- Năm xưa ngươi không có gì cả, mẹ ta đi theo ngươi không rời không bỏ, cùng chung hoạn nạn, ăn không biết bao nhiêu cay đắng, thậm chí ngay cả hài tử cũng không dám sinh, lo lắng sẽ liên lụy tới ngươi!
Thái tử Vân Hòa nói mà như khóc, ôm mặt bỏ đi:
- Tới lúc ngươi lên làm Giới Đế, chuyện đầu tiên chính là độc chết nàng! Lòng dạ của ngươi… Ngươi dù sao cũng là phụ thân của ta, ta không đành lòng tận mắt nhìn ngươi chết ở nơi này…
- Thạch Cơ, mau tới giúp ta!
Vân Sơn Giới Đế cao giọng nói. Thạch Cơ nương nương cười lạnh một tiếng, phất ống tay áo bỏ đi:
- Lão gia, duyên phận vợ chồng giữa ta và ngươi chấm dứt ở đây! Kiếp sau gặp lại a! Nếu ngươi có kiếp sau…
- Kiếp sau? Hắn tuyệt đối không có rồi!
Tạo Vật Hạ Lan ngồi trên xe lăn giết tới, lạnh lùng nói:
- Vân Sơn, ta tới đòi lại lợi tức a!
Hắn vừa gia nhập chiến trường, tình thế của Vân Sơn Giới Đế lại càng thêm nguy cấp. Đột nhiên, tiếng trống vang lên, uy năng của Chư Thiên Vô Đạo bạo phát. Những nơi tiếng trống khủng bố đi qua, hết thảy đại đạo đều bị trấn áp. Các lộ Thần Ma đang lúc chém giết đều cảm thấy thần thông đạo pháp của chính mình, kể cả Thần binh, Ma Thần binh cũng đều không thể sử dụng.
Trong lòng Vân Sơn Giới Đế còn đang vui vẻ, cho rằng ba gã thủ vệ Thiên Ngục kia tới giúp đỡ hắn một tay. Ngay sau đó sắc mặt hắn đại biến, tiếng trống cuồn cuộn đánh tới kia giống như Ma âm che đậy hết thảy, khiến cho ngay cả hắn cũng không thể sử dụng tu vi, khiến cho Thiên binh Thiên tướng dưới trướng hắn lại càng hao tổn thảm trọng.
Lần này Chung Nhạc mang tới đều là Thần Hoàng, Ma Hoàng và Tạo Vật Chủ, cho dù có bị che giấu đại đạo trong cơ thể, cũng có thể kiên trì chống đỡ, sẽ không chịu tổn thương. Mà đám Thiên binh Thiên tướng thì lại bất đồng. Không biết bao nhiêu Thiên binh Thiên tướng đã chết dưới tiếng trống.
Mà lúc này, ba gã thủ vệ Thiên Ngục kia lại đang công phạt lẫn nhau, đều dùng Mộ Cổ công kích đối phương. Một tiếng trống lớn kia thật ra là ba tiếng. Ba gã Ngục thủ đều đồng thời phát động công kích về phía đối phương. Đợt công kích này khiến cho ba gã Ngục thủ kia đều không ngừng thổ huyết, khí tức ủ rũ không phấn chấn.
- Đám thủ vệ Thiên Ngục đang làm gì vậy? Sao lại tự giết lẫn nhau như thế?
Trong lòng Vân Sơn Giới Đế nghi hoặc không hiểu, nhưng cũng không rảnh đi tìm hiểu. Lúc này hắn đã bị Thiên Vân Thập Bát Hoàng, Canh Vương gia và Tạo Vật Hạ Lan bao vây, nhất định là tử cục. Bên cạnh hắn chỉ còn lại có sáu vị Giới Chủ và bốn vị Thiên Vương viện thủ, chỉ có thể dựa vào nhục thân đánh một trận.
Đột nhiên, thanh âm Chung Nhạc vang lên, cao giọng nói:
- Pháp Giới Chủ, còn nhớ chuyện ngươi đã đáp ứng ta không? Hiện tại, đã tới lúc ngươi thực hiện lời hứa của ngươi rồi!
Pháp Chiêu Chân thoáng ngẩn người, thở dài một tiếng, quay sang thống hạ sát thủ với Vân Sơn Giới Đế, nói:
- Bệ hạ đừng trách! Ta từng đáp ứng hắn, nếu hắn gặp nạn thì sẽ ra tay giúp đỡ, không thể đổi ý!
