- Tàn nhẫn sao? Ta còn có thể tàn nhẫn hơn nữa đấy.
Chung Nhạc trong lòng bình tĩnh.
Trong con thuyền chiến dài, toàn thân Phục Thương đầy vết thương tích, được hai đạo tinh hà cuốn lấy kéo trở lại vào trong Lục Đạo Giới Châu.
Cho dù hắn rất cường đại nhưng ở đây trùng trùng phong ấn vẫn khiến hắn bị thương thế không nhẹ, những phong ấn này trong lúc từ từ tiêu diệt Phong Chấn lão tổ cũng từ từ tiêu diệt hắn.
Chung Nhạc vào trong Lục Đạo Giới Châu, thấy Phục Thương toàn thân máu me be bét ngồi đó, vẫn bộ dạng không chút sức sống gì, nhưng sự thù hận trong ánh mắt đang dần mạnh lên.
Hắn gặp Phong Chấn, thù hận liền trào dâng, đè nén lại sự tự trách, nhu nhược trong tim lại, nộ hỏa bùng cháy, nhảy ra liều mạng với Phong Chấn lão tổ, giống như dã thú phát cuồng khiến Phong Chấn lão tổ phải sợ hãi, chiến đấu tới mức toàn thân đầy vết thương, cuối cùng trấn áp được Phong Chấn.
Sau khi bị trấn áp, Phong Trấn nói một caia:
- Ngươi không có tư cách giết ta! Phục Thương, ai cũng có thể giết ta, chỉ riêng ngươi là không có tư cách!
Phục Thương vì câu nói đó mà bị đả kích nặng nề, suýt nữa đã phóng thích hắn, lúc đó Chung Nhạc đã tiến tới:
- Ta có, ta có tư cách giết ngươi!
Thế là có cảnh tượng người kế thừa Tân Hỏa hành hình ở thế ngoại chid dịa, chém đầu Phong Chấn lão tổ.
Cảnh tượng ghi chép trong tấm gương của Hỗn Độn Vũ, lời nói bên cạnh chính là người kế thừa Tân Hỏa hành hình, chém phản đồ chi đế.
- Hoàng thái tử, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ thoát khỏi sự ràng buộc, trở thành Phục Hy chân chính, chiến đấu vì Phục Hy thần tộc.
Chung Nhạc bình tĩnh nói.
- Phục Hy chân chính?
Phục Thương lộ vẻ nghi hoặc.
- Ngươi từ trước tới giờ vẫn không phải Phục Hy chân chính.
Chung Nhạc lắc đầu nói.
- Từ trước đều không phải. Ngươi là hoàng thái tử, ngây thơ mơ tới thiên hạ đại đồng, ngươi thương cho ngoại tộc nhưng chưa từng nghĩ tới chủng tộc của chính mình. Ngươi thương cho cảnh ngộ thê thảm của ngoại tộc, nếu đồng tộc ức hiếp ngoại tộc thì ngươi tức giận chửi bới, chỉ hận không đánh chết đồng tộc. Đồng tộc bị ngoại tộc ức hiếp thì ngươi coi như không thấy, cho rằng đại tộc đại tộc nên nhân nhượng. Ngươi chưa từng chiến đấu vì đồng tộc của mình, ngươi chỉ là đứa trẻ ngây thơ ngang tàng, chỉ biết trốn tránh, chỉ biết tự oán tự bi. Ngươi như vậy chưa từng là Phục Thương. Phục Hy ít nhất phải có trách nhiệm.
- Trách nhiệm.
Phục Thương trầm mặc.
Chung Nhạc quay người rời khỏi Lục Đạo Giới Châu.
Phù Tang Thụ trở về khuỷu tay Hỗn Độn Vũ, vị thần ma trẻ tuổi của Hỗn Độn thị này trước giờ vẫn luôn có dáng vẻ trời sập cũng không chớp mắt, đối với mọi thứ đều không có gì bất ngờ, trầm ổn tới mức tạo cho người ta cảm giác dựa dẫm vững chắc.
Chung Nhạc có hắn bên cạnh trong lòng cũng bình tĩnh nhiều, hắn cười:
- Vũ sư huynh, lần này vất vả cho huynh rồi.
Hỗn Độn Vũ gãi đầu:
- Hình như ta chưa làm gì cả, cũng chẳng giúp được gì, tại sao lại cảm ơn ta?
Chung Nhạc cười:
-Huynh cùng ta vào sinh ra tử, giúp tâm cảnh của ta bình ổn không dao động, cho dù có đối mặt với cường giả đế cấp cũng không mất bình tĩnh, vững như núi, lẽ nào lại không phải cảm ơn?
Hỗn Độn Vũ cười:
- Đó là vì tâm cảnh của ngươi cao thâm, liên quan gì tới ta?
- Nếu Vũ sư huynh không ở bên cạnh, một mình ta khó có thể giữ được tâm cảnh như vậy, dù thế nào đi nữa cũng phải đa tạ Vũ sư huynh!
Chung Nhạc cười ha hả, điều khiển con thuyền chiến, một lúc lâu sau cuối cùng con thuyền cũng ra khỏi phong ấn, tới Thiên Hà.
Hắn ngẩng lên nhìn, Ân Khang Chi Châu trên bầu trời Thiên Hà đã không cánh mà bay, chắc ma đế chi linh của Âm Khang thị giáng lâm, chuyển tòa Thiên Hà Chi Châu này đi rồi.
Hắn lấy ra một cây đồ đằng trụ liên lạc với Phù Lê, được biết khi Thiên Đình thủy sư rút quân, Phù Lê đưa Bệ Ngạn tiểu oa oa định thoát khỏi sự truy sát của hai vị Đế Quân nhưng thất bại, không đuổi theo kịp đại quân của Âm Khang thị, hiện nay vẫn đang chạy trốn ở hạ lưu Thiên Hà.
- Chúa công, ta đưa Bệ Ngạn biểu đệ vào nguyên thần bí cảnh, hai vị Đế Quân kia vẫn đuổi theo không buông, nhưng chúa công yên tâm, ta nhất định sẽ không để Bệ Ngạn biểu đệ có thương tổn gì. Giờ ta chuẩn bị chạy tới Đế Tinh, từ Đế Tinh chuyển tới Trấn Thiên Quan.
Chung Nhạc dặn hắn cẩn thận rồi liên lạc Âm Phiền Huyên, được biết Tiên Thiên Đế Quân giáng lâm như hắn đã dự cảm, đánh lui Thiên Đình thủy sư, cùng Âm Khang thị tới Trấn Thiên Quan, dọc đường hộ tống.
- Phu quân, ta đã làm theo lời ngươi, nói với Tiên Thiên Đế Quân việc ngươi lẻn vào thế ngoại chi địa, giải trừ phong ấn Phục Hy rồi.
Âm Phiền Huyên nói:
- Tiên Thiên Đế Quân không có biểu hiện gì, nhưng hắn không giết hết các lão Đế Quân Phục Hy mà hàng phục ba người trong số đó, không biết hắn muốn gì.
Chung Nhạc sắc mặt tối lại, rồi cười nói:
- Hắn sợ thế lực của ta quá lớn, nằm ngoài sự kiểm soát của hắn, muốn dựa vào mấy kẻ đó áp chế dã tâm của ta. Ngươi có thể yên tâm, có họ thì dọc đường Âm Khang thị chắc chắn có thể bình an tới Trấn Thiên Quan.
Phu thê hai ngươi ngắt liên lạc.
- Có Tiên Thiên Đế Quân bảo vệ, Âm Khang thị dọc đường sẽ không có gì nguy hiểm, dài thì năm năm, ngắn thì ba năm, Thiên Hà Chi Châu sẽ tới Trấn Thiên Quan.
Chung Nhạc ánh mắt lay động, nghĩ bụng:
- Thiên Đình thủy sư chắc chứn điều binh khiển tướng tập hợp với quân Thiên Đình, thậm chí cường giả đế cấp cũng sẽ xuất động thì mới tiêu diệt được Âm Khang thị và Tiên Thiên Đế Quân. Nhưng nếu muốn hoàn thành điều động đại quân thì phải mất ba tới năm năm. Nếu không đuổi kịp sự di chuyển của Âm Khang thị thì đội quân Thiên Đình có tốc độ nhanh nhất có thể đuổi kịp chỉ có Vũ Lâm Quân.
Thiên Đình Vũ Lâm Quân được Hầu Điểu Bộ xây dựng phỏng theo Phục Hy thần triều Phong thị Thập Bộ ở thời đại Địa Kỷ, thống lĩnh Điểu Dực chi thần, là đại quân thần ma có tốc độ nhanh nhất.
- Chỉ dựa vào Vũ Lâm Quân cũng không chặn được đại quân Âm Khang thị, huống hồ còn có Tiên Thiên Đế Quân. Việc của Âm Khang thị không còn cần ta lo lắng nữa, giờ nên lên đường tìm Phong sư huynh rồi.