tiên Thiên Long Thần và Hậu Thổ nương nương hạ giới cũng không thể cứu vãn được chiến cuộc. Cũng tại thời điểm mấu chốt, Chung Nhạc tìm hiểu ra đạo Luân Hồi thứ tám, mở ra Bí cảnh thứ tám, đánh bại kẻ khai sáng Chư Thiên Vô Đạo, thu được toàn thắng. 

Trận chiến này từ lúc bắt đầu tới kết thúc giằng co suốt hơn bốn vạn năm. Lúc này, Chung Nhạc đã tiến vào lão niên. Cũng may phong ấn của Nhân Tộc đã được mở ra, Phục Hy Thần Tộc tái hiện thế gian, dần dần thịnh vượng. 

Lại qua thêm một vạn năm nữa, Chung Nhạc rốt cuộc già lão, hắn truyền Tân Hỏa lại cho một hậu bối, nhìn con cháu của chính mình đầy đàn, lộ ra nụ cười vui vẻ. 

Một ngày này, thọ nguyên của hắn rốt cuộc đi tới điểm cuối, văn võ cả triều đưa tiễn. Vị Đại Đế có một không hai này cảm thấy hô hấp của chính mình càng lúc càng chậm, hồn phách cũng đang dần dần tiêu tán. 

- Cả đời này của ta, may mắn đã gặp được cây Thánh Cô mọc đầy chảo đen kia… 

Chung Nhạc thở ra một hơi cuối cùng, cặp mắt dần dần khép lại: 

- Nếu không gặp được cây Thánh Cô kia, nói không chừng Tiên Thiên Đế Quân sớm đã giết chết ta rồi… Đợi một chút! 

Hắn cật lực mở mắt ra, trong mắt lộ ra thần sắc kinh hoàng: 

- Nếu ta vẫn chưa hái được cây Thánh Cô kia, nếu lúc này ta đang ở trong huyễn cảnh tà tính của cây Thánh Cô kia thì sao? Nếu mấy vạn năm trải qua này của ta đều là giả thì sao? 

- Bệ hạ, ngươi còn chuyện gì chưa làm xong sao? 

Âm Phần Huyên rơi lệ hỏi. Chung Nhạc giãy dụa đứng dậy, lạnh lùng nói: 

- Ngươi cũng là giả! Tất cả các ngươi đều là giả! Đều là ảo giác! 

- Bệ hạ! 

Văn võ cả triều nhao nhao quỳ xuống, sợ hãi vạn phần. Chung Nhạc thất tha thất thểu đứng lên, cao giọng nói: 

- Tân Hỏa! Tân Hỏa! 

Văn võ cả triều nức nở nói: 

- Mời Bệ hạ quy thiên a! Bệ hạ, ngài không thể lại trì hoãn nữa! Mời Bệ hạ quy thiên! Hồn phách ngài đã không chịu nổi nữa rồi! 

Chung Nhạc không ngừng rống giận, rít gào: 

- Tân Hỏa ở đâu? Còn không nhập chủ nhục thân ta? 

Thân thể hắn đột nhiên cứng ngắc, sau đó một đốm lửa nhỏ ở sâu bên trong Thức hải hắn chậm rãi sáng lên. 

- Tam Mục Thiên Đồng, mở! 

Trước mắt Chung Nhạc nhất thời quang minh đại phóng, văn võ cả triều biến mất. Đám nương nương hậu cung Âm Phần Huyên, Hoa Thiến Mân… cũng biến thành khói xanh tiêu tán, bốn phía núi non phập phồng, thanh sơn lục thủy, Thánh cảnh mê người. 

Chung Nhạc giơ tay lên nhìn lại, chính mình đã khôi phục lại bộ dáng lúc còn trẻ, toàn thân không khỏi mồ hôi lạnh từng lớp, một trận kinh hãi. 

- Tân Hỏa, nếu ta đã chết ở trong huyễn cảnh thì sao? 

Hắn lẩm bẩm hỏi. Đốm lửa nhỏ không tim không phổi nói: 

- Vậy ngươi liền thật sự chết luôn trong huyễn cảnh rồi! Cây nấm đen này vô cùng tà dị, giết người không thấy máu, khiến cho ngươi chết trong giấc mộng. Ngươi cảm thấy chính mình hồn phi phách tán, vậy ngươi sẽ thật sự hồn phi phách tán. Cây nấm đen này khiến cho ngươi trải qua cả đời trong huyễn cảnh, chậm rãi chết già, ngươi sẽ không phát giác ra có bất luận khác biệt gì so với chân thật … Hửm? Cây nấm đen này đang ở phía trước! 

Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chính mình vậy mà thật sự đã đi tới trước mặt cây Cửu Mệnh Hắc Oa Cô kia, cách nó chỉ khoảng chừng ba trượng. Hắn không khỏi đại hỉ, tiến lên phía trước, đột nhiên dừng bước lại, sắc mặt bình tĩnh hỏi: 

- Tân Hỏa, có phải ta vẫn còn đang ở trong huyễn cảnh hay không? Ngươi có phải cũng là ảo giác do Cửu Mệnh Hắc Oa Cô chế tạo ra trong đầu ta hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK