- Trẫm không có tâm tư nạp ngươi vào hậu cung, nhìn xem ngươi bị dọa như thế nào kìa? Lẽ nào Trẫm không chịu nổi như vậy sao?
Chung Nhạc nhất thời ngạc nhiên, vội vàng nói:
- Bệ hạ hiểu lầm rồi! Sự tình nơi này đã xong, lão thần cũng cần phải trở về rồi!
Mục Tiên Thiên tỉnh ngộ lại, biết rõ chính mình quả thật đã hiểu lầm, lại lo lắng bị Chung Nhạc chế nhạo, trừng mắt nhìn hắn một cái, phất tay nói:
- Cút đi! Cút đi!
Chung Nhạc như được đại xá, vội vàng xoay người bỏ đi. Đột nhiên, thanh âm của Mục Tiên Thiên từ phía sau lưng vang lên, nói:
- Thiên Thừa Tướng, xin hãy dừng chân!
Thân thể Chung Nhạc cứng đờ, cực kỳ gian nan xoay người lại, miệng cười lòng không cười, nói:
- Bệ hạ, lão thần đã lớn tuổi, hơn nữa trong nhà cũng đã có thê tử…
Mục Tiên Thiên một lần nữa giận quá hóa cười, nén giận nói:
- Trẫm là muốn hỏi ngươi, ngươi không cần đệ tử của ngươi nữa rồi sao? Sao không dẫn hắn cùng rời đi? Mới không phải như ngươi nghĩ!
Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, cười bồi, nói:
- Bệ hạ có chuyện không biết, đồ nhi của thần đã trước một bước rời đi, đang chờ đợi lão thần trong Vũ trụ Cổ lão a!
- Cút đi!
- Tuân chỉ!
Chung Nhạc cuống quít rời đi. Vừa mới đi được mấy bước, hắn chợt dừng lại, mỉm cười nói với Phong Vô Kỵ:
- Vô Kỵ Thiên Vương, chúng ta tâm sự một chút được không?
Trong lòng Phong Vô Kỵ khẽ động, tiến nhanh tới, sóng vai đi song song với hắn, cùng nhau đi về phía Nam Thiên Môn.
Mục Tiên Thiên nhìn theo bóng lưng hai người đi về phía xa, trong lòng nghi hoặc, không biết vì sao hai gã đối địch truyền kiếp này đột nhiên lại hòa hảo như vậy.
- Không biết Thiên Thừa Tướng có gì muốn chỉ giáo?
Phong Vô Kỵ thấy sắc mặt Chung Nhạc tươi cười, không biết ý nghĩ của hắn, mỉm cười hỏi.
Chung Nhạc dừng bước lại, mỉm cười nói:
- Vô Kỵ Thiên Vương, ngươi hiện tại là ngươi, hay là Thiên đây? Ngươi dung hợp Đại não Thiên ý, hiện tại ta không dám khẳng định, ngươi rốt cuộc vẫn còn bảo lưu lại ý thức của chính mình, hay là đã bị Thiên dung hợp mất ý thức của chính mình rồi!
Trong lòng Phong Vô Kỵ nghiêm nghị, lạnh nhạt nói:
- Ta vẫn chính là ta, Đại não Thiên ý chỉ thỉnh thoảng ảnh hưởng tới ta mà thôi!
Nụ cười trên mặt Chung Nhạc càng sáng lạn hơn, nhẹ giọng nói:
- Thì ra là thế! Ngươi và ta có nửa điểm sư ân, ngươi lại là trưởng tử của Phong sư huynh, cho nên ngươi nhiều lần đối nghịch với ta, ta cũng không hề giết ngươi, trái lại luôn lưu lại cho ngươi từng đầu từng đầu sinh lộ, mong đợi ngươi có thể hồi tâm chuyển ý. Bất quá, ta cũng đã từng nói, nếu ngươi lại đối nghịch với ta nữa, ta sẽ biến ngươi thành một con chó! Lần này…
Hắn nở nụ cười cực kỳ sáng lạn, nói:
- Hoài Ngọc vô sự, nhưng lần sau ta cũng không dám cam đoan rồi. Ngươi đã giúp ta lập được đại công, giúp ta diệt trừ Cửu Ngũ Chí Tôn, ta thật sự muốn giữ ngươi lại tiếp tục ô uế Thiên, ô uế giang sơn của Mục Tiên Thiên. Bất quá, ta nói chuyện cũng cần phải giữ lời, ta thật rất khó xử a!
Phong Vô Kỵ rợn cả tóc gáy, vội vàng xoay người lại, bỏ chạy về phía Mục Tiên Thiên, lớn tiếng hét lên:
- Bệ hạ, cứu mạng!
Mục Tiên Thiên nhìn thấy hai người bọn họ dừng bước lại, đang trao đổi chuyện gì đó, nhưng do khoảng cách quá xa, không thể nghe được bọn họ đang nói cái gì. Đúng lúc này, Phong Vô Kỵ đột nhiên bỏ chạy về phía nàng, không khỏi khiến cho nàng thầm nói một tiếng không xong, vội vàng cao giọng nói:
- Dịch Quân, chậm đã!
Bảy đạo quang luân sau đầu Chung Nhạc đại phóng quang mang, giống như bảy đạo quang hà xoay tròn, không nhanh không chậm nói:
- Vô Kỵ, ngươi cũng lo lắng cho tính mạng của Hoài Ngọc phải không?
Toàn thân Phong Vô Kỵ nhất thời cứng đờ. Chỉ thấy thân thể Chung Nhạc trong thoáng chốc đã trở nên vô cùng vĩ ngạn, chính mình ở trước mặt hắn phảng phất như trở nên vô cùng nhỏ bé, trong lòng giật mình, Đại não Thiên ý nhất thời khống chế ý thức của hắn, bắt đầu ra sức kháng cự.
Hai tay Chung Nhạc ôm lại, hai cánh tay to lớn tạo thành vòng tròn, quát lớn:
- Đạo! Đạo! Đạo! Đạo! Đạo! Đạo! Đạo!
Bảy chữ Đạo vang lên, Phong Vô Kỵ nhất thời nhìn thấy chính mình rơi vào trong vực sâu do hai cánh tay Chung Nhạc tạo thành. Đạo vực sâu này vô cùng rộng lớn, vô cùng tĩnh mịch, khiến cho hắn thi triển bất luận thần thông gì cũng không thể đánh thủng đạo vực sâu kia, kích phá đạo vực sâu kia.
Thân thể hắn không ngừng rơi vào trong vực sâu. Trên đường rơi xuống, từng khỏa từng khỏa tinh tú to lớn nhanh chóng lướt qua bên cạnh hắn. Tiếp theo là các loại màu sắc huyễn lệ, đủ mọi màu sắc, cực nhanh trôi qua.
Sau đó, hắn cảm giác được thân thể chính mình bị vứt lên thật cao, tựa hồ đã tiến vào một cái thông đạo. Tiếp theo, lại rơi vào trong dịch thể vô cùng ấm áp, bị thủy lưu gào thét cuốn đi. Bỗng nhiên, hắn từ trong dòng nước bay thẳng lên cao, bốn phía lôi đình đan xen. Lôi đình mang theo hắn gào thét phi hành. Sau đó lúc thì là Thiên uy mênh mông, lúc thì lại là Địa uy thâm trầm, ép tới mức toàn thân hắn không thể động đậy.
Hắn phảng phất như tiến vào trong một đạo lại một đạo Luân Hồi kỳ dị quái lạ, không ngừng luân chuyển. Hắn cảm giác được chính mình trong phút chốc chết đi, trong khoảnh khắc lại phục sinh, bỗng nhiên biến thành hài nhi, bỗng nhiên biến thành lão giả, bỗng nhiên trở thành nam tử, bỗng nhiên trở thành nữ tử, khi thì là người, khi thì lại hóa thú.
- Dịch Quân, mau dừng tay!
Từng đạo từng đạo thanh âm nổ vang kinh thiên động địa truyền tới. Phong Vô Kỵ nhất thời cảm giác được vòng Luân Hồi kia đã kết thúc, chính mình đã được giải thoát từ trong Luân Hồi vô tận.
Chung Nhạc tản đi Thất Đạo Luân Hồi, giơ tay lên đón đỡ một chưởng của Mục Tiên Thiên. Đạo Luân Hồi kia biến mất, Phong Vô Kỵ từ trong vực sâu vô tận rơi ra, tứ chi chấm đất, đã biến thành một con chó mực.
Sắc mặt Mục Tiên Thiên tái nhợt, một bước phóng tới, lớn tiếng quát mắng:
- Ngươi quá càn rỡ rồi! Dám can đảm ở trước mặt Trẫm biến Thiên Vương mà Trẫm ngự phong thành một con chó, ngươi còn đặt Trẫm vào trong mắt nữa không?
Chung Nhạc khom người thi lễ, xoay người rời đi. Mục Tiên Thiên bị chọc tức tới mức toàn thân run rẩy, nghĩ muốn đuổi theo vấn tội, nhưng lại nhẫn nhịn xuống. San bằng Vũ trụ Cổ lão, còn cần dùng tới trí tuệ của Chung Nhạc.
- Thần huyết của ta! Thần huyết Phục Hy của ta!
Trong miệng con chó mực kia phát ra tiếng người, vạn phần hoảng sợ, kêu lên:
- Huyết mạch Thần Long của ta! Huyết mạch Thiên Phượng của ta! Toàn bộ đều đã bị rửa đi rồi! Bệ hạ, cứu ta a!
Mục Tiên Thiên khẽ nhíu mày, tinh tế kiểm tra nhục thân Phong Vô Kỵ, hút mạnh một hơi lãnh khí. Chung Nhạc cũng không phải đã biến Phong Vô Kỵ thành một con chó, mà là dùng thủ đoạn Luân Hồi, tẩy đi huyết mạch Phục Hy trong cơ thể hắn, ngay cả huyết mạch Thần Long của Bàn Hồ thị cũng bị tẩy đi, còn có huyết mạch của Thiên Phượng Hoàng Tộc, hết thảy đều bị Chung Nhạc tẩy đi không còn một mảnh, chỉ còn lại có huyết mạch phàm ngao mà thôi.
Huyết mạch phàm ngao thuần khiết nhất.
- Loại thủ đoạn này, ngay cả Trẫm cũng không chữa trị được! Tạo nghệ của hắn trên phương diện Luân Hồi đã vượt qua Trẫm khá nhiều!
Mục Tiên Thiên thở dài một tiếng, nói:
- Vô Kỵ Thiên Vương, ngươi hẳn là may mắn hắn đã không hạ sát thủ!