- Hắn hiện tại cũng đâu có gặp nạn…
Toàn thân Vân Sơn Giới Đế đẫm máu, vừa giận vừa hận nói:
- Hắn là muốn một lưới bắt hết toàn bộ thế lực của ta và ta!
Đúng lúc này, Thượng Thiên Vương cũng đột nhiên thống hạ sát thủ với hắn, hung hăng đánh một kích lên trên lưng Vân Sơn Giới Đế, nói:
- Bệ hạ, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Đừng trách ta! Các vị đạo hữu, ta đã quy hàng rồi, không nên giết ta!
Ở bên cạnh Cổ Nhạc, một nam một nữ đang đứng ở nơi đó. Nguyên thần thật lớn của hai người giống như một đạo bóng mờ bao phủ ba gã Ngục thủ kia. Bất quá, thời điểm ba gã Ngục thủ tự giết lẫn nhau, tiếng trống ầm ầm chấn động, cũng khiến cho một nam một nữ này rên lên một tiếng, oa oa thổ huyết, không thể không thu hồi Nguyên thần của chính mình.
- Phục Hy, những gì nên giúp, chúng ta đã giúp rồi! Lại giúp thêm nữa, tiếng trống kia lại vang lên một lần nữa, ta và Tiểu Bạch liền phải chết rồi!
Nàng nữ tử kia lôi gã nam tử kia bỏ đi. Gã nam tử kia còn có chút không quá cam tâm tình nguyện, bị nàng nữ tử hung hăng trừng mắt một cái, chỉ đành theo nàng rời khỏi:
- Phi Yên sư phụ, ta và Chung sư huynh là hảo hữu chí giao, sao lại không giúp hắn giết chết ba tên quỷ mặt lạnh này?
- Hắn là Phục Hy, sẽ khắc chết chúng ta a! Chúng ta thần công đại thành, vốn dĩ cho rằng có thể hoành hành thiên hạ, hiện tại vừa mới giúp hắn một lần đã bị trọng thương rồi! Đi mau! Đi mau! Hắn mới là đại gia hỏa sao chổi đáng sợ nhất!
Bạch Thương Hải và Tạo Vật Phi Yên nhanh chóng rời đi.
Mà vào lúc này, trong Nhạc Hầu phủ, Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ đi ra khỏi phủ đệ. Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, mỉm cười nói:
- Ta quá khứ, sao còn chưa trở lại?
Một gã Chung Nhạc khác từ trên trời giáng xuống, mỉm cười nói:
- Ta đã rất lâu rồi chưa thi triển ra toàn lực, hiện tại rốt cuộc sắp được như nguyện!
Thân thể hai người tương dung, hợp làm một thể. Trong cơ thể Chung Nhạc truyền tới thanh âm nổ vang ầm ầm đùng đùng, nhục thân biến hóa, khôi phục lại diện mạo vốn có, khí tức càng lúc càng cuồng dã.
- Toàn bộ thực lực a!
Hắn đột nhiên bật cười ha hả, thân thể lóe lên, biến thành hình thái Toại Hoàng, đầu rồng thân người, toàn thân lan tỏa Thánh hỏa hừng hực, đứng sừng sững trên Thiên Dực Cổ Thuyền. Cổ thuyền chấn động ngàn cặp Tiên Thiên Nhục Sí, sau một khắc đã đụng thẳng lên trên một cái Mộ Cổ trong đó.
Cái Mộ Cổ kia ầm ầm chấn động, chấn cho Tiên Thiên Nhục Sí của Thiên Dực Cổ Thuyền soát một tiếng khép lại. Nhưng chiếc Cổ thuyền vẫn theo quán tính trùng kích, va chạm cho cái Mộ Cổ này nứt ra, tiếp theo chia năm xẻ bảy, vỡ nát không còn một mảnh. Gã Ngục thủ Đinh Mão trên cái Mộ Cổ kia bị cự hạm nghiền ép, nhục thân vỡ nát.
- Ta đã rất lâu không được chiến đấu thoải mái một phen rồi!
Chung Nhạc vươn tay bắt lấy Nguyên thần trong nhục thể vỡ nát của gã Ngục thủ Đinh Mão kia, dùng sức bóp một cái, luyện Nguyên thần hắn thành tro bụi. Khoảnh khắc này, hắn không còn là Dịch tiên sinh bày mưu nghĩ kế quyết thắng ngoài ngàn dặm. Mà hắn là Chung Nhạc, là Phục Hy Chiến Thần đỉnh thiên lập địa!